Diệu Anh uống thuốc xong nằm mê man cả mấy tiếng đồng hồ liền, ban
đầu Hải Đăng định ở lại nhưng ngày mai còn phải đi học nên thôi. Khoảng
hơn chín giờ Quỳnh Giao mới mở cửa vào nhà, nhìn thấy Hải Đăng ngồi trên sofa khiến cô giật mình một phen, không ngờ giờ này Hải Đăng còn ở đây. Sau khi dặn dò Quỳnh Giao vài câu về tình hình của Diệu Anh cậu mới về.
Quỳnh Giao về phòng nghĩ ngợi một chút rồi sang phòng Diệu Anh. Thấy tận mắt Diệu Anh mệt nhọc nằm trên giường cô mới an tâm phần nào, chắc
tại Quỳnh Giao nghĩ nhiều quá.
Nửa đêm có mấy lần Diệu Anh lên cơn sốt cao, uống thuốc xong mới hạ
được phần nào. Mặc dù Quỳnh Giao đã mất phần nào thiện cảm với Diệu Anh
nhưng cuối cùng vẫn chăm sóc Diệu Anh rất chu đáo. Mới sáng mở cửa sang
phòng Diệu Anh đã không thấy cô đâu, Quỳnh Giao hoảng loạn chạy lên chạy xuống khắp nhà vẫn không tìm thấy.
Đang định lấy điện thoại gọi cho Diệu Anh đã thấy cô từ bên ngoài trở về. Trên người là bộ đồ thể thao thoải mái, có thể thấy là mới đi chạy bộ về. Từ lúc sống chung một nhà
với nhau Quỳnh Giao chưa bao giờ thấy Diệu Anh đi chạy bộ.
– Khỏe rồi à? Sao hôm nay mày lại đi chạy bộ thế kia?
– Sức khỏe không tốt nên tao chạy mấy vòng thôi. Mặc dù không nhớ rõ
lắm tối qua có chuyện gì nhưng tao biết mày đã chăm sóc tao. Cám ơn
nhiều!
Diệu Anh nói xong đi thẳng vào bếp, pha cốc nước uống rồi đi thẳng lên lầu thay quần áo.
~~~~~
Lúc sáng Hải Đăng có gọi mấy cuộc điện thoại cho Diệu Anh nhưng mãi
vẫn không có ai nghe máy. Đến khi cậu chuẩn bị sang nhà cô mới nhận được tin nhắn hồi âm.
” Tôi khỏe, cậu không cần lo quá. ”
Mặc dù nội dung ngắn gọn nhưng vẫn có thông tin khiến Hải Đăng an
tâm phần nào. Cậu không sang nhà Diệu Anh nữa mà đến thẳng trường luôn,
chỉ muốn được gặp Diệu Anh càng nhanh càng tốt.
Học kì II của năm học luôn có cảm giác nhanh hơn học kì I, vừa qua
Tết đã thi học sinh giỏi các cấp. Biết được kết quả rồi lại đến thi học
kì, khoảng thời gian này những môn phụ đã bắt đầu thi dần. Nói gì thì
nói học cả một năm học nhưng kết quả cuối cùng nằm ở một tuần thi học
kì. Học sinh giỏi, khá hay trung bình đều phụ thuộc vào kết quả lần này.
Diệu Anh rất nghiêm túc học hành, tất nhiên thường ngày cô đã sẵn
chăm chỉ học tập rồi nhưng thời điểm này Diệu Anh càng cố gắng hơn. Thứ
cô quan tâm không phải danh hiệu học sinh giỏi bởi chắc chắn Diệu Anh
không thể để danh hiệu đó tuột khỏi tầm tay cô được, cái khiến cô để tâm là thứ hạng của khối.
Con người, ai mà không muốn bản thân mình trở nên xuất sắc trong mắt người khác đây? Diệu Anh cũng vậy, hạng nhất toàn khối, nhất định cô phải giành được.
– Nè nè lớp trưởng, giải nhất cấp Quận rồi còn muốn hạng nhất toàn khối sao? Cưng phải chừa cho người khác nữa chứ?
Linh ” lé ” đang dọn dẹp sách vở còn không quên trêu chọc Diệu Anh.
Hôm nay được ngày rảnh rỗi, hai người mới hẹn nhau đến thư viện ôn bài.
Cô biết Diệu Anh là một học sinh giỏi, hơn nữa lại rất kiên trì phấn
đấu, từng ngày từng ngày càng trở nên xuất sắc hơn. Trước đây khi còn
học tiểu học thành tích của Trúc Linh còn ngang bằng với Diệu Anh, nhưng sau khi lên trung học Diệu Anh càng tiến bộ hơn hẳn, thậm chí là vượt
xa Trúc Linh nhiều. Đến bây giờ cô vẫn không hiểu, Diệu Anh là vì cái gì mà trở nên như vậy, chắc hẳn phải có lý do hay một động lực nào đó
khiến Diệu Anh học miệt mài như vậy.
– Hạng nhất toàn khối chỉ là một mục tiêu nhỏ thôi. Cho dù có đạt
được vị trí đó cũng không thể chứng minh mình giỏi tới đâu được.
Trúc Linh sửng sốt, dường như Diệu Anh chưa bao giờ hài lòng về
thành tích học tập của mình mặc dù thành tích của cô luôn khiến nhiều
người ao ước.
– Thế cậu muốn như thế nào?
– Mình muốn giỏi nữa, càng ngày càng tiến bộ. Việc thành tích ngày
một tăng lên sẽ không bao giờ làm thỏa mãn mình. Vốn những việc học tập
này làm gì có điểm dừng chứ.
Diệu Anh gõ đầu bút xuống mặt sách vài cái, trong ánh mắt có vài
phần suy tư. Trúc Linh cảm thấy có gì đó không giống lắm, Diệu Anh của
bây giờ hoàn toàn khác Diệu Anh của ngày xưa. Nói thẳng ra lúc trước
Diệu Anh có bị “trứng ngỗng ” cũng dửng dưng, đối với cô của lúc đó đủ
điểm lên lớp là ok. Còn bây giờ, Diệu Anh càng lúc càng muốn trở nên
xuất sắc hơn, đứng ở vị trí nào, thành tích đáng ngưỡng mộ ra sao vẫn
không khiến Diệu Anh thỏa mãn.
– Nói xem, tại sao cậu lại như thế? Trước đây có vậy đâu.
Đối với câu hỏi này Diệu Anh chỉ lắc đầu, không trả lời. Không phải
Diệu Anh không muốn kể mà là có nói ra ai sẽ tin đây. Có ai tin được lí
do khiến Diệu Anh nỗ lực không ngừng như vậy là vì một giấc mơ chứ.
Mùa hè năm lớp năm lên lớp sáu, gia đình Diệu Anh vào Đà Nẵng thăm bạn bè, sẵn tiện đi chơi một chuyến luôn. Ở
cái độ tuổi đó Diệu Anh vẫn còn rất ham chơi, đi tới đâu cũng cười toe
toét, mắt lấp la lấp lánh hứng thú. Nhưng cũng kể từ chuyến đi đó, ban
đêm lúc ngủ Diệu Anh thường mơ những giấc mơ giống nhau, hầu như ngày
nào cũng đều như vậy. Trong mơ là một cậu bé trạc tuổi Diệu Anh, chỉ có
điều người đó xoay lưng về phía cô. Bao quanh cậu bé đó có một quầng
sáng màu bạc rực rỡ chói mắt, càng bí ẩn Diệu Anh càng muốn đứng ở chính diện nhìn rõ mặt của cậu bé, nhưng rất
tiếc không được. Tuy giấc mơ kéo dài rất lâu nhưng cậu bé đó đều lặp lại một câu duy nhất :” Cố gắng lên! Cậu đã hứa với tôi sẽ học thật giỏi
mà, sao cậu không làm được? Cậu thất hứa rồi! ” . Dù không thấy mặt
nhưng câu cuối của cậu bé như đánh thẳng vào trái tim Diệu Anh, không
hiểu sao Diệu Anh cảm thấy như có gì đó đè nặng đáy lòng mình. Nhưng
giấc mơ kì lạ kia chỉ xuất hiện khi Diệu Anh còn ở Đà Nẵng, mãi cho đến
năm mười bảy tuổi cô vẫn chưa mơ thấy lại.
Sau khi trở về Diệu Anh bắt đầu học tập cật lực hơn, ai rủ đi chơi
cũng dằn lòng từ chối, nhất quyết không ra khỏi nhà. Thành tích của cô
cũng từ đó đi lên. Mặc dù có rất nhiều người cảm thấy lạ lẫm và thắc mắc vì sao Diệu Anh thay đổi nhanh như vậy nhưng cô chưa bao giờ kể cho họ
nghe về giấc mơ đó. Đối với Diệu Anh giấc mơ kia mãi mãi là bí mật của
riêng cô. Trái tim mách bảo cô nhất định phải thực hiện lời hứa đó, mặc
dù Diệu Anh không biết cô đã hứa điều đó từ bao giờ và hứa với ai.
– Thôi được rồi. Vậy mình về trước nhé.
– Được, cậu về đi.
Trúc Linh đi rồi trả lại không gian yên tĩnh cho Diệu Anh, cô bắt
đầu làm bài tập, ôn bài cho môn thi cuối cùng. Thời gian lặng lẽ trôi,
Diệu Anh không hề để ý xung quanh. Hết tờ giấy nháp này đến tờ khác,
từng bài toán được giải xong xuôi. Mãi đến khi Diệu Anh uể oải vươn vai
nhìn ra bên ngoài mới phát hiện trời gần tối rồi, lúc này cô đã làm xong hết cả tập đề cương dày cộp giáo viên phát. Diệu Anh đứng dậy thu dọn
sách vở ra về, ở bàn bên kia phát ra tiếng đẩy ghế, có tiếng bước chân
đang đi về phía cô.
– Cậu tập trung thật đấy!
– Hỏi thừa. Chẳng lẽ lúc học cậu lúc nào cũng mất tập trung à?
Không cần ngẩng đầu lên nhìn là ai Diệu Anh cũng biết rồi, cái giọng nói đó có đánh chết cô cũng không quên được. Diệu Anh vẫn tiếp tục thu
dọn sách vở, xách cặp đi mất. Hải Đăng nhíu nhíu mày, sải bước đi phía
sau cô. Người trước kẻ sau đi qua mấy con phố vẫn chưa dừng lại, Diệu
Anh định rẽ vào siêu thị mua ít đồ nhưng cô thực không chịu nổi cái đuôi phía sau. Cô là người mà, có phải động vật đâu mà tự nhiên xuất hiện
cái đuôi chứ.
– Có chuyện gì à? Muốn nhờ vả gì phải không?
Hai hàng chân mày Hải Đăng càng nhíu chặt hơn, đủ để kẹp chết một
con muỗi. Không hiểu nỗi đầu óc Diệu Anh nghĩ cái gì trong đó, lâu lâu
Hải Đăng muốn đi cùng với cô một chút cũng bị cho là có ý đồ. Hải Đăng
tiến lên đi ngang hàng với Diệu Anh, sau đó mới nhướn mày.
– Cậu có giá trị lợi dụng lắm à?
Diệu Anh nghẹn lời. Không phải thì thôi, cần gì phải nói móc thế
chứ? Diệu Anh bước nhanh mấy bước, Hải Đăng chậm rãi bước theo. Đây gọi
là lợi thế chân dài, trong khi Diệu Anh đi ba bước thì Hải Đăng chỉ cần
một bước đã đuổi kịp cô. Mấy lần Diệu Anh cứng đầu muốn đi trước như thế liền khiến Hải Đăng bực bội, vươn tay kéo cô lại.
– Đi gần tôi cậu khó chịu lắm à? Tôi mới tắm, vẫn còn thơm tho lắm.
Ai nói Hải Đăng bốc mùi đâu chứ? Tự nhiên giải thích làm gì? Lần này Diệu Anh miễn cưỡng đi cùng cậu, không chống đối nữa. Hải Đăng ở bên
cạnh thấy cô ngoan ngoãn nghe lời rất hài lòng, tủm tỉm cười. Hai người
vào trong siêu thị cũng không mua quá nhiều thứ, Diệu Anh lựa vài chai
sữa rồi thôi, Hải Đăng không hề có ý muốn mua gì cả nhưng vẫn chọn mấy
cái bánh gato rồi tính tiền luôn phần của Diệu Anh.
Trên đường đi về hai người họ trò chuyện với nhau rất nhiều, đa phần Hải Đăng đều chọc Diệu Anh tức đến mặt mũi đỏ bừng. Chợt vẻ mặt Hải
Đăng nghiêm túc hẳn lên, cậu quay sang nói với cô.
– Tôi và Quỳnh Giao chia tay rồi đấy.
Hải Đăng rất thắc mắc Diệu Anh sẽ phản ứng ra sao. Vui, buồn hay tức giận?
Nhưng tất cả đều không phải. Trên mặt Diệu Anh không hề có bất cứ cảm xúc gì, chỉ nhẹ tênh bật ra câu hỏi.
– Cậu ấy không tốt ở chỗ nào à?
– Không phải, rất tốt. Nhưng cậu biết mà, tình cảm không phải là thứ có thể miễn cưỡng.
Diệu Anh gật đầu. Cô không có cảm xúc gì là điều dễ hiểu thôi. Bởi
trong suy nghĩ của Diệu Anh những mối quan hệ yêu đương thời đi học
chẳng thể nào thành được, rồi sẽ có ngày họ chia tay. Bởi một lí do đơn
giản nào đó, chẳng hạn như không hợp nhau, hoặc là hết tình cảm, hay có
thể là vì muốn chuyên tâm học tập. Việc Hải Đăng và Quỳnh Giao chia tay
không nằm ngoài suy đoán của Diệu Anh, chỉ là cô không biết tâm trạng
Quỳnh Giao hiện giờ như thế nào.
– Diệu Anh này, gần đến sinh nhật cậu rồi nhỉ?
Đang mãi suy nghĩ Diệu Anh không nghe người bên cạnh nói gì, trong
đầu cô bây giờ chỉ quan tâm đến việc Quỳnh Giao chắc là đau khổ lắm. Hải Đăng xua tay trước mặt Diệu Anh mấy lần nhưng cô vẫn không phản ứng,
cậu vừa mới chạm vào vai cô thôi Diệu Anh đã giật nảy mình, cười trừ.
– À ừ.
Hải Đăng nhíu mày nhìn cô, nhưng sau đó cũng không phản bác gì. Bên
này Diệu Anh âm thầm thở phào, cô trả lời bừa thôi chứ có nghe quái gì
đâu. Suốt quãng đường còn lại Hải Đăng không nói gì, Diệu Anh cũng chẳng mở miệng lấy một câu. Bây giờ Hải Đăng chỉ suy nghĩ nên tặng Diệu Anh
món quà gì, ngôi sao ước nguyện lúc nhỏ cô thích đã bị phát hiện rồi còn đâu, tặng cái đó sẽ mất đi tính bất ngờ.
– Tới rồi, cậu về đi.
Diệu Anh định mở cửa nhưng chợt nhớ Hải Đăng còn đứng đây nên thôi,
đuổi cậu ta về trước đã. Giờ mà để Quỳnh Giao thấy Hải Đăng xuất hiện ở
đây, hơn nữa còn đi chung với Diệu Anh chắc cô sẽ đau khổ hơn thôi. Hải
Đăng gật đầu, tiện thể dúi luôn mấy cái bánh gato ban nãy cho cô. Ban
đầu cậu định nhìn Diệu Anh vào nhà rồi mới thôi nhưng thấy cô có vẻ khó
xử nên Hải Đăng đành về vậy.
– Ê này, bánh của cậu mà?
– Tôi không thích ăn ngọt. Cậu giữ lấy mà ăn, nghe quảng cáo loại đó ngon lắm.
Thật ra lúc đứng ở quầy bánh Hải Đăng thấy Diệu Anh cứ nhìn chằm
chằm các loại bánh trong tủ, nhưng cuối cùng vẫn không mua. Tuy cậu
không hiểu lý do nhưng cậu biết chắc cô muốn ăn mấy loại bánh đó. Chỉ vì vậy thôi mà Hải Đăng đã lấy bốn, năm cái bánh khác nhau đem đi tính
tiền.
(Còn tiếp)