Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tả Á đỏ bừng lên, trợn to hai mắt nhìn Kiều Trạch, lắp ba lắp bắp nói: “Anh dám…! Chúng ta đã ly hôn rồi, anh còn dám đụng vào tôi, tôi…..tôi….tôi sẽ…”
“Em sẽ thế nào?” Kiều Trạch lạnh lùng nhìn khuôn mặt đỏ ửng, phùng lên vì
tức giận của Tả Á, khuôn mặt xinh đẹp vì tức giận mà phùng lên, cực kỳ
đáng yêu, vẻ mặt này giống hệt như lần đầu tiên anh gặp cô, khắc sâu vào trong trí nhớ, không thể quên được.
Ánh mắt sáng quắc của Kiều Trạch dường như muốn đục một cái lỗ trên mặt Tả
Á, Tả Á ưỡn ngực vùng vẫy tức giận nói: “Anh dám xâm phạm tôi…tôi…..Tôi
sẽ đi kiện anh!”
“Kiện anh?” Kiều Trạch cười lạnh, khuôn mặt lãnh đạm anh tuấn của anh càng
ghé sát lại, hơi thở nam tính nóng rực phả lên trên mặt cô, lạnh giọng
hỏi: “Em kiện anh cái gì?”
“Kiện anh…..kiện anh…..” Tả Á không cách nào nói được ra hai chữ “Cưỡng
hiếp”, đành phải nuốt lại lời định nói, lại vùng vẫy thế nào cũng không
thoát được Kiều Trạch chỉ có thể cắn môi, không phục mà quay đầu đi,
trong mắt ngấn lệ.
Kiều Trạch nhìn thấy những giọt nước mắt uất ức của Tả Á, mắt anh khẽ trầm
xuống mang theo vẻ giễu cợt nhìn cô, vươn tay giật lại điện thoại di
động của mình trong tay cô, quơ qua quơ lại ở trước mặt cô, lạnh nhạt
nói: “Anh chỉ muốn….điện thoại di động của anh thôi. Người có thể lên
giường với anh chỉ có thể là vợ anh!” Nói xong anh buông Tả Á ra, đứng
dậy tháo cà vạt, cởi áo sơ mi, bước vào phòng tắm.
Tả Á đột nhiên được thả ra, luống cuống đứng dậy, xấu hổ nhìn theo bóng
lưng của Kiều Trạch, vung nắm đấm về phía bóng lưng anh, tức giận không
nói nên lời.
Anh ta mới vừa nói “Muốn thì cứ nói thẳng!” là đang nói điện thoại di động
của anh ta sao? Nhưng rõ ràng tay anh ta đặt lên ngực mình mà. Nghe anh
ta nói làm như mình có suy nghĩ xấu xa mà hiểu lầm ý của anh ta vậy,
thật đúng là một tên đàn ông lạnh lùng xấu xa. Tả Á vô cùng tức giận,
nhưng nghĩ đến mục đích của mình đã hoàn thành,cái đoạn video đáng xấu
hổ kia đã được xóa bỏ, cần gì phải nói gì với anh ta để chuốc lấy nhục
nhã nữa, nếu nói về sự độc miệng mình còn kém xa Kiều Trạch, cho nên
hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi, tốt nhất vẫn nên trở về phòng
ngủ là hơn.
Một đêm không gặp ác mộng.
Sáng hôm sau, lúc Tả Á còn đang ngủ thì tiếng chuông điện thoại di động đột
ngột vang lên, phá vỡ giấc ngủ của cô. Cô mơ mơ màng màng ôm gối che
đầu, bịt tai, nhưng âm thanh kia vẫn vang lên không dứt.
Cuối cùng Tả Á cũng đành phải bất đắc dĩ mở mắt ra, đưa tay lục lọi trên tủ đầu giường, đôi mắt lờ đờ ngái ngủ định tắt di động đi, nhưng vừa hé
mắt ra thì chợt thấy được một đoạn video “Đặc sắc” đang hiển thị trên
màn hình.
Ai làm chuyện này thế? Điện thoại di động của cô chưa bao giờ cài đặt chức năng này cả. Vẻ ngái ngủ trên mặt Tả Á dần dần biến mất, bởi vì cô nhìn thấy rất rõ ràng, đoạn video đang phát trên điện thoại của cô chính là
đoạn video mà cô mới xóa trong máy Kiều Trạch hôm qua. Nhìn kĩ lại một
lần nữa cô chỉ hận không thể đập đầu vào đâu đó chết quách đi.
Tả Á buồn bực thở dài, chuyện gì xảy ra thế này? Không phải cô đã xóa đoạn video đó đi rồi sao? Chẳng lẽ Kiều Trạch còn lưu ở chỗ khác nữa? Nhưng
sao nó lại có thể xuất hiện trong điện thoại của cô được? Kiều Trạch,
tên đàn ông khốn kiếp, chẳng lẽ anh ta còn lưu lại trong máy vi tính,
hơn nữa ban đêm trong khi cô ngủ không biết trời đất gì còn lẻn vào
phòng lấy điện thoại di động của cô?…..Tả Á khóc không ra nước mắt, nhìn vào điện thoại mà nguyền rủa anh: “Kiều Trạch, cái đồ lưu manh nhà anh, tôi nguyền rủa anh đi xe nổ bánh, uống nước lạnh tê răng, đi nhà cầu
quên mang giấy vệ sinh, đi trên đất bị ngã…..! !”
“Khụ khụ, Tiểu Á, sao lại tức giận như vậy?”
Miệng Tả Á há to không khép lại được, lắp ba lắp bắp nói: “Ông…..ông nội!”
“Đúng vậy, sao lại rảnh rỗi ngồi đó nguyền rủa người khác như vậy…Mau ra đây
đi dạo với ông nào, nhân tiện làm tiêu tan tức giận trong người.”
Tả Á xấu hổ sắp chết, vội nói: “Vâng, vâng, ông nội chờ con một lát, con lập tức ra liền.”
Kiều Trạch, tôi bị anh hại chết rồi, vẻ mặt Tả Á như đưa đám, không biết
phải đối mặt với ông nội thân yêu của mình như thế nào…..
**
Sau sự kiện Video đó, Tả Á có gọi điện thoại cho Mạch Tử thì biết được Mạch Tử đã quay lại với A Long, nhưng dù thế nào thì tình cảm giữa hai người bọn họ đã có vết rạn nứt, hiểu lầm nhau quả thật rất đau khổ, Tả Á chỉ
biết yên lặng chúc phúc cho bọn họ, chỉ mong bọn họ biết quý trọng lẫn
nhau, cùng nhau sống thật hạnh phúc, có như vậy vết nứt tình cảm kia mới có thể dần dần biến mất.
Cô cũng đã thương lượng với mẹ mình và dượng Kiều, được bọn họ đồng ý, cô
lập tức trở về cái ổ nhỏ của mình. Nơi này rất yên tĩnh, không phải nhìn thấy cái mặt lạnh như băng của Kiều Trạch, cũng không có bất kỳ dính
dáng nào với anh nữa, thanh thản yên bình sống cuộc sống của mình. Cô
cùng tìm được công việc mình yêu thích, mặc dù tiền lương không nhiều
lắm, nhưng cũng đủ dùng. Còn Kiều Trạch cũng dường như biến mất hoàn
toàn khỏi cuộc sống của cô. Hàng ngày đi làm rồi trở về nhà, cô được trở lại cuộc sống của chính mình, đơn giản, vui vẻ, nhưng hình như vẫn lại
thiếu vắng đi cái gì đó.
Nửa tháng nay cô cũng không liên lạc với Chung Dương. Kể từ lần hai người
cùng nhau ăn lẩu từ nửa tháng trước cô không hề gặp lại anh. Cô do dự
rất lâu mới dám gọi điện thoại cho anh, nhưng mà điện thoại anh lại tắt
máy, cô đành phải gửi cho anh một tin nhắn, hỏi anh dạo này thế nào,
nhận được tin nhắn này thì gọi lại cho cô. Tả Á bắt đầu cảm thấy lo
lắng, ăn không ngon, ngủ cũng không yên, giống như người mất hồn vậy.
Chủ nhật, Tả Á ở nhà đọc sách, lướt mạng để giết thời gian, tới buổi trưa
cô cảm thấy đói bụng nên đi tới tủ lạnh tìm xem có gì ăn không, nhưng mà tủ lạnh lại trống trơn, cho nên cô đành phải thay quần áo, đi ra ngoài
mua chút đồ về làm cơm trưa, nhưng mới vừa cầm lấy tiền và túi xách
chuẩn bị đi ra cửa thì chuông cửa lại đột nhiên vang lên.
Tả Á đi tới nhòm qua khe cửa lại thấy nhìn được một người đàn ông đang mệt mỏi cúi đầu đứng trước cửa, trái tim Tả Á chợt nhảy vọt lên, vội vàng
mở cửa, nhìn người đang đứng trước cửa nhà mình, lòng cô đau nhói, cô
không nhịn được mà giơ tay sờ lên khuôn mặt tiều tụy của anh, “Chung
Dương, anh sao thế? Sao lại thành thế này?”
Chung Dương mỉm cười, cầm lấy bàn tay của cô kéo cả người cô vào trong lồng
ngực mình, ôm cô đi vào trong nhà, cúi đầu hôn lên trán cô một cái, bờ
môi nứt nẻ cùng với râu ria lởm chởm đâm vào da cô.
“Cho anh ngủ lại chỗ này được không?”
Không đợi Tả Á trả lời, Chung Dương đã buông cô ra đi vào phòng ngủ, bóng
dáng cao lớn uể oải mệt mỏi của anh ngã xuống giường cô, cũng không còn
hơi sức nói thêm câu nào đã nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Tả Á đi tới bên giường, nhìn vẻ mặt tiều tụy mệt mỏi của Chung Dương, cô
khom lưng xuống đắp chăn cho anh, cô không hiểu được, thường ngày tinh
thần anh luôn rất vui vẻ, tại sao hôm nay lại tiều tụy như vậy, nửa
tháng không thấy anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chung Dương ngủ một giấc thẳng tới 6 giờ chiều, khi tỉnh lại cảm thấy tinh
thần rất nhẹ nhàng khoan khoái. Anh chợt giật mình, nhưng rồi lại cảm
thấy trong lòng ấm áp vì đây chính là phòng của Tả Á, trong không khí
tràn đầy hương vị của cô, trên chăn đệm cũng đều là hương thơm thuộc về
riêng cô. Tham luyến một giây anh lại nóng lòng tìm kiếm bóng dáng của
Tả Á. Anh xoay người xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ, chợt nghe thấy
có tiếng động trong phòng bếp.
Anh đi lại liền thấy Tả Á đang đeo tạp dề, vừa nhìn sách dạy nấu ăn vừa
thêm gia vị vào trong nồi, cô nấu rất chuyên chú, thậm chí không nhận ra được sự xuất hiện của anh. Cảm giác ấm áp dâng đầy trong lòng. Chung
Dương cảm nhận được lúc này hạnh phúc đang trong tầm tay anh, anh chỉ
cần dùng trái tim mình, anh chỉ cần cố gắng hết sức mà nắm lấy thật chặt thôi. Anh tuyệt đối sẽ không để vuột mất hạnh phúc trong tầm tay mình
một lần nữa. Anh không nhịn được mà đi tới, ôm Tả Á vào trong lòng. Tả Á giật mình hô nhỏ, quay đầu lại nhìn Chung Dương, “Đi rửa mặt đi, cơm
xong ngay đây.”
Chung Dương khom lưng xuống đặt cằm mình lên vai Tả Á, anh không nói gì
nhưngcũng thể kìm được lòng mình mà hôn vào má Tả Á một cái, Tả Á vội
đẩy anh ra, thúc giục: “Nhanh đi, nếu không lát nữa không có cơm ăn
đâu.”
“Được rồi mà, anh đi ngay.” Cuối cùng Chung Dương cũng buông Tả Á ra, xoay
người ra khỏi phòng bếp đi vào toilet, anh nhìn thấy trên bồn rửa tay có để dao cạo râu mới, chắc hẳn đó là mua cho anh, bao lâu rồi Tả Á chưa
mua cho anh những đồ dùng hằng ngày như vậy.
Anh dùng dao cạo râu mới cô mua, vui vẻ cạo sạch sẽ râu ria trên mặt, sau
khi rửa mặt liền lấy lại được vẻ đẹp trai thường ngày, tinh thần sảng
khoái đi tới phòng khách, mà lúc này Tả Á cũng đã dọn xong thức ăn lên
trên bàn, Chung Dương đi tới đưa tay ôm lấy Tả Á, cười nói: “Bé cưng,
cực khổ cho em rồi, hôn một cái làm phần thưởng.”
Bé cưng, hai chữ này anh chỉ vô tình nói ra, nhưng với Tả Á lại giống như
người yêu xa cách bao lâu đột nhiên xuất hiện ở trước mắt mình, nụ hôn
của Chung Dương còn chưa đặt xuống lại chợt kinh ngạc nhìn Tả Á, trong
mắt cô loáng thoáng những giọt nước mắt nhưng cô lại cố gắng che giấu,
cúi đầu nói: “Ăn cơm đi, nguội hết rồi.”
Sau khi ăn xong, Chung Dương lái xe chở Tả Á đi dạo bờ biển, xe đỗ ở bên
đường, đèn xe sáng rọi theo bóng dáng người phụ nữ, gió biển lành lạnh
thổi qua khiến người ta trở nên tỉnh táo, trong bóng đêm, Tả Á hơi rụt
cố lại, nhìn Chung Dương khó hiểu: “Lạnh quá, sao đột nhiên lại tới nơi
này?”
“Muốn dẫn em ra biển thôi. Thế nào? Lãng mạn chứ?” Chung Dương nói xong liền
dắt tay cô đi qua con đường nhỏ lát gỗ, đi tới một chiếc thuyền, ôm cô
bước lên tấm ván rồi đi lên thuyền, “Chung Dương, rốt cuộc anh muốn làm
gì? Lạnh quá, em muốn về nhà.” Ban đêm biển rộng mênh mông khiến Tả Á
có chút sợ hãi.
Chung Dương ôm lấy Tả Á đi lên boong thuyền, đưa tay bịt mắt cô, anh cúi đầu
nói, tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai cô: “Tả Á, anh đã hủy bỏ hôn
ước với Lô Hi rồi!”
Tả Á còn chưa kịp tiêu hóa lời nói của Chung Dương thì anh đã buông bàn
tay đang che mắt cô ra, trước mắt đột nhiên sáng ngời, khắp thuyền lấp
lánh ánh sáng khiến cô chói mắt. Rất nhiều hoa màu đỏ giăng kín mạn
thuyền, giống như là giấc mơ trong những câu chuyện cố tích vậy. Tả Á
ngẩn người, trong lúc nhất thời không nói nên lời, chỉ ngơ ngác nhìn
quanh.
Chung Dương lại đột nhiên quỳ một gối xuống trước mặt cô, bàn tay lạnh lẽo
cầm lấy tay cô thật chặt, đôi mắt thâm tình mong mỏi nhìn cô, căng thẳng nói: “Tả Á, gả cho anh đi, làm cô dâu của anh, em đồng ý không?”
Tim Tả Á đập như đánh trống, Chung Dương đang cầu hôn với mình, anh ấy đang cầu hôn mình! Cô cười hạnh phúc, nước mắt xúc động vui sướng dâng lên
trong mắt, trái tim cô muốn nói em đồng ý, nhưng bất chợt trong đầu cô
lại lóe lên một suy nghĩ, bước chân liền lui về phía sau, lắc đầu,
“Không…..em không thể…..Chung Dương…..em không thể.”
Chung Dương nắm tay cô thật chặt, không cho cô lùi về phía sau, đứng dậy ôm
cô vào ngực, vội vàng nói: “Nói cho anh biết, tại sao lại không thể. Có
phải em không muốn ở bên anh không? Bây giờ đã không còn ai có thể ngăn
cản chúng ta được nữa rồi, anh đã hủy hôn với Lô Hi, còn em cũng đã ly
hôn, tại sao hai chúng ta lại không thể ở bên nhau…..?”
“Nhưng cô ấy đã có con với anh, đứa bé vô tội!” Lòng Tả Á đau nhói khi nói ra
những lời này, đứa bé là con của Chung Dương, nó vô tội. Cô hiểu rất rõ
cái cảm giác phải chịu sau khi lựa chọn vứt bỏ đau khổ, dằn vặt, khiến
người ta hối hận đến thế nào.
“Đứa bé?” Mắt Chung Dương trầm xuống, cau mày hỏi: “Em nghe ai nói bậy bạ vậy? Lô Hi đi tìm em, nói với em như vậy à?”
Tả Á hoảng sợ vội lắc đầu: “Không, không phải vậy.”
Lông mày Chung Dương nhăn lại, suy nghĩ một chút, lại nói: “Người nhà anh đi tìm em đúng không? Bọn họ đã nói gì, nói anh và Lô Hi đã có con sao?
Rồi bắt em rời bỏ anh?”
Tả Á không trả lời, nhưng đáp án đã rất rõ ràng, Chung Dương ôm thật chặt
Tả Á, không nhịn được mà cắn mũi cô, “Đồ ngốc, làm sao cô ta có thể có
con với anh được. Thì ra là vì vậy mà em nhất quyết từ chối anh sao? Có
phải anh nên đánh cái mông của em không hả? Về sau ngoại trừ lời nói của anh ra, ai cũng không được tin, biết không?”
“Nhưng…..”
Chung Dương cắt đứt sự do dự của Tả Á, kiên định nói: “Tiểu Á, tin tưởng anh, bây giờ không có ai có thể ngăn trở chúng ta ở bên nhau được nữa, cho
dù là ba mẹ của anh cũng không thể. Chuyện đã đi đến nước này, bọn họ sẽ không cản trở chúng ta nữa.”
“Nhưng, Chung Dương, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của anh và gia đình, sẽ
khiến anh và công ty rơi vào khó khăn, mà em lại không thể giúp gì được
cho anh cả, chỉ biết mang lại phiền phức cho anh thôi, em không muốn như vậy…..Em không thể khiến anh phải chịu áp lực lớn như thế được.” Tả Á
khổ sở nói xong, phiền lòng không dứt, rốt cuộc cô đã biết được tại sao
lâu như vậy không thấy bóng dáng của anh đâu cả, tại sao anh lại trở nên tiều tụy như vậy, mấy ngày qua nhất định là anh phải đối mặt với rất
nhiều khó khăn, phải chịu rất nhiều áp lực.
“Không có, không có khó khăn gì cả. Chuyện khó khăn hơn nữa anh cũng nhất định sẽ có cách giải quyết. Chuyện khiến anh lo lắng nhất chính là em không
chịu ở bên anh, Tiểu Á, anh muốn nghe em nói em yêu anh, nói em muốn
được ở bên anh. Chỉ cần chúng ta kiên định tiến về phía trước, không lùi bước, không trốn tránh thì nhất định chúng ta sẽ có thể được ở bên
nhau. Tiểu Á, rốt cuộc em đang do dự cái gì?” Chung Dương vội vàng nói,
sau lại nhướn mày nói tiếp: “Có phải em muốn anh quỳ xuống lần nữa
không? Nếu vậy anh sẽ làm lại lần nữa. Nhưng mà, bé ngốc này, tỉnh táo
lại cho anh, rõ ràng đây là anh đang cầu hôn em mà, phải phân biệt rõ
tình huống chứ, ok?” Chung Dương vừa nói vừa quỳ một chân xuống, dưới
ánh đèn sáng chói anh giống như một hoàng tử anh tuấn đang tỏ tình với
nàng công chúa của mình.
Chỉ cần kiên định bước về phía trước, thì tình yêu của họ có thể tiếp tục,
bọn họ sẽ được ở bên nhau. Chung Dương anh đã đi trước một bước, cô còn
do dự cái gì nữa?
Đúng vậy, cô đang do dự cái gì, tâm tư vốn đang rối rắm của Tả Á bị câu nói
của Chung Dương làm ta biến, cô cũng kiên định tình cảm của bản thân,
nhíu mày giả vờ tức giận nói: “Nếu như em ngu ngốc, anh lấy em làm gì,
đi tìm cô nàng thông minh của anh mà cầu hôn đi!”
Chung Dương thuận thế bắt được đôi tay nhỏ bé lạnh giá của Tả Á, nhanh nhẹn
đeo nhẫn vào tay cô, đắc ý nói: “Anh vẫn thích ngu ngốc mà, lần này em
đã bị anh giữ chặt rồi, xem em còn chạy trốn được không!”
Tả Á nhăn mặt, khinh thường nói: “Anh mới ngu ngốc đó, em cũng đâu có dùng tay để đi.”
Chung Dương cúi đầu che đi cái miệng nhỏ nhắn đang lảm nhảm của Tả Á, nhỏ
giọng nói: “Em đúng là rất ngốc, thứ anh muốn giữ là trái tim của em.
Tiểu Á, từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, dù cho có
gặp phải khó khăn gì đi nữa, chúng ta cũng đều phải cùng nhau đối mặt,
không bao giờ buông tay nhau ra nữa.”
Tả Á cảm giác Chung Dương đang lo lắng chờ đợi cô trả lời, bọn họ đã từng
chia tay trong đau khổ, giống như chim sợ ná, cho nên bọn họ cần cho
nhau một lời cam kết, “Chúng ta không bao giờ chia tay nhau nữa, cho dù
có gặp phải khó khăn gì, chúng ta cũng phải cùng nhau vượt qua, cùng
nhau dũng cảm đối mặt.”