Tả Á và Chung Dương những tưởng rằng mọi chuyện sẽ vẫn diễn ra yên bình
như vậy, nhưng, thực tế lại luôn diễn ra ngoài dự đoán của mọi người.
Giờ tan làm, Tả Á vẫn như mọi ngày theo dòng người đi xuống dưới lầu,
nhưng cô thật sự không ngờ được Lô Hi lại tìm đến cô.
“Đã lâu không gặp, nói chuyện với tôi chút nhé?” Lô Hi nói, thanh cao mà
ngạo mạn nhìn Tả Á, giống như cô là một nữ vương cao cao tại thượng,
ngồi trên đài cao quét mắt nhìn dân chúng bên dưới, mà trong mắt cô, Tả Á cũng chỉ là một trong số dân chúng nhỏ bé đó mà thôi.
Tả Á nhíu mày, cười nhạt, “Xin lỗi, tôi có hẹn rồi, không thể tiếp chuyện với cô được!”
Lô Hi thấy Tả Á định rời đi, vội giơ tay chặn đường đi của cô: “Sẽ không làm mất nhiều thời gian của cô đâu, mời.”
Hai người đi tới một quán cà phê gần đó, gọi cà phê xong, cả hai người
không một ai lên tiếng. Im lặng hồi lâu, Lô Hi ngẩng đầu nhìn Tả Á, thấy chiếc nhẫn trên ngón tay cô, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu,
liền vươn tay bắt lấy tay Tả Á, cười nói: “Chiếc nhẫn đẹp quá, có điều,
viên kim cương này nhỏ hơn so với của tôi. Cưới lần thứ hai rồi mà, có
thể hiểu được. . . . . .”
Tả Á không muốn kiếm chuyện với cô ta, Lô Hi nhất định là rất yêu Chung
Dương, mà Chung Dương lại hủy bỏ hôn ước với cô ta, nhất định cô ta rất
đau lòng, không được ở bên cạnh người đàn ông mình yêu, loại cảm giác
này, cùng là phụ nữ với nhau, cô có thể hiểu được. Có lẽ nếu không phải
do cô, không chừng Lô Hi và Chung Dương đã kết hôn rồi. Mặc dù trước kia người Chung Dương yêu là cô, nhưng trong khoảng thời gian hai người xa
nhau, cô đã kết hôn, Chung Dương cũng đính hôn với Lô Hi.
Còn bây giờ, cô đã ly hôn, Chung Dương lại cũng hủy hôn với Lô Hi rồi. Cuộc sống thật sự rất giống một vở kịch. Tả Á rút bàn tay đang trong tay Lô
Hi ra, đứng dậy định rời đi, Lô Hi lại không chịu bỏ qua, đứng dậy chắn
trước mặt Tả Á: “Khoan đã, đợi tôi nói hết, cô rời đi cũng không muộn
mà.”
Tả Á ngồi xuống, nhìn Lô Hi khiêu khích: “Được thôi, có chuyện gì, mau nói đi.”
Lô Hi ngồi đối diện với Tả Á, chậm rãi rút từ trong túi xách ra một tờ chi phiếu, viết vào mấy con số, rồi đẩy tới trước mặt Tả Á, tám trăm vạn,
một số tiền không nhỏ! Tả Á giễu cợt cười nói: “Cô có ý gì?”
Lô Hi hống hách nói: “Chỉ cần cô đồng ý rời xa Chung Dương, tám trăm vạn này sẽ là của cô.”
Lòng Tả Á bừng lên tức giận, trên đời này cô ghét nhất loại người dùng tiền
đổi lấy tình cảm, ngày trước Chung Dương cũng là người như thế, nhưng về sau anh đã hiểu ra được. Trong lòng cô không khỏi nghĩ, Chung Dương à,
anh có thể ngờ được, có một ngày lại có người dùng tiền để đổi lấy tình
cảm của anh không. Tả Á kìm nén tức giận trong lòng, cầm tờ chi phiếu
lên, chậm rãi xé vụn ra rồi thả xuống ly cà phê của Lô Hi, cười híp mắt
nói: “Xin lỗi, tôi không bán thứ này, cô đi tìm người khác vậy.”
Nụ cười của Lô Hi cũng không che giấu nổi sự tức giận nữa, bàn tay cô nắm
lại thật chặt, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc cô muốn thế nào thì mới chịu rời xa Chung Dương, cô và anh ấy ở bên nhau cô không thể mang lại cho anh
ấy thứ gì cả. Bây giờ anh ấy đến với cô là vì tôi đã làm sai, chọc anh
ấy giận, còn thực ra thì, anh ấy đã không còn yêu cô nữa rồi.”
Hai năm xa nhau, Tả Á không biết được giữa Chung Dương và Lô Hi đã xảy ra
chuyện gì, cũng không muốn tìm hiểu, bởi vì nhất định sự thật sẽ khiến
cô cảm thấy khó chịu. Tả Á thản nhiên nói: “Lô Hi, tâm trạng của cô, tôi hiểu, nhưng Chung Dương có yêu tôi hay không, không phải cô nói là
được. Tôi xin lỗi vì đã khiến cô đau khổ, nhưng tình cảm không thể miễn
cưỡng, tôi hi vọng. . . . . . cô có thể buông tha cho bản thân mình.”
Lô Hi khẽ lắc đầu, chậc chậc hai tiếng: “Đúng vậy, anh ấy còn yêu cô hay
không không phải tôi nói là được, nhưng chuyện anh ấy yêu tôi, tôi có
thể khẳng định, ngày trước, nếu không phải anh ấy có tình cảm với tôi,
cũng sẽ không dây dưa với tôi như vậy. Cô biết không, lúc anh ấy và tôi
hưởng thụ, anh ấy không phải không rung động trước tôi, anh ấy có rung
động. . . . . . Cô nói đi, bao nhiêu tiền cô mới đồng ý rời khỏi Chung
Dương?”
Chuyện ngày trước là nỗi đau của Tả Á, cũng là vết sẹo trong lòng cô. Ngày đó, nhìn thấy Chung Dương và Lô Hi ở với nhau cô cảm thấy rất đau đớn, cô
cũng từng nghĩ, Chung Dương quả thực có rung động trước Lô Hi, cho dù
chỉ là một giây cũng đã là phản bội, bởi vì, một giây đó, anh đã hành
động theo sự rung động của trái tim.
Nhưng cô đã lựa chọn tha thứ thì cũng không nên so đo như vậy làm gì, làm vậy cũng chính là buông tha cho chính bản thân mình.
Nhưng, lại là tiền! Tiền có thể mua được tất cả sao, mua được cả tình cảm, cả
lương tâm con người sao? Sắc mặt Tả Á trở nên trắng bệch, cô không biết
nên trả lời ra sao trong tình huống như thế này. Bị người mang tiền tới
làm nhục, cô cảm thấy rất khó chịu. Tả Á lạnh lùng nói: “Nếu như tình
cảm có thể dùng tiền mua một cách đơn giản như vậy, thì tôi nghĩ cô nên
trực tiếp đến nói với Chung Dương, không chừng có hiệu quả hơn đấy. Xin
lỗi, tôi còn có chuyện, xin phép đi trước.”
Tả Á nói xong liền đứng dậy rời đi, để lại Lô Hi tức giận ngồi ở đó, vẻ
mặt cô tràn đầy sự ghen tức, so về cái gì cô cũng hơn hẳn Tả Á, tại sao
cô lại bị cô ta đánh bại như vậy chứ, không…không được, cô muốn thắng.
Thế giới này thật lắm chuyện điên khùng, mà người ta cũng không thể biết
được những chuyện điên khùng đó sẽ xảy đến với mình khi nào, lúc Chung
Dương đọc được tin tức đăng trên trang nhất tờ báo anh đã rất kinh hãi.
Quan hệ thông gia của Chung Thị và Lô Thị tan vỡ? Tại phòng cà phê, người
thứ ba đưa ra chi phiếu giá trị ngàn vạn ép tiểu thư Lô Thị rút lui,
liệu người thứ ba này có thế chỗ thành công?
Mặt trên còn có hình ảnh Tả Ả và Lô Hi đang ngồi đối diện với nhau, Lô Hi đang dùng tay ôm mặt khóc.
Chung Dương vô cùng tức giận, xé vụn tờ báo kia ra, vứt vào trong thùng rác,
anh giận dữ bấm điện thoại gọi cho Lô Hi, bên kia vẫn vang lên giọng nói dịu dàng quen thuộc: “Chung Dương, sao hôm nay lại gọi điện thoại cho
em thế? Hay là anh…….đang nhớ tới em hả?”
“Chuyện trên báo là thế nào hả? Lô Hi, cô đừng quá đáng như thế!” Chung Dương
cố đè nén tức giận, nhưng giọng nói vẫn mang ba phần gay gắt, khiến
người khác dễ dàng nhận ra được anh đang tức giận.
Lô Hi ra vẻ oan ức nói: “Anh nói gì thế? Sao lại hung dữ như vậy! Em không hiểu, anh nói rõ ra xem nào.”
Chung Dương hỏi: “Hôm qua cô có đi tìm Tả Á không? Có không?”
Lô Hi như chợt hiểu ra, đáp: “Không có, chỉ là tình cờ gặp nhau cho nên
mới vào quán cà phê một chút, sau đó cũng liền tạm biệt. Chung Dương,
anh sao thế? Không phải chỉ một việc nhỏ nhặt như uống cà phê với cô ta
cũng khiến anh tức giận đấy chứ? Anh coi cô ta là bảo bối như vậy khiến
em rất đau lòng, anh đối với em. . . . . .luôn rất nhẫn tâm…..” Cô cười
khổ sở.
Chung Dương cười lạnh một tiếng: “Tin tức trên báo có phải do cô sai người làm không?”
“Tin tức gì trên báo? Thư kí Lý, đưa tờ báo hôm nay chô tôi.” Sau một lúc
yên lặng, tiếng nói của Lô Hi lại vang lên, “Chung Dương, anh đừng nghĩ
oan cho em, bài báo không có căn cứ này không hề liên quan đến đến em.”
“Tốt nhất là đừng có liên quan gì đến cô!” Chung Dương nói xong tức giận cúp điện thoại, rồi sau đó bấm số điện thoại của Tả Á, sau mấy tiếng tút,
liền có người nhận điện thoại, Chung Dương vội vàng hỏi: “Tiểu Á, em
đang ở đâu?”
“Chung Dương! Em đang ở công ty, sao thế?”
“Không có gì, mấy ngày không được gặp, anh rất nhớ em, buổi trưa chúng mình
cùng nhau ăn cơm nhé, anh sẽ đợi em bên dưới công ty.”
“Vâng.”
Tả Á cúp điện thoại sau đó tiếp tục công việc, đến gần trưa, Tả Á cảm thấy có chút mệt mỏi, cô ngẩng đầu lên,đang định hoạt động cổ một chút, lại
thấy đồng nghiệp chung quanh đang nhìn cô với ánh mắt khác lạ, Tả Á có
chút sửng sốt, có chuyện gì thế, người cô có chỗ nào không ổn sao?
Tả Á đi vào toilet, soi gương, không có vấn đề gì cả mà, rồi sau đó cô đi
tiểu, lại nghe được tiếng giày cao gót từ bên ngoài truyền vào, sau đó
liền nghe thấy tiếng hai người phụ nữ bàn tán gì đó.
“Chị đã đọc tin tức hôm nay chưa? Bình thường nhìn cô ta có vẻ đứng đắn
thanh cao, không ngờ lại là người thứ ba chen ngang, lại còn là giám đốc Chung Thị nữa chứ, muốn làm rùa vàng sao?” Giọng nói giễu cợt còn mang
theo chút hâm mộ, giống như việc người thứ ba kia không phải là cô mà là người khác cũng khiến cô tức giận.
Một người phụ nữ khác nói: “Đúng vậy, chỉ được mỗi dáng vẻ xinh đẹp, chị
xem vóc người, gương mặt của cô ta quả nhiên có tố chất làm bồ nhí.”
Tả Á chợt cảm thấy choáng váng, Chung Thị, Chung Thị xảy ra chuyện gì sao? Còn có bồ nhí cái gì nữa chứ?
“Tiểu thư Lô Thị cũng không tồi nha, nghe nói đã từng du học ở nước ngoài,
dáng vẻ xinh đẹp, trình độ học vấn cao, gia thế tốt, lại vẫn bị người
thứ ba chen vào. Thật không ngờ, cô Tả Á kia lại có khả năng quyến rũ
đàn ông giỏi thế.”
“Haizz, chị không đọc tin tức trên báo viết sao, cô ta đã từng kết hôn rồi, hơn nữa chồng cũ của cô ta cũng rất tốt, tiền nhiều lại đẹp trai. Không ngờ được, cô ta vì muốn trở thành bồ nhí mà lại ly hôn, chậc chậc, thế giới này thật là có đủ những việc kì quái.”
“Có lẽ sau khi ly hôn với chồng cũ cô ta giành được không ít gia sản, nếu
không sao lại có thể đưa ra chi phiếu đến mấy ngàn vạn ép tiểu thư Lô
Thị rút lui được.”
“Đúng vậy, nói không chừng cô ta muốn kết hôn với giám đốc Chung Thị là vì cô ta đã dùng hết tài sản được chia phần sau khi ly hôn rồi.”
Tiếng nói nhỏ dần, hai đồng nghiệp nhiều chuyện kia đã rời khỏi toilet, nhưng Tả Á lại ngồi ngây người ở đó, bọn họ đang nói mình sao? Mình là bồ
nhí? Là người thứ ba chen vào phá hoại tình cảm của người khác ư? Có
đúng vậy không? Nhưng, là cô quen và Chung Dương trước mà, còn Lô Hi mới là người đến sau, lợi dụng lúc tình cảm hai người rạn nứt mà chen vào
mà. Chẳng lẽ sau hai năm, mình từ người yêu lại trở thành bồ nhí rồi
sao? Còn chuyện được phân tài sản của Kiều Trạch, cả chuyện đem tiền đến ép Lô Hi rút lui nữa?
Nếu như cô nhớ không lầm, thì là Lô Hi mang tiền ra dụ cô mới đúng, nếu như cô nhớ không lầm, thì trừ căn nhà kia, cô không hề lấy một đồng tiền
hay tài sản nào cả. Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? Suy nghĩ của cô rối
loạn, trong đầu hiện lên rất nhiều câu hỏi.
Từ lúc Tả Á từ trong toilet đi ra cô không cách nào tập trung vào công
việc được nữa, cô vội vàng chạy xuống dưới, mua một tờ báo mới ra hôm
nay tại một sạp báo bên lề đường, sau khi đọc xong, cả người cô run lên
giận dữ.
Mỗi một chữ trên tờ báo đều khiến cho thân thể Tả Á không nhịn được mà run
lên, bức hình của cô và Lô Hi ở phía trên càng khiến cho cô thêm tức
giận, đám phóng viên này sao có thể đổi trắng thay đen như vậy được.
Đầu óc Tả Á trống rỗng, dường như người đi đường cũng đang dùng ánh mắt
khinh bỉ nhìn cô, cô lắc lắc đầu, sắc mặt trắng bệch lẩm bẩm: “Không,
không phải như vậy, không phải như vậy, không phải!”
“Tiểu Á!” Chung Dương vừa tới đã thấy Tả Á đứng ngơ ngác bên lề đường, anh
vội vàng dừng xe chạy tới, ôm lấy Tả Á, giật lấy tờ báo trên tay cô, “Em không sao chứ?”
Tả Á hoàn hồn, nhìn Chung Dương: “Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? Chung
Dương, tại sao lại có bài báo này, tại sao lại như vậy. . . . . . Những
lời bọn họ nói đều là giả, là giả. . . . . .”
“Chúng ta lên xe rồi nói.” Chung Dương ôm lấy Tả Á đang rối loạn, đi tới nơi
anh đỗ xe, sau khi hai người lên xe Tả Á vẫn đau khổ chìm đắm trong bài
báo, chỉ một cái chớp mắt, cô đã trở thành người thứ ba bị người ta chửi rủa rồi sao?
Chung Dương lái xe đi được một lát Tả Á mới đột nhiên nhớ ra, cô vẫn còn đang trong giờ làm việc: “Chung Dương, không được, bây giờ không thể đi
được, em vẫn còn phải làm việc.”
“Em như thế này rồi còn đi làm được nữa sao, gọi điện xin nghỉ đi.”
“Haizz. . . . . .” Tả Á uể oải thở dài một tiếng, rồi gọi điện thoại cho người
phụ trách của công ty xin nghỉ. Cô mệt mỏi dựa người vào ghế, thở dài,
người nhà cô mà đọc được tin tức này không biết sẽ phản ứng như thế nào.
Tả Á và Chung Dương trở về căn phòng nhỏ của cô, Tả Á mệt mỏi nằm vật
xuống ghế sofa, không có chút hơi sức đâu để nói chuyện, Chung Dương
ngồi xuống cạnh cô, ôm lấy cô, đặt cô nằm gối đầu lên đùi anh, an ủi:
“Đừng lo lắng, có anh rồi, anh sẽ giải quyết chuyện này, không để cho
bất kỳ ai xúc phạm em đâu!”
Sẽ không có chuyện gì xảy ra cả, ngày mai chuyện này sẽ được giải quyết,
chuyện không đúng sự thực sẽ bị lật tẩy, mối tình giữa anh và cô sẽ được công khai, từ đó thuận lợi cưới cô vào cửa.
“Em không lo lắng chuyện đó, em chỉ sợ người nhà biết được thôi. . . . . .
Chuyện anh và em quay lại với nhau còn chưa nói cho người nhà biết, bây
giờ lại xảy ra chuyện này, em sợ bọn họ sẽ phản đối . . . . . Chung
Dương, ngày trước tại sao đột nhiên anh lại đính hôn, rồi còn ra nước
ngoài nữa? Đều là vì em sao?”
Trong mắt Chung Dương chợt lóe lên cái gì đó, do dự một chút rồi nói: “Lúc đó anh thật sự rất đau lòng, cũng có một chút là vì nguyên nhân này, nhưng nguyên nhân chủ yếu khiến anh đính hôn rồi ra nước ngoài là vì chuyện
trên thương trường, em không hiểu được đâu, vậy nên đừng nhắc đến chuyện này nữa. Lô Hi đến tìm em đã nói những gì?”
“Cô ta. . . . . . không nói gì cả, chỉ là tán gẫu vài câu thôi.”
Chung Dương vuốt tóc cô, cười nói: “Bé ngốc, cô ta hại em, em lại đi bảo vệ
cô ta. Nói anh nghe cô ta đã nói những gì, xem bé ngốc của anh có bị bắt nạy không.”
Tả Á chợt ngồi dậy, nhìn Chung Dương, chần chờ hỏi: “Ý anh nói bài báo
kia….là do cô ta sắp đặt? Nhưng. . . . . . cô ta làm vậy thì có lợi gì?”
Chung Dương ôm lấy cô, cắn mũi cô một cái, “Cô ta muốn dùng dư luận để ép em
rút lui, để cho em rời khỏi anh. Tả Á, em sẽ không bỏ cuộc giữa chừng
chứ?”
“Dĩ nhiên là không. Nhưng. . . . . . cô ta không nghĩ đến, làm như vậy, sẽ
khiến anh không vui, sẽ càng không thích cô ta sao? Với lại. . . cô ta
cho rằng anh sẽ thích cô ta làm vậy à?” Tả Á nói xong nghịch ngợm nháy
mắt mấy cái.
“Anh nghĩ, cô ta đơn giản chỉ muốn đánh bại em, ép em phải rút lui thôi.”
Tả Á túm lấy áo Chung Dương, híp mắt lại nói: “Xem ra anh rất hiểu cô ta.”
Con ngươi thâm thúy của Chung Dương chăm chú nhìn Tả Á, khàn giọng nói: “Chỉ hiểu một chút, một chút xíu mà thôi. Em ghen à?”
Mặt Tả Á liền nóng lên, ấp úng nói: “Ai ghen chứ. . . . . . Người ta chỉ lo lắng thôi. . . . . .”
Chung Dương nhìn gương mặt vốn đang trắng bệch chợt ửng đỏ lên của Tả Á,
không nhịn được trêu chọc cô, “Em lo lắng người nhà anh không đồng ý cho anh cưới em sao? Nếu lo lắng như vậy, hay là……chúng ta có con trước rồi hãy cưới?”
Tả Á nhíu mày, giơ tay vê mặt anh, nhăn mặt nói: “Em không cần. . . . . .”
“Không cần? Hả? Có muốn hay không?” Chung Dương thừa cơ hôn lên môi Tả Á môi,
lưỡi thò vào trong thăm dò miệng Tả Á, cuốn lấy hương thơ trong miệng
cô, khao khát cô, muốn có được cô, nhưng thân thể cô trong ngực anh lại
trở nên cứng ngắc, hoảng hốt lùi về phía sau, vô thức kháng cự cảm giác
không quen thuộc này, cô khẽ rên rỉ: “Chung Dương. . . . . . Không. . . . . . Ưmh.”
“Tiểu Á. . . . . . Em và anh ta đã ly hôn rồi, em có thể muốn anh, chấp nhận
anh, thích ứng với anh, được không?. . . . . . Đừng đẩy anh ra! Buông
lỏng cơ thể. . . . . .” Chung Dương cố gắng để thân thể trở mềm ra, dần
làm quen với nụ hôn của anh, anh vuốt ve thân thể cứng ngắc của cô, rên
rỉ vào tai cô.
Tả Á cố gắng buông lỏng thân thể căng cứng của mình, cố gắng quên đi cảm
giác đau đớn, kiềm chế lửa dục quen thuộc của Kiều Trạch. Cô và Kiều
Trạch đã ly hôn rồi, cô có thể cùng với Chung Dương, người đàn ông cô
yêu, cô nên tiếp nhận, không nên kháng cự nữa, cô cố gắng đè nén sự khó
chịu và mâu thuẫn trong lòng, tiếp nhận nụ hôn nóng rực của Chung Dương.
Ngay khi Chung Dương cảm nhận được cơ thể Tả Á đang dần thả lỏng, anh liền
lập tức muốn cô, bàn tay chuyển động cởi quần áo trên người cô ra, thì
đột nhiên chuông cửa vang lên dồn dập. Tả Á giật mình một cái, lập tức
tỉnh táo lại, vùng vẫy thoát khỏi vòng tay Chung Dương định ra mở cửa,
nhưng Chung Dương lại đè cô xuống, không để cô đi, thở hổn hển nói:
“Đừng mở cửa. Cho anh…..Tiểu Á…..Anh muốn em!”
Lúc này, tiếng chuông cửa đã chuyển thành tiếng đập cửa, mạnh mẽ dồn dập
như muốn phá nát cửa nhà cô, ai đến vậy? Tả Á đỏ mặt, đưa tay đẩy Chung
Dương ra nói: “Không được, không được, em đi xem là ai, nếu không sẽ bị
người ta nghe thấy đó!”
“Tả Á, mau mở cửa cho mẹ, mẹ biết con đang ở bên trong!” Bên ngoài đột
nhiên vang lên tiếng hét vừa gấp gáp vừa tràn đầy tức giận của Điền Văn
Lệ.
Hả, là mẹ?
Chung Dương giật mình vội vàng buông Tả Á ra, Tả Á cũng hoảng hốt ngồi bật
dậy, tim đập dồn dập, giống như cô làm chuyện xấu bị mẹ bắt được vậy, vô cùng hoảng loạn. Cô vội đứng dậy đẩy Chung Dương, nhỏ giọng nói: “Anh. . . . . . anh mau tránh , nếu không để mẹ em nhìn thấy sẽ lột da chúng ta ra mất.”
Chung Dương ôm lấy bả vai Tả Á, trầm giọng nói: “Tả Á, đừng hoảng hốt, sớm
muộn gì mẹ em cũng biết thôi, hơn nữa có lẽ bây giờ mẹ em đã biết rồi,
không bằng dũng cảm đối mặt đi, có được không?”
Trái tim loạn nhịp của Tả Á dần bình tĩnh trở lại, cô do dự gật đầu, đối
mặt, đúng, phải đối mặt! Anh nói đúng, dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng
phải dũng cảm đối mặt. Trong lúc Tả Á suy nghĩ, Chung Dương bên cạnh đã
sửa sang lại quần áo, đi ra mở cửa.
Lúc cửa vừa mở, nhìn thấy Chung Dương đột nhiên xuất hiện trước mặt khiến
cho Điền Văn Lệ không khỏi giật mình: “Cậu. . . . . . Sao cậu lại ở đây? Tiểu Á đâu rồi? Con bé chết tiệt kia, rốt cuộc mày đang định làm cái
gì đó?”
Chung Dương lại cười nhẹ, nói: “Chào bác gái!”
Tả Á nhìn mẹ mình bộ dạng giận dữ đi vào, cô không khỏi ngây người đứng
yên tại chỗ, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, thôi xong rồi, ngày tận thế
đến rồi!
Quả nhiên, Điền Văn Lệ thuận tay cầm lấy cây chổi đang dựng ở góc nhà, vung tay đánh Tả Á, “Cái con bé chết tiệt này, chuyện gì cũng dám làm, kết
hôn, ly hôn, giờ lại ở cùng thằng đàn ông thối này, mày muốn làm mẹ tức
chết hả?”
‘Bốp!’ một tiếng, cây chổi đánh xuống người, gãy đôi, Tả Á sợ đến co người
lại, hai tay ôm đầu, chuẩn bị nhận cây chổi mẹ mình đánh xuống, nhưng
lại không cảm thấy đau như cô tưởng, mở đôi mắt đang nhắm chặt của mình
cô liền thấy Chung Dương đang bên cạnh bảo vệ mình, cây chổi của mẹ liền đánh lên đầu Chung Dương, bị gãy làm đôi.
“A, Chung Dương, anh không sao chứ!” Tả Á đau lòng, giơ tay chạm lên đầu
anh, vội vàng hỏi: “Đánh trúng chỗ nào? Có đau lắm không?”
Chung Dương cầm lấy bàn tay đang run rẩy của Tả Á, nhỏ giọng nói: “Anh không sao.”
Bộ dạng Tả Á như sắp khóc, quay đầu nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ đừng tức giận, con
biết con sai rồi, mẹ đừng tức giận như thế. Nhưng mà, tờ báo kia nói
bậy, đấy không phải là sự thật, con làm sao có nhiều tiền như vậy để đưa cho tiểu thư Lô thị chứ.”
Điền Văn Lệ thấy vậy nhất thời sững người lại, bà không ngờ Chung Dương lại
bị bà đánh như vậy. Vốn dĩ bà không hề muốn đánh người, với lại bà cứ
tưởng rằng Tả Á nhất định sẽ tránh, nào ngờ được cô lại không tránh đi.
Nhưng, khi đọc thấy tin tức Tả Á là người thứ ba chen ngang trên báo, bà rất tức giận, cảm thấy Tả Á không có chút tự trọng nào cả, không ngờ
được cô đã đi đến bước này rồi, ở bên Kiều Trạch thanh thản sống qua
ngày không tốt hay sao, lại nhất định đi làm loạn, cái mũ người thứ ba
cũng bị người khác chụp lên đầu rồi, bây giờ lại còn dây dưa với Chung
Dương nữa, bà không nhịn được nói: “Con đã biết, cậu ta đã có hôn ước
với con gái nhà họ Lô, sao lại còn chen ngang vào làm gì. Bây giờ nói ra không ai không tin con là người thứ ba, con nói mình xem, sau này con
làm sao ra ngoài gặp người, người ta sẽ nhìn con như thế nào.”
Chung Dương thành khẩn nói: “Bác gái, chuyện này là lỗi của cháu, là do cháu
chưa giải quyết ổn thỏa chuyện tình cảm. Tả Á chưa bao giờ là người thứ
ba cả, từ đầu đến cuối cháu vẫn luôn yêu cô ấy, nguyên nhân cháu đính
hôn với tiếu thư Lô thị rất phức tạp, thứ lỗi cho cháu không thể nói rõ, nhưng cháu khẳng định đó hoàn toàn không phải vì tình cảm. Hơn nữa,
cháu cũng đã hủy bỏ hôn ước với cô ta rồi. Chuyện ngày hôm nay, cháu
nhất định sẽ trả lại sự thật cho bác và Tả Á, cháu nhất định sẽ không để cho Tả Á và người nhà cô ấy bị người khác xúc phạm, xin bác hãy đồng ý
cho cháu và Tả Á được ở bên nhau, chúng cháu không thể buông tay nhau
được nữa rồi!”
“Mẹ, mẹ đừng tức giận!” Tả Á đi tới bên cạnh Điền Văn Lệ, cầm lấy tay bà,
“Nếu như mẹ không đồng ý thì……….thì con cũng sẽ không gặp lại anh ấy
nữa, sau này, con sẽ ở bên mẹ cả đời, hiếu thảo với mẹ!”
“Tiểu Á!” Chung Dương sẵng giọng cảnh cáo cô không được nói lung tung, mắt
anh híp lại, nổi cáu nói: “Nhiều người hiếu thuận không phải tốt hơn
sao? Bác gái, cháu nhất định sẽ đem lại hạnh phúc cho Tả Á, chẳng lẽ bác không muốn nhìn thấy con gái mình được sống hạnh phúc, vui vẻ sao ạ?”
Điền Văn Lệ nhìn dáng vẻ gục đầu ủ rũ của Tả Á, nhớ tới con bé vừa mới thoát khỏi căn bệnh trầm cảm trong lòng bà không nhịn được khẽ thở dài,
“Thôi, thôi, tôi muốn giữ cô lại bên mình cả đời này thì sẽ bị người ta
nói tôi càng già càng không hiểu chuyện, ngăn cản hạnh phúc của con gái. Chuyện của các con tự các con làm chủ, nhưng chuyện báo chí kia nhất
định phải giải quyết ổn thỏa, nếu không người ngoài sẽ cho rằng con là
bồ nhí người ta, sau này làm sao có thể ra đường gặp người được.”
“Mẹ!” Tả Á đỏ mắt, cô biết mẹ mình ít nhiều gì cũng để ý đến hai chữ bồ nhí
này, cũng rất hận bồ nhí, bởi vì cũng do ba cô có bồ nên mới khiến hai
người ly hôn, gia đình ly tán.
“Mẹ đồng ý cho hai con kết hôn, nhưng Tiểu Á à, từ hôm nay con phải chuyển
về đây sống với mẹ, mấy ngày này hai con nên tránh điều tiếng từ phóng
viên, không để mấy tay nhà báo kia nói lung tung.Còn cậu nữa, Chung
Dương, cậu hãy giải quyết xong xuôi hết mọi việc hãy quay lại đây tìm
Tiểu Á, muốn kết hôn với Tả Á, trước hết cậu phải đả thông tư tưởng của
người nhà mình đi đã, không được để Tả Áđến nhà cậu mà phải chịu uất ức, nếu không làm được như lời tôi nói thì chuyện kết hôn cũng không cần
bàn đến nữa.”
“Bác yên tâm, con nhất định sẽ xử lý tốt mọi chuyện.” Chung Dương vừa lên
tiếng khắng định thì chuông điện thoại di động chợt vang lên, anh nói
xin lỗi sau đó lấy điện thoại di động ra xem, là người nhà gọi tới, anh
nhấn nút tắt, rồi nói với Tả Á cùng Điền Văn Lệ: “Xin lỗi, con muốn
không tiếp chuyện được rồi.”
Mọi chuyện, không cần phải chờ đến năm sau mới giải quyết, tất cả có vẻ như dồn hết lại rồi, người nhà Tả Á đã biết, người nhà Chung Dương có lẽ
cũng biết hết rồi, vừa rồi chắc hẳn là điện thoại của người nhà anh gọi
anh về tra hỏi.
Chung Dương tạm biệt Tả Á và Điền Văn Lệ, sau đó lái xe đi về nhà. Chung
Dương nghĩ, như vậy cũng tốt, chọn ngày không bằng gặp ngày, hơn nữa
chuyện của hai người cũng lộ ra rồi, sớm muộn gì cũng phải đối mặt thôi, nói không chừng chuyện kết hôn của anh và Tả Á cũng không còn xa nữa,
nghĩ vậy tâm tình bất an của anh dần tốt lên.