Tả Á đi lang thang trên đường, hầu như
không màng bận tâm đến mọi thứ, quên luôn cả việc cần phải tới trường
học, hiện cô chỉ biết trong lòng rất buồn bã khó chịu.
Chuông điện thoại di động bỗng vang lên,
cô chớp mắt đôi mắt ngập nước mơ hồ nhìn số của Chung Dương qua màn hình điện thoại di động. Lại là anh ta, tại sao không chịu để cho mình được
yên chứ, anh ta chẳng qua chỉ muốn chơi trò săn đuổi với mình mà thôi,
nhưng mình lại không có hứng thú.
Tả Á không còn từ chối như lúc trước mà
nhận nghe máy, cô còn chưa kịp lên tiếng thì Chung Dương ở đầu điện
thoại bên kia đã hỏi trước: “Không phải em đang đi học sao, lững thững ở trên đường làm gì hả?”
Nghe Chung Dương nói, cô nhìn quanh quất
bốn phía, giữa dòng xe cộ nhộn nhịp qua lại, cô đã nhìn thấy chiếc Land
Rover màu đen của Chung Dương đỗ ở phía làn đường đối diện. Anh ta ló
đầu qua cửa xe đưa tay ngoắc ngoắc về phía cô, đồng thời cũng hỏi qua
điện thoại với vẻ khó hiểu: “Em khóc ư? Sao vậy? Nói đi, ai đã ức hiếp
em, anh đây sẽ giúp em trút giận?”
Cô vẫn không trả lời, Chung Dương cũng tắt luôn điện thoại, bước xuống xe đi về phía cô. Nhìn thấy vành mắt Tả Á
đỏ ngầu anh liền hỏi: “Có chuyện gì?”
Cô ngước nhìn khuôn mặt điển trai của
Chung Dương qua đôi mắt đỏ ửng, gằn từng chữ hỏi: “Có phải anh đang muốn theo đuổi tôi hay không?”
Anh chau mày cười nói: “Anh thiết nghĩ mình đã thể hiện quá rõ ràng rồi, đúng là anh thật sự có hứng thú với em.”
Tả Á thẳng người ưỡn vai, vươn tay vỗ vỗ
vai Chung Dương, ra vẻ đồng cảm nói: “Vậy thật xin lỗi nha, tôi không có ý định đón nhận việc được người khác theo đuổi, mà tôi muốn kết hôn,
anh có hứng thú không?”
Anh không nhịn được cười rộ lên, đưa ta sờ trán Tả Á: “Cô bé ngốc này, em không phát sốt đấy chứ?”
Tả Á hất nhẹ tay Chung Dương ra tức giận
nói: “Tôi rất nghiêm túc, còn thật hơn cả vàng nữa đấy, nếu như anh muốn có thêm một khoản nợ nữa trong danh sách ong bướm của mình thì xin anh
đừng đến chêu chọc tôi nữa, ok?” Dáng vẻ vốn dĩ rất đáng thương nhưng
trong nháy mắt đã trở nên có chút ngang tàng phách lối, có chút hung
hăng lớn lối, ngay sau đó vung lên chiếc cặp quay đầu bỏ đi.
Chung Dương chạy theo níu tay cô lại: “Em
không sao chứ…Em bao nhiêu tuổi mà đòi kết hôn, cũng chưa tới tuổi kết
hôn theo quy định pháp luật, đừng nói em bị động kinh ấy chứ, hình như
tâm tình em đang không tốt, hay là để anh đưa em đi chơi nhé?”
Tả Á ngước đầu nhìn anh, rất nghiêm túc
nói: “Chung Dương, tôi đã nói rất rõ ràng, tôi chẳng phải là cô gái
thanh cao gì, mà tôi là người biết chấp nhận hiện thực hơn so với người
khác. Càng biết rõ bản thân mình muốn cái gì nhất, cho nên, tôi sẽ không phí thời gian để chơi với anh, anh đi tìm người khác chơi cùng với mình đi, ok?”
“Oh.” Chung Dương cười gian hỏi: “Vậy em muốn thế nào?”
Tả Á hất tay anh ra, nhún nhún vai nói:
“Tôi muốn có một gia đình, muốn có một người chồng chung thủy và ở bên
cạnh mình cả đời, tôi muốn kết hôn. Xin hỏi, đại gia Chung đây, anh có
bằng lòng vì tôi mà bỏ cả rừng hoa hay không? Đó là những gì tôi muốn,
anh có thể cho tôi sao?”
Chung Dương trầm mặc, tròng mắt đen nhìn chằm chằm vào mặt Tả Á, mới có chừng này tuổi, sao lại có tư tưởng già dạn như vậy?
“Tôi phải đến trường rồi, anh làm ơn đừng đi theo tôi nữa.”
Tả Á nói xong xoay người ngoắc một chiếc taxi bảo đưa mình tới trường học.
Chung Dương không đuổi theo cô nữa, anh
chỉ lẳng lặng dứng yên ở nơi đó. Trong đôi mắt đen hiện lên vẻ sâu xa,
không biết đang suy nghĩ gì. Một cô bé mới có mười tám tuổi đầu đã muốn
kết hôn? Có lộn hay không hả? Mình đã 25 tuổi, lúc nào cũng cho rằng hôn nhân chính là cái lồng giam. Nhún nhún vai, muốn băng qua đường đi lấy
xe đi thì phát hiện xe mình đang bị xe tải kéo đi, thầm mắng một tiếng
“khốn kiếp”.
Con bé chết tiệt kia, chắc chắn là đã sớm nhìn thấy xe mình bị kéo đi, vậy mà cũng không báo với mình một tiếng.
***
Lúc Tả Á tới trường học thì đã qua tiết
thứ hai, cũng may là không có tiết của thầy chủ nhiệm. Chuyện lần trước
Tả Á gây ra mọi người đều biết, lớp trưởng tốt bụng không có báo lên cô
thiếu tiết học, cho nên tránh được một kiếp nạn.
Chung Tĩnh rất lo lắng cho Tả Á, hoàn cảnh hiện nay của gia đình Tả Á, ít nhiều gì cô cũng biết được đôi chút.
Nhưng thái độ xem như không có chuyện gì của Tả Á làm cho Chung Tĩnh
nghĩ có lẽ cung không có vấn đề gì lớn, chẳng qua chỉ là dọn về sống
chung cùng cha dượng mà thôi, sự việc cũng không đến mức phức tạp.
Tả Á trở nên ngoan ngoãn hơn, lên lớp và
tan học rất đúng giờ. Không trốn học, không gây chuyện nữa, mà Chung
Dương thì cũng mất tích luôn từ dạo đó. Tả Á nghĩ, nếu như ngày hôm đó
Chung Dương cũng đồng ý với ý tưởng điên rồ kia của mình, có lẽ cô cũng
sẽ làm như vậy thật. Tìm một nơi tốt để mình gửi gắm.
Đúng vậy, cô rất thực tế, tình yêu của
mình đã không còn, cho nên cô sẽ không cần tình yêu nữa, tình yêu là thứ không thể tin tưởng nhất, cô chỉ cần thứ già mà mình có thể nắm chắc.
Chung Dương là Playboy chính hiệu, bảo anh ta kết hôn, cô biết rõ điều
đó là không thể, cho nên chỉ cố ý dọa anh ta một chút, chỉ muốn anh đừng bám lấy trêu chọc mình nữa.
Con người thật sự rất kỳ lạ, khi nhìn thấy Chung Dương thì có cảm giác rất chán ghét, đến khi không thấy anh ta
một thời gian dài thì lại nhớ tới những điểm tốt của anh ta. Nhớ về một
người tốt, sẽ cảm thấy dễ chịu hơn khi phải oán một người xấu.
***
Trong đầu Chung Dương luôn vương vất những lời nói của Tả Á, chỉ là một cô bé mới lớn, lại muốn đem mình nhốt vào
cái lồng giam hôn nhân, thật buồn cười. Liên tục suốt mười ngày qua, anh đã kiềm chế sự thôi thúc từ bản thân đi tìm Tả Á, mà trở lại với cuộc
sống ăn chơi trụy lạc trước đây, bên cạnh cũng có đủ loại phụ nữ, kinh
nghiệm có, xinh đẹp có, động lòng người cũng có. Nhưng không có tình
yêu, chỉ có tiền bạc cùng tình dục.
Giờ phút này, dưới người anh là một cô gái với dáng người đẫy đà, là báu vật hiếm có, anh không ngừng ra sức vận
động, bên tai là tiếng ngâm nga rên rỉ rất có kỹ thuật của cô gái.
Trên làn da nâu của anh rỉ ra lấm tấm từng giọt mồ hôi, bàn tay bao trọn bầu ngực của cô gái nọ. Cạnh giường là
quần áo của hai người vứt bừa bãi trên mặt đất. Sau cơn ái tình lần
cuối, thân thể cao lớn của anh đổ ập lên người cô gái gục đầu thở dốc.
“Anh yêu, anh thật tuyệt!” Cô gái được thỏa mãn rủ rỉ nói, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lên sống lưng màu đồng của Chung Dương.
Chung Dương đột nhiên cảm thấy trong người bực dọc, trở mình bước xuống giường, xé tấm chi phiếu đặt ở đầu giường, “Lấy rồi đi đi, không tiễn!” Nói xong liền đi tới phòng tắm.
Cô gái nọ nghe Chung Dương nói như vậy,
cũng hiểu mối quan hệ duy trì trong mấy ngày qua đã kết thúc, có phần
không cam lòng, nhưng khi cầm tấm chi phiếu lên thì trên mặt nở nụ cười
hài lòng, ít ra, về mặc tiền bạc anh ta cũng rộng rãi với mình. Cất chi
phiếu vào trong túi, mặc xong quần áo rồi to giọng nói: “Anh yêu, em đi
đây, lúc nào nhớ em thì cứ gọi điện cho em nhé!”
Chung Dương chỉ lo tắm rửa chà sát cơ thể
mình, chẳng màng quan tâm tới lời nói của cô gái kia. Trong lòng không
kiềm được nghĩ, Tả Á sẽ không làm thật tìm đại một tên nào đó gả đi chứ?
Ngày hôm sau, thời điểm Tả Á tan học,
Chung Dương lái xe tới dừng ở bên ngoài cổng trường. Nhìn tốp học sinh
ùn ùn đi ra, lúc anh vừa định gọi điện cho Tả Á thì nhìn thấy Tả Á lên
xe một người đàn ông, lái về hướng phía mình. Vội vàng liếc nhìn qua,
anh nhìn thấy chỗ tài xế ngồi là một người đàn ông trẻ tuổi, mặt mũi
cũng đẹp trai nhưng có vẻ lạnh nhạt.
Lòng Chung Dương không nhịn được mà thấy
lo lắng, tức giận thở phì phò nện tay vào vô-lăng, tên đó là ai? Chẳng
lẽ cô ta thật sự đi tìm đàn ông sao? Trong nháy mắt, có cảm giác như món đồ quý của mình bị người khác cướp đi, bức bối gãi gãi đầu. Chẳng lẽ
mình thích nhóc con này thật rồi sao, hay là mình bị trúng tà rồi?
***
Tả Á ngồi trên xe với vẻ mặt buồn xo, dựa
nghiêng người vào cửa xe nhìn dòng người tấp nập ở bên ngoài. Người đàn
ông mặt lạnh ngồi bên cạnh đột nhiên hỏi: “Không vui sao?”
Tả Á quay đầu lại nhìn anh ta, không hiểu
tại sao anh ta lại tự dưng tới đón mình. Mà cô thì lại chưa muốn về nhà, nhíu nhíu mày trả lời: “Không có!”
Kiều Trạch không nói thêm gì nữa, mặt mũi
vẫn lạnh băng không chút độ ấm. Xe đang chạy về phương hướng mà Tả Á
thấy hoàn toàn xa lạ: “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Anh vẫn chuyên chú lái xe không trả lời,
Tả Á cũng lười hỏi lại. Thường ngày anh ta không thích nói chuyện, có
hỏi cũng vô ích. Tuy không mấy thân thiết với anh ta, nhưng dù sao cũng
từng tiếp xúc nửa năm, về mặc này, Tả Á đã nhận khong ít thái độ lạnh
lùng từ phía anh ta. Có lúc cô từng nghĩ, dượng Kiều Vân là một người
đàn ông điềm đạm ôn hòa, sao em trai của mình lại là một người lạnh nhạt khó gần như thế. tuy không nói một lời nào nhưng cũng khiến người khác
cảm thấy e sợ.
Xe dừng lại trước một khu dân cư cao cấp.
Anh ta đi đằng trước, Tả Á đi theo ở phía sau. Chẵng lẽ đây là nhà anh
ta ư? Tả Á lo mải mê nhìn chung quanh, không cẩn thận đâm sầm vào người ở phía trước đột nhiên dừng lại, cơ thể rắn chắc như đá cụng vào trán
khiến cô thấy đau nhói.
Anh vẫn lạnh lùng nhìn cô, sau đó hơi
nghiêng người tới cầm lấy chiếc cặp từ tay cô. Cô vốn muốn từ chối,
nhưng khi chạm phải ánh mắt kia khiến cô không thể không buông ra. Chiếc cặp trong tay cô nhìn có vể cồng kềnh đến khi chuyển sang tay anh lại
giống như món đồ chơi thiếu nhi.
Vào thang máy lên tầng chín. Sau đó anh mở cửa cho cô đi vào nhà, Tả Á vừa cúi đầu xuống đổi giày thì nhìn thấy
một chú chó lông xù màu trắng ngoe nguẩy cái đuôi bổ nhào phóng tới
hướng cô, quấn chặt lấy cổ chân cô.
“Ối!” Tả Á hoảng hốt thốt lên, nhắm chặt
hai mắt ngã ập vào lồng ngực bền chắc của Kiều Trạch. Chưa quên chuyện
lần trước bị chó điên tấn công, nỗi sợ hãi khủng khiếp ấy khiến cho
khuôn mặt nhỏ bé của cô trong nháy mắt trắng bệch.
“Kỵ Sĩ, ngồi xuống!” Kiều Trạch ra lệnh
cho chú chó nhỏ đáng yêu ngồi xuống. Nhưng tiếc rằng Kỵ Sĩ nhà chúng ta
mấy khi được nhìn thấy người đẹp, không ngún nguẩy mới là lạ. Nào có
chịu nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân, cứ khư khư vẫy cái đuôi quấn chặt chân Tả Á, còn ngước lên nhìn Tả Á với ánh mắt vô tội.
Kiều Trạch trông thấy dáng vẻ sợ hãi kia
của Tả Á, hai cánh tay duỗi ra bế xốc Tả Á lên nhưng Kỵ Sĩ vẫn không
chịu buông tha bám theo lên đùi Tả Á, đung đưa giữa không trung.
Tả Á nhắm mắt ôm chặt lấy cổ anh, hoảng sợ nói: “Anh…Anh bảo nó tránh ra!”
Kiều Trạch bế Tả Á đi tới để cô ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, để mặc cô ngồi ở đó, tự mình đi thẳng vào
phòng ngủ. Sau khi thay xong bộ đồ đơn giản mặc ở nhà đi trở ra, thấy Tả Á vẫn duy trì tư thế cứng ngắc ngồi tại chỗ cũ, trong mắt mang theo vẻ
hoảng sợ nhìn trân trân vào Kỵ Sĩ.
Tả Á cũng không dám động đậy: “Nè, anh đem nó sang chỗ khác đi!”
“Em nên học cách làm quen với nó!” Mặt Kiều Trạch vẫn không có chút cảm xúc lên tiếng nói, nói xong liền đi tới phòng bếp.
Người đàn ông này quả nhiên là máu lạnh, Tả Á thầm mắng trong lòng, sau đó thốt lên: “Tôi muốn về nhà!”