Cái quái gì thế này ?
Cái tên đáng chết này nặng như lợn í ! Mà nghĩ cũng kì , khuya lắm
rồi sang nhà người ta , bảo là muốn gặp người yêu . Bây giờ lại sang
phòng Diệu Anh , nhớ nhớ thương thương cái gì mà lăn đùng ra ngủ thế này ?
Rồi giờ làm sao đây ?
Ngẫm nghĩ một hồi … hay là vác cái thân xác này sang phòng Quỳnh Giao nhỉ ?
Nghĩ là làm , Diệu Anh cật lực khoác vai Hải Đăng lôi cậu đi . Cũng
phải dặn lòng lắm mới không lôi xềnh xệch cậu ta như cái giẻ lau nhà mà
đi đấy !
Mà lạ quá … sao cố mãi mà cái người đó chẳng lết cái thân một tí thế ?
Làm sao đây ?
Lại ngẫm nghĩ …
Mà Diệu Anh đâu biết , người nào đấy đang mỉm cười , rất gian luôn nhé !
Nghĩ mãi mà chẳng ra , nhìn đi nhìn lại phòng mình . Thôi thì để Hải Đăng ngủ ghế , Diệu Anh ngủ giường .
Một lần nữa cố gắng dùng hết sức của mình để kéo cái cục tạ kia , ủa mà sao lần này dễ dàng thế ? Lạ quá chừng !
Thả cái phịch Hải Đăng lên ghế , Diệu Anh lấy tay quệt mồ hôi .
Tên này buồn ngủ đến thế sao ? Còn không về nhà để có chỗ ngủ đàng hoàng , lại lết xác qua phòng cô để Diệu Anh khổ sở thế đấy ?
Không nghĩ nhiều , Diệu Anh lên giường đắp chăn ngủ .
Nửa đêm , phần giường bên cạnh bị lún xuống , có kẻ tiểu nhân định bụng sẽ ngủ trên giường luôn cho thoải mái
Mà sao nhìn cái gương mặt ” đáng ghét ” kia lại cứ đắn đo mãi …
Tấm lòng quân tử không cho phép , như thế chắc khác nào lợi dụng lúc người ta đang ngủ làm bậy ?
Lòng tiểu nhân lại nổi lên , là Diệu Anh câu dẫn trước mà . Không phải do cậu đâu !
Vậy là kẻ tiểu nhân cúi người xuống , hôn phớt qua cánh môi mềm mại của ai kia . Cười thầm về ghế ngủ .
~~~~~
Từng tia nắng tinh nghịch xuyên qua khe cửa , rọi thẳng vào khuôn mặt đang ngái ngủ của Diệu Anh . Hải Đăng trong giây phút mỉm cười , khẽ
khàng đi đến bên giường .
Định gọi người ta dậy mà ở ngoài đã có tiếng gõ cửa .
– Sao vậy ?
Hải Đăng mở cửa hỏi liền , một tay che miệng ngáp , tay kia lại vò đầu .
Chẳng hiểu sao nhìn Hải Đăng làm vậy vẫn thấy đẹp trai ngời ngợi ,
Quỳnh Giao mặt đỏ lên . Nhưng lại nhớ đến đêm qua cậu từ chối cô thế nào ? Một mực sang phòng Diệu Anh ra sao ? Quỳnh Giao mặt tối sầm .
– Tớ sang gọi Diệu Anh dậy .
– Không cần đâu . Tôi gọi cũng được mà .
– À , cậu vẫn khoẻ chứ ?
Quỳnh Giao không nhắc thì Hải Đăng cũng quên mất . Sao hôm qua đột
nhiên lại buồn ngủ thế nhỉ ? Đầu óc cứ mơ mơ màng màng , lúc ở bên cạnh
Diệu Anh có lẽ là lúc cậu còn tỉnh táo được một tí , còn lại thì … chẳng biết gì . Đến nửa đêm cổ họng lại khô khốc , mới mò dậy uống cốc nước . Lại thấy người nào đó trên giường . Nghĩ đến mặt lại nóng ran , vô thức đưa tay lên sờ sờ môi .
Quỳnh Giao thấy mấy biểu hiện đó của Hải Đăng thật lạ . Liền xua xua tay trước mặt cậu .
– Tôi không sao . Chắc mệt quá thôi .
Hải Đăng lắc đầu cười cười . Nụ cười đó , toả sáng như nắng . Tim Quỳnh Giao lại một lần nữa lệch nhịp .
– Ừ , vậy tốt rồi . Tớ xuống nhà trước nhé , hai người cũng mau xuống đi .
Quỳnh Giao ôm mặt quay lưng đi .
Thật ra ban đầu Hải Đăng cũng có chút nghi ngờ là Quỳnh Giao làm .
Nhưng mà , chẳng phải đêm qua Quỳnh Giao cũng uống nước đó sao ? Không
thể nào là cô được ! Chắc thật là do Hải Đăng mệt quá rồi !
Trở lại trong phòng , Diệu Anh vẫn ngái ngủ chẳng hay biết gì .
Hải Đăng kéo ghế xoay đến ngoài đối diện giường , cằm tựa lên tay chăm chú nhìn người con gái đó .
” – Này , sao cậu xinh thế nhỉ !
– Vậy á ? Ai cũng bảo thế ?
– Diệu Anh , tớ quyết định rồi !
– Quyết định cái gì ?
– Sau này cho dù chuyện gì có xảy ra , cậu có đồng ý hay không . Tớ nhất định sẽ cưới cậu làm vợ .
– Hở ?
– Cả đời này vợ tớ chỉ có mình cậu thôi , Vũ Hoàng Diệu Anh . Hải Đăng này hứa đấy ! Danh dự luôn ! ”
Thời gian trôi qua rất mau , tên tuổi , khuôn mặt , giọng nói , … Tất cả đều in sâu trong Hải Đăng . Duy chỉ có một điều cậu thất vọng , Diệu Anh chẳng nhớ gì cả !!! Chẳng nhớ cậu là ai ? Xem như lần đầu hai người gặp nhau .
Mãi suy nghĩ chẳng biết Diệu Anh đã thức dậy từ bao giờ , chằm chằm nhìn Hải Đăng .
– Sao cậu còn ở đây ?
Nghe cái giọng đáng ghét đó rõ là có ý muốn đuổi Hải Đăng về mà .
– Tôi không ở đây thì ở đâu được ?
– Còn không về đi ? Cho cậu tá túc đêm qua là may mắn lắm rồi !
– Tốt thì tốt cho trót . Cho tôi ăn sáng ở đây rồi về cũng đâu mất mát gì ?
– Ừ .
Diệu Anh chỉ gật đầu rồi với tay lấy cái lược trên bàn , chải tóc .
Hải Đăng cảm thấy cô hình như còn buồn ngủ thì phải , động tác cứ sao sao ấy . Liền đứng dậy giật lấy lược từ tay Diệu Anh , tự nhiên mà ôn
nhu chải tóc cho cô .