Diệu Anh mơ màng tỉnh dậy , đầu vẫn ong ong chẳng thể định hình được
là mình đang ở đâu , má trái lại truyền đến cảm giác nhức nhối , ê ẩm vô cùng .
Đây là đâu vậy ? Sao Diệu Anh lại ở đây ?
– Tỉnh rồi à ?
Hải Đăng từ bên ngoài bưng tô cháo khói còn nghi ngút vào , giọng ăn năn ghê gớm lắm .
– Ừ . Ở đâu vậy ?
– Không nhớ à ? Nhà tôi .
Diệu Anh định chống tay ngồi dậy , mà chẳng đủ sức . Sao vậy nhỉ , sao tự nhiên cô lại yếu như cọng bún thế này ?
Hải Đăng đỡ Diệu Anh ngồi dậy , tự nhiên lại thấy tội . Sức khỏe đã
tốt gì đâu , lại thêm như thế này nữa , không kiệt sức mới lạ đấy chứ .
– Ăn cháo nhé !?
– Không , tôi ghét cháo lắm . Với cả có bị bệnh gì đâu ?
– Sức khỏe cậu như bây giờ ăn gì tốt hơn cháo chứ ?
Diệu Anh cứng đầu cứng cổ không chịu ăn , cứ muỗng cháo nào tới miệng liền ngậm cứng miệng lại có ăn được muỗng nào đâu ?
Hải Đăng đến phát mệt với cái tính cứng đầu đó . Đành giả vờ tiếc công tiếc của .
– Haizzz , tiếc thật mà ! Khổ cho cái thằng con trai phải lăn vào
trong bếp cả tiếng đồng hồ mới được tô cháo thịt bằm ngon như vậy . Thế
mà có người lại không chịu ăn , phụ lòng tôi quá !
– …
– Bây giờ không ai ăn đành đổ bỏ à ?
Vừa nói Hải Đăng vừa nhìn Diệu Anh , tiếc lên tiếc xuống .
– Thôi được rồi để tôi ăn !
Diệu Anh bất đắc dĩ gật đầu , nhìn ngon như vậy đổ cũng tiếc .
Từng muỗng từng muỗng cháo được đưa đến miệng Diệu Anh đều ăn ngon
lành . Chỉ tiếc rằng mỗi lần nói chuyện đều phải nhăn mặt , má trái cô
đau lắm . Hải Đăng bảo cô đừng nói nhiều , mà Diệu Anh ức , cô phải kể , kể hết cho cậu nghe . Chẳng hiểu sao mấy chuyện nhục nhã đó cô thề
không bao giờ kể cho ai mà trước mặt con người này , Diệu Anh lại muốn
xả hết những uất ức đó ra ?
Hải Đăng cho Diệu Anh uống thuốc xong thì ra ngoài , nhìn bộ dạng cô như vậy chắc cần phải nghỉ ngơi dài dài .
– Sao rồi , có biết là ai không ?
– Là một cô gái , tiết lộ vậy thôi chứ không nói gì thêm nữa .
Sarah ngồi trên ghế chán chường trả lời , phát mệt với mấy bọn chẳng
ra gì đó mà . Hải Đăng chau mày suy nghĩ , cậu đã đoán quả nhiên đúng .
Chỉ có điều , cô gái đó , rốt cuộc là ai ???
~~~~~
Quỳnh Giao tức giận nhắm thẳng căn nhà hoang mà bước vào . Lại thấy
hai tên ăn hại nằm vật ra sàn nhà , tên ôm bụng , tên kia lại ôm mặt .
Thật não nề !
– Các người làm ăn kiểu gì vậy ? Có tí chuyện làm cũng không xong !!!
Một trong hai tên ôm bụng đứng dậy , nhăn mặt .
– Sao em bảo với tụi tôi là nó chỉ có một mình ?
– Còn ai ở đó nữa à ?
Quỳnh Giao ngạc nhiên , chẳng lẽ Diệu Anh lại có người giúp đỡ sao ?
– Ừ , hai thằng con trai .
Hai tên con trai ? Rốt cuộc là ai vậy nhỉ ? Thật không nghĩ được tại sao Diệu Anh lại may mắn đến thế !
– Có làm hại gì đến Diệu Anh không ?
– Không có . Tiền của chúng tôi đâu ?
– Các người làm không xong chuyện mà còn đòi tiền từ tôi à ?
Quỳnh Giao hất mạnh cái bàn tay thối tha đặt trên vai mình , phủi phủi vai như vừa chạm phải thứ gì đó bẩn lắm .
Tên kia ghét cái thái độ đó lắm , nhưng khổ , là đang cần tiền từ
Quỳnh Giao . Nếu không thì có thể bóp cổ con nhỏ láo toét đó ngay tại
đây rồi .
– Được rồi , tôi chỉ bảo các người cảnh cáo . Nếu tôi đến gặp Diệu
Anh mà cậu ấy có mệnh hệ gì thì một xu các người cũng không có .
Quỳnh Giao kênh kiệu quay lưng đi . Xem ra lần này thất bại hơn một
nửa rồi , Diệu Anh , rốt cuộc mày tại sao lại may mắn đến thế ?
~~~~~
Diệu Anh cả ngày cứ nằm trong phòng , cả người đâm ra lười nhác . Mai là đầu tuần đồng nghĩa với việc đi học rồi , cứ như vậy cô làm sao đến
trường ?
Quỳnh Giao gọi cho Diệu Anh mãi mà không được , nhắn tin cũng không trả lời . Đến lần gọi thứ mười mấy mới có người nhấc máy .
– Diệu Anh hả ? Mày đi đâu sao hôm qua không về nhà ? Tao gọi không
nghe máy , nhắn tin cũng không trả lời . Mày đang ở đâu thế ?
– Bình tĩnh đi . Diệu Anh đang ở nhà tôi .
Đầu dây bên kia là Hải Đăng đáp lại với giọng mệt mỏi , khàn đặc .
Chắc là cậu bị cảm mất rồi . Cứ mỗi lần cả đêm không ngủ Hải Đăng lại
lăn ra cảm ngay , khổ thế chứ lị !
– Tại sao … ?
– Đêm qua Diệu Anh gặp tí chuyện , tôi giúp . Vì lúc đó cũng khá trễ rồi nên tôi đưa Anh về nhà tôi luôn .
Nói như vậy chẳng lẽ người cứu Diệu Anh là Hải Đăng ? Không thể nào , cứ cho là Diệu Anh may mắn được người khác giúp đỡ đi , cớ sao người đó lại chính là Hải Đăng chứ ???
– Vậy tớ đến đón Diệu Anh nhé ?
– Thăm thì được , đón về thì không !
– Tại sao ?
– Diệu Anh còn yếu lắm , để cậu ấy ở đây nghỉ ngơi vài ngày đến khi khỏe rồi về .
Quỳnh Giao chẳng nói gì nữa , vội tắt máy , chỉ sợ nếu tiếp tục nghe
thêm những lời quan tâm tàn nhẫn đó , cô sẽ không nhịn được mà làm những điều xấu xa hơn với Diệu Anh mất .
Diệu Anh ở trong phòng uể oải ngồi dậy , nếu cô cứ tiếp tục như vậy
chắc sẽ thành heo mất . Thật là chán chường khi cứ đến giờ Hải Đăng lại
đem thức ăn vào cho cô rồi lại đi ra , cứ để Diệu Anh một mình trong này . Chán chết đi được !
Đây không phải là lần đầu Diệu Anh ở trong phòng của Hải Đăng , nhưng vẫn có cảm giác mới mẻ . Hình như mỗi lần cô đến đây Hải Đăng đều ít
nhiều thay đổi cách bài trí căn phòng thì phải .
Nhìn quanh quất căn phòng lại thấy mấy tờ giấy Origami trên bàn , bên cạnh là ba bốn ngôi sao đủ màu .
Hải Đăng tập xếp sao ? Làm gì vậy nhỉ ?
Đúng lúc đang rảnh với cả Diệu Anh tốt bụng quá mà , liền kéo ghế lấy giấy xếp sao giúp tên kia .
Hải Đăng định vào phòng gọi Diệu Anh ra ăn tối lại thấy cô đang ngồi
trên bàn học của mình . Chết , Diệu Anh phát hiện ra mấy ngôi sao đó rồi ?
– Diệu Anh , cậu đang làm gì vậy ?
– À , tôi thấy hình như cậu đang tập xếp sao nên muốn giúp cậu thôi .
Diệu Anh giơ ngôi sao còn đang xếp dở ra , cười tươi trả lời . Xem ra cô đã khỏe hơn nhiều rồi , tâm trạng cũng tốt hẳn lên .
– Được rồi , để đấy đi . Ra ngoài ăn tối .
– Đến bữa lại rồi à ? Nhanh thế !
Diệu Anh thật sự ngán ăn lắm rồi nhé ! Cảm thấy thời gian sao trôi
nhanh quá , thoắt một cái lại phải ăn , một tí là ăn , không khéo cô
thành heo mất .
– Hải Đăng này …
Diệu Anh ngồi trên bàn ăn mà chẳng thèm ngó mắt đến mấy món ăn ở đó , chỉ chống cằm nhìn Hải Đăng đang ăn .
– Gì hả ? – Hải Đăng tròn mắt ngẩng mặt nhìn Diệu Anh , cô không ăn còn nghĩ gì mà suy tư đến vậy ?
– Tôi béo lên rồi à ?
Con dở này , tự dưng lại hỏi cái chuyện chẳng liên quan gì cả . Còn
thêm cái vẻ mặt nghiêm trọng đó nữa chứ , làm tưởng chuyện gì lớn lắm !
– Không béo .
– Có mà ! Tôi thấy người tôi nặng nề như con heo vậy . Khổ cái thân !!!
– Tôi bảo không béo mà cậu cứ lì ! Có béo lên thì vẫn xinh … Bây giờ thì ăn đi .
Hải Đăng đẩy chén cơm về phía Diệu Anh , gắt nhẹ . Mặc dù trước đó Diệu Anh buồn bực bao nhiêu , khi nghe người ta khen , vẫn không kìm được lòng mà sung sướng .
Ăn xong Diệu Anh lại nằm ườn ra ghế sofa xem tivi , cứ thế mãi chắc
nhà này thành của cô luôn mất . Được một lúc lại thấy có tiếng chuông
cửa , chắc là Sarah về nhỉ ?
Diệu Anh xỏ đôi dép Đoraemon vào chạy ra mở cửa , cứ tưởng Sarah ai dè Quỳnh Giao .
Nhìn thấy người mở cửa là Diệu Anh chứ không phải ai khác Quỳnh Giao vẫn tươi cười , dù trong tâm đã rất tức .
– Cho tao vào nhà được không ?
– Cứ tự nhiên .
” Cứ tự nhiên ” ? Nghe Diệu Anh nói cứ như đây là nhà cô vậy .
Hải Đăng từ trong bếp đi ra chỉ gật đầu chào Quỳnh Giao rồi kéo Diệu Anh lại ghế sofa ngồi , tự nhiên xoa thuốc cho cô .
Ôi dồi ôi ! Phải nói là đau ơi là đau luôn ý ! Mà cái tên đó có biết
cái quái gì đâu , cứ thuận tay là xoa thuốc lên chứ chẳng biết cô đau
đến chảy cả nước mắt luôn đây này …
Hải Đăng hỏi chuyện Quỳnh Giao một tí quay sang lại thấy mắt Diệu Anh ươn ướt , phát hoảng .
– Sao tự dưng lại khóc thế này ?
– Cậu muốn tôi đỡ đau hay cố tình làm tôi đau thêm đấy hả ?
Nhất thời chẳng hiểu ý tứ trong câu nói của Diệu Anh , Hải Đăng thắc mắc .
– Thuốc không có tác dụng à ? Chẳng lẽ hàng fake ???
– Fake cái đầu cậu ! Có biết xoa thuốc cho người ta không ? Thôi thì để tôi tự làm , vô dụng !
Diệu Anh giật luôn tuýp thuốc từ tay Hải Đăng , xoay lưng về phía cậu , tự mình xoa thuốc .
– Cậu ăn tối chưa ? Vào ăn luôn , thức ăn cũng còn nóng .
Hải Đăng thở dài quay sang Quỳnh Giao nói chuyện .
– Tớ ăn rồi , cám ơn ý tốt của cậu .
Diệu Anh hớn hở quay sang phía Quỳnh Giao .
– Đi thôi , tao với mày về nhà .
– À không , tạm thời mày ở đây cho khỏe hẳn đi . Tao cũng về ngoại thăm bà .
Quỳnh Giao xua tay cười trừ , mắt lại thỉnh thoảng liếc nhìn Hải Đăng .
– Tớ có việc phải về trước đây , tạm biệt Hải Đăng nhé .
– Ừ , mai gặp .
– Tao về nhé ! – Quỳnh Giao vẫy tay tạm biệt Diệu Anh rồi mở cửa đi về .
Biết là Diệu Anh thất vọng đấy , nhưng đành chịu vậy , Hải Đăng khoác vai cười cợt .
– Ra ngoài không ? Tôi đưa cậu đi dạo .
– Cậu nghĩ tôi còn mặt mũi ra ngoài à ?
– Chẳng nhẽ cứ ru rú trong nhà mãi ? Thay đồ đi , tôi đưa cậu ra ngoài .
Thích ra khỏi nhà lắm , mà Diệu Anh cứ ngại ý . Hải Đăng lại cứ hối thúc , thôi đành chịu tí xấu hổ mà được vui vẻ vậy .
Hải Đăng dẫn đi đủ nơi , Diệu Anh muốn ăn gì cũng đều có cả . Sướng như tiên ý !
– Thích không ?
– Thích lắm !
Diệu Anh gật đầu lia lịa , cười tươi . Hải Đăng được thể véo má , nói nhỏ .
– Sau này mỗi lần cậu buồn bực , cứ nói với tôi . Bất cứ đâu tôi cũng sẽ đưa cậu đi !