Kiều Trạch vội vàng chạy tới nơi đã hẹn để chuộc con cho Tả Á, thật ra thì
anh chưa gom góp đủ số tiền nhiều như vậy, nhưng bởi vì thời gian quá
cấp bách, từ nhà chạy xe đến địa điểm bọn bắt cóc hẹn cũng mất hơn 10′
đồng hồ rồi, anh mơ hồ cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.
Bọn bắt có này đòi hỏi như vậy rõ rang không phải là muốn tiền của anh, anh mở phần thu hình của điện thoại di động ra, đặt ở một vị trí vừa vặn
hướng về phía trước, bọn bắt cóc rõ rang là đang lừa anh, anh đã lượn
vòng quanh địa điểm bọn cướp đã hẹn, cuối cùng dừng ở nơi mà địa thế có
chút phức tạp.
Kiều Trạch xuống xe, thấy một người đàn ông vóc dáng thấp bé đang cầm một
cái giỏ dung để đặt để nhỏ trên tay, phía trên có che một miếng vải
bông, chắc hẳn là đang chờ anh. Anh nhìn không nhìn được đứa nhỏ đang
nằm trong giỏ, tên cướp nhìn anh, duy trì với anh một khoảng cách nhất
định: “Hàng tôi mang đến rồi, tiền đâu?”
“Hàng gì?” Anh cảnh giác, đứng ở trước xe, hướng điện thoại để có để ghi hình được mặt hai người, lạnh lùng nói: “Tôi tới chuộc về đứa bé, tiền anh
cần, tôi đã mang đến rồi, bây giờ anh phải để tôi nhìn xem đứa bé có an
toàn hay không đã, nếu như anh làm đứa bé bị thương, thì chờ anh chính
là tường cao của nhà giam đấy!”
Tên cướp thấy Kiều Trạch bình tĩnh như vậy, hơn nữa vẻ mặt lại có phần hung dữ, lãnh khốc, anh ta không tự chủ được mà bớt đi sự hống hách, nhưng
cũng có chút thẹn quá thành giận nói: “Tiền đâu?”
Kiều Trạch mở cửa xe, kéo ra một cái túi vứt lên trên mặt đất, tròng mắt đen nhìn chằm chằm người kia: “Tiền ở trong đó.”
“Mở ra!”
Kiều Trạch nghe lời ngồi xổm người xuống, đưa tay từ từ mở túi ra làm lộ ra một chồng nhân dân tệ.
Mắt tên kia liền sáng lên, hắn quát: “Ném qua đây!”
Kiều Trạch lại nói: “Anh đặt đứa nhỏ xuống đất, tôi mới ném tiền qua!”
Tên bắt có kia cân nhắc một chút, rồi liền đặt chiếc giỏ đựng đứ nhỏ xuống
ngay bên cạnh chân mình, Kiều Trạch cầm túi tiền lên, mắt không biến
sắc, dùng hết sức lực ném về phía tên bắt cóc, túi đựng tiền rất lớn,
cũng rất nặng, liền nặng nề đập lên ngực tên cướp, thân thể hắn không
chịu được mà lảo đảo bước lùi về phía sau mấy bước, dưới đáy túi toàn là gạch giả tiền.
Kiều Trạch thừa cơ dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới, đá một cước lên người tên cướp, đạp anh ta ra thật xa, rồi sau đó vội chạy tới chỗ đặt đứa nhỏ,
tay mới vừa nắm được giỏ thì đột nhiên có mấy gã không biết từ nơi nào
xông tới, dí súng lên đầu anh, cũng bắt lấy tên cướp.
“Cảnh sát đây! Không được nhúc nhích!”
Kiều Trạch căng thẳng, anh không hề báo cảnh sát!
Quả nhiên trong giỏ kia không có đứa nhỏ nào cả, nhưng thật sự ngoài dự
liệu của anh, bên trong đó lại toàn là ma túy, anh và tên bắt cóc kia
đều bị bắt, hắn nói hắn không hề biết đứa nhỏ nào cả, chỉ là có người
nói muốn mua hàng của anh ta, cho nên hẹn tới địa điểm này gặp mặt, nói
Kiều Trạch chính là người mua ma túy.
Kiều Trạch giải thích anh chỉ là tới để chuộc đứa bé bị người kia bắt cóc
thôi, không hề biết chuyện mua bán ma túy gì cả. Nhưng lúc ấy ma túy lại đang ở trong tay Kiều Trạch, điện thoại di động để liên lạc với tay
buôn ma túy cũng đang ở trong tay anh, còn tiền mau hàng cũng lại đang
nằm trong tay người kia, chẳng khác gì là bị bắt ngay tại hiện trường,
anh có miệng cũng không thể nói rõ được.
Nếu như không phải anh đã đề cao cảnh giác ngay từ đầu, cảm thấy chuyện này có chút gì đó không đúng, dùng điện thoại di động để quay lại mọi
chuyện xảy ra, sợ rằng lúc này anh đang phải ngồi ăn cơm tù rồi.
Kẻ bắt có lại biến thành người buôn ma túy, giải thích như thế nào đây?
Kiều Trạch mơ hồ cảm thấy có người muốn hãm hại anh, nhưng mà, là ai?
Anh không đoán ra được, anh chỉ lo lắng cho an toàn của Tả Á và đứa nhỏ.
Cuối cùng Kiều Trạch cũng được thả ra, tên buôn ma túy kia bị giam giữ, tiến hành tra hỏi, Kiều Trạch rất muốn hỏi rõ moiij chuyện đã xảy ra, nhưng
khi về đến nhà, anh lại không thấy Tả Á đâu cả.
Đúng vậy, không thấy Tả Á, cô không ở thành phố A, Kiều Trạch như sắp phát
điên, dưới sự giúp đỡ của cảnh sát cũng không tìm được Tả Á, anh không
nhịn được mà lo lắng nghĩ, có phải Tả Á đã gặp chuyện gì rồi không? Còn
chuyện đứa nhỏ rốt cuộc là như thế nào?
Lòng anh vôp cùng sốt ruột, nhưng chỉ có thể từng chút đi điều tra đầu đuôi
mọi chuyện. Tả Á sao đột nhiên lại trở về nói muốn tái hôn với anh, cô
nói con cô bị bắt cóc nhưng cuối cùng tại sao kẻ bắt cóc lại biến thành
người buôn ma túy, tại sao Tả Á lại đột nhiên biến mất không tìm thấy.
Thậm chí, những người anh em của anh đã nói, là Tả Á tạo bẫy để anh chui
vào, bởi vì, cô hận anh, hận anh phá hoại tình yêu, hạnh phúc của cô,
nhưng, anh không tin, không tin Tả Á có thể làm như vậy .
Anh nhất định phải tìm được cô!
Tả Á bị giam ở đây giống như bị nhốt trong một cái lồng vậy, mỗi khi cô
không nghe lời sẽ bị người ta tiêm cho một mũi, khi cô ngoan ngoãn yên
lặng thì lại cho cô uống thuốc, cô nhổ thuốc ra, sẽ có người dung biện
pháp cứng rắn đút vào cho cô.
Cô nói cô không bị bệnh, cô nói cô rất bình thường, nhưng mà, bệnh nhân
mắc bệnh thần kinh ở trong mắt bác sĩ đều nói mình bình thường, càng nói mình không bị bệnh thì chính là bệnh nghiêm trọng, cho nên lượng thuốc
sẽ tăng.
Vì vậy cô đã có kinh nghiệm, không nói mình không bị bệnh nữa, nhưng, mỗi
khi cô nhớ tới con mình cô lại không nhịn được mà khóc lên, không nhịn
được đau lòng, không nhịn được mong muốn thoát khỏi nơi này, vẻ lo lắng
sốt ruột cùng thống khổ của cô lại càng khiến cô giống người không bình
thường.
Bọn họ ngại cô ầm ĩ, cho nên tiêm cô, còn cô, trong không gian nhỏ hẹp ấy
không ngừng né tránh mũi kim tiêm đâm vào da thịt mình, nhưng cuối cùng
cô vẫn bị ấn xuống giường, sau đó bị trói, bị bắt uống thuốc, bị tiêm.
Tả Á không biết cô phải làm thế nào mới khiến cho bọn họ tin rằng cô rất
bình thường, không biết phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi đây. Cô
cảm thấy rất tuyệt vọng, trong nỗi tuyệt vọng cô lại càng nhớ con mình,
mỗi lần nghĩ đến đều rất đau lòng, nhưng cô không có cách nào thoát ra
ngoài để đi tìm con, không có cách nào liên lạc được với người khác. Đã
có lúc cô nghĩ, hay là chết đi, chết rồi sẽ không còn khổ sở như vậy
nữa, nhưng không đợi cô kịp làm ra hành động tự sát nào, bọn họ dường
như đã đoán được cô có ý định tự sát, liền tiến hành trị liệu điện kích
với cô.
Tả Á vẫn tin chắc rằng mình là người bình thường, thế nhưng dưới sự giày
vò như vậy, cô không biết cuối cùng mình còn có thể bình thường hay
không nữa, có lẽ có người muốn cho cô không bình thường, muốn cô hóa
điên, muốn cô chết.
Một ngày lại một ngày, cô càng thêm hi vọng, có người tới cứu cô ra, cứu cô thoát khỏi nơi đáng sợ này, cô không mắc bệnh tâm thần, không có, thật
sự không có. Nhưng mà, thời gian ngày lại ngày trôi qua, cô cũng ngày
lại ngày thất vọng, sẽ không ai tới cứu cô đâu, không ai biết cô ở chỗ
này hết, không ai biết hết.
Cô rất nhớ con cô, rất nhớ ba mẹ, rất nhớ tất cả người thân của cô, còn có Chung Dương, thậm chí, còn có chút nhớ nhung Kiều Trạch nữa, nhưng mà,
cô không hề gặp được ai hết, hàng ngày đều chỉ nhìn thấy những con người không bình thường, còn lại chỉ là bức tường bốn phía. Tả Á cảm giác
mình như sắp phát điên thật sự rồi. Cô không ngừng suy nghĩ, con cô giờ
đang ở nơi nào, còn sống hay không? Cô còn có thể nhìn thấy con mình nữa hay không, có thể nhìn thấy những người thân của mình nữa hay không?
Tả Á nằm trên chiếc giường nhỏ, dùng chăn che đầu, khóc, nhỏ giọng khóc,
cô không được để cho người khác nghe thấy, nếu không bọn họ sẽ lại đến
trị liệu cho cô, cô muốn đi ra ngoài, nhất định phải rời khỏi nơi này…..
Đêm hôm nay, cô không ngoan, cho nên lại có y tá mang thuốc tới cho cô, rất nhiều thuốc, Tả Á vừa nhìn đã thấy buồn nôn, nhưng mà, nếu như cô nói
không uống thuốc sẽ càng thảm hại hơn. Nhìn thấy hôm nay chỉ có một cô y tá tới đưa thuốc, trong đầu cô liền nảy ra một ý nghĩ.
Cô ngoan ngoãn uống thuốc, sau đó nói với y tá kia rằng trên giường cô có
thứ gì đó, khiến cho cô ngủ rất không thoải mái, hình như là ván giường
bị gãy rồi, cô y tá kia liền đi tới giường khom người kiểm tra giúp cô,
Tả Á thừa lúc cô y tá kia không đề phòng, lấy chăn quấn lấy người cô y
tá, giữ lấy cô sau đó dung những thứ mà bình thường bọn họ dùng để trói
cô ở hai bên giường trói y tá lại, rồi lấy vỏ gối nhét vào miệng của cô
ta.
Tả Á cới đồng phục y tá của cô ta ra, tháo mũ y tá xuống, rồi mặc lên
trên người mình, nhìn cô y tá đang nằm trên giường không ngừng phát ra
những tiếng ô ô làm một cái mặt quỷ, đắp chăn cho cô, rồi đi ra khỏi
phòng bệnh.
Trong bóng đêm, Tả Á cúi đầu xuống bước đi, bước chân cô rất vội, nhưng lại
không dám bước quá nhanh tránh cho người khác để ý đến cô. Cô chạy xuống thang lầu, từ cửa nhỏ ra khỏi cửa lầu, sau đó chạy nhanh về hướng cửa
bệnh viện. Cô muốn chạy trốn thật nhanh, cô muốn nhanh chóng rời khỏi
nơi này. Nhưng ngay khi Tả Á vừa nhìn thấy được cửa bệnh viện, vừa cảm
thấy được hi vọng, đang muốn xông ra lại chợt cảm thấy sau gáy đau nhói, có người đang túm lấy tóc cô, Tả Á đau đớn hô một tiếng.
“Chạy đi đâu?” Một nữ bác sĩ trung niên bắt được cô, đây lại là người bác sĩ
thường khám bệnh cho cô, Tả Á sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, liều mạng
giãy dụa, đánh đấm loạn xạ, muốn bác sĩ kia buông cô ra.
Nhưng mà, tiếng quát tháo của nữa bác sĩ kia đã thu hút rất nhiều người, mấy
người mặc áo dài trắng bắt lấy cô, giơ tay nhấc chân, kéo tóc, đưa cô
trở lại phòng bệnh.
“Buông tôi ra, đám người điên các người, có mà các người bị bệnh ý, tôi không
có bệnh, các người mau buông tôi ra, tôi muốn rời khỏi nơi này!”
Nhưng mà, bác sĩ kia lại xem tiếng kêu gào, tiếng quát tháo giận dữ của cô là phản ứng không bình thường, là bệnh tâm thần phát tác, bọn họ mang cô
vào gian phòng điện kích mà cô đã tới rất nhiều lần.
Tả Á hoảng sợ hô: “Không…không được, tôi không chạy nữa, tôi không muốn bị điện giật! Đừng….!”
Nhưng không một ai chịu nghe lời cô cả, bởi vì cô là bệnh nhân tâm thần, lời
của cô là những lời nói điên khùng, ở đây, dưới sự chỉ huy của nữ bác sĩ trung niên kia, có người nhét vật gì đó vào miệng cô, phòng ngừa cô cắn đứt đầu lưỡi mình, trên đầu của cô bị xoa chất lỏng gì đó, cô biết kế
tiếp chính là bắt đầu khổ sở, bọn họ ấn chặt tay của cô, chân của cô, ấn đầu và cằm của cô …..Tiến hành trị liệu kích điện, lần thứ nhất….. lần
thứ hai…..Tả Á rất muốn cứ thế mà chết đi, không phải chịu hành hạ
nữa…..
Đúng lúc này cửa phòng đột nhiên bị một lực rất mạnh phá vỡ, khi Kiều Trạch
mang người xông vào, cảnh tượng nhìn được chính là, Tả Á đang bị mấy
người ấn giữ, thân thể của cô bởi vì điện giật đang co quắp đau đớn,
khuôn mặt tái nhợt giống như người chết, trên đầu đeo đầy dụng cụ kích
điện.
Trái tim Kiều Trạch co rút đau đớn vô cùng. Trên người, trên mặt cô đều là
mồ hôi, đầu tóc ướt sũng dính vào nhau, cô gần như đã mất đi tri giác,
tròng mắt đỏ lên, nước mắt dâng đầy. Anh đau đớn, tức giận, giống như
một dã thú đang nổi điên, anh xông tới giật hết mấy thứ đồ gắn trên
người cô xuống, lấy thứ trong miệng cô ra, đau lòng ôm cô vào trong
ngực, nhìn những bác sĩ trước mắt, giận dữ hét: “Người nào, người nào
làm, người nào làm!”
Nữ bác sĩ trung niên nghiêm mặt nói: “Các anh đang làm gì vậy? Không được quấy nhiễu chúng tôi chữa bệnh cho bệnh nhân!
Kiều Trạch giận dữ quắc mắt nhìn về nữ bác sĩ kia, anh đặt Tả Á lên giường,
rồi xông tới túm lấy cổ áo của nữ bác sĩ: “Cô ấy có bệnh sao?” Kiều
Trạch vừa nói vừa ấn nữ bác sĩ xuống một bên giường, đem đồ kia nhét vào trong miệng bà ta, gắn máy kích điện lên đầu bà ta, đang định mở chốt
ra thì mấy bác sĩ y tá đứng bên cạnh vội vàng nói: “Anh là ai? Nếu anh
dám làm, chúng tôi sẽ kiện anh!”
Nói xong liền bước tới định ngăn Kiều Trạch lại, lúc này có mấy người ở bên ngoài đi vào, ngăn đám bác sĩ y tá lại, chốt mở trong tay Kiều Trạch
cũng mở ra…..thân thể nữ bác sĩ kia cũng liền đau đớn co quắp lại.
Kiều Trạch chưa bao giờ làm khó phụ nữ, nhưng mà lần này anh thật sự không
thể nhịn được nữa, bất kể người trước mặt là đàn ông hay phụ nữ anh đều
muốn đem ra trút giận, chỉ cần nhớ tới dáng vẻ bị giày vò đau đớn vừa
rồi của Tả Á, anh liền tức giận đến muốn giết người.
“Kiều Trạch…..!” Tả Á không chút hơi sức gọi anh, chỉ sợ anh lỡ tay.
Kiều Trạch nghe thấy Tả Á gọi anh, vẻ mặt trở nên xanh mét, anh buông nữ bác sĩ kia ra, ném thân thể bà ta xuống đất, nữ bác sĩ nằm ở trên đất co
giật. Mấy bác sĩ y tá bên cạnh bị Kiều Trạch hù dọa, không dám hé răng,
hơn nữa mấy người Kiều Trạch mang tới cũng đều mang vẻ vô cùng hung tợn.
Kiều Trạch vươn cánh tay nâng Tả Á lên, ôm cô vào trong ngực, nhìn thân hình gầy yếu, dáng vẻ lo lắng sợ hãi của cô, nghĩ tới việc cô phải chịu khổ
bao nay, tim lại nhói đau từng cơn. Nếu như anh không tìm được cô…..Anh
không dám nghĩ tới, Tả Á đã phải trải qua hơn một tháng này như thế nào, môi của anh, mang theo sự lo lắng cùng đau lòng không nhịn được mà hôn
lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của cô, thì thầm: “Không sao đâu, đừng sợ,
đừng sợ.”
Anh an ủi Tả Á cũng là đang an ủi trái tim đang hoảng loạn của chính mình.
Tả Á nhìn vẻ mặt lạnh lung của Kiều Trạch, mặc dù mang theo vẻ tức giận,
nhưng cũng tràn ngập đau lòng, người đàn ông này đang thật sự đau long
vì cô, Tả Á đột nhiên cảm thấy vẻ mặt tức giận này của anh thật gần gũi, trái tim sợ hãi hoảng loạn như tìm được chỗ dựa, cô ôm chặt lấy cổ của
Kiều Trạch, khóc nức nở: “Kiều Trạch…..Em không có bệnh…..Em không có
bệnh…..Dẫn em đi…..Xin anh…..Dẫn em rời khỏi nơi này…..”
Kiều Trạch ôm Tả Á thật chặt, giọng nói khàn khàn trấn an cô: “Đừng sợ, anh đưa em rời khỏi đây, đừng sợ!
Kiều Trạch ôm Tả Á đi ra ngoài, đám người anh dẫn theo đi phía sau, Tả Á
đang lo lắng sợ hãu nằm trong lồng ngực anh, thân thể cô cũng rất lạnh
lẽo, nhưng Kiều Trạch lại cảm thấy được sự ỷ lại của cô, cánh tay càng
siết chặt hơn.
…..
Khi Tả Á tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau. Cô mở mắt ra đã thấy Kiều
Trạch đang nhắm mắt nửa tựa trên đầu giường, cánh tay của anh lướt qua
đầu của cô, bàn tay dày rộng nắm tay cô thật chặt, bàn tay rất ấm áp, có lực, khiến cho cô cảm thấy vô cùng an tâm. Tả Á nhớ lại cảnh tượng Kiều Trạch cứu cô thoát khỏi bệnh viện tâm thần đêm qua. Cô rốt cuộc đã rời
khỏi nơi đó rồi, rốt cuộc đã rời khỏi, sẽ không bị đối xử như với bệnh
nhân tâm thần nữa, không phải uống thuốc, không bị điện giật, có thể đi
tìm con cô.
Nhưng mà….nhưng mà, có lẽ cô đã đắc tội với người nào đó rồi, Kiều Trạch cứu
cô thoát khỏi bệnh viện như vậy, không biết anh có gặp phải chuyện gì
hay không? Tả Á không nhịn được mà lo lắng, tay cũng theo đó mà run rẩy.
Kiều Trạch giật mình tỉnh lại liền nhìn thấy đôi mắt tràn đầy lo lắng sợ hãi của Tả Á, anh đưa tay vuốt tóc cô: “Đừng sợ, có anh ở đây rồi, không
còn ai dám làm tổn thương em nữa đâu.”
Một câu nói này của Kiều Trạch khiến cho nước mắt Tả Á lách tách rớt xuống, nức nở nói: “Em cứ tưởng là…..về sau sẽ không được gặp lại mọi người,
không đi ra ngoài được nữa…..Em đã nghĩ mình sẽ phát điên mất…..rồi mọi
người sẽ không nhận ra em nữa…..”
Hai chữ ‘mọi người’ của cô khiến lòng Kiều Trạch ấm áp, những người mà cô
sợ không được thấy bao gồm cả anh ở trong đó nữa. Nhưng lời nói của Tả Á cũng làm Kiều Trạch có chút khó chịu, cô đã chịu nhiều đau khổ như vậy, có lẽ ngay cả ý nghĩ muốn chết cũng từng có, cho nên mới có ý nghĩ như
vậy, anh siết chặt vòng tay đang ôm lấy cô, trấn an trái tim đang hoảng
loạn sợ hãi của cô.
Tả Á níu lấy quần áo Kiều Trạch, khổ sở nói: “Kiều Trạch…..Em thật đáng
chết, em làm mất con…..Em không chăm sóc tốt cho con, em làm mất nó…..” Tả Á vừa nói liền nức nở, rốt cuộc không nói tiếp được nữa.
Kiều Trạch nằm xuống giường, nhìn Tả Á, an ủi: “Đó không phải là lỗi của em, anh tin đứa nhỏ sẽ không xảy ra chuyện gì hết, chỉ cần chúng ta đi tìm, nhất định sẽ tìm được.”
Nước mắt Tả Á rơi vào lồng ngực Kiều Trạch, do dự nói: “Kiều Trạch…..Con là của anh!”