Tả Á ngồi trong xe chẳng nói lời nào, nhưng Chung Dương có thể nhận ra
được trong lòng cô đang khó chịu thế nào, khuôn mặt nhỏ nhắn không chút
huyết sắc trắng bệch phờ phạc, đã vậy một bên gò má còn có dấu đỏ, lẽ
nào là bị đánh sao? Chung Dương hừng hực lửa giận siết chặt bàn tay.
Giận người nhà Tả Á tại sao cứ làm tổn thương cô hoài như thế.
Nhìn đôi mắt thường ngày tròn to long lanh sáng của cô giờ đây chỉ toàn là
vẻ mê mang và khổ sở, trái tim anh cũng theo đó co rút đau đớn, rất muốn an ủi xoa dịu cô, muốn là điểm tựa ấm áp để cô dựa vào. Anh đưa tay
vòng qua eo Tả Á ôm lấy cô vào lòng, đặt nhẹ đầu cô lên vai mình, nhỏ
giọng nói: “Bé cưng, muốn khóc cứ khóc, đừng cố nhịn, bờ vai của anh sẽ
là điểm tựa khi em cần.”
Tả Á vốn đang cố kiềm nén, trong lòng ngoại trừ tức giận ra, còn lại chỉ
là cảm giác đau đớn khi bị chính người thân nhất của mình làm tổn
thương. Một câu nói của Chung Dương khiến cho nước mắt của cô không thể
nào nhẫn nhịn được nữa mà lăn dài xuống má, nước mắt từng giọt từng giọt lặng lẽ chảy tràn lên bờ vai Chung Dương, thấm ướt cả chiếc áo sơ mi
trắng của anh, anh cảm thấy trái tim mình đau đớn như bị ai bóp nghẹn.
Tay anh vỗ nhè nhẹ sau lưng cô như đang an ủi một đứa trẻ. Thấy cô uất ức
khó chịu, tính bảo cô khóc lên để vơi đi được phần nào, nhưng khi nhìn
thấy cô khóc, trái tim không kiềm được lại thấy đau lòng. Đẩy nhẹ Tả Á
ra, nhìn gò má đẫm đầy nước mắt còn nổi rõ năm dấu đỏ của cô, cúi đầu
dùng môi mình âu yếm hôn nhẹ lên một bên má ửng hồng đó, thận trọng hỏi: “Còn đau không?”
Tả Á lắc đầu, ôm chặc lấy Chung Dương, cứ thế lặng lẽ khóc thút thít. Dần
dần, Tả Á cũng bình tĩnh lại không còn khóc nữa, nhưng trên khuôn mặt
nhỏ nhắn vẫn không thể nào vui cười nổi, trong mắt cũng đong đầy nỗi bi
thương.
Chung Dương trầm giọng hỏi: “Còn khó chịu hay trong lòng cảm thấy không thoải mái thì cứ nói ra.”
Tả Á vẫn lặng im không nói gì.
Chung Dương lại duỗi cổ tay ra đưa đến trước mặt Tả Á, “Nào, đừng buồn nữa,
cho em cắn đó, em trút được giận rồi thì sẽ không còn khó chịu nữa.”
Tả Á chớp mắt nhìn Chung Dương, anh lại cười nói: “Sao vậy, không nỡ cắn
à, không sao đâu, da thịt anh dầy lắm, có thể chịu đựng được, nếu em
thấy cắn anh mà vẫn chưa hả giận, vậy thì cho anh thêm một cái tát cũng
được, chỉ cần em đừng khóc, không còn khó chịu nữa, thì em muốn làm gì
anh cũng được hết.” Chung Dương nói xong kề sát mặt mình đến gần Tả Á.
Tả Á đưa tay đẩy mặt anh ra, nhỏ giọng nói: “Thần kinh, ai thèm trút giận lên anh.”
Chung Dương cười, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Tả Á, vuốt nhẹ lên chóp
mũi hồng hồng của cô một cái nói, “Còn có thể mắng chửi người khác được, vậy chứng tỏ tâm tình đã tốt hơn rồi.”
“Chung Dương, cảm ơn anh!”
“Giữa chúng ta vĩnh viễn đừng bao giờ nói tiếng cám ơn, không được khách sáo
với anh, có biết không? Anh là chồng tương lai của em, coi chồng mình
như người ngoài vậy là không tốt đâu đấy!”
Tả Á liếc Chung Dương một cái, “Còn chưa so bát tự đâu, bớt nằm mơ đi.”
Chung Dương nôn nóng ôm eo Tả Á, “Bé cưng à, honey à, em đâu thể nào trêu
chọc anh như vậy chứ, anh cố gắng phấn đấu chính là vì cái mục tiêu này
đấy.”
“Anh ba hoa quá đi.” Tâm trạng vốn đang nặng nề của Tả Á, bị Chung Dương
chọc ghẹo một hồi cũng cảm thấy dễ chịu hơn được chút. Tả Á đang định
nói gì đó thì điện thoại di động chợt vang lên, thấy số của Kiều Trạch
hiển thị trên màn hình, cô liếc nhìn sang Chung Dương rồi mới nghe điện
thoại, đầu bên kia vang lên giọng nói có phần lo lắng lẫn sốt ruột của
Kiều Trạch.
“Đang ở đâu?”
“Tôi đang trên đường, sẽ lập tức về nhà ngay.”
“Đi đường cẩn thận.” Kiều Trạch nói xong liền cúp điện thoại.
Tả Á cất điện thoại di động vào nhỏ nhẹ nói: “Chung Dương, đưa em về nhà đi, em thấy mệt rồi.”
Chung Dương chợt nghĩ tới Kiều Trạch đang ở nhà của Tả Á, trong lòng cảm thấy không thoải mái, “Hay là về chỗ của anh đi, em đừng hiểu lầm, anh sẽ
không làm gì em đâu, chỉ là….Mà thôi đi, để anh đưa em về.”
Dứt lời nổ máy cho xe chạy về hướng đường nhà của Tả Á.
Hai người vừa bước xuống xe, Chung Dương nắm lấy tay Tả Á, trong mắt như ẩn chứa điều gì đó, có ưu thương xen lẫn bất an, “Tả Á, anh yêu em, anh
rất nghiêm túc….” Cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn, “Lên nhà đi, nếu
không Kiều Trạch sẽ lo lắng cho em đó, ngủ ngon.”
“Chung Dương!” Thấy Chung Dương xoay người tính đi, Tả Á vội hỏi, “Em nghe không rõ anh vừa nói gì?”
Chung Dương nhíu nhíu mày, “Anh nói chúc em ngủ ngon!”
“Câu trước đó kìa.”
Lúc này Chung Dương mới bừng tỉnh hiểu ra, “À, anh nói Kiều Trạch sẽ lo lắng.”
“Chung Dương!” Tả Á tức giận gọi tên anh.
Chung Dương thở dài, ôm ghì cô vào trong ngực, khe khẽ nói: “Đồ ngốc, ý anh
nói là anh yêu em, vì vậy rất sợ em bị Kiều Trạch đó cướp đi.”
“Anh không có tự tin sao, hơn nữa, em và Kiều Trạch không phải như anh nghĩ đâu.”
“Phải, sự tự tin của anh đã bị em đạp đổ dưới chân rồi, ánh mắt em cũng chẳng thèm nhìn anh lấy một lần.” Chung Dương nói với vẻ mặt uất ức, dường
như còn có hờn trách.
“Đưa em lên lầu đi.”
“Có thể sao?”
“Anh không muốn đưa, vậy thôi đi.”
Tả Á đẩy anh ra, một mình đi tới cầu thang. Chung Dương vội vàng chạy đuổi theo, vui mừng khấp khởi kéo lại bàn tay Tả Á, “Anh muốn chứ, đương
nhiên là muốn rồi.”
Hai người tay trong tay, trên khuôn mặt điển trai của Chung Dương nở nụ
cười tươi rói, tâm tình cũng vô cùng kích động. Đến trước cửa nhà, Tả Á
lấy chìa khóa ra mở cửa. Sau khi vào nhà, nhìn thấy Kiều Trạch đang ngồi hút thuốc ở phòng khách. Khoảnh khắc nhìn thấy cô, sự vui vẻ trong mắt
từ từ trở nên sắc lạnh nhưng không dễ dàng phát hiện ra.
“Kiều Trạch, tôi về rồi, anh vẫn chưa ngủ à.”
“Xin chào, anh Kiều.”
Ánh mắt rét lạnh của Kiều Trạch lướt qua tay của hai người vẫn còn đang nắm lấy nhau, ngay sau đó thản nhiên nói: “Chào anh!”
Bầu không khí trong phòng rất ngột ngạt, Tả Á giống như đứa trẻ đã làm sai
điều gì, tuy rằng Kiều Trạch vẫn lạnh lùng như thường ngày, nhưng không
hiểu sao nó lại khiến cho Tả Á cảm thấy không được tự nhiên. Chung Dương cũng chỉ cười nhạt, kế đó lên tiếng chào hỏi, rồi cáo từ ra về.
Kiều Trạch ngồi trên ghế sofa tiếp tục châm cho mình một điếu thuốc, Tả Á
đứng ở nơi đó giống như đang đối mặt với phụ huynh chờ đợi bị trừng
phạt.
“Em và anh ta rốt cuộc là thế nào?” Anh rít một hơi thuốc thật dài, sau đó
nhả ra, làn khói mịt mù mông lung nên không thấy rõ được vẻ mặt của anh.
Tả Á suy nghĩ một chút, do dự nói: “Tôi và anh ấy….Đang cặp kè.”
Kiều Trạch dập tắt điếu thuốc, đứng bật dậy, “Cặp kè?”
“Phải….” Tả Á liếc mắt nhìn Kiều Trạch, khuôn mặt anh ta lạnh tanh như tảng
băng, tròng mắt đen thoáng qua điều gì đó, hình như là khổ sở? Không đợi cho Tả Á cẩn thận suy xét, ánh mắt đó chỉ chợt lóe lên rồi biến mất.
Kiều Trạch nhìn thoáng qua Tả Á, đột nhiên có chút bất đắc dĩ nói: “Tôi luôn cho rằng em còn nhỏ, xem ra, tôi đã lầm rồi.”
“Kiều Trạch, khuya lắm rồi, ngủ đi.” Tả Á không muốn tiếp tục đề tài này nữa, cảm thấy trong lòng có loại cảm giác rất kỳ quái, không thoải mái, buồn bực khó nói, giống như đã làm ra chuyện gì có lỗi với Kiều Trạch vậy,
nhưng cũng nghĩ lại, mình chỉ là yêu đương thôi mà, đâu có gây ra chuyện tội ác tày trời gì ghê gớm đâu.
“Ngủ đi!” Vẻ mặt Kiều Trạch vẫn không hề thay đổi, nói xong liền đi về phòng ngủ. Anh ta không đi tắm ư?
Tả Á nằm trên ghế sofa mà lòng dạ rối bời suốt cả đêm.