Cuộc sống một mình mặc dù cô đơn nhưng lại tự do, Tả Á không có việc gì làm thì lên mạng, viết lách giết thời gian. Tả Á cũng đã điền nguyện
vọng đại học, chắc có thể đậu một trường không tệ cũng chẳng hay. Sau đó nữa là chuỗi ngày chờ đợi.
Chung Dương nói muốn đưa cô đi gặp người
nhà của anh, nhưng không biết vì sao Tả Á cứ lần lựa mãi, cũng không
biết mình sợ hãi điều gì. Sau khi Chung Dương nói hai ba lần, cũng không nhắc lại nữa.
Anh rất chiều chuộng cô, nghĩ đủ cách để
khiến cô vui vẻ. Mỗi ngày cứ trôi qua như vậy, có lẽ bởi vì chuyện quyển tạp chí tọc mọc lần trước, Chung Dương đối xử với cô theo khuôn phép
chuẩn mực, không dám làm gì quá mức nữa.
Hôm đó Tả Á tham gia họp lớp cùng Chung
Dương, lúc rời khỏi khách sạn thì trời đã tối. Vừa xuống lầu, Tả Á chợt
thấy Kiều Trạch ở đại sảnh tầng một.
Chung Dương nắm tay cô, mà bên cạnh Kiều Trạch là một cô gái xinh đẹp, vóc người thon mảnh hấp dẫn.
“Kiều Trạch!” Tả Á khẽ lên tiếng gọi, tầm mắt liếc từ cô gái kia sang gương mặt điển trai lạnh lùng của anh.
Anh liếc đôi mắt đen lạnh lùng nhìn cô, hờ hững nói: “Muội rồi, về sớm một chút!” Nói xong xoay người rời đi cùng
cô gái xinh đẹp đó.
Thái độ lạnh tanh và câu nhắc nhở hời hợt của anh khiến Tả Á nhất thời không biết mình có cảm xúc ra sao.
Chung Dương đưa Tả Á về nhà. Đây là lần
đầu tiên anh đưa cô lên lầu, cũng là lần đầu tiên được thấy căn nhà của
cô. Căn nhà bao gồm phòng một phòng ngủ, một phòng khách, một căn bếp và một phòng vệ sinh vô cùng ấm áp. Anh có cảm giác như được đi vào thế
giới nội tâm của Tả Á.
Chung Dương thấy bên cạnh ti vi có bức ảnh Tả Á mặc chiếc váy dài trắng được lồng trong khung ảnh tinh xảo. Trong
ảnh, mái tóc dài của Tả Á vấn cao hệt như công chúa. Bên cạnh cô là cô
gái mặc váy cưới, có nét hao hao giống Tả Á. Anh buột miệng nói: “Bé
cưng, em còn xinh đẹp hơn chị gái mình đấy.”
Tả Á rót trà đi tới bắt bẻ anh: “Chị hai em là người đẹp đích thực đó, anh đúng là chẳng có mắt nhìn.”
Chung Dương cười rồi nói: “Ai nói, anh cảm thấy em rất xinh đẹp, hệt như công chúa vậy. Còn ảnh không? Cho anh xem với.” Chung Dương cố gắng tranh thủ thời gian, chỉ muốn ở bên Tả Á lâu
hơn chút.
Tả Á lấy album ảnh từ ngăn kéo dưới tủ ti
vi đặt lên bàn trà, lúc này chuông điện thoại chợt reo lên, “Anh tự xem
đi, em đi nghe điện thoại!” Nói xong cô đứng dậy, lục tìm điện thoại
trong túi. Là số điện thoại lạ, Tả Á nhận điện, “A lô? Ai đấy ạ?”
“Tiểu Á, là anh!” Đầu bên kia truyền đến giọng của Chu Văn Hiên.
Tả Á đứng dậy hỏi, “Anh rể, có chuyện gì sao?”
Chu Văn Hiên nói với vẻ hơi áy náy: “Tiểu
Á, anh rất xin lỗi vì chuyện hôm đó, anh không nên nói nặng lời như vậy. Hơn nữa, anh kết hôn với Vi Vi……”
Tả Á đi tới phòng ngủ nhẹ giọng nói: “Anh
rể, em đã quên lâu rồi, em chúc anh và chị hạnh phúc. Em đã quên hết
những chuyện trước kia rồi, hơn nữa, em không yếu đuối như mọi người
nghĩ, em sẽ có hạnh phúc của riêng mình.”
“Tiểu Á, anh rể cũng chúc em hạnh phúc.”
“Cảm ơn anh!”
Tả Á cúp máy. Lúc này Chung Dương chợt đi
tới, cau mày tiến lên vòng tay ôm lấy cổ Tả Á, đôi mắt sâu thẳm nhìn
chằm chằm vào cô, hung tợn nói: “Con bé hư hỏng này, em dám để người đàn ông khác hôn em sao?”
Mặt Tả Á hơi nóng lên. Cô đã giấu bức ảnh
kia đi rồi, sao Chung Dương còn tìm thấy được. Cô cau mày, “Đó cũng chỉ
là chạm môi vào nhau thôi mà!”
Chung Dương hôn môi Tả Á, trầm giọng nói:
“Bé cưng, anh không cho phép em yêu người đàn ông khác, cũng không muốn
có người đàn ông nào khác hôn em, biết chưa? Em là của anh, biết không
hả?” Cảnh tượng Kiều Trạch hôn Tả Á trong tấm ảnh như đâm sâu vào lòng
Chung Dương. Thâm tâm anh chợt trào dâng cảm giác ghen tỵ, căm hờn không thể xua tan. Sao mình không đăng ký làm phù rể chứ?
Tả Á đẩy lồng ngực anh ra, tránh né nụ hôn của anh, đỏ mặt nói: “Còn lâu em mới là của anh……”
“Nói lại lần nữa coi!” Chung Dương trợn
mắt, hai cánh tay bế ngang Tả Á lên rồi quăng Tả Á lên chiếc giường nhỏ, sau đó áp người lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn Tả Á chằm chằm, “Anh có thể
làm cho em trở thành của anh ngay tức thì và mãi mãi luôn đấy!”
Tả Á bình thản nhìn Chung Dương, “Đừng náo loạn nữa, Chung Dương, anh đã nói sẽ đợi, đợi đến khi kết hôn mới làm mà.”
Chung Dương thở dài, anh cũng thật hết
cách với cô, hôn lên môi Tả Á rồi di chuyển đến cổ cô, hôn hít ngấu
nghiến để lại nhiều dấu đỏ, sau một hồi mới lưu luyến buông ra, “Anh đi
trước, tránh để em nổi giận!”
Tả Á tiễn Chung Dương tới của, nhìn album
ảnh trên bàn trà, cô nghía qua một hút. Tấm ảnh kia vẫn còn, nhưng lại
có nếp gãy, thậm chí còn có vết rách nhỏ. Chắc Chung Dương muốn xé,
nhưng cuối cùng để lại cho Tả Á quyết định. Anh đặt vào chỗ cũ, Chung
Dương đã thể hiện được sự tôn trọng tối thiểu, anh bắt đầu hiểu cô rồi.
Tả Á khẽ cười, đang định tiện tay xé bức ảnh kia, nhưng cuối cùng lại
dừng tay, nhét vào ngăn kéo chứa đầy những bí mật nhỏ của mình.
*
Tả Á tắm rửa, thay đồ ngủ in hình nhân vật hoạt hình, sấy khô tóc. Lúc cô đang định đi ngủ thì chuông cửa vang
lên. Ai thế nhỉ, sao trễ thế này? Cô đi mở cửa, nhìn qua lỗ nhỏ trên
cánh cửa thì giật mình: Là Kiều Trạch!
Cô mở cửa, anh đi thẳng vào, lạnh lùng
liếc nhìn cô, tầm mắt rơi vào vết hôn trên cổ vừa nãy, mắt anh chợt
thoáng qua điều gì đó rồi biến mất trong chớp mắt. Tả Á ngửi thấy mùi
rượu nồng nặc, hình như anh uống rất nhiều, gương mặt vẫn luôn lạnh lùng nghiêm nghị giờ phút này lại mang vẻ hơi mơ màng.
“Anh uống rượu à?” Tả Á hỏi.
Kiều Trạch không để ý đến cô, vừa kéo cà
vạt vừa đi về phía phòng tắm, cà vạt cũng bị anh tiện tay vứt xuống đất. Tả Á thấy dáng vẻ quen cửa quen nẻo của anh, cứ như đang ở nhà mình thì nhíu mày. Đây là nhà mình, có phải nhà anh ta đâu!
Mặc dù Tả Á cảm thấy kì lạ, nhưng hồi
trước hai người đã từng sống chung dưới một mái nhà bao ngày như vậy,
nên không suy nghĩ nhiều nữa, đi tới nhặt chiếc cà vạt vứt lung tung
treo lên giá treo đồ. Trong phòng tắm vang tiếng nước chảy ào ào. Cô hơi lo lắng, lại thấy hơi khó chịu, không phải anh ta đi cùng cô gái xinh
đẹp kia ư? Sao lại tới chỗ của mình? Nhưng không hiểu sao tâm trạng lại
vui hơn khi Kiều Trạch đến đây.
“Quần áo!”
Tiếng Kiều Trạch vọng ra từ phòng tắm, Tả Á vội nói: “Oh, anh chờ chút, để tôi xem có quần áo của anh Chu không.”
Tả Á lục lọi trong tủ quần áo một lúc lâu, nhưng chỉ toàn quần áo của cô và chị gái. Đến khi cô bước ra khỏi phòng ngủ thì Kiều Trạch đã quấn khăn tắm ra ngoài, để lộ nửa người trên
nghênh ngang đứng ở phòng khách. Mặt Tả Á hơi nóng lên, rũ mắt xuống khẽ nói: “Không có quần áo cho anh mặc, anh không định quấn khăn tắm lái xe về đấy chứ?”
Kiều Trạch cầm khăn lông trắng lau tóc, sau đó ném khăn lên bàn trà, “Tối nay tôi ở lại đây!”
“Cái gì?” Tả Á ngẩng phắt đầu, thấy Kiều Trạch bước vào phòng ngủ, cô vội kêu lên: “Không được!”
Kiều Trạch quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào cô, gương mặt sa sầm đáng sợ. Tả Á dè dặt nói: “Nhưng
mà…..Đó là phòng ngủ của tôi mà.”
Kiều Trạch xoay người ngã lăn ra giường,
thân thể cao lớn chiếm cứ cái giường nhỏ của cô, khiến chiếc giường có
vẻ nhỏ hẹp vô cùng. Hình như anh ta rất mệt mỏi, cũng có lẽ bởi vì say
nên nằm xuống liền nhắm mắt ngủ luôn. Tả Á đành phải tắt đèn cho anh,
còn mình thì ra ghế sofa ngủ.
Sáng hôm sau, Tả Á nằm trên ghế sofa đang
mơ màng ngủ thì cảm thấy có người nhẹ nhàng bồng cô lên. Tả Á đã tỉnh
dậy khi anh ta đi được vài bước. Tuy nhiên cô không dám mở mắt ra, bởi
vì tay cô đụng phải làn da lành lạnh của anh, thậm chí mặt còn kề sát
lồng ngực của anh. Trái tim đập rộn lên, căng thẳng đến mức quên cả thở.
Kiều Trạch khẽ khàng đặt Tả Á xuống
giường, môi vốn định hôn lên trán Tả Á như lời chào buổi sáng của một
quý ông, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của Tả Á, môi
anh lại đặt lên cánh môi của Tả Á.
“Tôi sẽ ở tạm đây mấy ngày!” Đây không phải là thỉnh cầu, cũng không phải là câu hỏi, mà là quyết định của anh.
Anh nói xong liền đứng dậy rời khỏi phòng
ngủ. Cảm giác bức bách bao phủ Tả Á cũng biến mất theo. Tả Á thở hắt ra
một hơi, nếu như anh ta không rời đi, có lẽ mình sẽ ngạt thở chết mất.
Mở mắt ra, đưa tay chạm lên lên môi, cảm thấy nong nóng và tê dại, chẳng hiểu sao trái tim lại rạo rực khó tả. Cô đưa một tay lên bao phủ ngực
mình, liệu tim mình có vấn đề gì không nhỉ?
Cái đầu nhỏ không ngừng suy nghĩ, tại sao
anh ta lại hôn mình? Tại sao anh ta lại ở tạm vài ngày, anh ta biết mình đã thức hay sao? Đầu óc Tả Á vô cùng hỗn loạn. Cô buồn phiền vùi mặt
vào gối……