Kể từ hôm cãi nhau trên face đó , hai kẻ cứng đầu chính thức tuyệt giao .
Ngày ngày đến trường đều không mở miệng nói với nhau nửa lời . Người
tám bàn trên , người tám bàn dưới . Tuyệt nhiên hai kẻ cùng bàn này đến
cả nhìn nhau cũng không có !
– Tao xin lỗi !
Nhân lúc giờ ra chơi Hải Đăng đi ra ngoài , Quỳnh Giao lân la lên bàn trên hối lỗi với bạn .
– Việc gì phải xin lỗi ? Mày làm gì sai ?
Diệu Anh đang cắm đầu vô cuốn tiểu thuyết mới thuê , chỉ thuận miệng hỏi .
– Tao … là do tao mà Hải Đăng với mày mới cãi nhau .
– À , chuyện đó sao ? Xin lỗi gì chứ , có phải nguyên nhân là do mày đâu !
– Nhưng …
– Giao này , là do cậu ta cả mà !
– Mày không trách tao chứ ?
– Mắc cười ! Sao tao phải trách mày ? – Diệu Anh bỏ dở cuốn truyện đang đọc xuống , cười hỏi .
– Không có gì ! Mày không trách tao là tốt rồi .
Diệu Anh định gật đầu vừa lúc ngẩng đầu lên liền thấy vẻ mặt khó chịu của Hải Đăng .
– Tránh ra !
Hải Đăng thẳng thừng đuổi Quỳnh Giao đang ngây ngốc nhìn mình .
– Tớ ngồi đây một lát không được sao ?
– Không được .
Thật sự rất muốn được ngồi ở đây nhưng Quỳnh Giao đành miễn cưỡng đứng dậy về chỗ .
Hải Đăng ngồi xuống định lấy sách môn tiếp theo ra ôn thì Diệu Anh đã khó chịu lên tiếng :
– Cậu sao lại khó chịu với Quỳnh Giao như vậy ?
Vốn đang trong lúc tuyệt giao thì Diệu Anh sẽ không bao giờ mở miệng
nói gì . Nhưng đây là trường hợp ngoại lệ , lại là vì Mai Quỳnh Giao !
Thế mà Hải Đăng lại dửng dưng tiếp tục ôn bài , không đoái hoài gì đến câu hỏi và thái độ bực bội của Diệu Anh .
Theo Quỳnh Giao thường thấy thì khi ghét một ai đó sẽ muốn tránh xa
người đó càng xa càng tốt . Nó thật sự không hiểu , Hải Đăng bây giờ đã
ghét Diệu Anh , vậy tại sao lúc nào cũng ở kè kè bên cô . Đến chỗ ngồi
bên cạnh cũng tuyệt đối không cho ai được ngồi vào đó .
Ngược lại , cậu cứ một mực xua đuổi Quỳnh Giao .
Phải chăng , người Hải Đăng ghét chẳng phải Diệu Anh mà chính là Quỳnh Giao ?
~~~~~
Hải Đăng thực không hiểu nổi , rốt cuộc đầu óc Mai Quỳnh Giao chứa gì trong đó ? Chính bản thân cậu ta là nguyên nhân trực tiếp gây nên sự
mâu thuẫn giữa cậu và Diệu Anh . Vậy mà còn cứ lởn vởn trước mặt Hải
Đăng , cứ như là muốn trêu ngươi cậu vậy ?
Nói ra thì có hơi bạo lực nhưng Quỳnh Giao mà là con trai cậu đã cho một bạt tai để sớm tỉnh ra rồi .
Lại thêm Diệu Anh ngu ngốc kia , Mai Quỳnh Giao đó có gì tốt để cô
tin tưởng một cách tuyệt đối như vậy ? Một ngày nào đó , nhất định Diệu
Anh sẽ phải hối hận vì đặt quá nhiều niềm tin vào một người như vậy .
Càng nghĩ lại càng tức ! Hải Đăng biết Diệu Anh lười ăn sáng , lúc ăn lúc không . Lúc trống đánh ra chơi vừa vang lên , Hải Đăng đã nhanh
chóng ra canteen mua hamburger , sữa cho Diệu Anh . Hí ha hí hửng về lớp thì mới phát hiện ra , cậu ngu thật ! Người ta là đang tuyệt giao với
cậu mà , vì đứa bạn thân lâu năm đó mà quay lưng với cậu mà , ghét cậu
như chó với mèo mà ! Làm sao có thể ăn đồ Hải Đăng mua ? Nghĩ rồi vứt
luôn đồ ăn trong vào thùng rác . Tiếc thì cũng hơi tiếc đấy , vì dù sao
cậu cũng đã cất công chạy xuống canteen mua đem lên lớp . Nhưng mà ,
người đó chắc chắn không ăn , để lại làm gì !?
~~~~~
Buổi chiều , học chuyên .
Đối với những người học lớp chuyên như Diệu Anh , thì đây là khoảng
thời gian khá là ưa thích . Các học sinh sẽ học chung một phòng lớn
tương tự như hội trường , nhưng là phòng dành riêng cho các khối chuyên . Chuyên A1 và A2 sẽ học chung .
Lớp học chuyên không khuôn khổ như học chính . Có thể thoải mái lựa
chọn vị trí ngồi và ngồi với bất cứ ai . Riêng Diệu Anh chỉ muốn ngồi
một mình , yên tĩnh , dễ học . Quỳnh Giao định ngồi sau Diệu Anh có gì
tiện hỏi bài . Dù cũng là một người học Anh khá tốt nhưng so với Diệu
Anh , thực kém xa !
Nhưng tiếc rằng , khi nó đến Hải Đăng đã ngồi ở đó trước – sau lưng
Diệu Anh . Có vẻ như Diệu Anh vẫn chưa biết rằng sau lưng mình là Hải
Đăng nên vẫn ung dung tự tại làm đề kiểm tra thử của đội bồi dưỡng .
Xung quanh đó đều đã có người ngồi , Quỳnh Giao bất đắc dĩ ôm cặp sang dãy khác ngồi .
Tiết học hôm nay khá là ngột ngạt , bởi cô giáo dạy Anh hôm nay hình
như có việc bận , nên thầy khác dạy thay . Cả trường ai cũng biết , nhất là các học sinh chuyên Anh , thầy Sơn là ” ác quỷ “của khối Anh . Tính
tình nóng nảy , chấm điểm gắt gao , chẳng học sinh nào mà không sợ .
Đối với Anh A1 và A2 là một cơn ác mộng . Từ lúc mới bước vào thầy đã đưa một tập đề 2,3 tờ bài nâng cao , yêu cầu làm trong 60 phút 2 đề ,
kèm theo câu nói sát khí :
– Sao nào ? Khó quá hả ?
Im lặng .
– Các em là chuyên ban A của khối Anh . Đừng làm mất mặt chứ ! Ban B , C tệ lắm cũng làm đúng 60% , nhưng đối với các em , tôi yêu cầu đúng
hơn 90% . À , còn nữa , tuy cùng ban A nhưng A1 và A2 chắc chắn thực lực sẽ khác nhau , cho tôi xem thực lực của các em – hai lớp chuyên Anh
giỏi nhất khối .
Thầy nói đúng ! Tương tự mấy khối chuyên khác , hai lớp cùng một ban
luôn là đối thủ của nhau . Anh A1 và Anh A2 cũng không ngoại lệ , ngay
từ đầu đã ngầm cạnh tranh với nhau .
Thầy nói xong bắt đầu đi quanh lớp kiểm tra .
Những lớp A1 lúc nào cũng giỏi hơn A2 . Đúng thế , cầm đề trên tay
nhưng Anh A2 phải cắn bút nghiền ngẫm thật sự rất lâu . Anh A1 tuy đề
khó nhưng đọc đề rất nhanh liền đặt bút xuống ghi liên tục . Nhưng đúng
hay sai , còn để xem kết quả .
– Em là Diệu Anh phải không ? Học sinh xuất sắc kiêm lớp trưởng Anh A1 , cũng tương đối nổi trội trong đội tuyển Anh ?
Đúng lúc thầy Sơn đi ngang qua dừng lại ở bàn Diệu Anh đặt tay xuống hỏi .
Diệu Anh và Hải Đăng cùng lúc đó đặt bút xuống ngẩng đầu lên nhìn .
– Phải ạ , em là Diệu Anh !
– Xong rồi chứ ?
Tất cả những người còn lại trong hai lớp đều quay sang hướng Diệu Anh mà nhìn . Không phải thầy đang đùa đấy chứ ? 60 phút hai đề đã là quá
rồi , chưa chắc đã làm xong . Bây giờ mới hơn 45 phút , việc làm xong
hai đề khó đó làm gì có thể .
Nhưng trái với dự đoán của họ , Diệu Anh gật đầu trả lời :
– Xong rồi ạ , nhưng có điều em không chắc chắn lắm ở câu cuối đề 2 .
– Được , đưa bài đây . Tôi chấm xong em sẽ biết đúng hay sai .
Hải Đăng ở bàn dưới tuy có bất ngờ nhưng không lớn . Cậu thừa biết khả năng của Diệu Anh .
Câu cuối đề 1 ? Câu này khó hơn hẳn những câu trên . Hải Đăng nãy giờ cũng đang cắn bút suy nghĩ . Cấu trúc câu hơi lạ nên cậu không chắc
chắn mà nộp bài . Nhưng thôi kệ , liều vậy ! Sai cũng chẳng sao !
Đúng lúc Hải Đăng định đứng dậy nộp bài nhưng thầy Sơn đã biết ý , đến lấy bài xem xét .
Không hiểu sao trên gương mặt khó tính đó , khi xem hai bài của Diệu Anh và Hải Đăng . Một thoáng chau mày rồi lại cười .
Diệu Anh quay ra sau nhìn Hải Đăng , thập phần khó hiểu . Hải Đăng không làm mặt lạnh như mấy ngày trước , cười nhẹ .
Diệu Anh một khắc ngạc nhiên , ngây ngốc . Nhưng là đang trong lúc kiểm tra , nên ngay lập tức quay lên .
Bên Anh A2 thấy A1 đã nộp bài 2 người rồi nên càng tăng tốc làm bài . Từng người từng người đứng dậy nộp bài .
Đến khi Anh A2 nộp hết tất cả , bên A1 vẫn còn tầm 10 người chưa xong . Bọn Anh A2 đắc chí cười thầm , thực lực của Anh A1 , hơn được bao
nhiêu ? Hay chỉ là cái nhãn bên ngoài ? Ăn may mới được vào lớp ấy ? Anh A1 đó giỏi thật sự còn đếm được trên đầu ngón tay , ngoài Diệu Anh ,
Hải Đăng , một số người khác thì những người còn lại cũng bình thường ,
chẳng gì xuất sắc .
59 : 57
59 : 58
59 : 59
60 : 00
– Thu bài ! – Tiếng thầy vừa dứt mọi người đều đồng loạt đứng lên nộp bài , ai nấy vẻ mặt tự tin .
Nhận đủ tất cả 40 bài trong tay , thầy Sơn hắng giọng :
– Được rồi , giải lao ! Tiết sau tôi phát bài !
~~~~~
Diệu Anh hút hút hộp sữa trên tay , ngẫm nghĩ về bài lúc nãy . Câu đó hình như sai thì phải , có khi nào cô dùng sai cấu trúc câu không ?
“Bộp ”
Đang bận suy nghĩ nên Diệu Anh không để tông sầm phải ai đó ngã xuống đất .
Ai da ! Đúng là số hẩm hiu như con bọ !
Diệu Anh xoa mông đứng dậy , chưa kịp mở miệng chửi thì đối phương đã hỏi han :
– Xin lỗi cậu nha , tôi không để ý !
Quào ! Nói chuyện lịch sự ghê !? Thôi thì lỗi cũng do cô , trách người vô tội làm chi !!?
– Ừ , không sao .
Diệu Anh định lên lớp hỏi thầy về bài kiểm tra thì người kia giữ tay lại , thất vọng hỏi :
– Hình như Diệu Anh không nhớ ra tôi thì phải ?
– Cậu là ?
– Tôi là Hoàng , Toán A1 .
– … – Diệu Anh bắt đầu công cuộc lục lọi trí nhớ , khổ cái tính hay
quên , không gặp nhau thường ngay thì nhớ con mịa gì – Hoàng … à , tôi
nhớ rồi !
– Tưởng cậu quên rồi . Lâu lắm rồi mới gặp được cậu nhé ! Tìm cậu cứ như tìm ngôi sao !
Diệu Anh nghe hai chữ ” ngôi sao ” đó mà bật cười :
– Haha … cậu cứ quá lời ! Cần thì qua lớp tìm tôi !
– Vậy nhé ! Lần sau tôi sẽ qua thẳng lớp tìm cậu .
– Được , cứ t …
Chưa kịp nói hết câu thì bàn tay của kẻ nào đó đã đặt lên vai , giọng nói quen thuộc , cách gọi tên đặc biệt :
– Anh !