Trong cái giây phút ngắn ngủi ở trong vòng tay Hải Đăng đó , Diệu Anh dường như cảm thấy có một cái gì đó … rất thân thuộc .
“… – Sao cậu ít nói vậy ?
– …
– Nè ! Sao tớ nói mà cậu không trả lời thế ?
– Chuyện gì ? Phiền quá !
– Cậu ngồi một mình vậy không chán à ? Ra đây chơi với tớ đi !
…..
– Cậu vẽ ngôi nhà đẹp quá !
– Sau này tớ sẽ thiết kế căn nhà riêng cho tớ , vợ của tớ và cả các con của tụi tớ nữa .
– Tớ nữa , cho tớ căn nhà nữa .
– Vậy ở chung đi .
– Ở chung á ?
– Ừ , tớ và cậu sẽ sống chung một nhà .
– Hứa nhé ?
– Okay !
…..
– Xin lỗi …
– C … cậu đi đâu vậy ?
– Ba mẹ tớ phải đến nơi khác làm ăn , tớ cũng không thể ở đây nữa .
– Có nghĩa … cậu bỏ tớ à ?
– Làm gì có . Tớ sẽ quay về , và xây căn nhà cho chúng ta , Diệu Anh !
… ”
Dòng kí ức đó hiện lên mờ mờ ảo ảo trong đầu Diệu Anh . Cô đau quá !
Đau đầu quá ! Cô chẳng thể nhớ nổi khuôn mặt của cậu con trai đó .
Rốt cuộc … là cô đã quên cái gì ?
Trong lúc Diệu Anh đang miên man với dòng suy nghĩ Hải Đăng đã đưa cô lên bờ . Cũng vì cảm thấy cô có gì đó khác lạ , bình thường đương nhiên sẽ vùng vẫy , lần này lại yên tĩnh không phản ứng .
Hải Đăng đặt Diệu Anh lên thành hồ bơi , còn cậu vẫn ở dưới nước .
Vỗ nhẹ vài cái vào má cô :
– Sao thế , Anh ?
Diệu Anh như hoàn hồn , lắc lắc đầu , nhìn lại thì thấy Hải Đăng trước mặt .
Đáng lẽ sẽ chẳng có gì nếu như … nếu như … hai tay kẻ lợi dụng nào đó đang đặt lên eo cô . Trông rất tự nhiên đấy chứ lị !
– Không có gì , mau bỏ cái tay đáng ghét của cậu ra .
Hải Đăng biết ý cũng nhanh chóng bỏ tay ra .
Trong phút chốc , Diệu Anh lại quên mất rằng , bây giờ cô rất mệt , rất nhức đầu .
Diệu Anh vô lực ngã xuống phía trước , may là Hải Đăng ngay ở trước mặt , nhanh chóng đỡ lấy cô .
– Anh , Anh ! Cậu bị cái gì vậy hả !?
Hải Đăng sốt ruột vội choàng khăn cho Diệu Anh , lập tức bế cô ra ngoài .
Mạnh Hoàng và Quỳnh Giao chạy tới chỉ kịp nhìn thấy Hải Đăng trên tay ôm Diệu Anh chạy nhanh qua .
Đặt Diệu Anh xuống ghế trong phòng nghỉ , Hải Đăng lòng nóng như lửa đốt . Lay lay người Diệu Anh .
– Anh ! Cậu mau mở mắt đi , nhìn tôi !
– …
– Đừng làm tôi sợ !
– …
Đến lúc này thì Hải Đăng dường như mất bình tĩnh hoàn toàn , ôm ghì Diệu Anh vào lòng .
– Anh , cậu sao thế này ? Đừng làm tôi sợ ! Mở mắt ra nhìn tôi đi ! Đừng như vậy nữa …
Diệu Anh dần dần tỉnh lại , không hiểu sao lại rất khó mở mắt , cô
chỉ ngửi quanh cánh mũi một mùi hương quen thuộc . Trong vô thức , Diệu
Anh gọi tên một người , mà cô cũng chẳng biết tại sao mình lại gọi tên
người đó :
– H … Hải Đăng !
Hải Đăng nghe được tiếng gọi vội vàng cúi xuống nhìn người con gái
trong vòng tay . Dù mắt không mở nhưng Diệu Anh vẫn luôn miệng gọi tên
cậu .
Ở ai đó , hạnh phúc len lỏi trong tim .
– Tôi đây ! Cậu có sao không đấy ?
Diệu Anh đầu đau như búa bổ , dần mở mắt , hơi mỉm cười .
– Chỉ hơi nhức đầu tí thôi .
– Đau lắm không ? Tôi đi mua thuốc nhé , may là gần đây có hiệu thuốc .
– Không cần đâu , tôi về nhà nghỉ chút là được .
– Được , vậy cậu thay đồ đi , tôi ra ngoài .
Diệu Anh gật đầu rồi tự mình đẩy Hải Đăng ra . Mỉm cười trấn an ai kia lo lắng nãy giờ .
~~~~~
Diệu Anh về đến nhà liền lên giường nằm ngay , chăn phủ kín đầu . Hải Đăng theo sau vừa thấy lo mà cũng vừa thấy mắc cười .
– Cậu ngủ chưa ? Tôi có thể hỏi cậu một tí được không ?
Diệu Anh trong chăn đầu vẫn còn đau lắm , không phải muốn ngủ là ngủ được .
– Cậu muốn hỏi gì ?
– Sao tự nhiên cậu lại đau đầu thế ? Còn ngất xỉu …
” Khiến tôi lo muốn chết ” Vế còn lại Hải Đăng quyết định không nói . Nói tiếp thế nào cũng bị con nhỏ trước mặt phát ngôn bậy bạ quê chết
thôi !
– Tôi muốn nhớ lại chút chuyện , nhưng không tài nào nhớ nổi .
– Chuyện gì ?
– Lúc ở dưới hồ bơi , trong đầu tôi hiện ra hình ảnh của thằng nhóc
nào đó tầm 5,6 tuổi . Nhưng tôi chẳng thể nào nhớ rõ được khuôn mặt .
Hải Đăng ngờ vực , chẳng lẽ …
– Cậu không nhớ được thì đừng cố quá làm gì !
– Ừ , tôi biết rồi .
– …
– Cảm ơn cậu , Hải Đăng .
Đang miên man trong dòng suy nghĩ nhưng khi nghe mấy lời ” Cảm ơn ” đó của Diệu Anh , Hải Đăng vừa ngạc nhiên lại vui mừng .
– Cảm ơn chuyện gì ?
– Vì đã ở bên tôi !
Diệu Anh tự nhiên cảm thấy mặt nóng ran , không nói gì nữa , vùi đầu vào gối .
– Tôi lúc nào cũng sẽ ở bên cậu , Diệu Anh .
Nhận thấy từ phía đối diện không có phản hồi , Hải Đăng cũng biết ý
mà không nói gì nữa , trong lòng nở từng khúc ruột . Vô thức mà mỉm cười , ôn nhu nhìn đứa con gái cuộn tròn trong chăn kia , xong lại nhẹ nhàng ra ngoài .
~~~~~
Diệu Anh ngủ một mạch từ chiều đến tối , đến lúc thức dậy đầu đã đỡ
nhức hơn một chút . Liếc qua trên bàn , là một vỉ thuốc đặt trên tờ giấy note .
” Tôi không biết rõ về tình trạng sức khoẻ của cậu lắm đâu . Nên đây
là thuốc nhức đầu , ăn xong thì cậu uống đi . Ngày mai phải khoẻ nhé ,
đợi cậu đi học ! – Your light ”
Your light ? Hải Đăng viết vậy là có ý gì ?
Ngẫm nghĩ một hồi , nhức đầu quá trời !
Tên này , để thuốc nhức đầu cho Diệu Anh chẳng những không giúp cô
giảm đau mà còn làm cô đau đầu thêm . Thôi thì để mai lên hỏi thẳng tên
dở đó luôn , nghĩ chi nhiều cho mệt ?
Trong lúc Diệu Anh đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì tên xấu xa nào đó đã mò được mật khẩu facebook của cô . Cũng tại Diệu Anh suy nghĩ quá đơn giản , mật khẩu chỉ là vài ba con số điện thoại .
Vừa đọc vừa tức , có phải người yêu người ta đâu mà nhắn tin sến súa thấy bà luôn ! Sởn cả gai óc !
Phải xoá , xoá gấp ! Không thể để con bò đội nón đó đọc mà ngu ngơ sa lưới mấy tên hám gái này được !!!
Vậy là một nút , xoá tất cả , sạch sẽ !
Xong việc Hải Đăng mới an tâm mà đi ngủ .
~~~~~
Sáng sớm vừa đến lớp Diệu Anh đã thấy Hải Đăng ngồi ở bàn an tĩnh đọc sách .
Diệu Anh vừa ngồi xuống , theo thói quen nhìn vào hộc bàn . Thấy có hộp sữa , định bụng quay sang hỏi thì người bên cạnh đã nói
– Ăn sáng rồi đúng chứ ? Uống đi !
Diệu Anh không kiêng nể cắm ống hút vào uống . Đồ chùa mà , bệnh gì cử !?
– Có vẻ cậu đã khoẻ rồi nhỉ ?
Hải Đăng mắt vẫn dán chặt vào sách , nhưng tâm trí thì chẳng thể nào tập trung nổi .
– Ừ , đỡ nhiều rồi .
Diệu Anh cười tươi trả lời , uống cạn hộp sữa còn lắc lắc . Sao hết nhanh vậy nhỉ ?
– Uống hết rồi còn muốn gì nữa mà lắc ?
Người bên cạnh phì cười , trêu .
– À thì , tôi tưởng nhiều lắm . Ai ngờ … uống tí đã hết .
– Muốn uống sữa lắm à ?
– Nếu là cậu mua …
Diệu Anh chỉ buột miệng nói vậy thôi , vốn không có ý gì . Bởi cô
thấy bình thường ở nhà cũng có sữa nhưng Diệu Anh uống lại thấy rất bình thường , hộp sữa này lại thấy có gì đó đặc biệt .
Ấy vậy mà Hải Đăng ở bên cạnh không biết lý do gì mà bật cười làm Diệu Anh ngu ngơ nhìn chẳng hiểu gì .
Không nói không rằng đứng dậy lôi xềnh xệch Diệu Anh ra ngoài .
Quỳnh Giao vừa hay đến cửa lớp thì thấy hai người họ đi nhanh qua mặt mình . Dường như cả hai đều không thấy Quỳnh Giao .
Cái Quỳnh Giao khó chịu ở đây là Hải Đăng đang nắm tay Diệu Anh .
Vậy mà ,
Khi Quỳnh Giao vô tình chạm vào tay Hải Đăng cậu liền phản xạ rụt tay lại .
Khi Quỳnh Giao có ý nắm tay Hải Đăng dắt cậu đi đâu đó , cậu liền hất tay ra …
Bên ngoài nhìn vào , đều thấy hai người rất thân . Nhưng chỉ người
trong cuộc mới hiểu , thái độ của Hải Đăng vạn lần làm Quỳnh Giao đau
đớn đến nhường nào …
” Tôi phải làm sao đây hả Diệu Anh ? Dùng tình bạn hơn 10 năm của chúng ta để đánh đổi tình yêu ? ”