Yêu Trong Đau Khổ

Chương 15: Q.3 - Chương 15: Anh là chồng em




Vốn đang do dự giữa hai sự lựa chọn khó khăn, không biết nên ly hôn hay cắt đứt quan hệ với Chung Dương, sau cuộc gặp mặt với mẹ Chung Dương, trong lòng Tả Á liền đưa ra quyết định. Lúc đưa ra quyết định đó, trái tim cô như bị khoét đi một khối thịt lớn, mà khối thịt kia chính là Chung Dương. Hai năm qua, Chung Dương vẫn chiếm một phần trái tim cô, mang đến cho cô khi thì sự ngọt ngào, khi lại khiến cô đau lòng.

Lúc nghe mẹ Chung Dương nói, Lô Hi đã có con của anh, cho dù là thật hay giả, nhưng khoảnh khắc ấy, trái tim cô vì lời nói đó mà đau đớn vô cùng. Cô chợt hiểu được cảm giác đau thấu xương, đau đến tê liệt của Chung Dương khi biết cô mang thai. Nhưng hiện tại, vị trí, quan hệ, hoàn cảnh của hai người đã không còn như trước nữa, chỉ còn lại đau khổ và bất đắc dĩ mà thôi.

Cô không còn là cô gái nhỏ ngây thơ không hiểu chuyện, không còn là cô gái nhỏ chỉ thuộc về Chung Dương. Mà Chung Dương cũng không còn là cậu thanh niên cả ngày vây quanh cô, gọi bé cưng, bé cưng mau gọi ông xã Chung Dương đi nữa rồi.

Bọn họ đã không còn chỉ thuộc về nhau.

Công viên XX, nơi này chính là địa điểm Chung Dương hẹn gặp Tả Á, Tả Á từ nhà hàng Nghênh Trạch đi thẳng tới đây, mà Chung Dương cũng đến ngay sau đó. Bóng đêm mịt mùng, ánh đèn le lói nhìn không rõ, chung quanh thỉnh thoảng có từng đôi trai gái đi qua, dáng vẻ ngọt ngào.

Tả Á đứng ở trong công viên Ma Thiên Luân rộng lớn, cúi đầu, không hề một lần ngước nhìn cảnh hạnh phúc ấy, thứ cảm giác ấy đã trở nên xa xỉ đối với cô hay nói đúng hơn là không còn quan trọng nữa.

Cô rủ thấp tầm mắt, lông mi thật dài giống như một chiếc mành che, che đi cửa sổ tâm hồn của cô. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp là nét cô đơn, đau thương khó giấu, giống như phong cảnh mùa này vậy, gió rét lạnh căm, lá rơi đầy đất, thê lương vô cùng.

“Tiểu Á!”

Tiếng gọi của Chung Dương cắt đứt mạch suy nghĩ của Tả Á. Cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy thân hình cao lớn, vạm vỡ, khuôn mặt chín chắn điển trai, con ngươi tràn đầy tình cảm của Chung Dương, đôi chân thon dài của anh vững vàng bước về phía cô.

“Lạnh không? Đã để em chờ lâu rồi.”

Anh đứng ở trước mặt cô, quan tâm hỏi, cô không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh, tầm mắt không tự chủ được rơi vào trong con ngươi thâm thúy của anh, trong đôi mắt ấy đều là bóng dáng của cô, trái tim không khỏi nhảy lên. Cô lại cúi đầu, khẽ lùi lại phía sau một bước, nói: “Không sao! Em cũng tới chưa lâu.”

“Tiểu Á!”

“Dạ?”

Chung Dương đưa tay cầm cánh tay của cô, cảm giác ấm áp xuyên qua quần áo truyền đến da thịt cô, tròng mắt đen của anh nhìn cô chằm chằm, thận trọng hỏi: “Mẹ anh đến tìm em gây phiền phức gì sao?”

Anh vội vã muốn gặp cô, là bởi vì biết được bà Chung tìm đến cô, Tả Á ngẩng đầu nhìn Chung Dương lẫn nữa, hơi lắc đầu nói: “Không có! Chỉ mới hàn huyên một lát thì anh gọi điện thoại tới.”

Trong mắt Chung Dương lóe lên lo lắng, nhận thấy vẻ mặt Tả Á có chút khác thường, anh vội vàng nói: “Tiểu Á, đừng để tâm những lời mẹ anh nói. Chỉ cần muốn ở bên nhau là chúng ta…..”

“Chung Dương!” Tả Á ngắt lời anh, “Nếu như trên thế giới này chỉ có hai chúng ta, thì chúng ta không cần phải để tâm đến bất cứ ai, bất kỳ chuyện gì, nhưng mà không phải, cuộc sống của chúng ta không chỉ có mình chúng ta mà thôi.”

Lòng Chung Dương vô cùng căng thẳng, đôi tay cầm thật chặt cánh tay Tả Á, vội vàng hỏi: “Cái gì là cuộc sống không chỉ có mình chúng ta, đây chính là đáp án em cho anh sao?”

Tả Á đau khổ nhìn Chung Dương, cố nén đau đớn trong lòng, khổ sở nói: “Chung Dương, chúng ta làm bạn đi, chỉ làm bạn…..”

Chung Dương cười, cười khổ sở, hốc mắt đỏ lên, gầm nhẹ: “Làm bạn? Bạn gì? Thứ anh cần không phải là bạn, mà là phụ nữ có thể nắm tay anh cả đời, là em, em có biết không…..Em muốn vứt bỏ anh, đúng không?”

Trên mặt Tả Á không biết từ lúc nào đã ướt đầy nước mặt đắng chát, lòng cô đau như dao cắt. Đúng, cô lựa chọn từ bỏ Chung Dương, từ bỏ tình yêu của mình, lựa chọn cuộc hôn nhân không tình yêu. Đúng, hôn nhân và tình yêu không liên quan, có tình yêu cũng không nhất định sẽ kết hôn. Tả Á hơi quay đầu không dám nhìn vào ánh mắt khổ sở của Chung Dương, “Thật xin lỗi…..Chung Dương…..Thật xin lỗi….. Ưm…..”

Môi Tả Á bị Chung Dương hung hăng hôn, thân thể lạnh lẽo bị anh ôm chặt vào lồng ngực rắn chắc, Tả Á theo bản năng đẩy Chung Dương ra, lại bị anh ôm chặt hơn, nụ hôn nóng bỏng mãnh liệt mang theo đau khổ của anh, dường như muốn thiêu đốt cô, để cho hai người hóa thành tro bụi. Nhưng cô lại dường như đã quên mất hương vị của Chung Dương, cảm giác lúc Chung Dương hôn lại là một loại hương vị rất xa lạ, trong đầu cô đều là nụ hôn ngang ngược mạnh mẽ của Kiều Trạch. Tả Á đột nhiên cảm thấy sợ hãi, trong lòng đau đớn vô cùng, cảm giác giống như cô vừa mất đi một vật gì đó rất quý giá, muốn tìm lại, nhưng đã mất rồi! Tim đau, rất đau…..Nước mắt cũng không thể cầm được mà rơi xuống.

Chung Dương khổ sở hôn Tả Á, lòng run rẩy đau đớn, anh cảm giác được nụ hôn của mình đã không còn mang lại cho Tả Á cảm giác quen thuộc nữa. Hai năm, nụ hôn và vòng tay của anh đã bị người đàn ông khác thay thế.

Bọn họ đã từng ôm hôn nhau đắm đuối, cô phối hợp hôn trả lại anh, câu dẫn hồn anh, vậy mà bây giờ, nụ hôn của anh lại trở nên xa lạ đối với cô, thậm chí cô còn kháng cự lại theo bản năng. Anh hôn khiến môi cô phát đau, cũng khiến trái tim cô đau đớn, động tác thô lỗ mang theo sự giận dữ và thống khổ, mạnh bạo khiến môi cô rách ra. Nghe được tiếng cô khóc, anh mới đau lòng buông môi cô ra, rời môi mình lên khuôn mặt cô, hôn đi dòng lệ đang chảy xuống cổ cô, hai cánh tay ôm chặt cô vào lồng ngực của mình, giọt nước mắt đắng chát rơi xuống cổ cô, “Tiểu Á…..Em không còn yêu anh nữa sao?”

Tả Á khóc nức nở trong lồng ngực anh, nước mắt cô làm ướt áo anh, thấm ướt tim của anh, bản tay Chung Dương một đường từ eo cô đi lên, giữ chặt khuôn mặt Tả Á, để cho đôi mắt đẫm lệ của cô đối diện với ánh mắt anh.

“Nói cho anh biết, Tiểu Á, còn yêu hay không? Em còn yêu anh không? Không được nói dối! Hãy nhìn thẳng vào mắt anh và nói cho anh biết!”

Nước mắt của Tả Á lấp lánh dưới ánh đèn, óng ánh trong suốt, cô nhìn ánh mắt khổ sở mong đợi của Chung Dương, không thể lắc đầu, cũng không thể gật đầu. Chung Dương khổ sở nói: “Được, được thôi! Em không trả lời, tức là em không còn yêu anh, không còn thương anh nữa. Nếu đã vậy, từ nay về sau anh sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa, anh sẽ lập tức kết hôn với bất cứ người phụ nữ nào khác!”

Tả Á cầm cổ tay Chung Dương, đẩy bàn tay đang ôm mặt cô ra,khổ sở nói: “Chung Dương…..Có yêu hay không đã không còn quan trọng nữa. Bây giờ, điều quan trọng là…em đã quyết định sẽ từ bỏ, anh hiểu không, cái gọi là tình yêu, là mơ ước, là hạnh phúc, em đã không cần nữa rồi. Em chỉ muốn…..tiếp tục sống bình thản, tiếp tục cuộc sống yên ả như bây giờ. Chung Dương, đừng ép hỏi em nữa, có được không? Có được không?”

Chung Dương suy sụp đứng sững người, vẻ mặt thất vọng, đau khổ. Anh đã hiểu rồi, không phải là Tả Á không còn yêu anh nữa, mà là thực tế đang bày ra trước mắt, người nhà anh sẽ không bao giờ tiếp nhận Tả Á, mà người đàn ông như Kiều Trạch cũng nhất định sẽ không đồng ý ly hôn với cô, Tả Á càng không thể nào không để ý đến cảm nhận của người nhà mà ra tòa ly hôn với Kiều Trạch được. Chỉ có cách giải quyết được hai chuyện này, anh mới có thể ở bên Tả Á.

Cũng may, Tả Á vẫn yêu anh.

Anh vẫn còn nắm chắc được phần thắng, thắng vì tình yêu của Tả Á vẫn dành cho anh, thắng Kiều Trạch mà chưa cần phải hành động gì.

Cuộc nói chuyện của Tả Á và Chung Dương cũng chấm dứt tại đây, trái tim của hai người đều chồng chất vết thương. Khi Tả Á về đến nhà, Kiều Trạch vẫn còn chưa về. Cô tắm rửa rồi ăn cơm tối. Lúc chuẩn bị ngủ, Kiều Trạch mới trở về.

Tả Á nằm trên giường, cảm thấy cả người mệt mỏi, cô nghe thấy tiếng nói chuyện của Kiều Trạch và dì Lâm, nghe thấy tiếng anh nói bên ngoài, nhưng cũng không hề xuống giường nhìn anh, nhắm hai mắt chờ giấc ngủ đến, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được .

Cửa phòng ngủ mở ra, bóng dáng cao lớn dù ở trong bóng tối cũng có thể khiến cô cảm thấy rất rõ ràng sự hiện hữu của anh. Anh nhẹ nhàng nằm xuống cạnh cô, khắp người đều là hương vị đặc trưng thuộc về anh, cô không nói rõ đó là hương vị gì, chỉ cảm thấy rất dễ chịu. Anh ôm cô từ phía sau, đặt tay trên bụng của cô, nhẹ nhàng vuốt ve. Tả Á lại đột nhiên nhớ lại nụ hôn đã trở nên xa lạ của Chung Dương.

Cô chợt cảm thấy kinh ngạc, đã từ lúc nào, cô đã quen cái ôm, nụ hôn ngang ngược của Kiều Trạch và cả hương vị của anh nữa. Tả Á không nhịn được ngồi bật dậy, thở hổn hển, tim đập thình thịch.

Kiều Trạch bật đèn ngủ, phòng lập tức sáng lên. Anh nhìn vẻ mặt khác lạ của Tả Á, trầm giọng hỏi: “Em sao thế? Gặp ác mộng à?”

Tả Á trợn to hai mắt nhìn Kiều Trạch, ngực phập phồng dữ dội, người đàn ông này đã cùng giường chung gối với cô hai năm nay, là người chồng danh chính môn thuận của cô, chiếm cứ cuộc sống hai năm nay của cô, không thể tưởng tượng được điều đó từ lúc nào đã trở thành thói quen của cô. Tả Á đột nhiên cảm thấy sợ hãi, kinh hoảng.

Tròng mắt đen láy của Kiều Trạch nhìn chằm chằm môi Tả Á, đột nhiên anh vươn tay vuốt ve môi của cô, hỏi: “Sao lại bị rách thế này?”

Tả Á đột nhiên xoay người xuống giường, nhìn Kiều Trạch bằng ánh mắt phức tạp, “Tôi…..Anh ngủ trước đi. Người tôi đẫm mồ hôi, tôi đi tắm…..”

Tả Á vừa nói liền đi luôn ra ngoài, Kiều Trạch cau mày nhìn bóng lưng cô, kinh ngạc ngồi trên giường, nhưng cuối cùng anh vẫn nằm xuống nghỉ ngơi, mấy ngày nay anh đã quá mệt mỏi rồi. Anh muốn đợi Tả Á tắm xong trở lại ngủ tiếp, nhưng cuối cùng anh không thể nào chống cự lại được cơn buồn ngủ, nặng nề ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, lúc Kiều Trạch tỉnh dậy đã thấy Tả Á co rúc trên ghế sofa trong phòng khách ngủ ngon lành, anh không nhịn được cau mày, đi tới ôm cô đặt lên giường. Vết thương trên môi cô khiến cho anh thoáng nghi hoặc, cuối cùng cũng vẫn hôn xuống môi cô một cái, đắp chăn cho cô rồi ra khỏi phòng ngủ, anh phải chuẩn bị đến công ty.

Đã rất nhiều ngày nay anh không về nhà đúng giờ, nhưng Tả Á lại không hề nói gì cả, không hề không vui, không hề hỏi thăm. Mọi chuyện của anh, cô đều không quan tâm. Nhưng nhìn dáng vẻ khác lạ tối hôm qua của cô, Kiều Trạch nghĩ, tối hôm nay anh không thể về nhà muộn nữa.

Bận rộn ở công ty suốt cả một ngày, Kiều Trạch thoái thác buổi tiệc thân mật ở công ty, muốn về nhà ăn cơm tối với Tả Á. Lúc đang định về, thư ký đột nhiên đưa tới cho anh một bưu phẩm mật, anh liền cầm bưu phẩm rời văn phòng công ty, đi xuống bãi để xe. Anh lên xe rồi thuận tay đặt bưu phẩm lên ghế ngồi, không nhìn qua, mà vội vã về nhà.

Xe chạy trên đường, lại đúng giờ cao điểm tan tầm, nên bị tắc ở trên đường. Kiều Trạch sốt ruột, gõ gõ ngón tay thon dài lên tay lái, hi vọng đường có thể mau chóng thông. Anh không kiên nhẫn quay đầu, tầm mắt rơi vào bưu phẩm trên ghế, anh do dự một chút đưa tay cầm lên, mở ra, lấy đồ vật bên trong ra, chỉ có vài tấm hình, vẻ mặt sốt ruột trên mặt liền trở nên lạnh băng.

…..

Tả Á vốn đã nhận được điện thoại của Kiều Trạch, anh nói buổi tối sẽ về nhà ăn cơm tối, cho nên nói dì Lâm nấu bữa ăn tối phong phú một chút, đợi anh về, nhưng đợi đến tận lúc tám, chín giờ, Kiều Trạch vẫn chưa về đến, thức ăn đã nguội từ lâu, hâm đi hâm lại, thức ăn cũng đã không còn giữ được hương vị hoàn hảo nữa rồi.

Dì Lâm mở miệng nói: “Cô chủ, cô thử gọi điện cho cậu chủ xem, có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?”

Tả Á rất hiểu Kiều Trạch, anh là người nói lời giữ lời, hơn nữa đối với cô, anh chưa từng thất tín, cho dù là chỉ là một lời hứa nho nhỏ. Nhưng hôm nay, anh không chỉ thất tín, hơn nữa cũng không gọi điện thoại về, có gì đó rất khác lạ. Tả Á do dự một chút rồi cầm điện thoại lên, bấm số điện thoại của Kiều Trạch, nhưng hồi lâu cũng không có người nghe. Tả Á đặt điện thoại xuống, cuốn tóc lên, nói với dì Lâm: “Chúng ta ăn thôi, không cần chờ anh ấy nữa.”

Tả Á và dì Lâm ăn cơm tối, xong đã là mười giờ, nhưng Kiều Trạch vẫn chưa về. Tả Á lên mạng hàn huyên với Chung Tĩnh một lát, biết được một tin tức rất tốt, con bé Chung Tĩnh này mang thai rồi, Tả Á cũng kích động rất lâu, còn muốn tán gẫu thêm một lát nữa, lại nhìn thấy cảnh Chung Tĩnh bị một người đàn ông bắt tắt mạng, ôm đi nghỉ ngơi.

Tả Á bật cười, cũng tắt máy vi tính đi nghỉ ngơi, nằm ở trên giường ngủ. Trong giấc mộng, cô cảm thấy có người nằm xuống bên cạnh mình, Tả Á mơ mơ màng màng ý thức được Kiều Trạch đã về, cô trở mình muốn nằm thoải mái hơn, lại cảm giác Kiều Trạch đang hôn lên môi cô, hôn một cách cường bạo, ngang ngược, thô lỗ khác thường, làm cho môi cô đau, môi lưỡi của anh mang theo vị rượu mạnh chiếm đoạt lưỡi của cô, mút vào, bàn tay của anh cũng đặt trên người cô, di chuyển khắp nơi, mỗi tấc da thịt giống như bị lửa thiêu, nóng rực và đau, hôm nay anh rất thô lỗ.

Tả Á tỉnh hoàn toàn, dưới ánh đèn mờ mờ cô nhìn thấy con ngươi đỏ vằn, khuôn mặt tuấn mỹ mà lãnh đạm của Kiều Trạch. Anh uống rượu, hơn nữa còn uống rất nhiều! Từ trước đến nay anh luôn là người tỉnh táo, có chừng mực, rất ít khi uống rượu, chứ đừng nói đến nghiện rượu. Nhưng sao hôm nay anh lại uống rượu, hơn nữa lại còn uống đến say. Sâu thẳm trong ánh mắt đỏ của anh ẩn chứa nỗi đau vô cùng.

Tả Á bị đau cau mày, đưa tay đẩy Kiều Trạch ra, đầu cũng quay sang một bên tránh đi nụ hôn của Kiều Trạch, vùng vẫy muốn thoát khỏi anh, tìm khe hở, tức giận nói: “Kiều Trạch…..Anh điên rồi sao…..Anh…..làm tôi đau đấy……..!”

Kiều Trạch đột nhiên dừng lại, tròng mắt đen phiếm hồng nhìn cô chằm chằm, tiếng nói khàn khàn: “Anh là chồng em, Tiểu Á, đừng quên, anh là chồng của em!” Kiều Trạch nói xong, thân thể cường tráng nặng nề đè cô xuống, không cho cô có đường phản kháng, có chút tức giận cùng không kiên nhẫn túm lấy hai tay cô đặt lên đỉnh đầu, một bàn tay khác thô bạo nhanh chóng kéo quần lót của cô ra, mạnh mẽ, cường bạo, thô lỗ xông vào.

Tả Á chỉ cảm thấy dưới thân đau đớn, không nhịn được nổi giận mắng: “Kiều Trạch, đồ khốn kiếp, khốn kiếp…..A…..!”

Tiếng mắng giận dưới sự va chạm của Kiều Trạch liền trở thành những tiếng kêu vụn vặt, thân thể đau đớn khiến trán cô chảy đầy mồ hôi lạnh, hàm răng cắn thật mạnh lên cổ Kiều Trạch trút giận, cô khóc, đau, thật sự rất đau.

…..

Cuộc ân ái qua đi, Kiều Trạch vẫn đè trên người Tả Á. Tả Á tức giận đẩy anh ra, bật đèn trên đầu giường, nhìn nằm Kiều Trạch nhắm nghiền hai mắt nằm bên cạnh, cô túm lấy cái gối đánh anh, nhưng anh không hề nhúc nhích, dường như đã ngủ say.

Tả Á nhịn đau trở người xuống giường, nhìn Kiều Trạch, giận vô cùng, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn, khóc không thành tiếng.

“Khốn kiếp, khốn kiếp…..” Tả Á tức giận gào xong, xoay người ra khỏi phòng ngủ, thay quần áo, cầm chìa khóa xe, không hề quay đầu đi ra khỏi nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.