Ngày hôm sau Erica bước vào phòng làm việc của cha nàng để đối mặt với ông, lần đầu tiên không phải với tư cách là con gái mà là một người đã trưởng thành cần được tôn trọng.
"Erica", Walter nói, đứng dậy và bước ra trước bàn làm việc, "Con không báo trước với cha là con sẽ đến".
"Không". Nàng nhìn những đường nét quen thuộc trên gương mặt ông và ngạc nhiên khi thấy ông già hơn trước. Và cũng không còn đáng sợ nữa. Có phải nàng đang tưởng tượng? Nàng tự hỏi. Hay tại vì nàng không còn nhìn ông với đôi mắt của một đứa trẻ nữa?
"Con ổn chứ?", ông đến bên nàng, ôm nàng một cái ôm vụng về, rồi lùi lại.
Cái ôm của ông thật nhanh, gần như không có, Erica cảm thấy mắt nàng ươn ướt và nàng cố nén những giọt nước mắt. Nàng hỏi, "Con muốn biết điều này, cha ạ, và con cần sự thật"
"Tất nhiên rồi"
"Cha có bao giờ yêu con không?"
"Con hỏi cái gì vậy?", mắt ông nheo lại và mày cau lại. "Ở Colorado họ nói với con vậy à? Nhà Jarrod đã nhét vào đầu con những điều ngớ ngẩn ấy và con nghe chúng nó à?"
Lắc đầu, Erica cảm thấy trái tim mình như rơi xuống, "Họ chẳng nói gì về cha cả cha ạ. Đây là điều con cần biết. Cha có bao giờ yêu con không?"
Miệng ông mím lại thành một đường thẳng dữ dằn như thể ông kiên quyết không nói ra những gì nàng muốn nghe.
Bước qua ông, nàng đặt cái túi da màu be xuống cái ghế gần nhất, rồi quay lại nhìn ông, "Con mệt mỏi cha ạ. Và bị tổn thương. Và cả một chút đau khổ nữa. Cuối cùng con cũng tìm ra con là ai nhưng để kết thúc điều đó, con phải biết con đã từng là ai. Đã bao giờ con là con gái của cha chưa?"
Như thể cơ thể ông chợt mất đi sức sống, Walter Prentice như nhỏ đi trong mắt nàng. Vai ông chùng xuống, đầu ông cúi gục cho đến khi cằm ông chạm ngực. Ông mệt mỏi đưa cả hai tay lên lau mặt, rồi lại hạ tay xuống và nhìn nàng.
Nàng bước về phía ông, nỗi đau trên gương mặt ông làm nàng chạnh lòng. Erica chưa từng nhìn thấy ông như vậy. Chưa từng biết ông có thể có cảm giác. Nàng hít một hơi thở và nén lại.
"Con giống mẹ hơn con tưởng, Erica ạ. Con có sắc đẹp của mẹ, nhưng quan trọng hơn, con có trái tim của mẹ". Cúi người ra phía trước, ông nắm lấy tay nàng nhẹ nhàng, "Cha yêu con, con gái ạ. Lúc nào cha cũng yêu con. Con có là con đẻ của cha cũng không làm cha yêu con hơn được nữa"
Như thể gánh nặng đã thoát khỏi trái tim nàng, Erica lần đầu tiên thở một cách nhịp nhàng kể từ khi bước vào phòng, "Vậy tại sao? Tại sao cha luôn giữ khoảng cách với con? Tại sao cha không bao giờ cho con lại gần? Không bao giờ cho con làm việc ở đây. Con tưởng cha nghĩ rằng con không đủ tốt để tham gia vào việc kinh doanh của gia đình"
"Ôi trời, cha đã mắc nhiều sai lầm quá", ông lẩm bẩm, cái nắm tay của ông chặt hơn, "Nhưng cha thề là cha làm điều đó với ý tốt. Nhiều năm trời cha sợ rằng Don sẽ tìm cách lấy con đi mất, vì vậy cha cố xa lánh con. Sợ rằng nếu cha mất con, nỗi đau sẽ lớn quá và cha sẽ không chịu đựng nổi". Ông thở khó nhọc, "Rồi năm tháng trôi qua và cha ngăn không cho con làm việc ở đây để bảo vệ con trước Don Jarrod"
"Sao cơ ? Thật vô lý!"
"Với cha thì không vô lý tí nào. Cha sợ rằng ông ta sẽ quay lại , con thấy chưa. Tìm cách cướp con đi như đã cướp mẹ. Cha còn không thể nghĩ đến điều đó"
"Trời ơi, bố....."
Ông bóp chặt tay nàng, "Con có biết rằng đó là lần đầu tiên con gọi ta như vậy không? Với con, ta luôn là "Cha", chứ không phải là "Bố"".
Erica thở dài và trút đi nỗi đau và sự khổ sở trong lòng nàng đã mang theo trong phần lớn cuộc đời. Có buồn đến mấy, nàng cũng vẫn cảm thấy an ủi khi biết rằng cả hai cha con không cố ý xa lánh nhau. Lỗi lầm là từ cả hai phía và đã diễn ra trong quá lâu.
Nghiêng vào vòng tay ấm áp của cha, nàng giơ tay lên quàng lấy cổ cha và để cho nước mắt tuôn trào. Ông vỗ nhẹ lên lưng nàng và thầm thì dỗ dành nàng, khẽ khàng đến mức nàng gần như không nghe thấy gì - nhưng trái tim nàng nghe thấy và dần được hàn gắn.
"Con có hạnh phúc ở đấy không?"
Erica ngồi đối diện với cha và mỉm cười. Đây là lần đầu tiên nàng có thể nhớ được là cha nàng quan tâm đến hạnh phúc của nàng. Nhưng hôm nay là ngày của những thứ đầu tiên. Nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, tự do hơn trong suốt bao năm qua. Nàng đã nhận được quá nhiều thứ chỉ nhờ việc bỏ đi, tự lo cho cuộc đời của mình. Nàng đã tìm được con người nàng. Nàng đã nối lại quan hệ với người cha yêu thương và nuôi nấng nàng. Và nàng đã tìm thấy - và đã đánh mất - Christian.
Nụ cười của nàng tắt ngấm, nhưng nàng cố nở một nụ cười khác, "Con có. Con biết điều đó thật lạ. Con nói thật là con gần như không thể tin được điều đó. Nhưng ở đó thật tuyệt bố ạ". Thật buồn cười là nàng giờ nói được từ đó thật dễ dàng khi biết rằng sự trìu mến của nàng được đón nhận, "Con không chỉ nói về khu nghỉ dưỡng, nhưng bản thân cả Colorado. Nó thật to, rộng mở và đẹp đến mức gần như khó mà nhìn được lâu. Con hy vọng một ngày nào đó bố sẽ đến thăm con".
Rõ ràng là không cảm thấy thoải mái với ý nghĩ đó, ông im lặng một lúc lâu, mày ông cau lại và mắt ông nheo nheo, "Cha sẽ tới. Hồn ma của Don Jarrod không thể bắt ta không được gặp con gái ta. Cha sẽ không mạo hiểm để mất con lần nữa đâu"
Trái tim nàng lại mở rộng thêm nữa khi tình yêu tìm được đường vào, đuổi đi những năm tháng đau khổ và ân hận, "Bố sẽ không mất con đâu. Không mất được. Vì con yêu bố"
Ông với tay qua bàn và cầm lấy tay nàng bóp nhẹ, "Cha rất mừng khi nghe con nói vậy. Nhưng điều quan trọng nhất là con hạnh phúc"
"Con đã ...." Làm thế nào giải thích được với ông nàng đã làm rối tung lên tất cả? Nàng không thể thú nhận với cha mình rằng nàng chạy theo một người đàn ông không hề thích nàng.
"Có chuyện gì vậy?"
Nàng gấp cái khăn mùi soa bằng vải thô và đặt lên bàn. Rồi ngồi lại vào ghế, nàng nói: "Con đã yêu"
"Và điều đó làm con đau khổ?"
"Không", nàng nói và bật cười, "nó làm con hạnh phúc hơn bao giờ hết".
"Nhưng ...." Walter khuyến khích nàng nói, im lặng chờ đợi.
Mỉm cười, nàng thừa nhận, "Bố vẫn giữ được sở trường biết hăm dọa người ta"
"Đấy là một biệt tài đấy", ông nháy mắt, "Nào, giờ con nói cho cha biết anh chàng kia có bị lú không mà không nhìn ra một cô gái tuyệt vời như con"
"Anh ấy không lú lẫn chút nào cả", nàng nói, khuôn mặt của Christian hiện lên trong tâm trí nàng, "anh ấy chỉ chưa đủ thích con thôi"
"Tại sao vậy"
"Chuyện này rất phức tạp bố ạ. Con nghĩ anh ấy có thích con. Nhưng anh ấy không cho phép mình làm vậy". Nàng lại bắt đầu thấy cáu kỉnh và phải hít một hơi dài để bình tĩnh lại, "Vấn đề là, làm sao con có thể sống ở đó và ngày ngày nhìn thấy anh ta cùng với cảm giác thế này"
"Thế còn lựa chọn khác không?", ông hỏi nhanh, "Chạy trốn, đi mất, vờ như con không cảm thấy gì?"
"Con không biết", nàng nói khẽ.
"Cha thì biết", Walter nói, đứng dậy đi vòng qua cái bàn. Ông kéo nàng đứng dậy khỏi ghế và đặt nàng đứng trước mặt ông. Dùng mấy đầu ngón tay, ông nâng cằm nàng lên cho đến khi nàng nhìn thẳng vào mắt ông, "con là Prentice, Erica ạ. Và nhà Prentice chúng ta không chạy trốn. Chúng ta không chúi đầu xuống dưới cát khi mọi việc không như ý. Nếu con yêu anh chàng ngu dốt kia, con phải tìm cách làm cho nó thừa nhận rằng nó cũng yêu con"
Quàng tay qua cổ ông, nàng ôm ông thật chặt và thở dài khi Walter quàng tay ôm nàng.
"Con yêu bố, bố ạ", nàng thì thào và ông càng ôm nàng mạnh hơn như một câu trả lời.
"Bố cũng yêu con, con gái bé nhỏ ạ", ông thì thào, "Bố nghĩ chắc là con sẽ đi ngay chứ?"
Nàng lùi lại và mỉm cười, "Con nên đi thôi. Lễ hội ẩm thực khai mạc tuần sau và còn cả nghìn thứ cần phải lo liệu - còn chưa kể đến việc có một người đàn ông con cần gặp và nói chuyện"
"Bố có được biết tên anh ta không?"
"Ngay khi con xử lý xong anh ta, con sẽ đưa đến giới thiệu với bố", nàng hứa, rồi lại ôm ông thật chặt. Cầm túi xách lên, nàng chạy ra cửa nhưng đứng sững lại khi cha nàng gọi tên nàng.
"Vâng?"
Ông vẫy ngón tay về phía nàng, "Đừng quên con là ai, con gái bé bỏng. Con là Erica Prentice. Con gái ta. Và con có thể làm bất kỳ điều gì con muốn"
Nàng toét miệng, "Đúng vậy".
Christian không thể sống như thế này được nữa. Anh đã không gặp và nói chuyện với Erica mấy ngày rồi. Có thể nàng đã quyết định từ bỏ quyền thừa kế và quay trở về San Francisco. Ý nghĩ đó như một nhát dao đâm vào tâm trí và trái tim anh. Nếu nàng đã không quay lại thì sao? Nhỡ nàng đã quyết định rằng sống ở Jarrod Ridge làm nàng quá đau đớn vì anh là một thằng ngốc?
Bụng anh nặng như chì, còn ngực anh trống rỗng. Anh đưa cả hai tay lên chà xát mặt và đứng dậy. Quay sang, anh nhìn ra khung cửa và không còn thấy khung cảnh đẹp. Thay vào đó, anh nhìn thấy Erica như lúc nàng ở đó cùng anh đêm nọ bên dòng sông: không mặc quần áo, rộng mở, dang tay ôm anh vào nàng, vào trái tim nàng. Anh nhìn thấy sự ấm áp trong đôi mắt nàng và nụ cười hé mở trên gương mặt nàng. Ruột gan anh quặn lại và miệng anh đắng ngắt. Anh yêu nàng.
Anh yêu Erica Prentice.
Và anh không chỉ để nàng đi mất, anh còn ngu đến mức phá vỡ cái đêm đáng ra là đêm đẹp nhất của cuộc đời mình. Giờ câu hỏi là liệu anh có để lỗi lầm ấy tồn tại? Hay anh sẽ làm bất kỳ điều gì để có thể sửa sai?
"Khỉ ạ", anh nói to lên, rồi quay nhìn phòng làm việc của mình. Nơi anh đã làm việc cật lực để có được - và tất cả những gì anh nhìn thấy là sự trống rỗng. Trong tâm trí anh, tương lai của anh trải dài trước mắt và nó cũng trống rỗng.
Vô nghĩa.
Công việc trong mơ của anh có nghĩa lý gì khi người phụ nữ mà anh cần không có trong cuộc sống của anh?
Tức giận với bản thân vì đã mất quá nhiều thời gian để nhận ra điều gì là quan trọng nhất đối với mình, Christian nhảy khỏi chiếc ghế và đi ra khỏi phòng. Anh phải nói chuyện với cậu cả nhà Jarrod và anh biết đích xác anh sẽ phải tìm anh ấy ở đâu.
Hai mươi phút sau, anh tìm Blake Jarrod trong biển người đang có mặt tại nơi sẽ diễn ra lễ hội. Anh đang ra ngoài đó để chỉ đạo sắp đặt. Khi nhìn thấy Blake, Christian tiến thẳng về phía anh.
"Christian", Blake nhìn anh gật đầu chào, "Anh làm gì ở ngoài này? Từ bỏ luật để ra đây ném búa với bọn tôi à?"
"Không", anh nói, gần như không nhìn những người đang làm, "Blake, tôi có chuyện cần nói với anh".
''Được thôi", anh nói, đi ra chỗ ít người nhất trên bãi cỏ. Anh dừng lại và vòng tay trước ngực, "Có chuyện gì vậy, Christian?"
Cách duy nhất để giải quyết vụ này là tiến thẳng.
"Tôi xin từ chức luật sư gia đình kể từ ngày hôm nay", Christian nói và cảm thấy gánh nặng như được trút khỏi đôi vai. Trời, làm một người tự do thật sung sướng. Anh đã sống một cuộc sống bị ràng buộc và anh thậm chí còn không nhận ra điều đó cho đến tận bây giờ.
Anh đã luôn nghĩ rằng anh tự chèo lái cuộc sống. Tự chủ động với số phận của mình. Nhưng trên thực tế, Don Jarrod luôn luôn có mặt trong cuộc sống của anh, ngay cả khi ông đã ở dưới mồ. Nhưng điều đó đã chấm dứt. Và sẽ không bao giờ lặp lại.
"Cái gì?", bất ngờ, Blake loạng choạng, với lấy cánh tay của Christian và kéo anh ra xa hơn nữa để không ai có thể nghe thấy họ, "Anh không thể từ chức được. Anh điên à?"
"Tôi hết điên rồi", anh nói, nhe rằng cười, "Và có chứ, tôi có thể từ chức được chứ. Xem này".
"Bọn tôi không thể điều hành chỗ này mà không có anh được, Christian ạ!"
"Hôm nay tôi không quan tâm, Blake, xin lỗi, nhưng đúng là thế đấy"
"Sao cơ?", Blake vung tay lên trời và lại để chúng rơi bịch xuống, "Anh xin lỗi vì anh bỏ đi đúng lúc chúng tôi vừa trở về và phải xử lý với hàng đống rác thế này ư?"
"Các anh có nhau mà. Các anh sẽ ổn thôi. Đây là nhà của anh, Blake"
"Nó cũng là nhà của anh nữa mà".
Christian nhìn quanh, đưa mắt dõi qua khung cảnh quen thuộc, những người khách và đội ngũ nhân viên phục vụ chuyên nghiệp . Đúng vậy, đây là nhà của anh. Nhưng nó hoàn toàn vô nghĩa với anh khi không có Erica. Sau khi đã quyết định, anh quay sang Blake.
"Tôi sẽ viết một bức thư chính thức và để nó ở chỗ trợ lý của anh", anh nói, "Nếu anh muốn, tôi có thể tiến cử người mà tôi nghĩ sẽ làm được việc thay tôi"
"Tôi không cần anh tiến cử", Blake lẩm bẩm, cau mày, "Tôi muốn anh ở đây, làm công việc của anh. Như mọi khi".
"Tôi không làm được, Blake ạ", Christian nói. Anh không nghĩ về Blake. Anh nghĩ đến Erica. Anh phải nói với Erica anh yêu nàng và rằng anh sẵn sàng đánh đổi tất cả những gì anh có trong đời trừ nàng.
"Anh phải làm. Chúng tôi không thể mất anh được". Blake hít một hơi dài, nén xuống sự thất vọng và yêu cầu, "Anh đã luôn luôn hạnh phúc ở đây mà, Christian. Tại sao tự nhiên lại thế này?"
"Mọi chuyện giờ khác rồi"
"Từ khi nào?", mắt Blake nheo lại nhìn anh.
Anh không có ý định nói gì hết. Nhưng không khác được. Blake là một người bạn và anh trai của cô gái anh yêu. Tại sao anh lại phải giấu giếm tình cảm của mình? Anh hít một hơi và nói.
"Từ khi em gái của anh"
"Melissa?"
"Không", Christian cười to khi nhìn thấy sự bất ngờ trên gương mặt Blake. Rõ ràng anh đã giấu giếm cảm xúc của mình rất tốt, "Erica".
"Thật sao?" Blake lắc đầu, "Ha, tôi chẳng biết tí gì cả"
"Chẳng ai biết cả", Christian nói với anh, "Vấn đề là ở chỗ đó. Tôi không dám nói cho ai biết những gì tôi có với cô ấy vì trách nhiệm của tôi ở đây".
"Tại sao?, Blake trông hoàn toàn bối rối, "Tại sao anh lại phải làm vậy?"
Christian thở dài, "Anh cũng biết như tôi, bố anh nghĩ sao về việc mà ông ấy gọi là 'kết thân' ".
"Ôi trời...."
Christian tiếp tục, "Tôi có quan hệ với em gái của anh và tôi sẽ mất vị trí của mình ở đây cùng với tất cả số cổ phiếu tôi có trong công ty. Hội đồng quản trị sẽ giải quyết việc này trong kỳ họp lần sau"
"Và vậy là anh sẽ đi khỏi tất cả những gì anh đã biết từ trước tới nay".
"Thà thế còn hơn là mất nàng. Đúng vậy. Ngay lập tức"
Blake gật đầu và toét miệng cười nhìn anh, "Tôi hiểu rồi. Anh nghĩ gì về chúng tôi vậy, nhà Jarrod sẽ không để anh từ chức"
"Anh không ngăn tôi lại được đâu"
"Không, nhưng tôi có thể thuê lại anh ngay khi anh vừa từ chức", Blake nói với anh, "Và đến lúc đó, sẽ không có hạn chế nào cả, Christian ạ"
"Anh nói gì cơ?"
"Tôi nói điều mà tất cả mọi người đều biết. Don Jarrod là một người cứng nhắc. Tôi không phải là bố tôi. Và những người khác cũng không". Blake cười lớn, "Trời ạ, Christian, Melissa sẽ giết chúng tôi mất nếu chúng tôi để anh đi chỉ vì một việc như thế này".
Christian lắc đầu như thể anh không thể hiểu được tại sao cuộc nói chuyện lại đi theo ciều hướng này. Anh đã chuẩn bị tinh thần sẽ mất tất cả chỉ để có Erica. Giờ dường như anh sẽ có tất cả. Nếu anh có thể thuyết phục cô gái anh yêu rằng anh xứng đáng với cô ấy.
Đập mạnh vào vai anh, Blake nói, "Chúng ta sẽ viết một hợp đồng mới giữa anh và Khu nghỉ dưỡng Jarrod khi nào anh sẵn sàng"
"Tôi không biết phải nói gì"
"Tôi nghĩ đó là việc đầu tiên", Blake cười, "Vậy là anh và Erica hả?" Mắt anh lại nghiêm túc. "Tôi có vấn đề với em gái mới của tôi, nhưng thế nào thì nó vẫn là em gái tôi. Vì thế tôi phải cảnh báo trước với anh - nếu anh không có ý định cưới nó - thì anh sẽ mất việc. Không ai trong số chúng tôi định đứng nhìn nó bị tổn thương đâu".
"Tôi không muốn làm tổn thương cô ấy. Tôi muốn cưới cô ấy. Tất cả những gì tôi phải làm là thuyết phục cô ấy đồng ý"
"Chúc may mắn, anh bạn". Blake giơ tay ra, "Và xin chào đón anh vào với gia đình"
Christian bắt tay bạn và ước ao cuộc nói chuyện của anh với Erica cũng sẽ trôi chảy như vậy.
Cho đến khi chiếc phản lực của nhà Jarrod hạ cánh xuống đường băng nhỏ ở Aspen, Erica có một sứ mệnh. Nàng tập trung. Kiên quyết. Nàng đã chuẩn bị tường tận kế hoạch đối mặt với Christian và nóng lòng muốn thực hiện.
Nhưng kế hoạch được chuẩn bị chu đáo ấy của nàng tan biến khi nàng bước xuống máy bay và nhìn thấy chiếc xe đang đợi mình. Người tài xế, một người đàn ông đứng tuổi với mái tóc muối tiêu mỉm cười đưa nàng một phong bì.
Tò mò, Erica mở nó ra trong lúc người lái xe xếp đồ đạc của nàng vào cốp xe. Tờ giấy trong đó ngắn gọn và có nét chữ viết tay của Melissa. Hãy vào xe và đừng hỏi.
Nàng cảm thấy hơi bực mình vì như vậy là nàng sẽ phải hoãn buổi đối mặt quan trọng nhất trong đời nàng. Nhưng ngay lập tức , sự thất vọng của nàng tan biến khi nàng tự nhủ rằng cuộc nói chuyện với con người ương ngạnh ngu xuẩn có thể đợi thêm một lát. Nếu Melissa gặp rắc rối đến vậy, chị ấy chắc chắn phải rất cần Erica.
"Được thôi", nàng nói, mỉm cười với người lái xe, "cháu nghĩ chúng ta đi thôi"
"Vâng, thưa cô". Ông mở của xe, chờ nàng ngồi xuống rồi ra ngồi sau tay lái. Chỉ sau vài phút, họ đã trên đường đến khu nghỉ dưỡng và Erica tự hỏi không biết Melissa có chuyện gì. Nàng gọi cho chị gái để báo rằng nàng đang trên đường về nhà vì vậy nếu có chuyện gì liệu Melissa có thể nói luôn cho nàng biết.
Về nhà.
Từ đó đã in sâu trong trái tim nàng và nàng phải mỉm cười. Thật lạ, chỉ sau ba tuần ở Jarrod Ridge , nàng đã có cảm giác nơi này là nhà. Nàng không phải là con người cũ khi lần trước đến đây. Giờ nàng chính thức không còn là cô gái của đô thị nữa. Nàng đã chính thức thôi việc. Ồ, nàng sẽ vẫn phải quay lại San Francisco để sắp xếp bán căn hộ và chuyển đồ đạc về miền Tây này. Nhưng nàng sẽ lại nhanh chóng quay lại Jarrod Ridge càng sớm càng tốt.
Giờ đây nàng thuộc về nơi này.
Nàng nhìn ra quang cảnh màu xanh nâu mờ mờ bên ngoài khi chiếc xe đi qua, tâm trí nàng hỗn loạn, những hình ảnh của Christian liên tiếp hiện lên. Nàng không biết cuộc nói chuyện giữa hai người sẽ diễn biến như thế nào và tự nhủ rằng dù cho chuyện gì xảy ra nàng ít nhất cũng hài lòng vì đã nói với anh những cảm giác của mình. Nếu anh vẫn còn muốn rời xa nàng - tốt thôi, nàng sẽ biến cuộc đời anh thành địa ngục cho tới khi anh thay đổi ý định.
Thật nhanh chóng, chiếc xe đi qua cổng trước của khu nghỉ dưỡng. Nhưng thay vì tiến về phía khách sạn, bác tài xế lại lái quặt về hướng con đường trước đây là đường dành cho nhân viên. Nàng nhìn lại đằng sau về phía khách sạn đang lùi lại phía xa và rồi bị lấp bởi đám bụi khói tung lên từ bánh sau của xe.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?", nàng hỏi, mặc dù đã đọc tờ giấy của Melissa.
"Chỉ còn một hai phút gì đó thôi, thưa cô", người đàn ông nói.
Cây cối rậm rạp hơn dọc hai bên đường đi như những người lính đứng diễu hành. Nàng không nhận ra khu vực này và nhận ra rằng vẫn còn nhiều nơi của khu nghỉ dưỡng nàng còn có thể khám phá. Nhưng ngay lúc này nàng không có ý định làm việc đó.
Cuối cùng chiếc xe dừng lại trên con đường mòn. Người lái xe giúp nàng ra khỏi xe, chỉ vào hàng cây bên trái và nói, "Cô cứ đi dọc theo lối này".
Trước khi nàng kịp hỏi, bác tài đã chui lại vào trong xe và biến mất trên đường, "Quá tuyệt. Có chuyện gì thế này?''
Nàng đi về phía bên trái và nghiêng tai lắng nghe, đó là tiếng gầm quen thuộc của dòng sông. Trái tim nàng bắt đầu đập thình thịch và bụng nàng quặn lên. Nàng vẫn tiếp tục đi, cho đến lúc qua một khúc rẽ và nhìn thấy cái khăn trải dưới những tán cây. Hơi thở nàng nghẹn lại khi nàng nhận ra người lái xe đã đưa nàng đến chỗ của Christian bên dòng sông. Vì họ đi lối sau nên cho đến giờ nàng mới nhận ra.
Trên tấm khăn là một cái xô bạc đựng đá trong có chứa một vật gì đó như là chai rượu vang, một cái giỏ picnic, nắp giỏ hé mở để lộ ra chiếc bánh mì dài.
Erica hít một và khi Christian bước ra từ sau một gốc cây, nàng cảm nhận được niềm hy vọng và sự bối rối xen lẫn trong nàng. Khi đã bình tĩnh lại, nàng hỏi, "Có chuyện gì thế, Christian?"
"Anh phải nói chuyện với em và nghĩ rằng đây là nơi thích hợp nhất. Chỗ của chúng ta".
Chỗ của chúng ta. Không phải của anh ấy. Của chúng ta. Tia hy vọng lại lần nữa lóe lên sáng hơn. Nhưng kể cả như vậy nàng vẫn tự hỏi không biết có phải anh đưa nàng đến đây để nói với nàng rằng anh chưa từng yêu nàng. Có thể anh đã chọn chỗ đặc biệt này để làm nhẹ lời nói vĩnh biệt. Vì vậy trước khi anh bắt đầu, nàng nói: "Em cũng có vài điều muốn nói với anh"
Anh tiến đến chỗ nàng, bước ra từ chỗ tranh tối tranh sáng ra nơi tràn ngập nắng vàng, "Em nghe anh trước đã, Erica".
"Không". Nàng lùi lại tránh vòng tay anh, bởi vì nàng biết nếu anh chạm vào nàng, nàng sẽ không thể nói được lời nào nữa. Nàng sẽ quên hết và chỉ còn lại cảm giác có bàn tay anh trên da thịt nàng, "Để em nói. Em đã chuẩn bị suốt trên đường về đây và em phải nói ra".
"Được, vậy em nói đi"
Gật đầu, nàng chỉ vào giỏ picnic anh đặt trong bóng râm, "Đầu tiên, để em nói rằng nếu anh đưa em đến đây để nói lời chia tay thì anh hãy quên điều đó đi"
"Chia tay?", Christian với tay ea phía nàng, nhưng nàng lùi lại và lại một lần nữa làm anh thất vọng tràn trề, "Anh không ....."
"Bởi vì em sẽ không đi đâu hết cả", nàng nói, ngước lên nhìn anh, "Em sẽ ở ngay đây, mỗi ngày. Anh sẽ phải gặp em, làm việc với em, nói chuyện với em, hàng ngày. Và ngày nào em cũng sẽ nhắc cho anh thấy chúng ta ở gần nhau tuyệt thế nào, về những gì chúng ta có thể có cùng nhau nếu anh biết quyết định đúng đắn. Và em sẽ tiếp tục nhắc cho anh thấy cho đến khi em thuyết phục được anh rằng chúng ta nên ở bên nhau kể cả nếu em sẽ phải mất hai mươi năm nữa"
Nước mắt ầng ậng trong mắt nàng và chỉ điều đó thôi cũng đủ làm trái tim và tâm hồn Christian tan nát, "Đừng Erica, em đừng khóc"
"Em không khóc", nàng cãi, "Em đang tranh luận, và tranh luận làm em xúc động".
"Anh thấy rồi", anh nói, mỉm cười bởi vì nàng vẫn còn yêu anh. Vẫn muốn anh. Anh đã không làm hỏng tất cả, "Nào, giờ em có nghe anh nói không?"
Nàng xịt mũi, liếc nhìn giỏ picnic, rồi quay lại phía anh, "Có".
"Được, bởi vì em sẽ không phải mất tới hai mươi năm để nhắc cho anh thấy. Thậm chí là không phải mất hai mươi phút".
"Không ư?"
Anh đến bên nàng, xóa tan khoảng cách giữa anh với nàng chỉ bằng ba bước dài. Anh nhìn xuống đôi mắt mang màu rượu whisky của nàng và thấy tất cả những gì anh muốn. Làm sao anh có thể nghĩ dù chỉ một phút rằng anh có thể không cần nàng? Rằng anh sẽ có thể sống thiếu nàng?
Không đời nào.
"Anh đã đến gặp Blake khi em đi vắng và xin thôi việc ở đây".
"Gì cơ?", nàng đẩy anh ra, "Anh không làm thế được! Em không để anh từ bỏ tất cả những gì anh có chỉ vì Don Jarrod là một ông chủ cổ hủ. Và Blake không thể để điều đó xảy ra, em sẽ...."
Christian bật cười khi nàng chuyển từ sướt mướt sang đầy dũng khí chỉ trong một tích tắc. Trời ạ, được sống với nàng sẽ thật tuyệt, "Em không phải làm gì cả. Blake không cho anh từ chức. Anh ấy nói rằng anh ấy sẽ thuê lại anh và bỏ tất cả những điều khoản bố anh ấy đòi hỏi".
"Thế là anh không đi?"
"Không"
Nàng nhìn anh lo lắng, "Và anh sẽ không từ chối em nữa chứ?"
"Không". Anh kéo nàng vào vòng tay và ôm nàng thật chặt cho đến khi anh cảm thấy nàng cũng đáp lại cái ôm của anh. Nàng vòng tay qua eo anh khi nàng ở trong vòng tay anh. Rồi thế giới như ngừng quay và Christian biết mọi thứ lại trở về trật tự, "Anh sẽ không bao giờ để em đi nữa. Anh yêu em, Erica. Yêu từ khi anh mới nhìn thấy em. Khi em đi....."
Anh kéo nàng ra và nhìn vào mắt nàng, rồi giơ một tay lên ôm lấy má nàng, đưa những ngón tay vuốt tóc nàng, yêu cái cảm giác mềm mại, mượt mà dưới tay anh, "Khi em đi, em đã mang cả trái tim anh đi theo. Và anh biết rằng như vậy là những gì anh có, những gì anh làm, không còn giá trị gì trong cuộc đời anh nữa".
Nàng thở dài, một nụ cười nhẹ nhàng, tuyệt đẹp nở trên môi nàng khi nàng nhìn lên anh, "Christian, em rất yêu anh".
"Ơn chúa", anh lẩm bẩm.
Nàng bật cười, "Em đã tưởng rằng em phải tranh luận hàng tiếng đồng hồ để thuyết phục anh rằng anh yêu em"
"Không cần phải tranh luận", anh nói. Rồi anh cho tay vào túi, lấy ra một cái hộp nhung màu đỏ thẫm và mở ra, đưa cho nàng.
Ánh nắng nhảy nhót trên viên kim cương khổng lồ và ánh lên trong mắt nàng khi nàng nhìn anh. Anh rút chiếc nhẫn ra khỏi hộp và đeo nó vào tay nàng. Nàng nhìn anh đắm đuối, một nụ cười kinh ngạc nở trên gương mặt xinh đẹp của nàng.
"Cuối cùng anh cũng đã phát hiện ra"
"Sao cơ?", nàng hỏi, nhìn xuống lời hứa tuyệt đẹp đang ánh lên trên tay nàng.
"Rằng tất cả những gì anh cần là em. Anh có em, là anh có tất cả. Không có em, anh chẳng có gì".
"Ôi Christian......" Nước mắt nàng rơi lã chã nhưng nụ cười của nàng sáng chói như viên kim cương trên ngón tay nàng.
"Lấy anh nhé, Erica. Hãy làm vợ anh"
"Vâng!", nàng hét lên một từ duy nhất, rồi cười sung sướng, "Vâng, em sẽ lấy anh và em thề sẽ yêu anh mãi mãi"
Anh hôn nàng thật sâu, thật nhanh, rồi ngẩng lên nhìn nàng. Erica vòng tay ôm lấy cổ anh và giữ thật chặt khi anh bế bổng nàng lên và quay một vòng. Thế giới lướt qua trong một màn mờ ảo của màu sắc và tiếng động, nhưng giữa trọng tâm của nó, họ ở bên nhau.
Như lẽ đương nhiên phải vậy.