Hiển nhiên mấy câu chửi bới đinh tai nhức óc của Diệu Anh thu hút
hầu hết ánh nhìn trong lớp . Mà họ chỉ nghe được những gì Diệu Anh chửi
rủa thôi , còn Hải Đăng nói gì đó đều chịu .
Lạy Thánh , có Người mới biết Hải Đăng đã gây nên chuyện động trời
gì khiến con người điềm đạm như Diệu Anh phải nổi đóa thế kia !
Mà không , ngoài Thánh ra thì cái con người bàn dưới cũng biết hết mọi chuyện nhé !
Hải Đăng bảo chủ nhật tuần này sẽ đi à ? Hm … Quỳnh Giao không nghĩ
Diệu Anh lại bình thường vậy đấy , còn nói thêm vào để Hải Đăng đi với
Minh Trang nữa cơ !
Dù thế nào đi nữa thì việc mà cô cần làm bây giờ là kiểm tra xem
Diệu Anh đối với Hải Đăng là bạn bè hay một người đặc biệt nào khác .
~~~~~
Hải Đăng từ sáng sớm đã thức dậy , lựa cho mình chiếc áo thun trơn
có dòng chữ ” Highland ” và con số 182 , vừa đơn giản lại có vẻ thoải
mái cùng với quần jean và giày thể thao trắng .
Thiết nghĩ dù sao cũng là đi với Minh Trang , cậu không cần diện quá làm gì .
Mà nghĩ cũng không cam lòng nhé , từ hôm bữa Hải Đăng lải nhải đến
giờ Diệu Anh hễ cứ thấy cậu sắp mở miệng ra nói gì đó lại nhìn cậu đầy ý tứ . Kiểu như im-miệng-là-cách-tốt-nhất-cho-cậu-đấy !
Lúc đầu dự định Minh Trang sang tận nhà nhưng Hải Đăng lại ái ngại , nhà cậu giờ rất bẩn , với cả trong nhà cũng toàn dấu tích Sarah và Diệu Anh . Hơn nữa thân là con trai , ai lại để con gái sang nhà rủ đi chơi
bao giờ ?
Hải Đăng quyết định sang tận nhà Minh Trang đón cô đi luôn .
Hôm nay quyết định phải gạt bỏ con nhỏ đáng ghét đó ra khỏi đầu ! Không được nghĩ tới !
– Anh đến sớm hơn em tưởng đấy !
Minh Trang phải nói là vui đến nỗi cười cũng không thấy mặt trời mọc đằng nào .
– Ừ , ở nhà cũng chán .
Trái với Hải Đăng là phong cách thoải mái thì Minh Trang lại theo
kiểu nữ tính . Mà trong mắt cậu , nó thật phiền phức và gò bó .
Minh Trang vận chiếc váy trắng ngang đùi , kèm theo họa tiết đường
gấp khúc đều đặn trên nền áo , đơn giản lại mát mẻ . ( Cho dễ hình dung
thì nhìn hình nhé , vì khả năng miêu tả của au quá kém ! )
( Cho dễ hình dung thì nhìn hình nhé , vì khả năng miêu tả của au quá kém ! )
– Em mặc vậy không lạnh à ?
Hải Đăng nhướn mày , thời tiết Hà Lội bây giờ đang là mùa đông mà . Còn dũng cảm vận váy ra ngoài à ?
– Lạnh như vậy đã thấm vào đâu chứ ! Từ nhỏ đến lớn em quen rồi .
Vậy à ? Nói chứ Hải Đăng biết từ nhỏ Diệu Anh đã chịu lạnh rất kém
rồi . Mùa lạnh mà tới là tay lạnh ngắt , môi nứt nẻ có khi rỉ cả máu cơ , chả hiểu sao Diệu Anh cũng lớn lên ở cái đất Hà Thành này từ nhỏ mà vẫn không quen được .
Thấy Hải Đăng mãi không nói gì , Minh Trang hỏi han .
– Anh Đăng ! Sao thế ?
Tiếng gọi của Minh Trang mới khiến Hải Đăng sực tỉnh .
” Chết tiệt ! ”
Chẳng phải Hải Đăng đã tự nhủ không được nhớ đến Diệu Anh rồi hay
sao ? Vậy mà vô thức vẫn nghĩ đến . Thật là … chẳng đâu vào đâu !
– Đi đâu bây giờ hả em ?
– Anh biết công viên giải trí M.S không ?
Hải Đăng xoa cằm nghĩ ngợi .
– Moon Star ?
– Đúng rồi , đó là của công ty ba em xây dựng . Mình đến đó nha anh , vui lắm !
– Cũng được .
Bề ngoài nhìn qua đã biết Minh Trang là con nhà giàu có . Đến giờ
mới biết , quả thật là nhà bề thế . Một tiểu thư sao ? Nghe thú vị đấy ! Bảo sao không sinh ra tính nhõng nhẽo đua đòi . Vốn dĩ bình thường Diệu Anh đã khá kiêu căng rồi . Nếu được sinh ra trong gia đình giàu có như vậy thì cô sẽ ra sao nhỉ ? Có bị ảnh hưởng mà trở nên đua đòi giống vậy không ?
” Khốn kiếp !!! ”
Minh Trang thì Minh Trang chứ , tại sao cậu còn liên tưởng đến Diệu
Anh làm gì ? Chẳng hiểu sao cứ nghĩ đến con nhỏ vô tâm đó mãi ? Chẳng lẽ cậu bị Diệu Anh ám rồi hả ?
Hai người chơi rất nhiều trò , hầu như là gần hết cái công viên
không có trò chơi nào thiếu bóng dáng hai người . Minh Trang lại thấy lạ , Hải Đăng hôm nay ít nói quá chừng . Cứ nghĩ cậu mệt , hai người tấp
vào quán ăn .
Thức ăn đã dọn ra đầy bàn rồi mà Hải Đăng cũng chẳng buồn đụng đũa , chỉ cầm lon nước uống mãi .
– Anh Đăng , sao vậy ạ ?
Hải Đăng nhún vai .
– Bình thường mà em .
– Hình như anh không vui khi đi chung với em .
Phía đối diện liền xua tay lắc đầu .
– Không phải , rất vui mà .
– Vậy à ? – Minh Trang cười , mà sao Hải Đăng để ý , nụ cười này có gì đó buồn …
~~~~~
Chán ! Chán ! Chán ! Sarah nằm ườn ra trên giường , nghĩ lại tủi thân .
Tên chết bầm Hải Đăng đó chẳng báo trước là sẽ đi chơi , sáng ra
Sarah vừa ngủ dậy đã thấy tờ giấy note trên bàn , vỏn vẹn vài từ .
” Tao đi chơi rồi , mày tự lo hôm nay . ”
Tên bạn thân ngay từ nhỏ lại bỏ cô đi chơi riêng . Sarah chỉ về hơn
một tuần thôi mà , không biết tận dụng còn bỏ cô bơ vơ ở căn nhà trống
trải này . Ôi , càng nghĩ càng tổn thương trái tim bé bỏng của cô quá đi mất !
Bây giờ làm gì nhỉ ? Sarah không thể chết vì chán trong cái căn nhà
này được . Phải ra ngoài , nhất định phải ra ngoài đi chơi .
Nghĩ một hồi , tìm xem rủ ai đi chung thì được . Sarah liền nghĩ đến một người . Phải rồi , là người đó ! Vội vơ lấy cái điện thoại , lướt
danh bạ gọi ngay .
Làm gì vậy ? Làm gì vậy ?
Sao lâu nghe máy thế không biết ?
– Alô ?
Cuối cùng cũng nhấc máy rồi .
– VŨ ANH à !
Sarah cố tình nhấn mạnh cái tên riêng biệt đó , đau khổ .
– Sao thế ? Cậu bị gì à Sarah ?
– Hải Đăng bỏ tôi đi chơi với gái rồi . Cậu mau qua đây đi chơi với
tôi đi ! Mau đi nào , Vũ Anh !!! – Thật ra thì Sarah chỉ đoán đại vậy
thôi , chứ Hải Đăng đâu nói đi với ai mà cô biết chứ .
Diệu Anh vừa tắm xong thì thấy điện thoại reo nãy giờ mới vội nghe máy . Không nghĩ lại nghe Sarah kể khổ .
Mà khoan , Sarah nói gì nhỉ ? ” Hải Đăng đi chơi với gái ” ? Hm …
Diệu Anh nghĩ kĩ mới sực nhớ , hôm nay là chủ nhật mà . Vậy là cậu ta đi với Minh Trang rồi .
– Được , 10 phút . Tôi sẽ qua ngay .
Sarah vui hết cỡ , cười toe toét .
– Tôi đợi , nhanh nhé !
Diệu Anh bị Sarah hối thúc cũng chẳng chậm trễ . Đúng 10 phút đã xuất hiện trước căn hộ của Hải Đăng .
Chẳng biết trùng hợp ra làm sao mà cả hai đứa con gái đều diện
nguyên cây đen lên người . Họ cũng ngạc nhiên lắm , nhìn nhau một hồi
lại cười phá lên như hai con bệnh .
– Cậu muốn đến đâu , Sarah ?
– Hm … hôm bữa tôi có đọc tờ tạp chí . Nghe nói mới xây dựng xong công viên giải trí M.S , tôi muốn đến đó chơi cho biết .
Diệu Anh gật đầu . Đúng là M.S mới khai trương nhưng Diệu Anh cũng chưa có thời gian đi . Thôi thì đi thử xem sao !
~~~~~
Chỉ là mấy món ăn thôi mà không biết sao Minh Trang ăn lâu đến vậy ? Hai người đã ngồi đây hơn tiếng đồng hồ rồi .
– Em còn muốn ăn gì nữa à ?
– Vâng , em đói lắm .
Minh Trang vừa nói vừa cầm thực đơn gọi thêm món .
– Ngày thường em cũng ăn thế à ?
Minh Trang chần chừ một tí mới trả lời .
– … Vâng , mỗi ngày đều thế ạ .
Wao ! Thật bất ngờ ! Ăn nhiều lắm rồi còn muốn ăn nữa . Chẳng hiểu
sao Minh Trang dù ăn nhiều đến vậy vẫn giữ dáng được . Người ta là hot
girl kia mà .
Thật ra Minh Trang nói điêu đấy . Mỗi ngày cô mà ăn thế thì đã thành heo lâu rồi . Chẳng qua Minh Trang biết nếu bây giờ rời quán Hải Đăng
sẽ bảo về ngay , nhìn cậu đã chán chơi lắm rồi . Nên đành gọi thật nhiều món cầm chân vậy . Minh Trang thật sự , thật sự muốn được ở bên Hải
Đăng càng lâu càng tốt .
– Anh mau ăn đi .
– Thôi , em đói vậy mà , ăn đi . Anh không đói .
Xấu hổ quá ! Chắc Hải Đăng đã nghĩ Minh Trang ăn nhiều như heo rồi !
– Có phải anh cảm thấy em ăn rất nhiều không ? Giống heo ý .
– Không có . Anh chỉ nghĩ chắc em chơi nhiều nên mệt , ăn nhiều vậy thôi .
Hải Đăng chống cằm nhìn xung quanh , là do Minh Trang chọn bàn ngoài trời nên cậu có thể thoái mái ngắm cảnh . Đối diện họ là một bờ hồ rộng lớn , dành cho trò chơi đạp vịt .
Được một lúc lại nghe tiếng nói nhéo nhéo quen thuộc .
– Thôi nào , khoan hãy về ! Cậu đến đây chẳng phải muốn làm tôi vui
sao ? Về sớm như vậy sẽ khiến tôi buồn đến chết mất . Chúng ta vào đây
ăn đi , khi cậu đã ăn no nê mà vẫn muốn về nhà thì … thôi được , tôi sẽ
để cậu về không níu kéo !
Định quay mặt lại xem thử đã thấy Sarah chạy đến bàn mình , hét lên .
– Á ! Hải Đăng ! Mày bỏ tao ở nhà một mình , thì ra là đến đây !!! Bắt quả tang đi chơi với gái nhé !
Ta nói Sarah là con gái là cứ loi choi mãi từ nhỏ đến lớn , chẳng
được tí nữ tính điềm đạm chút nào , chẳng hạn như Diệu Anh phải tốt hơn
không ?
Vừa nghĩ đến Diệu Anh , Hải Đăng lại sực tỉnh , vỗ vào trán một cái rõ mạnh .
” Hải Đăng , mày mau tỉnh táo đi !!! ”
Minh Trang đang ăn lại thấy thằng con trai nào chạy đến bàn mình , phá hoại không gian riêng tư , còn xưng hô rất chi ” giang hồ ” nhé !
– Này , ai vậy ? Bất lịch sự thế !
Minh Trang từ tốn lau miệng , lại hất mặt cao giọng hỏi .
Sarah ngay từ cái nhìn đầu tiên đã phát ghét . Nhìn là biết con nhà
giàu rồi chứ gì , bởi thế mới có thói hách dịch như thế . Đéo hiểu sao
Hải Đăng lại quan hệ với con nhỏ này nữa ?
Diệu Anh không phải tai không nghe , mắt không thấy những gì đang
diễn ra , cô hiển nhiên đã thấy Hải Đăng ngay từ đầu . Chỉ là không muốn đến bàn hai người đó , bọn họ là đang hẹn hò riêng tư mà ! Vả lại Diệu
Anh cũng chẳng hứng thú khi tiếp chuyện với Minh Trang , nói thẳng là
rất ghét !!!
Một bước cũng không di chuyển , Diệu Anh gọi với .
– Sarah , cậu mau đến đây . Để cho người ta có không gian riêng chứ , với cả tôi đói lắm rồi !
Sarah nghe Diệu Anh gọi cũng sực nhớ ra , bụng lại rên vì đói . Chỉ liếc mắt Hải Đăng ý bảo mày-đợi-đấy-về-nhà-tao-xử-sau .
Hỏi chuyện một lát Minh Trang mới biết người lúc nãy là bạn thân
thưở nhỏ của Hải Đăng . Có một sự bất ngờ nhẹ ở đây … người đó là con
gái đấy ! Con gái , con gái đấy !!! Trước giờ Minh Trang đã gặp nhiều
tomboy rồi nhưng chưa bao giờ gặp người giống hệt con trai đến vậy .
Hm … nghĩ kĩ thì có Sarah cũng không đến nỗi tệ . Minh Trang có thể sẽ khai thác được thông tin từ Sarah .
Quán này Hải Đăng không biết thức ăn ra sao nhưng rất đông khách .
Để ý thì Diệu Anh và Sarah cứ đứng tần ngần mãi , chẳng còn bàn trống
nào cả .
Cậu phẩy tay về phía họ , gọi .
– Này , Diệu Anh , Sarah . Mau lại đây !
Diệu Anh chẳng muốn đến bên đó đâu nhé , do Sarah kéo đi thôi chứ cô cực kì không thích ý ! Nơi nào có Minh Trang nơi đó Diệu Anh đều không
muốn đặt chân đến !
– Gì vậy ?
Thấy Sarah không nói gì mà cứ huých tay Diệu Anh , cô bèn hỏi .
– Nhìn xem , không còn bàn trống đâu . Ngồi chung bàn với chúng tôi luôn .
Sarah khỏi phải nói , thích lắm . Ngược lại có hai người mặt nhăn mày nhó , xua tay lắc đầu .
– Tôi không ngồi đây đâu !!! – Diệu Anh một mực từ chối .
Minh Trang cũng không kém .
– Anh à , có thể bảo chủ quán dọn thêm bàn mà .
Hai người họ phản đối thế kia , vậy mà Hải Đăng vẫn không mảy may quan tâm . Vươn tay kéo Diệu Anh xuống ghế bên cạnh cậu .
– Nghe này , Diệu Anh . Các cậu đi chỉ có hai người , vậy mà phiền
chủ quán dọn thêm bàn không phải nhọc cho họ à ? Hơn nữa , bàn tôi còn
chỗ , chúng ta cũng có xa lạ gì đâu , quen lắm cái bản mặt này rồi còn
gì ! Ngại gì nữa mà không chịu ngồi chung chứ ?
– Đúng đúng ! – Sarah gật đầu lia lịa tán thành , bắt đầu cầm thực đơn gọi món .
Ngại cái con khỉ khô ! Mặt dog Hải Đăng thì cô còn ngại gì nữa chứ ? Chỉ là cái con người trước mặt , một chút cũng không ưa !!! Mà người đó cũng có thích Diệu Anh ngồi đây đâu , cô còn mặt dày ngồi làm gì ?
– Nhưng mà …
Chưa kịp để Diệu Anh nói hết câu , Hải Đăng đã nhét ống hút vào miệng cô , tiện tay đẩy ly nước của cậu về phía Diệu Anh .
– Mau uống đi ! Cậu nói nhiều như vậy không thấy khát nước à ?
Nhắc mới nhớ , Diệu Anh từ lúc đi chơi đến giờ có giọt nước nào
trong người đâu , khát khô cả họng . Vứt cái ống hút sang một bên , Diệu Anh không kiêng nể cầm nguyên ly nước uống hết luôn một lần , uống xong còn ” A ! ” một cái sảng khoái . Đã khát quá chừng !!!
Minh Trang nhìn thấy miệng há to tưởng tượng có thể nhét được quả
trứng vịt vào đấy ! Chị ta là con gái đấy à ? Vô duyên thế không biết !
Chẳng hiểu sao người như vậy lại lọt vào mắt của anh Đăng nữa ?
Hải Đăng rót thêm ly nước đưa cho Diệu Anh , tiện miệng hỏi .
– Đói không ?
Một mặt thì lắc đầu nói không vậy thôi chứ thức ăn vừa dọn lên Diệu
Anh đã thèm đến nỗi suýt chút nữa chảy cả nước dãi luôn ấy chứ !
Tất nhiên cái sự thèm muốn được ăn đó của Diệu Anh chẳng thể nào qua nổi đôi mắt tinh tường của Hải Đăng . Cậu gắp mỗi món một ít , bỏ cả
vào chén Diệu Anh .
– Ăn đi . Bày đặt giả vờ nữa , phát mệt cho cậu thật đấy !
Diệu Anh bĩu môi . Ai cần quan tâm đâu mà mệt chứ ?
” Khỉ thật ! Cậu đừng có làm mấy cái hành động dễ gây chết người đó trước mặt tôi chứ ! ”
Tất nhiên Hải Đăng chỉ nghĩ thầm thôi , cậu làm sao có thể nói ra được .
Minh Trang cùng với Sarah nhìn mà ngây ngốc . Hải Đăng có thể công
khai thiên vị với mỗi Diệu Anh thế à ? Trong khi cả bốn người ngồi chung lại chỉ quan tâm đến Diệu Anh .
– Hải Đăng à , không công bằng ! – Sarah thốt lên , dằn mặt gắp miếng thịt bỏ vào mồm nhai nhồm nhoàm , mắt lại liếc liếc kẻ đối diện đang tỏ vẻ ngây thơ vô (số) tội nhìn mình .