Yêu Trong Đau Khổ

Chương 37: Q.3 - Chương 37: Cười nữa anh sẽ hôn em!




Trước khi trở về thành phố A, Tả Á và Kiều Trạch đã đi tới một nơi, đó chính là căn nhà mà trước đây Tả Á đã thuê khi ở thành phố X. Vốn dĩ trước đây cô thuê một căn nhà với hai phòng ngủ, hai phòng khách, nhưng từ sau khi xảy ra chuyện của người chị em kia, cô đã tìm một chỗ khác, là căn nhà nhỏ với một phòng ngủ một phòng khách.

Trong khoảng khắc vừa bước chân vào căn nhà này, Tả Á chợt cảm thấy có chút khó thở, tim đau đớn vô cùng. Trong phòng vẫn còn lưu lại dấu vết cô và con cùng sống bên nhau, trên nóc nhà phía giường vẫn còn treo mấy thứ đồ chơi để con cô nhìn lên, ngoài ban công vẫn còn treo mấy bộ quần áo của con mà cô chưa kịp cất đi, phía trên rèm cửa sổ vẫn còn chiếc nơ con bướm mà cô dùng sợi tơ đủ loại màu sắc kết thành, ngăn tủ bên cạnh giường ngủ cô dung để đựng quần áo cho con, còn có cả mấy món đồ chơi bằng long nữa.

Tả Á nhìn chiếc nôi nhỏ nơi con cô từng nằm ngủ, ngây người đứng đó nhìn, nước mắt không ý thức được chảy xuống, giống như cô vẫn đang nhìn thấy con cô đang cố gắng lật người, cảm thấy cô đi vào, liền ngẩng đầu lên nhìn cô, bên tai cô dường như vẫn còn nghe thấy tiếng cười khanh khác của con. Tả Á không nhịn được mà bước lên phía trước, đi tới bên chiếc nôi, đưa tay ra ôm lấy con, nhưng lại chợt phát hiện ra, chiếc nôi hoàn toàn trống rỗng, con cô không nằm ở đây. Hai cánh tay Tả Á ôm thật chặt lấy mình, trong ngực trống không, không còn thân thể nhỏ bé để cho cô ôm vào trong ngực để thương yêu nữa rồi.

Kiều Trạch đi tới ôm lấy Tả Á, để cho cô tựa vào trong ngực của mình. Anh nhìn xunng, nhìn mọi thứ trong căn nhà, đây chính là nơi Tả Á và con anh từng sống, nơi này có hồi ức của Tả Á và con anh, còn có đồ con anh đã từng dùng. Thấy cảnh động tình, chính là như thế này, trái tim vốn luôn lãnh đạm của Kiều Trạch giờ khắc này cũng bị bi thương và tiếc nuối bao phủ.

Hai người cứ ôm nhau như vậy, không gian an tĩnh chỉ có tiếng khóc nghẹn ngào của Tả Á, còn có nỗi đau không tiếng động của Kiều Trạch. Một lúc sau, Tả Á mới khống chế được tâm tình của mình, lau sạch nước mắt rồi đi thu dọn đồ đạc. Nhưng dọn dẹp tới dọn dẹp lui, những đồ Tả Á thu dọn đều chỉ là của con, có quần áo nhỏ, có bình sữa, rồi đồ chơi, cùng với mấy tờ giấy chứng sinh.

Kiều Trạch nhìn Tả Á thu dọn mấy thứ đồ đạc không cần thiết kia, nhịn không được muốn ngăn cô lại, nhưng cuối cùng vẫn không nhẫn tâm, mặc cho cô lấy những thứ đó bỏ vào rương hành lý mang đi.

“Xong chưa?” Kiều Trạch nhìn dáng vẻ đờ đẫn lôi rương hành lí của Tả Á, lòng cũng cảm thấy buồn bã.

Tả Á do dự gật đầu, tầm mắt không nhịn được nhìn mọi thứ xung quanh trong phòng, không đành lòng, lại khổ sở. Kiều Trạch nhận lấy hành lý trong tay cô, một tay kéo rương một tay ôm bả vai cô: “Đi thôi!”

Hai người ôm nhau đi ra ngoài, giao lại chìa khóa cho chủ thuê nhà, rồi mới rời đi, rời đi khỏi nơi đau lòng này, về nhà, trở lại bên cạnh người thân, tiếp tục tìm kiếm tung tích của con, tìm kiếm hi vọng.

Đêm xuống Tả Á và Kiều Trạch mới về đến thành phố A, người trong nhà cũng đều đã biết bọn họ trở về, với lại sau khi Kiều Trạch tìm được Tả Á cũng đã báo bình an cho bọn họ rồi, trước khi trở về cũng báo cho người thân hay, cho nên bọn họ đều đến chờ hai người về nhà.

Tả Á và Kiều Trạch về ngôi nhà sau khi bọn họ tái hôn, khi vừa bước chân vào cửa nhà kia, nghênh đón Tả Á chính là cái ôm ấm áp của mẹ và chị gái, vẻ mặt của ba, ông nội, dượng Kiều đều là vui mừng đứng bên cạnh cô. Mẹ khóc, xúc động nói: “Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi, ở bên ngoài chắc đã chịu khổ rồi, về sau con đừng bao giờ đi ra ngoài nữa, phải ngoan ngoãn ở nhà, cùng Kiều Trạch yên ổn sống qua ngày, mọi chuyện đều đã qua rồi, đều đã qua rồi…..”

“Mẹ…..Chị…..!” Đáy lòng Tả Á tê tái, hốc mắt cũng đỏ lên, ôm chặt lấy mẹ, “Con xin lỗi, con đã khiến cho phải mọi người lo lắng, về sau, con sẽ không tùy hứng nữa, sẽ không rời xa mọi người.”

“Được rồi, được rồi, không đi là tốt nhất. Con ở bên ngoài khiến cho mọi người đều lo lắng, về là tốt, về là tốt.”

Tả Á buông mẹ ra, nhìn những người thân nhất bên cạnh, hô lên: “Ông nội, dượng Kiều, ba…..”

“Dọc đường đi có mệt không? Mau đi tắm đi còn ăn cơm, mẹ con làm món ăn con thích ăn nhất đấy.” Tả Quốc Cường vui mừng, cắt đứt tiếng khóc sướt mướt của ba người phụ nữ.

Gia đình, cảm nhận được sự ấm áp, an tâm, cảm nhận được người thân quan tâm, khiến lòng Tả Á đang rét lạnh liền ấm áp lên, những lo lắng, đau buồn vì mất con cũng tạm thời giảm bớt một chút. Lúc ăn cơm tất cả mọi người đều an ủi cô, không để cho cô mất đi lòng tin.

Người trong nhà, dựa vào Kiều Trạch, mà đều biết được những chuyện mà tả Á đã phải trải qua, nhưng lại không ai biết chuyện Tả Á bị giam trong bệnh viện tâm thần, họ chỉ biết chuyện đứa bé bị bắt cóc thôi rồi, Tả Á gặp phải một chút chuyện phiền toái, có điều chuyện phiền toái đó đã giải quyết xong, nghiêm trọng chỉ có chuyện con cô bị mất tích thôi.

Những người ngồi đây đều là người thân của con cô, nhắc tới đứa bé, tâm tình của mọi người khó tránh khỏi trầm xuống, đau thương. Mà Tả Á lại càng thêm đau long, vài lần đỏ vành mắt, một miếng cơm cũng nuốt không trôi.

Sau bữa cơm tối mọi người cũng giải tán để cho Tả Á và Kiều Trạch nghỉ ngơi sớm một chút. Người rời đi cuối cùng là Điền Văn Lệ và Kiều Vân, tình cảm của Kiều Vân đối với Kiều Trạch, là tâm tình của người làm ba. Khi ba mẹ già mất đi, Kiều Trạch vẫn chỉ là đứa bé, cách Kiều Vân đến gần hai mươi tuổi.

Khi Kiều Trạch mười mấy tuổi ba mẹ đều đã qua đời, Kiều Vân gánh vác trách nhiệm làm ba. Hôm nay Kiều Vân năm mươi tuổi rồi, mà Kiều Trạch cũng ba mươi có lẻ. Kiều Vân vẫn mong đợi Kiều Trạch có một đứa con, tâm tình này có mong ngóng sốt sắng được bồng cháu cùng chờ đợi. Đứa nhỏ này cuối cùng cũng đã đến rồi, nhưng lại xảy ra chuyện như vậy, trong cũng vì không biết tung tích đứa bé mà lo lắng, sốt ruột.

Tiễn bước người nhà, Kiều Trạch đi vào phòng đọc sách, còn Tả Á thì đi đến phòng cất quần áo. Nơi đó có rương hành lý của cô. Rương hành lý nào của cô là do ngày đó, khi đứa bé vừa bị bắt cóc, cô vội vã trở về thành phố A, nên chỉ quơ vội.

Cô ngây người ngồi xuống đất, nhìn chằm chằm rương đồ, do dự một hồi, cuối cùng quyết định vẫn mở ra, bên trong chỉ cso vài bộ quần áo để thay, cô treo từng cái vào trong tủ quần áo.

Dưới đáy rương là một tập ảnh, Tả Á do dự đưa tay cầm lên, nâng niu trong lòng bàn tay, đặt lên vị trí tim mình, vẻ mặt đau đớn, bước chân có chút chần chờ đi vào phòng ngủ.

Cô chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, mở tập ảnh ra, bên trong đều là hình cô và con. Tả Á nhìn con cô trong hình, trái tim đau đớn, con à, con đang ở đâu, có biết mẹ đang nhớ tới con, lo lắng cho con không?

Ngón tay Tả Á vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của đứa nhỏ trong hình, nước mắt lại tràn mi, trong lúc cô đang đau xót nhìn hình con, cửa phòng đột nhiên bật mở, Tả Á theo bản năng nhét tập ảnh xuống dưới gối đầu.

Con người đen của Kiều Trạch nhìn Tả Á, nhìn ánh lệ lóe lên trong mắt cô, cô lại nhớ đến con, lại khóc nữa rồi. Anh đi tới, nằm xuống bên cạnh cô, đưa tay lau nước mắt cho cô: “Nhớ con sao?”

Nước mắt Tả Á rốt cuộc cũng không kìm nén được nữa mà chảy xuống, nghẹn ngào nói: “Kiều Trạch…..Em…..Em đã hơn hai tháng không được ôm con rồi…..Đã hơn hai tháng…..Em rất nhớ con, muốn ôm con, muốn nhìn thấy con…..”

Con ngươi đen sắc bén của Kiều Trạch nhìn Tả Á, nghiêm túc nói: “Tả Á, chuyện chúng ta có thể làm chính là cố gắng hết sức đi tìm con của chúng ta, nhưng em nhất định cũng phải đối mặt với hai tình huống có thể xảy ra, một là, tìm được đứa bé, tất cả đều vui vẻ; hai là, không tìm được, chúng ta…..chúng ta sẽ mất con. Nhưng dù kết quả có như thế nào, em nhất định phải dũng cảm đối mặt, cho dù em có đau lòng, có khổ sở thế nào đi nữa cũng không thể nào thay đổi được sự thật, cho nên, việc em nên làm bây giờ chính là thoát ra khỏi bi thương, không nên làm cho những người thân của em phải lo lắng, hiểu không?”

Tả Á chỉ cúi đầu khóc, những điều Kiều Trạch nói là đều sự thật, nhưng mà, muốn để có thể đối mặt với sự thật tàn khốc này thật sự rất khó khăn. Kiều Trạch đưa tay lau nước mắt trên mặt Tả Á: “Được rồi, mau ngủ thôi.”

Anh vẫn nắm tay cô như cũ, tắt đèn trên đầu giường đi, căn phòng trở nên tối om, hai người không hề lên tiếng, nhưng lại cùng nghĩ đến một người, đó chính là đứa con. Không biết phải mất bao lâu mới ngủ thiếp đi.

Kiều Trạch luôn ngủ rất tỉnh, trong giấc mộng anh nghe thấy có thứ gì đó ‘bộp’ một tiếng rơi xuống đất, anh giật mình tỉnh giấc, vươn tay bật ngọn đèn nhỏ phía đầu giường, thấy Tả Á vẫn còn ngủ say, anh chống nửa thân mình dậy, trườn qua người cô, nhìn thấy có một quyến album ảnh rơi xuống cạnh giường. Anh vươn cánh tay nhặt lên, cũng nhớ tới cảnh Tả Á vội vàng giấu đồ gì đó khi anh bước vào.

Anh nghi hoặc mở tập ảnh ra, phát hiện bên trong đều là hình của con anh, có cười, có khóc, có làm xấu, có rất nhiều hình chụp cùng Tả Á, hình ảnh mẹ con ấm áp, khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương tròn phúng phính của đứa nhỏ làm cho người ta muốn ôm vào trong ngực thương yêu.

Trái tim Kiều Trạch nảy lên một nhịp, cũng cảm thấy nhói đau, lòng trở nên kích động. Đây chính là con trai của anh ư? Con trai của anh và Tả Á trông như thế này ư? Anh chưa từng nhìn thấy con, cho nên chưa có cảm giác nhớ nhung, bởi vì anh không biết hình dạng của con như thế nào, vì không biết cho nên chỉ tưởng tượng ra một bóng dáng mơ hồ, cũng không thấu được nỗi đau của Tả Á.

Nhưng mà, giờ phút này, khi anh nhìn thấy hình của con anh mới cảm nhận được đầy đủ, nỗi đau xót tràn ngập trong tim, cùng nỗi nhớ nhung khắc khoải. Trong đầu anh hình ảnh của con hiện nên thật rõ nét, không còn là hình dáng mơ hồ nữa.

Tả Á không muốn cho anh nhìn thấy tập ảnh này, chắc cũng bởi vì sợ anh sẽ càng thêm khổ sở, trong lòng Kiều Trạch đau nhói từng cơn, lồng ngực nghẹn ứ đến không thở nổi. Anh tham lam nhìn hình con, muốn ghi nhớ từng hành động, từng nét mặt của con in sâu trong đầu, ghi ở trong lòng. Hốc mắt chẳng biết đã ướt từ khi nào, Kiều Trạch không chịu được giơ tay đè mí mắt mình xuống, buông tay để tập ảnh vào lại dưới gối Tả Á, lại phát hiện ra Tả Á đang nằm đó nhìn anh.

Kiều Trạch và Tả Á đều không cố ngủ nữa, bởi vì ai cũng không ngủ được. Kiều Trạch nửa tựa lên đầu giường, Tả Á theo thói quen rúc vào trong ngực anh, gối lên cánh tay của anh. Trong tay của cô cầm tập ảnh của con, lật từng trang cho Kiều Trạch xem, chia sẻ với Kiều Trạch từng giai đoạn lớn dần của con.

Có lẽ nói ra thì nỗi nhớ nhung cùng đau xót sẽ ít hơn so với cứ giấu kín trong lòng để nó từ từ chất đống. từ từ mục nát .

Sau hai ngày nghỉ ngơi, Kiều Trạch lại đến công ty làm việc như bình thường, Điền Văn Lệ nghĩ tới tâm tình Tả Á không tốt, muốn anh đi về nhiều hơn, không nên để một mình cô ở trong nhà, cho nên nói Kiều Trạch sau khi tan ca thì đưa Tả Á tới nhà bà ăn cơm tối.

Sau khi ăn xong, Kiều Trạch bồi Kiều Vân đánh cờ, còn Tả Á thì ngồi xem ti vi với mẹ. Gần đây mẹ cô rất si mê phim thần tượng, ham thích không thôi, lôi kéo Tả Á cùng xem. Tả Á cùng Điền Văn Lệ rúc vào trên ghế sofa ngồi xem, thỉnh thoảng bàn luận mấy câu về tình tiết trong phim. Ở trước mặt mẹ, cô vẫn là đứa trẻ không lớn.

Đúng lúc này trên TV chiếu đến một bà mẹ độc thân, đứa bé bị người ba không chịu trách nhiệm đoạt đi, bà mẹ độc thân mất đi đứa bé đau lòng khóc nức nở.

Đến chỗ đau lòng đó Tả Á không nhịn được mà rơi lệ, nhớ tới đứa con của mình, lòng lại thêm buồn bã. Điền Văn Lệ thấy được cảm xúc của Tả Á, bà thở dài, an ủi: “Tiểu Á, mẹ biết trong lòng con khổ sở, đứa bé là con của con, cũng là cháu ngoại của mẹ, trong lòng mẹ cũng không cảm thấy dễ chịu hơn. Có điều có tìm được đứa nhỏ hay không, tương lai gặp phải kết quả như thế nào, con đều phải đối mặt.

Nhân lúc còn trẻ sinh thêm một đứa nữa, như vậy con cũng không đến nỗi sa sút khó chịu như bây giờ. Mẹ nhìn ra được, đứa nhỏ Kiều Trạch này đối với con rất quan tâm lo lắng, yêu thương con đến tận xương tủy, con cũng đừng nên tùy hứng nữa, nếu đã tái hôn rồi, thì hãy sống cho thật tốt, đừng làm tổn thương trái tim của nó nữa, cũng đừng khiến lòng mình thêm chồng chất vết thương.”

Suy nghĩ trong đầu Tả Á trở nên mờ mịt, lầm bầm hỏi: “Mẹ, những năm này có phải con đã làm sai chuyện gì hay không? Vì theo đuổi tình yêu, con bất chấp tất cả, những năm này giống như chỉ vì tình yêu mà sống vậy, nhưng cuối cùng lại vẫn chỉ là công dã tràng. Tình yêu rốt cuộc là cái gì, ở nơi nào, con thậm chí bắt không được, sờ không tới…..Con vét sạch tình yêu trong lòng ra, mang tất cả yêu thương, không chút giữ lại giao hết cho Chung Dương, nhưng vẫn oán hận Kiều Trạch. Con chỉ muốn một lòng một dạ yêu một người, nắm tay người đó đến già, cho nên con bỏ rơi Kiều Trạch ở ngoài lòng mình, anh đối tốt với con, con không cần, cũng không muốn thiếu nợ anh ấy, bởi vì con hiểu rõ, lòng của con không thể chia thành hai, một nửa cho Chung Dương, một nửa cho Kiều Trạch được.

Nhưng mà, con càng không muốn thiếu nợ Kiều Trạch, lại càng thiếu nhiều. Hiện tại con và Kiều Trạch đã tái hôn rồi, là con chủ độngyêu cầu, động cơ của con không trong sạch, con chỉ là vì muốn cứu con mình, bây giờ…..con và Kiều Trạch sống chung với nhau, con không biết có thể cho anh ấy cái gì, mẹ, con ở lại bên cạnh anh ấy như vậy, có phải không công bằng đối với anh hay không?”

Điền Văn Lệ thở dài nói: “Mỗi người đều sẽ trải qua yêu đương, rồi kết hôn. Theo đuổi tình yêu không có lỗi, chỉ là, hôn nhân không đơn thuần chỉ có tình yêu mới có thể duy trì, hôn nhân là phải trung thành với nhau, phải có trách nhiệm, thông cảm cho nhau, thích ứng với nhau. Lúc trước mẹ kết hôn với ba con cũng đâu phải không vì tình yêu đâu, nhưng cuối cùng vẫn rơi vào kết cục ly hôn…..”

“Mẹ và ba rất yêu nhau sao?”

Tâm tư Điền Văn Lệ cũng sa vào trong ký ức, thì thào nói: “Ban đầu ông bà ngoại con cũng không đồng ý cho mẹ và ba con sống bên nhau. Ông nội con tham gia quân ngũ, quanh năm không ở nhà, bà nội con đã sớm qua đời, ba con ở nhờ nhà thân thích, tính tình không tốt, cũng không ngoan ngoãn học hành, không có ai quản được, khi ông nội con về nhà đã dùng roi mây đánh ba con, nhưng ông ấy đều không nghe, vẫn không chịu đọc sách cũng không chịu làm gì tử tế.

Ông bà ngoại con không đồng ý, bởi vì lúc ấy ba con chỉ là kẻ vô tích sự, không học vấn không nghề nghiệp. Lúc ấy ba con trong cơn tức giận định rời khỏi quê hương đi tung hoành thiên hạ. Ngày ông ấy đi, mẹ nhớ là vào một buổi sáng, mẹ đi tiễn ông ấy, ông ấy bảo mẹ chờ ông ấy trở lại, nhưng mà, mẹ không chịu chờ đợi, mà lựa chọn theo đuổi, đi theo ông ấy, rời khỏi nhà, rời xa ba mẹ, ông ngoại con tức giận đến mức muốn đoạn tuyệt quan hệ với mẹ, không nhận mẹ nữa.

Mẹ đi theo ba con lang bạt khắp nơi, những ngày ấy khổ như vậy nhưng lại rất vui vẻ. Sau đó ông ấy thành công, áo gấm về nhà, về đây phát triển công ty, cũng rất thành công, nhưng giữa ba và mẹ lại dần mất đi sự vui vẻ, cuối cùng…..lại là không thể tiếp tục duy trì hôn nhân…..”

Tả Á không dám tin nhìn Điền Văn Lệ, thì ra mẹ và ba cô đã từng yêu nhau như vậy, thảo nào từ nhỏ cô chưa từng nhìn thấy ông ngoại, hóa ra là ông đã đoạn tuyệt quan hệ với mẹ, đó là tình yêu thế nào, mới có thể khiến cho mẹ có dũng khí lớn như vậy, bất chấp tất cả bỏ đi cùng ba.

Cùng lúc đó một cảm giác đau đớn khổ sợ dâng lên trong lòng Tả Á, vì phần tình cảm và cuộc hôn nhân đã qua của mẹ mình. Thì ra là yêu nhau không nhất định là phải ở bên nhau, sống với nhau cũng không nhất định là phải yêu nhau. Thì ra có rất nhiều chuyện đều là bất đắc dĩ. Không phải tất cả tình yêu cũng sẽ lâu dài nở hoa kết trái, nhưng mà, ít nhất trên đường đời bản thân mỗi người đều đã từng trải qua tình yêu.

Lúc có thì phải biết quý trọng, nắm thật chặt, bởi vì khi mất đi có hối hận cũng không kịp nữa rồi, tình yêu là như thế, đời người cũng như thế.

Điền Văn Lệ nhìn vẻ mặt trầm tư suy nghĩ của Tả Á, vỗ vỗ tay cô, nói: “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, cuộc sống hiện tại của mẹ rất tốt, dượng Kiều của con là một người đàn ông tốt, hiện tại mẹ rất hạnh phúc, mẹ nói những chuyện này không phải là muốn khiến cho con thất vọng đối với tình yêu, mà là muốn nói cho con biết, tình yêu không có đúng sai, cũng không có công bằng hay không, chỉ là người nào yêu người nào nhiều hơn thôi. Hiện tại con là người kết hôn, mẹ hi vọng con có thể thử tiếp nhận Kiều Trạch, thử tiếp nhận cuộc hôn nhân này, hai người tin tưởng lẫn nhau, trung thành với nhau, chăm sóc cho nhau, cùng nhau chung sống suốt đời.

Hiện giờ mẹ không còn phải lo lắng cho chị con nữa, chỉ có con…..Mẹ mong con có thể an định lại, sống cuộc sống thật hạnh phúc, đừng tiếp tục khiến bản thân mình bị mẻ đầu chảy máu nữa.”

Tả Á ôm lấy mẹ, trong lòng đau xót, đau lòng cho mẹ mình, ngày trước nhất định mẹ cô đã bị ba làm tổn thương rất nhiều, mẹ có thai, ba lại chung sống với người phụ nữ khác, mẹ làm sao sống được cho đến tận bây giờ, đoạn ngày tháng kia nhất định là như sống trong địa ngục. Tả Á đau lòng nói: “Mẹ, chuyện không vui đã qua thì quên hết đi, đừng nhớ lại nữa, được không?”

Điền Văn Lệ lại nói: “Mẹ bằng này tuổi rồi, mẹ biết phải làm thế nào mà. Chuyện của đứa nhỏ, con cũng phải thật bình tĩnh, dù là tốt hay xấu cũng phải đối mặt…..”

Tả Á hiểu lời của mẹ, kết quả đi tìm con đơn giản là có hai, một là tìm được đứa nhỏ, tất cả đều vui vẻ, cái còn lại chính là mất con, không còn được gặp lại nó nữa. Nghĩ đến kết cục thứ hai, trái tim Tả Á lại co rút kịch liệt.

“Mẹ, con sẽ kiên cường.” Cô nhất định sẽ sống thật tốt.

Thời gian ngày lại ngày trôi qua, chuyện tìm kiếm đứa nhỏ, một giây một phút cũng không hề buông lơi, Cục Công An đang truy tìm, Kiều Trạch cũng thầm sai người tìm kiếm, cũng là để có thể bắt được người bí ẩn đứng phía sau kia, nhưng mà, tạm thời vẫn chưa có kết quả.

Mà Tả Á cũng đã tìm được một công việc mới, làm tình nguyện trong một cô nhi viện, chăm sóc cho những đứa bé cần sự chăm sóc. Mỗi nhìn khuôn mặt tươi cười dễ thương của những người bạn nhỏ, nghe bọn chúng gọi cô là mẹ Tả Á, lòng của cô cảm thấy rất xúc động, cũng được an ủi rất nhiều. Mà Kiều Trạch phát hiện từ khi Tả Á kể đi tình nguyện trong cô nhi viện, tâm tình cô không còn sa sút nữa, dồn toàn bộ tâm trí cho bọn nhỏ, giúp đỡ chúng, chăm sóc chúng.

Quan hệ của anh và Tả Á cũng vẫn duy trì ổn định như vậy, cô không còn chống đối anh nữa, không còn chĩa mũi nhọn vào anh nữa, quan tâm đến sinh hoạt hàng ngày của anh, lệ thuộc vào anh, tin tưởng anh, chăm sóc anh. Một tháng trở lại đây, biểu hiện của cô chính là một hình mẫu người vợ tốt.

Kiều Trạch tới đón Tả Á về nhà, đây là anh lần đầu tiên tới đón cô, anh đứng ở cửa cô nhi viện, bóng dáng cao lớn rắn rỏi, gương mặt góc cạnh lạnh lùng, nhưng lại đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác.

Anh nhìn thấy Tả Á cùng một người phụ nữ xấp xỉ bằng tuổi đi ra, còn có mấy đứa nhỏ đi theo bên cạnh, dường như đang đưa họ ra ngoài. Mà Tả Á từ xa đã thấy Kiều Trạch, có chút kinh ngạc, Kiều Trạch đến đón cô sao? Bởi vì trước kia cô rất ghét anh can thiệp vào tất cả mọi chuyện của cô, thậm chí đã từng cự tuyệt việc anh đưa đón cô đi làm, cho nên tái hôn lâu như vậy, Kiều Trạch chưa hề tới đón cô lần nào.

“Oa, chú đó thật là đẹp trai!”

“Mặt của chú đó thật là dọa người a, giống như khối băng vậy.”

“Cô bé ngốc, như thế gọi là lạnh lung, hiểu chưa?”

Mấy người bạn nhỏ vừa cãi cọ, vừa theo Tả Á đi ra ngoài, mấy bóng dáng nho nhỏ đều ngước đầu lên nhìn, bởi Kiều Trạch rất cao.

Mà Tả Á nghe được mấy lời tranh cãi của bọn trẻ, nhịn không được mà nở nụ cười, lời nói của bọn nhỏ luôn làm cho người ta khó lòng phòng bị, nhìn người nhỏ bé thế thôi, những lời nói ra so với người lớn còn lớn hơn.

Đấm người Tả Á đi ra đến ngoài thì dừng lại, cô đứng đối diện với Kiều Trạch, cười nói: “Chú này, trông chú nghiêm túc quá đấy, chú sẽ dọa bọn trẻ hoảng sợ đó.”

Cô gái đi ra cùng Tả Á khẽ đẩy Tả Á: “Tiểu Á, người này là ai, sao không giới thiệu cho mọi người biết đi?”

Một cô bé bốn năm tuổi, níu lấy vạt áo Tả Á hỏi: “Phải ha, mẹ Tả Á, chú kì quái này là bạn của mẹ ạ?”

Da mặt Kiều Trạch nhẹ giật mấy cái, anh sao lại trở thành chú kì quái rồi?

Tả Á nén cười, khoác cánh tay Kiều Trạch, dõng dạc giới thiệu: “Chú kì quái này chính là ông xã của mẹ Tả Á. Nào, mau đến đây chào hỏi đi.”

Mấy người bạn nhỏ rất nghe lời, cũng rất nể tình, cùng nhau khom lưng chào: “Chào bố Tả!”

Trong lòng Kiều Trạch đang vui mừng, bởi vì đây lần đầu tiên Tả Á thản nhiên giới thiệu với người khác anh là ông xã của cô như vậy, ngày trước cô đều không muốn thừa nhận, nhưng mà, một tiếng ‘bố Tả’ này lại khiến anh đen mặt.

Tư tưởng trẻ nhỏ đều là kỳ quái như vậy à?

Phốc!

Cô gái cùng đi ra với Tả Á không nhịn được cười phun.

Tả Á chết nghẹn không dám cười, chỉ len lén đi nhìn nét mặt của Kiều Trạch, đen như đáy nồi vậy, chỉ thấy anh khom lưng, tròng mắt đen lạnh lùng cố gắng biểu hiện thật ôn hòa, nhìn đám nhóc kia, nói: “Chú tên là Kiều Trạch!”

Một đứa bé trai thắc mắc: “Vậy chúng mình nên gọi chú là dượng Kiều, hay là bố Tả đây?”

Cô bé kia lại nói: “Tớ thấy gọi là chú Quái nghe hay hơn, như vậy cũng sẽ không bị hiểu lầm.”

Tả Á cũng nhịn không được nữa ôm bụng cười, cười đến mức chảy cả nước mắt, vẻ mặt Kiều Trạch bất đắc dĩ, nói xin lỗi với đồng nghiệp của Tả Á, sau đó chào đám nhóc đang nhìn mình, rồi nhanh chóng kéo Tả Á rời đi. Tuy nhiên lại nghe được tiếng nói của cô bé vừa rồi vang lên phía sau: “Chú Quái, ngày mai phải đem mẹ Tả Á trả cho chúng con nha, nếu không, con sẽ nói cho tất cả bạn nhỏ, gọi chú là chú Quái!”

Kiều Trạch lên xe không nói một lời khởi động xe rời đi, sau khi về đến nhà, hai người xuống xe, Kiều Trạch đi ở phía trước, Tả Á đi phía sau một chút, nhìn bóng dáng cao lớn của Kiều Trạch, nhớ tới sắc mặt hết trắng lại đen của anh lúc bị kêu là chú Quái, Tả Á không nhịn được lại cười ra tiếng, cười đến gập cả người lại.

Kiều Trạch biết Tả Á cười cái gì, không quay đầu lại, cũng không thèm để ý tới cô. Tả Á đang đắc ý cười, lại đột nhiên hô ‘ai nha’ một tiếng, Kiều Trạch vội quay đầu nhìn lại, thấy gót giày Tả Á vừa vặn nhét vào trong lỗ tròn nhỏ của nắp cống thoát nước.

“Có bị thương không?” Kiều Trạch khom lưng ngồi xổm người xuống, nâng cô dậy, để cho cô ngồi ở trên đùi anh, xem chân của cô, “Đau không?”

“Không có việc gì, không đau.” Vẻ mặt Tả Á ảo não, lần này giễu cợt người gặp phải báo ứng, gót giày cũng méo sẹo rồi.

Kiều Trạch nhìn chân Tả Á không có gì khác thường, mới yên lòng, mặt lạnh, hỏi: “Có gì mà cười như vậy hả?”

Tả Á nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Kiều Trạch, trong đầu lại hiện lên bộ dạng quẫn bách của anh khi bị kêu là Chú Quái, lại không có lương tâm cười rộ lên, Kiều Trạch xấu hổ đưa tay nâng khuôn mặt cười đến sắp rút gân của Tả Á, môi mỏng hung hăng hôn môi của Tả Á, ở trên làn môi cô trừng phạt uy hiếp nói: “Còn cười!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.