Sáng hôm sau, Gavin bước vào Manor để gặp Erica Prentice trong văn phòng của Christian.
Em gái?
Với anh điều đó chẳng có ý nghĩa gì. Cô ta là một người hoàn toàn xa lạ chỉ cùng chút huyết thống Jarrod. Tất nhiên anh hiểu là cô bé này cũng chỉ là nạn nhân và cũng bị cha anh, Don Jarrod điều khiển từ dưới mồ. Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là anh muốn cô ta ở đây.
Anh không chắc anh nên nghĩ gì về việc em gái mới sẽ có chỗ ở Jarrod Ridge. Quỷ tha ma bắt, anh cũng đâu có muốn về lại đây. Manor đầy ắp những kỷ niệm, cả đẹp lẫn xấu. Anh cảm nhận được sự hiện diện của cha mình khắp mọi nơi trong ngôi nhà cũ này và biết rằng dù Don có ở bất kỳ nơi đâu , ông già cũng đang vui thú nhìn đàn con của mình vật lộn với những điều trong khoản di chúc.
"Đúng là ông già", Gavin lẩm bẩm khi bước qua hành lang đông đúc, không để ý đến những người khách đang nói chuyện ồn ào. Anh đi dọc sảnh đến phòng làm việc của Christian, bực bội vì phải về lại đây. Anh đã lập nghiệp xa Ridge và cha anh biết điều đó. Nhưng rồi, anh lại nghĩ, rằng như vậy thì Don sẽ mất vui. Ông muốn làm hỏng kế hoạch của con cái để đảm bảo là kế hoạch của bản thân ông diễn ra như mong muốn.
"Không gì có thể làm Don vui hơn là phá đám và có vẻ là lần này ông cụ thành công vượt bậc", anh tự nhủ.
Anh đã nói chuyện với Guy và Melissa về em gái mới, và trong khi Guy còn có vẻ giữ kẽ chưa đưa ra bình luận thì Melissa đương nhiên đã đứng về phía Erica. Mỗi người một ý và Gavin cũng có cảm nhận riêng của mình, và anh nghĩ là việc hôm nay chớ để ngày mai.
Không giống Blake. Anh biết thừa là Blake đã cố tình đến Vegas, không muốn ở lại đây khi Erica đến. Còn về phần Trevor, nó đáng lý ra cũng phải ở đây sáng nay nhưng giờ này chắc lại đang nổi hứng làm cái gì khác rồi.
Như thể ý nghĩ của anh làm cho Trevor xuất hiện. Đang đứng sát tường, cậu em trai của Gavin bước ra, giơ tay chào.
"Em tưởng anh không đến", Trevor nói.
"Anh đã nói là anh sẽ đến mà"
Trevor mỉm cười, ''Và anh lúc nào cũng ở đúng chỗ đúng lúc"
"Thế thì có gì xấu nào?"
"Không", Trevor lắc đầu, "Nhưng anh không bao giờ cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống quá khuôn phép thế này à?"
"Cuộc sống của anh không quá khuôn phép ....", Anh ngắt lời, rõ ràng là không muốn khơi lại cuộc tranh luận cũ rích.
Trevor ngưỡng mộ anh trai mình. Khi còn nhỏ, anh gần như tôn sùng anh ấy. Nhưng giờ khi họ đã trưởng thành, Trevor nghĩ rằng cuộc sống của Gavin cần phải náo động hơn một chút. Trở về lại Ridge có thể là một khởi đầu tốt, nhưng chưa đủ. Anh ấy quá cứng nhắc, Trevor buồn bã tự nhủ. Trong khi anh thì khác, đón nhận cuộc sống một cách thoải mái, làm việc mình muốn và không hối tiếc những gì mình làm.
Đó cũng là lý do tại sao anh chấp nhận sự điều khiển vừa rồi của cha mình về Ridge. Không phải là Trevor đi xa hẳn khỏi nhà mình. Tại sao lại phải đi xa chứ? Anh thích trượt tuyết và chưa bao giờ tìm được nơi nào hay hơn Aspen. Thêm vào đó, anh có nhà trong thành phố, có công ty riêng và quá nhiều bạn bè ở đây nên không thể biến mất.
Vì vậy anh ở lại Colorado khi tất cả đều ra đi. Anh nhớ các anh trai và em gái của mình vì thế cho dù mọi việc xảy ra theo cách nào, anh cũng mừng là họ đã lại trở về.
Còn về em gái mới của anh, Trevor sẵn sàng cho cô bé cơ hội. Suy cho cùng, chuyện Don Jarrod là bố có phải lỗi của cô bé đâu.
"Thế nào, đã sẵn sàng gặp cô bé chưa?", Gavin hỏi.
Trevor cười ha hả, "Anh có cần phải làm như mình sắp đi ra đoạn đầu không vậy?"
Anh trai cậu thở dài, "Còn em không cần phải biến cuộc gặp thành một ngày hội"
"Đúng là một ngày hội mà ông anh. Chúng ta chuẩn bị được gặp người em gái thất lạc lâu năm và nếu anh không định bắt nạt cô bé, thì hãy nở một nụ cười thật tươi đi"
"Em cười quá đủ cho cả hai ta rồi"
"Anh quá tệ, anh biết điều đó, đúng không?" Trevor hỏi và sau đó anh nghiêm nét mặt lại, nói, "Con bé có lẽ còn bực mình vì chuyện này hơn hai anh em mình Gavin ạ. Có lẽ anh cũng nên tha cho nó một chút"
"Được. Tha cho người mới đến. Không tha cho em"
Trevor bật cười.
Càu nhàu, Gavin bước đến sánh đôi với em trai và đi qua khu trung tâm thương mại của khách sạn. Họ bước vào phòng làm việc của Christian. Anh không có thư ký gác cửa. Thay vào đó anh sử dụng dịch vụ của trung tâm thương mại để thu xếp bất kỳ việc gì anh cần. Điều đó làm cho vào văn phòng anh dễ dàng hơn.
Sau khi gõ cửa nhanh, Gavin mở cửa và bước vào, Trevor theo sát anh.
Ngẩng đầu lên khỏi bàn làm việc, Christian mỉm cười.
"Cô ấy chưa đến"
"Muộn nhỉ". Gavin nhận xét
"Không", Trevor thở dài chữa lại và lắc đầu, "Mình đến sớm". Rồi anh bước vào phòng và thả mình xuống một trong mấy chiếc ghế đặt trong phòng. Nhìn Christian, anh hỏi, "Cô út nhà Jarrod trông như thế nào?"
Christian tựa lưng vào ghế và xem xét hai người đàn ông . Gavin đứng về một phía , tay khoanh lại trước ngực. Trevor thì lại là cả một biểu tượng của sự thoải mái. Cả hai đều đề nghị cùng đến gặp Erica, Christian đồng ý và hy vọng sự có mặt của Trevor có thể làm giảm sự xa cách của Gavin.
"Cô ấy thế nào ư?", anh trầm ngâm, và ngay lập tức trong đầu anh hiện lên đầy hình ảnh của Erica. Đôi mắt nàng, cái miệng, những đường cong thanh tú và việc anh muốn nàng đến mức nào. Nhưng ngay lập tức, anh dập tắt những ý nghĩ ấy thật nhanh. Đây không phải là những chi tiết anh có thể kể cho các anh trai của Erica nghe.
"Cô ấy thông minh. Vui tính. Mạnh mẽ". Ánh mắt anh chuyển từ Gavin sang Trevor rồi lại ngược lại, "Cô ấy căng thẳng, như bất kỳ ai ở vào hoàn cảnh cô ấy, nhưng cô ấy quyết tâm không lùi bước"
"Tại sao điều này lại quan trọng đến vậy với cô bé?", Gavin hỏi.
"Không muốn công nhận, nhưng câu hỏi hay đấy", Trevor đồng tình.
Nhíu mày, Christian nói, "Hai anh biết quan hệ của hai anh với Don là thế nào, thì nó cũng giống như mối quan hệ của cô ấy với người đã nuôi nấng cô ấy. Từ những gì tôi biết , cô ấy đứng ngoài phạm vi kinh doanh của gia đình và giờ khi cô ấy có cơ hội này, cô ấy quyết tâm làm cho nó thành công"
"Quyết tâm"
Christian nhìn Gavin, "Cô ấy biết là mấy anh không có ý định đón tiếp cô ấy nồng hậu. Và từ những gì tôi biết, cô ấy đã quen với cách đối xử như vậy từ các anh trai."
"Như vậy có nghĩa là", Trevor lẩm bẩm, "Mình có thể tử tế với em bé hoặc mình cũng có thể là những người anh không ra gì vì đằng nào thì cô bé cũng đã từng quen vậy"
"Chính xác", Christian gật đầu. Anh nghĩ họ hiểu điều đó là rất quan trọng. Rằng họ sẽ cho Erica cơ hội mà cô xứng đáng được hưởng. Tuy vậy anh không muốn tìm hiểu tại sao điều đó lại quan trọng đối với anh. Vấn đề là, "trong chuyện này cô ấy chẳng có lỗi gì. Nếu các anh bực mình là bố anh đã qua lại với mẹ của cô bé thì hãy bực với bố"
Gavin chuyển tư thế một cách không thoải mái như thể anh đang cảm thấy có lỗi và không thích điều ấy một chút nào, "Tôi không nói là tôi trách cô bé vì bất kỳ chuyện gì. Chỉ có điều với tất cả mọi người việc này đều khó khăn"
"Đúng vậy", Erica nói khẽ.
Christian liếc nhanh về phía cửa và về phía cô gái đang đứng đĩnh đạc một mình, nhìn họ. Anh đứng dậy và nói, "Erica"
Nàng nhìn anh và nhanh chóng nở một nụ cười. Cô gái này có điều gì làm anh ngẩn ngơ đến vậy? Tại sao anh lại quá khó khăn để tự nhắc nhở bản thân là với một nhân viên của Jarrod Ridge, gia đình Jarrod ngoài tầm với của anh?
Trevor từ từ đứng dậy và Gavin quay sang nhìn cô em gái.
''Em không muốn ngắt lời", nàng vừa nói vừa bước vào phòng, đầu ngẩng cao đầy thách thức, "Nhưng em tình cờ nghe được. Và vì em là chủ đề của cuộc nói chuyện , em nghĩ đây cũng là lúc để em giới thiệu mình"
Christian liếc sang nhìn hai anh em nhà Jarrod và thấy Gavin đang cố nhớ lại xem anh có nói điều gì khiến anh phải xin lỗi không. Trong khi đó, miệng Trevor đang ngoác ra cười tán thưởng.
"Erica", Chirstian nói, bước ra trước bàn để đứng về phía nàng - theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, "Đây là hai anh trai cô , Gavin và Trevor"
Nàng đáp lại nụ cười của Trevor, rồi nhìn sang Gavin. Họ nhìn nhau cả phút dài và Christian có thể thực sự cảm thấy không khí căng thẳng tràn ngập căn phòng. Và rồi đột nhiên điều đó biến mất khi Gavin bước tới, chìa tay cho nàng và nói, "Chào mừng Erica"
Nàng thoáng chút do dự trước khi bắt tay anh, "Cảm ơn anh. Em nghe anh nói lúc nãy là việc này khó khăn và anh đúng. Toàn bộ tình huống này khó với em cũng như với tất cả các anh chị"
"Em nói đúng", Trevor nói khi anh bước đến chỗ họ, "Và em có nghe được gì trước khi vào đây thì hãy bỏ qua. Tất cả đều hơi căng thẳng vì phải quay trở lại Ridge và điều đó làm xáo trộn đến tất cả những điều khác''
"Cảm ơn anh", nàng nói
Trong Christian lại dấy lên sự ngưỡng mộ khi thấy nàng đã giải quyết êm thấm với hai người anh rõ ràng không lấy gì làm mừng rỡ trước sự xuất hiện của nàng trong nhà. Dù nàng có được chào đón ở đây hay không, nàng có chỗ đứng ở Ridge. Theo huyết thống. Bởi vì Don Jarrod muốn đưa tất cả con cái của mình về nhà.
"Khi nào em sắp xếp xong chỗ ở mới thì đến gặp anh nhé", Trevor nói, "Sắp có lễ hội ẩm thực rồi. Phần lớn công việc tiếp thị và quảng cáo đã lên kế hoạch và được triển khai. Nhưng còn vài việc chúng ta vẫn còn có thể làm để hoàn thiện"
Erica gật đầu, "Em đã được nghe nói về lễ hội ẩm thực hàng năm nay rồi, nhưng chưa có dịp đến thăm. Em rất vui được tham dự năm nay. Đêm qua, Melissa cho em xem những gì các anh đã làm mọi năm và dm thấy rất tuyệt vời"
Anh toét miệng cười, rõ ràng là hài lòng.
"Nhưng", nàng thêm, "Em cũng có một vài ý tưởng muốn đóng góp"
Mắt anh nheo lại nhìn nàng đăm chiêu, rồi một lát sau, anh mỉm cười nhìn nàng, "Anh thích sự tự tin, vì thế nên anh sẽ rất muốn nghe những ý tưởng của em. Ngày mai em có rảnh không?"
"Ngày mai được anh ạ"
Gavin ngắt lời họ, "Anh biết với em đến đây không phải là điều dễ dàng. Đột nhiên đến một nơi hoàn toàn xa lạ mà một tuần trước em còn không biết cả sự tồn tại của nó"
"Vâng", nàng nói, "đúng vậy"
Anh gật đầu, "Anh đến đây với tinh thần là sẽ không thích em", anh thừa nhận và mỉm cười trong khi nàng cứng đờ người, "Nhưng anh rất tôn trọng bất kỳ ai biết đứng lên bảo vệ bản thân"
"Còn em tôn trọng những người luôn cố gắng bảo vệ gia đình", Erica nói với anh, "Còn chuyện tự bảo vệ bản thân, em đã làm cả đời"
"Anh hiểu", Gavin nói, gật đầu tán đồng, "Anh nghĩ em đã có chỗ đứng của mình ở đây rồi ... em gái bé nhỏ ạ"
Erica mỉm cười thận trọng nhìn anh, vui mừng nhưng rõ ràng là vẫn cảnh giác . Rồi giây phút đó qua đi và hai anh em nhả Jarrod cáo lui.
Christian không thể rời mắt khỏi nàng. Anh gần như không nhận ra hai người bạn mình rời đi lúc nào. Tất cả những gì anh nhìn thấy là đôi mắt màu hổ phách đang nhìn anh, trong sâu thẳm ánh lên sự căng thẳng xen lẫn hài lòng. Nàng vui mừng vì cách nàng xử trí và anh cũng như vậy.
Anh đã sắp đặt cuộc gặp này sao cho anh có thể có mặt ở đó, khi nàng gặp hai người anh, để nàng không phải đối mặt một mình. Không phải anh không tin anh em nhà Jarrod. Kể cả khi họ có phát điên về toàn bộ tình huống, họ cũng sẽ vẫn lịch sự. Chỉ là vì Christian muốn nàng có được sự hỗ trợ của anh và biết điều đó. Anh không hỏi bản thân vì sao điều đó quan trọng với anh, anh chỉ chấp nhận sự thật ấy.
Nàng vẫn còn hồi hộp, nhưng người khác không thể nhận ra. Thật buồn cười, nhưng anh đã từng nghĩ rằng nét mặt nàng rất dễ đoán. Giờ anh đã biết sự thật. Tuy nàng có thể đang run lên cầm cập, nàng vẫn không để ai nhận ra.
Cuộc gặp đầu tiên của họ rất khác. Nàng không cảnh giác, sự bàng hoàng và choáng váng trong nàng không thể giấu được. Nhưng từ lúc đó anh đã học được rằng nếu muốn biết Erica Prentice đang cảm nhận điều gì, phải nhìn vào mắt nàng. Ở đó , cảm xúc của nàng ánh lên rõ ràng, đậm nét.
Cho dù nàng có ngẩng cao đầu và giọng nói nàng có vững vàng đến mấy, đôi mắt nàng vẫn cho anh thấy rằng nàng đang phải chế ngự nỗi sợ hãi. Mặc dù vậy, mỗi lần ra trận nàng đều bách chiến bách thắng. Anh ngưỡng mộ điều đó đến điên cuồng, gần như ngang với việc anh muốn nàng.
Trong anh ham muốn giờ gần như thường trực. Ám ảnh trong giấc mơ, tra tấn ban ngày. Ý nghĩ về nàng luôn hiện hữu và cơ thể anh luôn luôn trong trạng thái bị kích động. Và những lúc ở gần nàng chỉ làm những cảm giác ấy thêm mãnh liệt.
"Mọi việc êm xuôi đấy chứ", nàng nói sau một lát im lặng căng thẳng.
"Có tin hay không thì cũng đúng vậy", Christian trả lời, "Tôi nghĩ cô đã gây ấn tượng với cả hai người"
Nàng nhìn anh đăm đăm, "Tôi không định gây ấn tượng"
"Có lẽ chính vì vậy mà mới gây ấn tượng. Chỉ là chính mình. Họ rất thích sự mạnh mẽ"
Nàng mỉm cười rầu rĩ, "May quá là họ không nghe tiếng tim tôi đang đập thình thịch, đúng không?" Nàng bước qua phòng và nhìn qua khung cửa sổ đằng sau bàn làm việc ra thảm cỏ dài như vươn ra tận chân núi, "Anh sắp xếp cuộc gặp để tôi không ngã gục trước các anh trai tôi đúng không?"
"Đúng", anh thừa nhận, "Tôi nghĩ mọi chuyện sẽ tốt hơn nếu có tôi bên cạnh"
Nàng quay đầu nhìn thẳng vào anh. Ánh mắt nàng gặp mắt anh, "Đúng như vậy. Cảm ơn anh"
Anh nhìn vào mắt nàng và anh chỉ biết làm vậy để ngăn mình không đến bên nàng, ghì chặt nàng vào anh và hôn nàng cho tới tận khi cả hai không thể thở được. Nhưng không hiểu sao anh kiềm chế được, "Không có gì. Cô vẫn còn phải gặp Blake và ứng phó, nhưng anh ấy phải mấy ngày nữa mới trở về"
"Từ những gì được nghe , tôi không mong chờ cuộc gặp gỡ này lắm"
"Blake không đến nỗi nào đâu", Christian nói với nàng, không muốn nàng lo lắng trở ngại cuối cùng của nhà Jarrod mà nàng sắp phải đối mặt, "Anh ấy không thích tình huống này lắm, nhưng anh ấy biết không phải là lỗi của cô"
Nàng thở hắt ra, "Anh nghĩ sao, Christian? Anh là người quan sát khách quan trong tất cả những việc này. Anh có nghĩ là mọi chuyện sẽ êm đẹp không?"
"Về chuyện cô ở đây á?" Khi nàng gật đầu, anh bước lại gần nàng hơn, "Có, tôi có nghĩ vậy. Cô đã tìm được chỗ đứng của mình. Chị gái yêu quý cô. Các anh trai rồi cũng thế thôi"
Erica lắc đầu và mái tóc màu nâu nhạt của nàng bị hất lên vai, rồi lại rủ xuống thành những đường sóng mềm mại. Christian nắm chặt tay lại để không thể chạm được vào tóc nàng. Để ngăn mình đan ngón tay vào mái tóc và quay đầu nàng về phía anh.....
"Tại sao anh lại đứng về phía tôi?" , Erica hỏi, "Melissa nói anh biết gia đình cô ấy từ khi anh còn nhỏ. Và anh là luật sư riêng của Don. Tôi tưởng anh sẽ đứng về phía họ và thành kiến với tôi"
Anh lùi lại một bước, tựa vào góc bàn và nói, "Don Jarrod là một người khá khó hiểu. Ông giúp tôi khi tôi chỉ là một đứa bé. Ông cho tôi việc làm khi tôi tốt nghiệp trường luật. Nhưng", anh thêm, "tôi không nợ ông hay linh hồn ông bất kỳ điều gì cả. Tôi chỉ làm đúng bổn phận của mình thật tốt. Tôi chỉ có trách nhiệm với bản thân tôi thôi"
Anh nhìn vào mắt nàng và anh chỉ biết làm vậy để ngăn mình không đến bên nàng, ghì chặt nàng vào anh và hôn nàng cho tới tận khi cả hai không thể thở được. Nhưng không hiểu sao anh kiềm chế được, "Không có gì. Cô vẫn còn phải gặp Blake và ứng phó, nhưng anh ấy phải mấy ngày nữa mới trở về"
"Từ những gì được nghe , tôi không mong chờ cuộc gặp gỡ này lắm"
"Blake không đến nỗi nào đâu", Christian nói với nàng, không muốn nàng lo lắng trở ngại cuối cùng của nhà Jarrod mà nàng sắp phải đối mặt, "Anh ấy không thích tình huống này lắm, nhưng anh ấy biết không phải là lỗi của cô"
Nàng thở hắt ra, "Anh nghĩ sao, Christian? Anh là người quan sát khách quan trong tất cả những việc này. Anh có nghĩ là mọi chuyện sẽ êm đẹp không?"
"Về chuyện cô ở đây á?" Khi nàng gật đầu, anh bước lại gần nàng hơn, "Có, tôi có nghĩ vậy. Cô đã tìm được chỗ đứng của mình. Chị gái yêu quý cô. Các anh trai rồi cũng thế thôi"
Erica lắc đầu và mái tóc màu nâu nhạt của nàng bị hất lên vai, rồi lại rủ xuống thành những đường sóng mềm mại. Christian nắm chặt tay lại để không thể chạm được vào tóc nàng. Để ngăn mình đan ngón tay vào mái tóc và quay đầu nàng về phía anh.....
"Tại sao anh lại đứng về phía tôi?" , Erica hỏi, "Melissa nói anh biết gia đình cô ấy từ khi anh còn nhỏ. Và anh là luật sư riêng của Don. Tôi tưởng anh sẽ đứng về phía họ và thành kiến với tôi"
Anh lùi lại một bước, tựa vào góc bàn và nói, "Don Jarrod là một người khá khó hiểu. Ông giúp tôi khi tôi chỉ là một đứa bé. Ông cho tôi việc làm khi tôi tốt nghiệp trường luật. Nhưng", anh thêm, "tôi không nợ ông hay linh hồn ông bất kỳ điều gì cả. Tôi chỉ làm đúng bổn phận của mình thật tốt. Tôi chỉ có trách nhiệm với bản thân tôi thôi"
Nàng nghiêng đầu nhìn lên anh, "Và anh quyết định sẽ là đồng minh của tôi".
"Đúng"
"Tại sao?"
"Cô thật sự muốn biết lắm ư?"
"Không được sao?"
Anh nhún vai, tuy điều đó thật khó. Anh muốn nàng tin anh, nhưng anh không thể nói rằng anh có thể tin nổi bản thân khi anh đứng gần nàng. Với nàng anh muốn hơn tình bạn và tình đồng minh. Nhưng nếu anh tiến tới, anh sẽ mạo hiểm đánh mất những gì anh đã gây dựng được
"Có thể nói là bất kỳ điều gì tôi nợ nhà Jarrod thì tôi còn nợ bản thân mình nhiều hơn. Vì thế tôi đứng về phía cô vì tôi đã nhúng tay vào việc làm cả cuộc đời cô lộn tùng phèo"
"Và vì vậy anh thấy mình có trách nhiệm ? Không cẩn đâu" , nàng nói với anh, "Như tôi đã nói, tôi có thể tự lo"
"Tôi biết vậy", anh nói rồi cố gắng gượng cười, "Tôi và cô ra khỏi đây đi. Cô có muốn đi dạo một vòng không?"
"Tôi sẽ rất thích", nàng nói, nắm lấy cánh tay anh đang chìa về phía nàng rồi cùng anh sánh bước ra khỏi văn phòng và khách sạn.
Họ cùng nhau đi phải đến hàng dặm.
Erica bị choáng ngợp bởi mọi thứ. Tất cả các giác quan của nàng đều bị quá tải. Jarrod Ridge là nơi đẹp nhất nàng từng tới và nàng như ngơ ngẩn khi nhận ra rằng nàng là một phần của dòng họ đã xây dựng nơi này.
Khu nghỉ dưỡng là cả một thành phố thu nhỏ. Những lối đi hẹp, những con đường mòn lát xi măng được viền bởi những luống hoa sặc sỡ, uốn lượn qua những ngôi nhà nhỏ và những phòng trọ xa hoa. Christian rẽ qua nhà để cho nàng xem và Erica thích mọi thứ trong đó. Từ những bức tường bằng gỗ màu mật ong cho tới những tấm thảm có viền trên sàn gỗ bóng lộn và nội thất bọc da nâu dày cộp.
Anh có một lò sưởi lớn xây bằng đá và cửa sổ to trong phòng bếp nhìn ra rừng và núi xa xa. Nàng tưởng tượng bước ra hiên sau nhà, ngồi vào những chiếc xích đu và nhấm nháp ly cà phê buổi sáng rồi ngắm cả thế giới thức dậy.
Nhìn thấy nơi ở của anh nàng hiểu rõ hơn người đàn ông trong Christian và nàng thấy thích thú. Anh gọn gàng, nhưng không quá mức đến phát điên lên vì từng chi tiết. Anh có nồi niêu xoong chảo trong bếp, điều đó có nghĩa là anh ít ra thỉnh thoảng cũng có nấu ăn chứ không chỉ phụ thuộc vào thức ăn của khách sạn. Anh treo ảnh gia đình trên tường và hình ảnh anh khi còn trẻ quàng một tay lên vai mẹ cho nàng biết rằng anh là người coi trọng gia đình. Toàn những việc tốt. Và tất cả những việc này càng làm anh hấp dẫn hơn với Erica.
Khi rời khỏi nhà anh, Erica càng thấy anh quyến rũ hơn bao giờ hết. Nàng cầm tay anh để anh dắt qua khu nghỉ dưỡng. Anh chỉ cho nàng những ngôi nhà nơi Gavin và Melissa sống. Anh chỉ cho nàng những cửa hàng lưu niệm, tiệm trang sức, tiệm nướng bánh và cửa hàng kem. Anh đưa nàng đi qua bể bơi, cả bể bơi trong nhà và ngoài trời, còn chưa kể đến bể bơi dành riêng cho trẻ em.
Các vị khách mặc đồ bơi, đồ thể thao và thậm chí cả đồ cưỡi ngựa đi khắp trong khu nghỉ dưỡng theo từng dòng như bất tận. Trẻ em chạy đuổi nhau trên bãi cỏ được cắt tỉa cẩn thận và những đôi vợ chồng già ngồi trên băng ghế dưới những tán dương tuyệt đẹp.
Mặt trời lên cao, bầu trời xanh thẳm và nàng thật sự có cảm giác như thể nàng vừa bước vào thế giới thần tiên. Tất cả đều gần như quá hoàn hảo.
Kể cả người đàn ông đang đi bên cạnh nàng. Anh không mặc complê , không thắt ca-vát, chỉ quần bò đen, áo sơ mi ngắn tay cài khuy hở cổ và một đôi giày màu đen có lẽ đã đi khá lâu. Anh đẹp trai khi mặc một bộ vét đẹp, nhưng Erica nghĩ rằng anh còn đẹp hơn trong quần áo bình thường. Đó là khi người ta nhận ra rằng sức mạnh cá nhân không bị định hình bởi vẻ bề ngoài - không bởi quần áo của anh, xe của anh hay công việc của anh - mà bằng nội lực của bản thân anh.
Và đó, Erica nghĩ, là điều gợi cảm nhất trên thế giới.
Nàng thích cái cách mọi người nhận ra anh. Họ cười, vẫy tay, dừng lại nói chuyện với anh khi họ đi qua. Anh giới thiệu nàng với những người quản lý và quản gia, lúc nào cũng lịch sự và sang trọng. Anh đối xử với tất cả mọi người như nhau và nàng thấy điều đó cũng gợi cảm. Nàng được nuôi dạy bởi một người đàn ông tin tưởng vào nhận thức về thân thế.Walter không bao giờ giới thiệu một người bạn với một người giúp việc - nhưng Christian thì khác. Anh là loại đàn ông nàng từng tìm kiếm trước khi cuộc đời của nàng đảo lộn.
Giờ nàng phải tự hỏi liệu sự hấp dẫn của anh có phải vì anh là khuôn mặt thân quen duy nhất xung quanh nàng. Nhưng không, thậm chí cả khi nàng cân nhắc đến điều đó, nàng cũng gạt đi. Cảm xúc của nàng với Christian Hanford mạnh hơn thế nhiều.
"Cô nghĩ sao?"
Nàng ngước nhìn anh và thích thú khi gió hất tung mái tóc ngắn màu đen của anh lên trán. Nàng chỉ muốn với lên và vuốt lại tóc cho anh, "Vâng", nàng nói , chợt bừng tỉnh từ những ý nghĩ đứt đoạn, "Tôi không muốn liên tục nói từ kinh ngạc..."
Anh toét miệng cười, và hơi thở của nàng lại nghẹn lại trong lồng ngực. Khi anh mỉm cười thoải mái, anh đúng là nguy hiểm đối với bất kỳ phụ nữ nào.
Anh chỉ tay ra xa, "Ở dưới kia có những chuồng ngựa, bên cạnh là bãi cỏ cho ngựa, và có lối đi cho ngựa trong rừng. Sân quần vợt ở đằng kia và sân golf ở cuối khu nghỉ dưỡng"
Nàng cười, "Không khác gì một thành phố thu nhỏ"
"Đó chính là điều Don thấy". Christian nói.
"Chúng ta thậm chí còn có cả một bệnh viện nhỏ ở đây. Joel Remy quản lý nó. Anh ấy có một y tá trợ giúp và họ có thể xử lý rất nhiều trường hợp đau ốm vặt mà các vị khách có thể gặp phải. Tất nhiên những trường hợp nghiêm trọng hơn phải được điều trị tại bệnh viện ở Aspen"
"Chúng ta có cả một đội ngũ nhân viên y tế ư? Tuyệt". Nàng quay khỏi anh và nhìn ra những căn nhà xung quanh.
"Đây là lần đầu tiên cô nói 'chúng ta' về nơi này", anh bình luận, "Cô bắt đầu cảm thấy thân quen hơn rồi à?"
Nàng nhìn lại anh, "Tôi nghĩ vậy. Hơi căng thẳng một chút, nhưng tôi cũng rất phấn khởi, anh biết không?"
"Tôi biết", anh nói, rồi nhìn quanh giống nàng, cứ như anh nhìn mọi thứ lần đầu tiên qua đôi mắt của nàng. Cuối cùng, anh quay sang nhìn nàng, "Cô sẽ thích ở đây, Erica"
"Vâng", nàng nói, cười rạng ngời nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh, "Tôi sẽ"
Anh gật đầu như thể anh cảm nhận được sự quyết tâm của nàng và nói, "Từ lâu lắm rồi, tôi đã quyết định biến nơi này thành nhà. Tự tạo dựng cho mình một chỗ đứng ở Jarrod Ridge"
"Tại sao? Ý tôi là , điều gì làm anh muốn vậy?", nàng hỏi khẽ, không muốn phá vỡ sự thân mật của khoảnh khắc này. Ngoài việc họ đang bị vây quanh bởi những vị khách hài lòng, trò chuyện vui vẻ, có cảm giác như chỉ có hai người họ với nhau.
Anh mỉm cười và cho tay vào túi quần, "Tôi đã nói là tôi lớn lên ở đây mà. Thực ra là ở Aspen"
Nàng gật đầu nhưng không nói gì, âm thầm khuyến khích anh tiếp tục.
Đã sửa bởi lanyouxuan lúc 08.02.2015, 21:07, lần sửa thứ 2.
"Công việc đầu tiên của tôi là giúp việc cho những người hầu bàn ở nhà hàng chính trong khách sạn". Anh quay nhìn về phía khách sạn nguy nga như một tòa lâu đài, những bức tường màu hồng gần như ánh lên trong ánh nắng rực rỡ, "Tôi yêu nó. Tất nhiên không phải công việc ở quán mà là ở đây. Là một phần của tất cả những thứ này". Anh dừng lại, như thể anh đang hồi tưởng lại những kỷ niệm xưa, "Bố tôi mất khi tôi lên ba. Mẹ tôi phải làm việc quần quật rất vất vả, cô biết không".
Erica gật đầu, chìm vào trong lời nói du dương của anh, cái nhìn xa xăm của anh.
"Nói gì thì nói ... " Anh thở dài, "Tôi biết tôi muốn gì. Tôi muốn trở thành một phần của một nơi như thế này. Vì thế tôi học hành rất chăm chỉ, nhận được học bổng vào đại học và cuối cùng, với sự giúp đỡ của Don, tôi đi học luật"
"Tại sao ông ấy lại giúp anh?", nàng hỏi, tò mò muốn biết về người cha nàng chưa từng được gặp.
"Nói thật, tôi cũng không biết", anh công nhận, khẽ mỉm cười, "Don không bao giở để lộ ra ông định làm gì hay tại sao. Tôi thích nghĩ là ông ấy nhìn thấy một điều gì đó trong tôi thích hợp với nơi này. Rằng ông ấy biết tôi sẽ được việc cho ông"
"Nghe có vẻ như đúng là ông đã nghĩ như vậy", nàng nói với anh.
Christian liếc nhìn nàng, "Có lẽ. Tôi sẽ không bao giờ biết chắc nữa rồi. Tôi biết là ông đã góp phần tạo nên người luật sư như thế này. Và tôi giúp ông tạo nơi này thành công như hiện tại"
"Vậy là anh đã làm điều mình muốn", Erica nói, "Biến nơi này thành chỗ của anh. Đảm bảo là anh thuộc về nơi này"
"Vâng, đúng thế. Tôi nợ Don rất nhiều .... và ", anh nói tiếp một cách khó chịu, "ông không bao giờ để tôi quên"
''Vậy là sao?", điều này nghe có vẻ không ổn lắm và nhìn nét mặt anh, nàng biết Christian không thích thú gì về điều anh sắp nói với nàng.
"Có nghĩa là, trong hợp đồng của tôi ký với khu nghỉ dưỡng, Don đã soạn thảo những điều khoản mà ông muốn. Ông ấy còn thậm chí bổ sung vào cả trong di chúc để đề phòng trường hợp tôi quên"
"Sao cơ?", bụng nàng cuộn lên và nàng gần như hiểu ra. Erica có cảm giác rõ ràng là nàng sẽ không thích điều anh sắp nói.
Christian nhìn nàng đăm đăm, "Để có thể giữ được khoản đầu tư của mình ở Jarrod Ridge, tôi phải trung thành với công việc ở đây"
"Thì cũng có gì là không hay đâu"
"Rồi còn điều khoản là tôi không được kết thân với con gái của ông"
"Gì cơ?", Erica lắc đầu như thể nàng chưa nghe rõ, "Anh nói lại xem nào".
Christian thở hắt ra, "Ông ấy không nói chính xác như thế, nhưng ý nghĩa thì rất rõ ràng. Bây giờ tôi có thể là một luật sư quan trọng, giàu có, nhưng Don vẫn nhìn tôi như một cậu bé nghèo khó đi tìm cơ hội. Và ông không muốn đứa bé đó ở gần con gái của mình. Bất cứ người nào. Kết quả là, Erica ạ, cô ngoài tầm với của tôi".