Hôm sau Tả Á đã rời khỏi căn nhà mới trở lại trường, cho đến khi tốt
nghiệp, suốt mấy tháng cô cũng không có gặp lại Kiều Trạch. Cô đã ủy
thác luật sư giao đơn ly hôn cho Kiều Trạch, họ cứ kết thúc như vậy đi,
hãy kết thúc trong oán hận và trả thù trừng phạt lẫn nhau.
Nhưng cô không biết, khi Kiều Trạch thấy đơn ly hôn thì mặt xanh mét, xé nát
đơn, trong cơn giận dữ suýt nữa vung nắm đấm về luật sư vô tội đó.
Tả Á cũng không tìm Chung Dương, bởi vì từ khi cô biết mình mang thai liền quyết định không dây dưa với anh nữa.
Vứt bỏ đứa bé của cô và Kiều Trạch bởi vì cô hận Kiều Trạch, cho nên cho dù đứa bé này ra đời thì cô cũng không yêu nó. Cho nên cô không muốn, sự
do dự lúc trước trở nên kiên định bởi vì sự ép buộc của Kiều Trạch, cô
không muốn đứa bé này.
Không muốn một đứa bé ra đời như mình, không được ba mẹ yêu thương, sống cô
đơn mà cực khổ, muốn tỏ ra kiên cường, tỏ ra vui vẻ nhưng thật sự rất
mệt mỏi. Cô không hề muốn có con của anh ta.
Có lẽ trong cốt tủy của mình, cô cũng giống mẹ, đều chảy dòng máu lạnh.
Nhưng trong mấy tháng này cô vẫn sống trong nỗi đau khổ và áy náy, đêm
nào cũng choàng tỉnh từ cơn ác mộng, toát đầy mồ hôi.
Ban đêm sẽ nằm mơ thấy một bóng dáng nho nhỏ mơ hồ đứng ở một nơi cách cô
không xa, khóc lóc hỏi cô: Mẹ, tại sao mẹ không cần con? Cô sẽ khóc tỉnh dậy, sau đó không biết mình ở đâu, âm thầm sợ hãi, cả đêm không thể
chợp mắt.
Cảm xúc đau lòng, áy náy, hối hận không hề thôi hành hạ cô. Rốt cuộc cô đang trả thù Kiều Trạch hay trả thù chính mình đây.
Ban ngày, đầu cô luôn hiện lên mặt của Kiều Trạch, gương mặt khổ sở nhăn
nhó của anh, vẻ đau khổ thương tâm khi biết mình đã mất con. Cô không
thể nào quên được vẻ mặt đó, nó cứ quẩn quanh cô như lời nguyền.
Cô ngủ không yên, mất ngủ trầm trọng, có một lần bởi vì uống thuốc ngủ quá liều mà suýt nữa mất mạng, nếu Mạch Tử không đến tìm cô, chắc cô đã đi
gặp Diêm Vương rồi. Cuối cùng Mạch Tử vẫn chăm sóc cô, dù trước kia
Mạch Tử kết bạn với cô vì nguyên cớ gì, tình cảm những năm nay cũng
không phải là giả.
Về sau Tả Á nghe Mạch Tử giải thích, mẹ của Mạch Tử là chị của Kiều Trạch, bởi vì không thân thiết với người nhà nên cô cũng không biết ông Kiều
còn một người em gái.
Mạch Tử và cô vào cùng một trường đại học cũng không phải là trùng hợp. Nhà
Mạch Tử ở thành phố Q, thành tích học tập của cô cũng không phải là nổi
trội, người nhà không muốn cô đi học ở vùng khác, cho nên Kiều Trạch đã
giúp Mạch Tử điền nguyện vọng đại học theo thành tích của cô.
Cứ như vậy Mạch Tử và cô thuận nước đẩy thuyền vào cùng một trường, trở
thành chị em tốt. Nếu như không xảy ra những chuyện này, chắc rằng đến
bây giờ cô cũng không biết Mạch Tử cũng có thân thích với Kiều Trạch.
Kiều Trạch biết cô và Chung Dương yêu nhau nên vẫn giữ khoảng cách, chỉ gián tiếp thông qua Mạch Tử để biết cô sống có tốt không.
Những điều này đều do Mạch Tử nói cho cô biết. Cô thấy rằng Mạch Tử muốn cô
và Kiều Trạch hòa hợp, cùng sống vui vẻ, nhưng Kiều Trạch không nói với
Mạch Tử rằng họ đã làm đơn ly hôn rồi sao?
Ngày tốt nghiệp đã đến, về sau cô sẽ phải tạm biệt cuộc đời sinh viên, mấy
chị em thân thiết ôm nhau khóc lóc, chơi cả đêm mới giải tán, có ý rằng
về sau phải đường ai nấy đi rồi.
Tả Á không tìm công ty ký hợp đồng bởi vì cô không biết mình muốn đi đâu, muốn làm gì, trong lúc nhất thời có phần hoang mang.
Cô muốn làm vài chuyện có ý nghĩa, không muốn trở thành nhân viên công sở, không muốn sống ở nơi đô thị phồn hoa này. Có lẽ lên núi làm cô giáo
cũng không tồi.
Lúc Tả Á đang từ từ lập kế hoạch cho tương lai thì kế hoạch của cô lại xuất hiện sự sai lệch. Khi cô và các chị em cùng phòng tiễn một người phải
tới phương nam làm việc, trở lại phòng thuê lại thấy một người đàn ông
ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Ngũ quan tuấn mỹ, vẻ mặt hờ hững không mang chút ấm áp, ánh mắt lạnh lùng
sắc bén như một con dao, đôi môi mỏng ngậm một điếu thuốc, hút vài hơi
rồi đưa tay lấy xuống dập tắt, bóng dáng cao lớn cũng đứng lên. Thân thể cao to dường như gầy đi, lại có vẻ cao hơn, thoạt nhìn càng thêm lạnh
lẽo khiến người ta khó có thể đến gần.
Sau một hồi sững sờ, chiếc chìa khóa trong tay Tả Á rơi xuống đất. Là Kiều Trạch, sao anh ta lại tới đây?
Từ ngày anh nổi giận rời đi, đây là lần gặp nhau đầu tiên trong mấy tháng
của hai người. Từ bạn, người thân, trở thành kẻ thù, rồi lại thành chồng của cô, rồi lại thành người qua đường. Kết quả như vậy vẫn khiến Tả Á
bất giác cảm thấy hơi mất mát.
Cô lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng hỏi: “Anh tới đây làm gì?”
Kiều Trạch đi về phía Tả Á, Tả Á thấy dáng đi của Kiều Trạch không được vững vàng nhanh nhẹn như ngày trước, hình như hơi tập tễnh. Nếu như không
phải cô không muốn đối mặt với anh, không phải cô hơi căng thẳng, khi
anh đi về phía cô, vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm vào bước chân anh, cô sẽ
không phát hiện chân anh bất thường.
Đúng vậy, nếu như không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra. Lòng Tả Á tràn ngập
nỗi nghi ngờ, Kiều Trạch đã thản nhiên đi tới, tròng mắt đen sâu thẳm,
lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tả Á, trả lời đơn giản mà không mang chút tình
cảm: “Đón em về nhà.”
Cuối cùng Tả Á cũng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào gương mặt nguội lạnh của Kiều Trạch, máy móc lặp lại lời anh, “Về nhà?”
Trong mắt Kiều Trạch hình như có vẻ hơi mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Sao vậy? Quên mất chúng ta đã kết hôn ư?”
Tả Á ngẩn ra, lắc đầu nói: “Chúng ta đã ly hôn rồi, tôi đã nhờ luật sư chuyển đơn ly hôn cho anh rồi.”
“Đơn ly hôn, tôi chẳng thấy gì cả.” Anh nói xong liền kéo lấy tay cô, đi ra
ngoài. Tả Á cuống lên rụt người lại, gạt tay anh ra, kêu lên: “Kiều
Trạch, chúng ta đã kết thúc rồi, anh đừng như vậy có được không?!”
Kiều Trạch quay đầu lại, con ngươi lạnh lẽo nhìn cô, lạnh lùng nói: “Không
có sự đồng ý của tôi, chúng ta sẽ không bao giờ kết thúc!”
Dứt lời anh co tay lại, Tả Á không tự chủ được lảo đảo tiến lên mấy bước,
đụng phải bờ ngực vững chãi của Kiều Trạch, bị lôi ra ngoài.
Nếu là lúc trước, Kiều Trạch tuyệt đối không lãng phí thời gian mà lôi kéo
với cô, mà bọc cô lại, xuống lầu ném lên xe. Thế nhưng lần này anh chỉ
ôm chặt cô lôi ra ngoài như vậy.
Nhưng cho dù ôm như thế, cô vẫn không thể thoát thân, lảo đảo theo anh xuống
lầu. Đi tới bên cạnh chiếc xe màu đen, anh mở cửa, nhét cô vào chỗ ngồi
phía sau, mà anh cũng ngồi vào theo. Cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy bả
vai cô, không cho phép cô lộn xộn.
Tả Á giãy giụa một lúc rồi thôi, cau mày nhìn về phía trước, lúc này mới
phát hiện người đàn ông ngồi ở ghế lái. Anh ta chắc là tài xế, gương mặt ngăm đen, có phần mạnh bạo, nhìn nàng qua gương chiếu hậu với vẻ căm
thù. Không đợi Kiều Trạch mở miệng, khởi động xe chạy nhanh khỏi khu
chung cư.