Mới đó đã bẵng đi hai tháng hè, thời gian này Hải Đăng thường xuyên
sang nhà Diệu Anh chơi. Cứ một tuần có bảy ngày trong đó hết sáu ngày
Hải Đăng ăn bám ở nhờ nhà Diệu Anh. Chẳng hiểu nhà cô có sức hút gì mà
lôi kéo Hải Đăng đến mức đó nữa?
Chuyện lắc tay hôm đó Hải Đăng bỏ qua rất dễ dàng, thế mà Diệu Anh
cứ tưởng cậu sẽ làm khó cô dữ lắm. Lúc đầu Hải Đăng định mua một cái y
chang như lắc tay cũ nhưng không có, Diệu Anh lại một mực nói không cần, dù cậu có mua cũng vô ích nên Hải Đăng từ bỏ ý định luôn. Xem như năm
nay cậu không tặng quà cho cô vậy, năm sau bù quà khác.
Một ngày ba bữa Hải Đăng ăn không ngồi rồi hưởng thụ rất sướng, tới
giờ Diệu Anh sẽ tự động lăn vào bếp. Đừng hiểu nhầm, chỉ là cô không
muốn bỏ đói cái bụng của mình thôi! Đã rất sung sướng rồi vậy mà kẻ nào
đó vẫn không biết điều, kén chọn chê bai hết món này đến món khác.
– Món này hơi mặn một chút.
– Cái này hơi chua rồi.
– Hm… món này vị hơi nhạt.
– Cậu bỏ nhiều ớt quá tôi chẳng nếm được vị ngon của món này nữa rồi.
– Thêm tí muối nữa đi.
– …
Bực.
Bực..
Bực…
Bực everywhere!
Hải Đăng là cái thá gì mà có quyền đánh giá món ăn của Diệu Anh chứ. Dở thì thôi đi, sao vẫn ăn ngon lành thế kia.
– Này, cậu nấu được không mà cứ chê hoài vậy hả?
Thái độ của Hải Đăng rất khinh khỉnh khi nghe Diệu Anh hỏi vậy, cứ
như thế cậu ta biết hết vậy. Hải Đăng giơ tay gãi gãi mũi, nhếch môi
cười.
– Vậy chúng ta cá cược đi. Để buổi cơm chiều tôi nấu thử xem sao, kẻ thua phải làm theo ba điều vô điều kiện từ người thắng.
– Ô kê, ai sợ ai chứ?
Sở dĩ Diệu Anh mạnh miệng như vậy vì cô không tin Hải Đăng có thể
nấu ăn ngon hơn cô được. Mấy năm nay đa phần ở nhà một mình đều là Diệu
Anh lăn vào bếp, làm sao có thể thua một kẻ cả năm ba trăm sáu mươi lăm
ngày chưa hề đụng vào xoong chảo chứ. Quỳnh Giao vừa bước xuống bếp đã
nghe màn đấu khẩu của hai người họ. Hải Đăng sẽ nấu bữa tối sao? Trước
giờ Quỳnh Giao chưa được ăn món gì do Hải Đăng nấu cả. Riêng chuyện này
Quỳnh Giao rất tích cực ủng hộ.
– Mày cứ để Hải Đăng nấu một bữa xem sao. Tao thấy chuyện này cũng không tồi.
– Tao biết rồi.
Diệu Anh ăn nốt chén cơm rồi lên lầu, không hiểu sao dạo này cứ đứng gần Quỳnh Giao cô lại cảm thấy không thoải mái. Chắc là Diệu Anh có vấn đề thật rồi.
Bàn ăn có Hải Đăng và Quỳnh Giao trở nên im ắng lạ thường. Mấy lần
Quỳnh Giao chủ động bắt chuyện nhưng Hải Đăng chỉ trả lời có lệ, không
hề hứng thú. Dạo gần đây Hải Đăng ở bên cạnh Diệu Anh vui bao nhiêu ngược lại ở bên cạnh Quỳnh Giao càng khó chịu bấy nhiêu. Quỳnh Giao trở về
phòng liền đi tắm, dòng nước mát lạnh dội lên thân thể cô như nước muối
xát vào vết thương trong lòng. Hai bàn tay Quỳnh Giao nắm chặt lại, móng tay nhọn đâm sâu vào da thịt như lăng trì sự đau đớn. Cô không phải con ngu, những gì Hải Đăng nghĩ về Quỳnh Giao đã thể hiện rõ trong ánh mắt
cậu rồi. Hải Đăng chán ghét Quỳnh Giao, Hải Đăng muốn tránh xa Quỳnh
Giao.
Không được, Hải Đăng càng tỏ thái độ bao nhiêu Quỳnh Giao càng muốn
có được cậu bấy nhiêu. Người con trai này, nhất định phải là của Quỳnh
Giao. Nếu không phải của Quỳnh Giao, nhất định cũng không được thuộc về
Diệu Anh!
~~~~~
Cả buổi Diệu Anh đều nằm trên giường, cô mới thuê mấy chục phim bộ
về xem dần. Đó cũng là cách duy nhất để giết thời gian. Thường thì mùa
hè người ta sản xuất nhiều phim hay lắm, sắp tới Diệu Anh còn định ra
rạp xem mấy bộ phim nữa, nhưng vẫn chưa biết nên rủ ai đi cùng. Hải Đăng ở dưới bếp nhìn mãi vào tủ lạnh, ngán ngẩm suy nghĩ. Tủ lạnh chẳng
thiếu gì cả, phải công nhận một điều là Diệu Anh rất chu đáo, cô không
bao giờ để tủ lạnh trống, cứ hết cái gì Diệu Anh lại đến siêu thị mua.
Kiểu này Hải Đăng không thể mượn cớ đi siêu thị mua thức ăn với Diệu Anh được rồi.
Nếu vậy thì…
Hải Đăng vừa nghĩ đến đã hành động ngay, lập tức hướng thẳng phòng
Diệu Anh đi đến. Nhiều lúc Hải Đăng cũng tự khâm phục cậu ghê, quả thật
cậu rất thông minh mà.
” Hôn đi… Mau hôn, mau hôn đi! ”
Vừa bước vào cửa phòng đã thấy Diệu Anh dí sát mặt trước màn hình ti vi, luôn miệng cổ vũ nam nữ chính trong phim. Thật là… phim phiếc có gì hay ho đâu chứ!
Mà cái con người nghiện phim nào đó vẫn không hề biết đến sự hiện
diện của Hải Đăng trong căn phòng này, chỉ mải mê xem cảnh môi chạm môi. Đến khi Hải Đăng không chịu nổi nữa mới hắng giọng một tiếng, Diệu Anh
vừa thấy cậu đã nhăn mặt tỏ ý không hài lòng, cô lấy điều khiển tắt luôn ti vi.
– Sao cậu không biết gõ cửa gì hết vậy?
– Tôi gõ rồi, đau cả tay đây nè. Là do cậu mãi xem phim không nghe đấy thôi!
Kì vậy, rõ ràng Diệu Anh không nghe gì cả mà. Là do Hải Đăng không
hề gõ cửa hay do Diệu Anh lãng tai đây? Nhìn đi nhìn lại Diệu Anh mới
nhớ ra lúc nãy cô bật ti vi khá to, có thể vì thế mà không nghe gì hết.
– Thế cậu vào đây làm gì?
Tạm bỏ qua chuyện gõ cửa hay không đi, xem như Diệu Anh không nghe vậy.
– Tôi cần người phụ bếp.
Hải Đăng một tay xoa cằm ra chiều suy tư, phóng thẳng ánh mắt đến
Diệu Anh. Cậu không tin đã nhìn như vậy rồi Diệu Anh còn không hiểu Hải
Đăng muốn gì.
– Tôi không rảnh làm chân sai vặt cho cậu đâu.
Thiếu chút nữa Diệu Anh đã ném luôn cái điều khiển trên tay vào đầu
Hải Đăng rồi, cậu ta nghĩ cậu ta là ai chứ? Người như Diệu Anh mà phải
làm kẻ hầu cho tên chết dẫm Hải Đăng đó sao? Nằm mơ giữa ban ngày!
– Haizzz… biết sao được, lỡ như tôi phá hỏng bếp của cậu thì cũng đừng trách mắng gì tôi ĐẤY!
Hải Đăng cố tình nhấn mạnh chữ cuối, sau đó không đợi Diệu Anh trả
lời đã bỏ ra ngoài, nhưng vẫn đi rất chậm rãi. Bên trong phòng Diệu Anh
nhíu mày đắn đo một hồi, dù sao Hải Đăng cũng là con trai, mấy việc bếp
núc có thể sẽ không cẩn thận như con gái. Không được, không được để cậu
ta phá hoại căn bếp yêu quý của Diệu Anh.
Hải Đăng vừa bước vào bếp đã nghe tiếng chạy bình bịch của Diệu Anh, kẻ nào đó xấu xa không kìm lòng được trêu chọc.
– Chỉ sợ nhà bếp chưa bị tôi phá hỏng cầu thang đã bị cậu làm sập rồi.
Nói thật là Diệu Anh cũng ngượng lắm, chẳng lẽ cô mập đến nỗi có thể phá cả cầu thang sao? Nhìn quanh ngó lại nhà bếp Diệu Anh mới thở phào
nhẹ nhõm, cũng may Hải Đăng vẫn chưa làm hỏng gì cả.
– Tôi sẽ phụ bếp giúp cậu.
Diệu Anh chỉ nói vậy thôi, sau đó thuần thục đeo tạp dề vào, chờ đợi Hải Đăng sai khiến. Nếu không phải vì cô rất sợ chén bát đĩa vỡ thì sẽ
không bao giờ có chuyện Diệu Anh phụ bếp cho Hải Đăng đâu. Ức, ức quá
mà!
Đến bây giờ Diệu Anh mới hiểu được nỗi khổ của người phụ bếp, thậm
chí cô còn cảm thấy đầu bếp còn sướng hơn gấp chục lần phụ bếp nữa. Hải
Đăng chỉ việc đứng đó xào qua xào lại, chiên mặt này rán mặt kia là
xong, còn Diệu Anh phải chạy tới chạy lui lấy cái này bỏ cái kia, loạn
hết cả lên.
Sớm biết như vậy Diệu Anh đã không đồng ý cá cược với Hải Đăng rồi. Bây giờ thì tự rước cái cực vào thân đây!
– Này… à mà thôi.
Hải Đăng định bảo Diệu Anh lấy giúp lọ muối lại thấy cô đang mệt mỏi dựa người vào tủ bếp, hai bàn tay phe phẩy quạt. Nghĩ cũng tội nên thôi để cậu làm nốt phần còn lại vậy. Mặc dù cả năm Hải Đăng chưa từng vào
bếp nhưng không có nghĩa cậu vụng về đến mức phá hỏng mọi thứ, tất cả
Hải Đăng đều làm rất cẩn thận. Âu cũng vì muốn trêu Diệu Anh một tí,
không ngờ khiến cô chịu khổ đến vậy.
– Xong rồi, nếm thử đi.
Mới liếc mắt nhìn thôi Diệu Anh đã thầm cảm thán trong lòng rồi, món sườn non kho đậu hũ đó sắc hương đều có cả. Quả thực nhìn rất hấp dẫn! Không biết vị nó ra sao
nữa? Nếu món này ngon chẳng phải Diệu Anh thua cá cược rồi sao, ba điều, ba điều kiện lận đó. Một mặt Diệu Anh rất muốn nếm xem món này ngon tới mức nào, mặt khác cô rất sợ thua cá cược. Với cái bản tính gian xảo của Hải Đăng nhất định sẽ bắt cô làm đủ thứ trên trời dưới đất cho mà xem.
Làm sao đây?
Nên ăn hay là không?
Như thế nào mới vẹn cả đôi đường?