Đêm đó Quỳnh Giao không về nhà. Cả đêm Diệu Anh nằm trong phòng cứ dỏng tai lên nghe ngóng xem có tiếng mở cửa hay không, nhưng tuyệt nhiên đến một giờ sáng vẫn không có âm thanh gì cả. Diệu Anh thừa nhận suy nghĩ của cô xấu xa nhưng chắc giờ này Hải Đăng và Quỳnh Giao đang ở cùng một chỗ rồi.
“ Không nghĩ nữa, không được nghĩ nữa... ! “
Mãi vẫn không ngủ được, Diệu Anh tìm mấy phim bộ xem tạm. Rõ ràng là phim hài nhưng khóe môi Diệu Anh vẫn không nhếch lên nổi một lần, vang vọng ra ngoài chỉ là tiếng cười đùa của nhân vật trong phim, hiển nhiên không hề có tiếng cười trong trẻo vui vẻ của Diệu Anh. Trên mặt cô chứa đầy vẻ suy tư, Diệu Anh tự thừa nhận mình là kẻ thất bại và đáng thương, cả tình bạn lẫn tình yêu.
Tình bạn không cần níu kéo, cảm thấy hợp thì chơi với nhau, nhưng Diệu Anh lại cần Quỳnh Giao ở bên, cần cô bầu bạn. Rõ ràng Diệu Anh hiểu tình bạn của hai người đã rạn nứt, không thể tự nhiên quan tâm nhau như trước nữa.
Tình yêu đối với Diệu Anh càng thảm bại hơn. Bản thân thích Hải Đăng nhưng ngay cả can đảm để thổ lộ Diệu Anh cũng không có một chút. Mỗi ngày cô chỉ có thể tránh xa Hải Đăng càng xa càng tốt, bởi vì càng ở gần bên cạnh Hải Đăng chỉ khiến trái tim Diệu Anh thêm thổn thức và đau lòng thôi.
Suy cho cùng Diệu Anh chẳng có lấy một tình bạn hay tình yêu thực sự.
~~~~~
Sáng sớm Hải Đăng tỉnh dậy đầu liền cảm thấy ong ong, nhìn khắp xung quanh mới biết đây là phòng ngủ của cậu. Nhưng có một điểm đáng chú ý hơn là Quỳnh Giao đang nằm ngủ trên sofa, ngay trước mặt Hải Đăng.
Theo bản năng tự nhiên cậu cúi xuống vén chăn lên, vẫn là quần áo hôm qua, chỉ có vài cúc áo bị mở bung ra. Đừng trách Hải Đăng suy nghĩ không đứng đắn, nhưng đây là chuyện cần thiết phải làm khi mới sáng sớm thức giấc phát hiện ra trong phòng ngủ của cậu còn có thêm một người con gái. Dù sao đã ở lứa tuổi này giáo dục giới tính Hải Đăng cũng đã được học. Việc giữa nam với nữ phát sinh quan hệ là chuyện bình thường, nhất là khi trong người Hải Đăng có hơi men và Quỳnh Giao có tình cảm với cậu. Chuyện học sinh “ăn cơm trước kẻng” đã không còn hiếm có nữa.
Hải Đăng sờ trong túi quần tìm điện thoại, có một tin nhắn chúc mừng sinh nhật từ mẹ và không có bất cứ cuộc gọi hay tin nhắn nào từ Diệu Anh cả. Hóa ra trong trái tim Diệu Anh cậu chẳng là gì hết, cô không hề cảm thấy có lỗi với cậu dù chỉ một chút. Lại nhìn sang Quỳnh Giao, Hải Đăng thở dài thườn thượt. Quỳnh Giao là một cô gái tốt, cậu rõ điều đó. Nhưng biết làm sao được, đã lỡ dính bùa mê thuốc lú của Diệu Anh rồi có muốn dứt ra cũng không thể.
Đã chín giờ sáng rồi, đêm qua Quỳnh Giao không về chắc Diệu Anh lo lắng lắm, đã đến lúc Quỳnh Giao nên rời khỏi đây.
- Mai Quỳnh Giao, dậy đi.
- Quỳnh Giao, mau dậy cho tôi! Mặt trời mọc lên đỉnh đầu rồi.
Khi Quỳnh Giao vừa mở mắt ra đập vào mắt đầu tiên chính là một thân Hải Đăng quần áo chỉnh tề, khác hoàn toàn với bộ dạng lôi thôi của một con sâu rượu đêm qua. Nhìn Hải Đăng lúc này Quỳnh Giao bỗng cảm thấy không cam lòng, hẳn là cậu đã dậy lâu rồi, nhưng muốn thay đồ đàng hoàng mới gọi cô dậy. Sự thoải mái, tự nhiên đêm qua đã biến mất hoàn toàn. Chỉ cần Hải Đăng tỉnh táo trở lại, vị trí của Quỳnh Giao vẫn là chỗ cũ, là bạn thân của người cậu yêu, không hơn không kém.
You'll also like
Giấc mơ nào có anh! (Full) by _MacTieuAn_
Giấc mơ nào có anh! (Full)
By _MacTieuAn_
28.7K 1K
Chàng trai “Trong Sáng”,yêu anh!! by kemhanhnhan
Chàng trai “Trong Sáng”,yêu anh!!
By kemhanhnhan
6.8K 553
Đồ ngốc! Bọn tớ thích cậu! by JinJiJun
Đồ ngốc! Bọn tớ thích cậu!
By JinJiJun
43.8K 2.8K
Bộ tứ ngớ ngẩn! (Full) by baohan399
Bộ tứ ngớ ngẩn! (Full)
By baohan399
140K 10.8K
Tiểu Nha Đầu!Muốn Ăn Không? by Sunn1709
Tiểu Nha Đầu!Muốn Ăn Không?
By Sunn1709
135K 7.9K
Anh Yêu Em ! Cô Nàng Lạnh Lùng ( tạm drop ) by --Bii--
Anh Yêu Em ! Cô Nàng Lạnh Lùng ( tạm drop )
By --Bii--
28.9K 1.4K
Lục Đại Siêu Quậy(Full) by LisaHoang0
Lục Đại Siêu Quậy(Full)
By LisaHoang0
28.5K 1.4K
- Cậu về đi, Diệu Anh đang ở nhà đợi cậu đấy. Xin lỗi đã làm phiền và cám ơn đêm qua đã đưa tôi về.
Hải Đăng nói xong mở cửa ra ngoài, cậu không cần nghe câu trả lời của Quỳnh Giao. Bởi vì đó chỉ là vài lời hỏi thăm thông thường thôi, đêm qua cậu uống khá nhiều.
Đây có thể gọi là đuổi khách đúng chứ? Hải Đăng vẫn là nghĩ đến Diệu Anh đầu tiên, cậu lo Diệu Anh ở nhà một mình thế còn Quỳnh Giao thì sao? Cậu có để tâm đến cảm giác của Quỳnh Giao lúc này không?
Quỳnh Giao nhìn xuống đôi tay của cô, thiếu một chút nữa thôi đêm qua cô đã là người của Hải Đăng rồi. Rõ ràng đêm qua Hải Đăng đã đè cô xuống giường rồi, bởi vì cậu không còn tỉnh táo, cậu không còn nhận ra người đang ở dưới thân mình là ai. Hai bàn tay Quỳnh Giao run rẩy tháo từng cúc áo của cậu, nhưng đến cúc áo thứ ba Hải Đăng đã thốt lên một câu khiến Quỳnh Giao bàng hoàng.
- Cậu không phải Diệu Anh. Diệu Anh của tôi sẽ chẳng bao giờ làm chuyện này với tôi đâu. Cô ấy... sẽ chẳng bao giờ... làm vậy đâu.
Hải Đăng chỉ nói vậy thôi, sau đó nằm vật ra giường, ngủ mất. Quỳnh Giao nằm bên cạnh bắt đầu tức tưởi, trong suy nghĩ của cậu Diệu Anh thanh cao, thuần khiết đến vậy, thế còn Quỳnh Giao, đối với Hải Đăng cô là người dễ dãi, sẵn sàng trao đi cái quý giá của mình cho người khác hay sao? Thậm chí Hải Đăng còn chưa chạm vào người Quỳnh Giao, áo của cô bị nhăn do đỡ Hải Đăng vào phòng, còn lại nó vẫn nguyên vẹn. Chẳng lẽ đến lúc say bí tỉ như vậy rồi Hải Đăng vẫn không có hứng thú gì với Quỳnh Giao sao? Trong đầu cậu chỉ có mỗi Diệu Anh là tốt nhất, là đáng trân trọng nhất thôi sao?
Bên ngoài Hải Đăng bật to volume tivi lên, nhưng không hề xem, trên tay cậu nắm chặt điện thoại, chốc chốc lại bật lên xem, không có tin nhắn nào, cuộc gọi cũng không nốt. Cứ lặp đi lặp lại như vậy đến lần thứ ba mươi tám hành động vô thức đó mới ngừng lại, Hải Đăng ném luôn điện thoại ra sofa, đứng dậy cầm áo khoác ra ngoài.
Quỳnh Giao chỉnh sửa quần áo, tóc tai xong xuôi cả ra ngoài đã không thấy Hải Đăng đâu. Cậu đi đâu vào giờ này? Quỳnh Giao để chìa khóa lên bàn rồi đóng cửa đi ngay, đó là chìa khóa dự phòng trường hợp quên mật khẩu, cũng may hôm qua Hải Đăng có đem theo chìa khóa, nếu không cả hai đã phải đứng bên ngoài suốt đêm rồi.
Đi được nửa đường thì Quỳnh Giao bắt gặp Hải Đăng ở phía trước, đi đường này... chứng tỏ Hải Đăng muốn đến gặp Diệu Anh? Không ngoài dự đoán của Quỳnh Giao, gấp gáp như vậy muốn đến nói với Diệu Anh chuyện gì đây? Trong đầu nảy lên một suy nghĩ, Quỳnh Giao chạy đến đi cạnh Hải Đăng, miệng cười rất tươi.
- Cậu sang gặp Diệu Anh à? Thế mà không đợi tớ đi chung cho vui.
Hải Đăng không tỏ thái độ gì cả, yên lặng nhìn về phía trước.
Cả đêm Diệu Anh không chợp mắt được chút nào, đến sáng cô xuống bếp uống nước xong lại nằm ra sofa ở ngay phòng khách luôn. Hải Đăng đến nơi cửa nhà đã khóa, cũng nhờ Quỳnh Giao cậu mới vào nhà được. Nhìn thấy Diệu Anh ngủ trên ghế càng khiến Hải Đăng xót xa hơn, mới một đêm thôi sao trông cô sắc mặt tệ quá vậy. Đêm qua Diệu Anh ngủ không ngon giấc hay sao, cô gặp ác mộng hay là lo nghĩ chuyện gì? Khẽ vuốt nhẹ trên gương mặt cô, rất nhẹ nhàng, Hải Đăng sợ hành động của cậu sẽ khiến Diệu Anh thức giấc. Có lẽ Diệu Anh quá mệt, cô không hề có phản ứng gì.
Hết cách rồi, cứ đến lúc Hải Đăng muốn chất vấn cô lại là lúc khiến Hải Đăng không nỡ nhất. Vài lần như vậy Diệu Anh đều xuất hiện trước mắt Hải Đăng với bộ dạng là một con người yếu đuối, mong manh, chỉ sợ một lời quở trách thôi cũng khiến cô tủi thân.
Trước mặt Quỳnh Giao, Hải Đăng bế Diệu Anh lên, hướng thẳng lầu hai. Diệu Anh nhẹ quá, dạo này cô lại gầy đi rồi. Vốn đã ốm còn sụt cân nữa thì còn mỗi xương với da à? Thật là...
Phòng ngủ không khóa, Hải Đăng vừa đẩy cửa bước vào đã thấy trên sàn rất bừa bộn. Nào là đĩa phim, gối mền gì đều la liệt cả ra sàn. Đêm qua Diệu Anh có chuyện gì à? Cậu chưa bao giờ thấy Diệu Anh như bây giờ.
Đặt Diệu Anh nằm ngay ngắn trên giường và xem xét kĩ cô sẽ không thức giấc Hải Đăng mới bắt đầu dọn phòng. Dù phòng con gái nó khác phòng con trai nhưng Hải Đăng dựa theo phán đoán của cậu sắp xếp mọi thứ về chỗ cũ. Xong xuôi đâu đó rồi Hải Đăng mới ngồi xuống bên giường, cậu sẽ đợi đến lúc Diệu Anh tỉnh dậy.
Hải Đăng có thể nhìn thấy quầng thâm nhạt màu dưới hai mắt Diệu Anh, quần áo trên người cô cũng rất xộc xệch. Cứ như đêm qua đã xảy ra chuyện gì kinh khủng lắm ảnh hưởng đến tinh thần của Diệu Anh vậy.
Một giờ, hai giờ, rồi ba giờ trôi qua... Diệu Anh từ từ mở mắt, ngủ một giấc mấy tiếng đồng hồ bù lại đêm qua bây giờ cô đã đỡ mệt mỏi hơn. Nhưng ngay lập tức Diệu Anh mở to mắt nhìn người trước mặt, cô không nghĩ khi vừa mở mắt người cô nhìn thấy đầu tiên sẽ là Hải Đăng. Để chắc chắn Diệu Anh đưa mắt nhìn xung quanh, rõ ràng là phòng cô mà, sao Hải Đăng có thể ở đây?
- Sao cậu...
- Đói bụng rồi chứ gì. Tôi đã nấu sẵn cơm đợi cậu dậy ăn rồi đây.
Hải Đăng vừa xoay người đã mang khay cơm đến trước mặt Diệu Anh, chỉ có vài món đơn giản thôi, nhưng nhìn rất ngon mắt.
- Cậu...
- Mau ăn đi.
Rất tự nhiên Hải Đăng xúc một thìa cơm đưa đến tận miệng Diệu Anh, cậu nhíu mày một chút thôi cô đã tự động há miệng ra. Bây giờ Hải Đăng không muốn nghe Diệu Anh nói gì cả, cậu chỉ muốn cô ăn thật nhiều, để mập lên một chút, ốm quá gió thổi bay mất thì biết làm sao.
- Ngon không?
Diệu Anh gật đầu đáp lại. Cô không cần bận tâm đến lí do Hải Đăng xuất hiện ở đây nữa, cô chỉ cần biết cậu đang ở trước mặt cô, và lại quan tâm cô thật chu đáo. Hải Đăng nhìn quanh bàn học tìm dây chun, sau đó thuần thục buộc tóc cho Diệu Anh. Ngón tay mát lạnh vài lần chạm vào gáy Diệu Anh khiến cô bồi hồi xao xuyến, người con trai này, sao cứ thế làm cô lún sâu vào vũng bùn mang tên “đơn phương” chứ.
- Ăn nhiều vào, cậu không có thừa mỡ đâu mà sợ mập.
Hải Đăng lại xúc một thìa cơm đút Diệu Anh, trong mắt cậu cô lúc nào cũng là bạn gái năm tuổi ngày đó, cần được nhắc nhở, cần được quan tâm, cần được bảo vệ. Diệu Anh kín đáo nhìn xung quanh phòng, rất gọn gàng, không lẽ Hải Đăng đã dọn hết những thứ đó rồi sao? Vậy cậu có đọc được tờ giấy Diệu Anh viết không? Ôi lạy Thánh, cầu mong Hải Đăng không đọc được gì cả.
- Cậu dọn phòng... giúp tôi à?
- Ừ. Con gái con lứa gì để phòng ngủ bừa bộn thế hả? Suýt chút nữa tôi đã giẫm lên đĩa CD té ra sàn rồi.
- Vậy cậu có thấy gì không?
Tỉ mỉ bóc từng vỏ tôm, từng con, từng con một, Hải Đăng không nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của Diệu Anh lúc này.
- Thấy gì? Ngoài mấy cái đĩa và chăn gối ra còn gì nữa à?
Diệu Anh thở phào một hơi, may quá, Hải Đăng không thấy.
Có Hải Đăng đút từng thìa cơm Diệu Anh rất nhanh đã ăn hết cả bát cơm đầy, thức ăn với canh đều hết sạch.
- Chiều nay học chuyên tôi sẽ xin nghỉ giúp cậu. Nghỉ ngơi tốt đi, ngày mai gặp lại.
Sau buổi văn nghệ học sinh được nghỉ một ngày thứ bảy, nhưng đội tuyển học chuyên vẫn phải đi học, nhất là khối mười hai bắt buộc phải đi. Vì năm nay học sinh khối mười hai phải thi chuyên cấp Thành phố. Nhìn tình trạng Diệu Anh lúc này đi học không ổn chút nào.
Vừa xuống bếp Hải Đăng đã rót mấy ly nước lọc uống liên tục, từ trong túi quần cậu móc ra một tờ giấy, là nét chữ của Diệu Anh, tuy không đẹp như ngày thường nhưng cậu vẫn nhận ra.
“Tôi thích một người. Nhưng cậu ấy không biết và cũng không thích tôi...”