Kiều Trạch cố gắng giải quyết xong sớm mọi chuyện bên kia, anh không yên
lòng để Tả Á ở nhà một mình, lo lắng cô không muốn ăn cơm lại bỏ bữa,
còn…….rất muốn cô, chỉ muốn sớm trở về bên cô, được ôm người mà anh luôn nhớ mong vào trong ngực, ôm cô ngủ. Nhưng lại không ngờ, cô và Chung
Dương lại đi cùng với nhau, hơn nữa cô lại còn nói dối anh.
Trời càng lúc càng muộn, khuôn mặt lạnh lùng của Kiều Trạch càng thêm lo âu, thất vọng, không an tâm, anh thấp thỏm hết mở điện thoại lên lại tắt
đi, Tả Á có phải cô đang hối hận không, hối hận vì đã chọn anh, về phía
Chung Dương, theo như anh biết, anh ta đã ly hôn rồi.
Không phải lòng anh không đủ rộng lượng, nhưng lý trí vốn luôn tỉnh táo của
anh vì Tả Á không còn giữ được bình tĩnh nữa. Cuối cùng anh cất điện
thoại vào túi quần, dập tất điếu thuốc trong tay rồi rời đi, chỉ để lại
mùi thuốc lá thoang thoảng.
Kiều Trạch chạy xe nhanh như bay, hướng về phía công ty, như vậy anh sẽ
không cần vì không chờ được cô mà nóng lòng nữa, có lẽ…….cô sắp về rồi.
Màn đêm yên tĩnh và nặng nề, trong lòng Kiều Trạch cũng nặng trĩu, lo
lắng càng nhiều…….
Lúc Tả Á trở về nhà đã rất trễ, mà Kiều Trạch cũng đã rời đi rồi, cô hoàn
toàn không biết Kiều Trạch đã về, đợi cô đến tức giận, cô chỉ ngửi thấy
trong nhà thoang thoảng mùi thuốc lá, hít sâu vài hơi, cô đoán anh đã
về, nhưng lại không thấy bóng dáng của anh đâu cả, cô không tự chủ được
lại chờ anh…..mình thật là mê muội rồi, có lẽ bởi vì quá nhớ nhung mới
có ảo giác như vậy.
Hôm sau, tại buổi triển lãm.
Buổi triển lãm được tổ chức tại một khách sạn cao cấp ở thành phố A, khách
sạn được xây dựng tại một mảnh đất sầm uất, kiến trúc sang trọng, quầy
rượu cũng náo nhiệt khác thường, nam ăn mặc lịch lãm, tác phong nhanh
nhẹn, nữ cao quý thanh lệ, từng người phụ nữ ở đây giống như những viên
kim cương toả sáng ở trong bóng đêm, phát ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh
đèn.
Mà ở quầy rượu lại có một tên nhóc ăn mặc như một quý ông nhỏ ngồi khiến
cho không ít người phải ngoái đầu nhìn cậu chăm chú. Cậu nhóc mặc một bộ âu phục màu đen, bàn tay nhỏ bé vắt sau lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn lại
rất nghiêm túc, sau lưng cậu là hai người đàn ông cũng mặc âu phục, mặc
dù vô cùng có khí thế, nhưng đứng sau cậu nhóc này không khỏi bị che lấp đi.
Thần Thần ngước mắt lên nhìn từng chiếc xe sang trọng chạy qua, nhìn từng cô gái khoác tay người đàn ông đi với họ đi vào gian phòng triển lãm,
nhưng sao mãi không thấy cô ấy tới, trước đây không lâu cậu đã gọi điện
cho cô Tả Á rồi, nói rằng cậu sẽ ngồi ở quầy rượu đợi cô. Người phụ nữ
kia lẽ nào lại không đến, nhẫn tâm để mặc cậu ngồi đây đợi? Dù sao thì
giao tình giữa bọn họ cũng không sâu đậm lắm, ánh mắt Thần Thần không
khỏi lộ ra một chút vẻ lo lắng.
Cậu nhóc vẫn ngồi đó nhìn người đến người đi, ánh mắt không ngừng tìm kiếm, cuối cùng cậu chợt nhìn thấy một chiếc xe taxi dừng lại cách cửa khách
sạn không xa lắm, một người phụ nữ mặc một bộ lễ phục mang sắc trắng làm chủ đạo còn kết hợp một chút xám bạc xuất hiện trước mặt cậu.
Trên mặt Thần Thần lộ ra nụ cười vui mừng, cậu cảm thấy bộ lễ phục này rất
hợp với Tả Á, làn váy trên đầu gối, bả vai mượt mà, xương quai xanh mảnh khảnh hoàn toàn lộ ra, có chút hấp dẫn lại có chút tinh ngịch, mái tóc
hơi xoăn thả tự do, quyến rũ giống như một yêu nữ vậy.
“Cô ơi!” Cuối cùng cô ấy cũng tới rồi, Thần Thần vui mừng, bước chân nhảy
nhót chạy ra đứng trước mặt Tả Á, đưa bàn tay nhỏ bé ra kéo tay Tả Á:
“Cô, Thần Thần biết mà, cô sẽ không để Thần Thần phải chờ lâu đâu.”
“Thần Thần đợi lâu không?” Tả Á cúi người, nhéo mũi Thần Thần, cười nói:
“Thần Thần dùng khổ nhục kế khiến cô không từ chối nổi, thật không ngờ,
tuổi nhỏ thế này đã biết dùng thủ đoạn rồi, đồ nhóc tròn.”
Thần Thần lại nở nụ cười dễ thương, khen Tả Á không tiếc lời: “Cô thật là
xinh đẹp! Cô là người thứ hai Thần Thần thấy xinh đẹp đó.”
Tả Á vờ tỏ ra đau lòng: “Không phải là xinh đẹp nhất sao? Người thứ nhất là người nào?”
Thần Thần lay lay tay Tả Á, nhìn lên bầu trời, rồi rất nghiêm túc nói: “Phụ
nữ xinh đẹp nhất chính là mẹ của Thần Thần, mẹ Thần Thần cũng rất tốt,
rất xinh đẹp.”
“Này Thần Thần, mẹ con đâu? Thần Thần tới đón cô, mẹ con không lo lắng à?”
Thần Thần chỉ lên bầu trời rồi nói với Tả Á: “Mẹ biến thành sao trên trời rồi, là ba nói với con thế.”
Tả Á không nhịn được mà nắm chặt tay Thần Thần, thì ra…….Thần Thần không
có mẹ, trái tim cô không nhịn đưowjc mà co rút, đau nhói, cười cưng
chiều : “Thế sao ? Vậy Thần Thần cũng là ngôi sao nhỏ rồi, đến đây nào, ngôi sao nhỏ, chúng ta đi vào thôi.”
“Vâng!” Thần Thần vui vẻ gật đầu, kéo tay Tả Á đi vào bên trong, đưa thiếp mời
ra, sau khi làm xong thủ tục kiểm tra, lúc này hai người mới cùng nhau
đi lên lầu hai dự triển lãm. Bên trong lúc này rất náo nhiệt, các nhân
vật nổi tiếng cũng đều đã đến, tiếng nhạc du dương nổi lên.
“Hoan nghênh cô Kiều, thật mừng vì cô đã đến.” Huyền chí Thương mặc một bộ lễ phục màu đen, mái tóc được cắt tỉa tỉ mỉ chải hất về phía sau, khiến Tả Á không nhịn được nghĩ anh ta rất giống với Châu Nhuận Phát, rất có khí thế đại ca.
Dáng vẻ Thần Thần kiêu ngạo nhìn ba mình : “Ba à, cô còn đau lòng vì Thần Thần nữa nha.”
“Đồ nhóc con !” Huyền Chí Thương cưng chiều vuốt vuốt đầu Thần Thần, rồi
sau đó nói với Tả Á: “Xin lỗi cô, tôi muốn nói chuyện với Thần Thần một
lát.”
“Không sao.”
“Cô chờ Thần Thần một chút nhà, Thần Thần sẽ trở lại ngay.”
“Được, cô vẫn chờ được xem tác phẩm của Thần Thần đấy.”
Lúc này Thần Thần mới hài lòng kéo tay Huyền Chí Thương rời đi, Tả Á đứng
giữa đám người, nhìn theo bóng người một lớn một nhỏ rời đi, trong lòng
có chút cô đơn, con cô, tại sao con cô lại không được hạnh phúc như thế?
Tả Á khẽ lắc lắc đầu, đang định đi tìm chỗ ngồi, lại chợt nhìn thấy Chung
Dương, anh đang bị một đám người đẹp vây quanh, vẻ mặt vô cùng hưởng
thụ, vừa đúng lúc xoay đầu lại anh cũng nhìn thấy cô.
Chung Dương từ từ thoát khỏi vòng vây của những người kia, đi về phía bên Tả
Á, nhíu nhíu mày : “Bé à, hôm nay em thật xinh đẹp đấy, thân thể đã khá
hơn chút nào chưa? Chuyện bác sĩ đề nghị, em…….có suy nghĩ không? Em nên đến kiểm tra xem.”
“Biết rồi, Đường Tăng sư phụ…….” Tả Á đáp, đang định nói gì đó, tầm mắt lại
lướt qua bả vai Chung Dương thấy một đôi nam nữ đang đi vào trong hội
trường, nụ cười Tả Á đông cứng trên mặt, khuôn mặt vốn trắng nõn lúc này lại trở thành trắng bệch không chút huyết sắc, cả người cứ như vậy mà
sững sờ đứng tại đó, đầu trống rỗng, trái tim như bị dao cứa vào, hơi
nước dần lên trước mắt, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ.
Chung Dương cảm thấy vẻ mặt Tả Á đột nhiên thay đổi, theo tầm mắt của cô quay đầu nhìn lại liền nhìn thấy Kiều Trạch, bên cạnh anh ta là một người
phụ nữ xinh đẹp, chín chắn tự tin, giống như một đóa hoa hồng kiều diễm, tay cô ta khoác lên tay Kiều Trạch, dáng vẻ rất thân mật cùng nhau đi
về phía hội trường bên kia.
“Tiểu Á !” Chung Dương quay đầu lại nhìn Tả Á, bừng bừng tức giận, lo lắng
cho Tả Á, lòng cũng nhói đau. Tả Á quan tâm đến Kiều Trạch, rất quan
tâm, cô đã bắt đầu…….yêu người đàn ông kia rồi sao?
Tả Á nhìn theo bóng lưng Kiều Trạch đang đi tới hướng kia, tay chân của cô dần lạnh lẽo, tê dại, trái tim co rút từng cơn. Không phải Kiều Trạch
đang ở nước ngoài sao ? Anh trở về lúc nào ? Tại sao không về nhà ? Tại
sao lại cùng Tình Văn xuất hiện ở nơi này ?…….
Ngay trong lúc trái tim Tả Á đau đớn đến không thở được, chợt một giọng nói
dễ nghe vang lên tuyên bố bắt đầu buổi trao giải, ánh đèn ở hội trường
liền tối lại, chỉ còn mấy bóng đèn trên sân khấu là được bật sáng.
Hệ thống an toàn để bảo vệ trang sức được bật lên, từ phía dưới chậm rãi
kéo lên trên, rồi hiện ra ở trước mắt mọi người, ánh sáng chói mắt, giá
trị vô giá, ánh mắt của mọi người cũng bị thứ quý giá kia hấp dẫn, không một ai chú ý tới, trong bóng tối có một người phụ nữ sắc mặt tái nhợt
đang đứng đó.
Triển lãm trang sức cái gì chứ, cho dù nó hấp dẫn người khác như thế nào cũng không thể nào gợi lên sự hứng thú của Tả Á được, cô giống như người mất hồn mà rời khỏi hội trường, cứ đi thẳng trên đường, không khóc, chỉ là
mất hồn mà đi, cảm thấy lạnh lẽo, rất lạnh.
Chung Dương đi theo phía sau cô, không nói gì cả, cũng không quấy rầy cô, mặc cho cô dùng cách này để phát tiết ra. Cô cứ đi như vậy, không biết sẽ
đi đâu, cuối cùng đôi giày cao gót cô mang cũng không chịu hợp tác nữa,
gót giày nghiêng đi, Chung Dương vội đỡ lấy cô : “Đau đớn không nói ra
được thì khóc lên sẽ dỡ hơn đấy, đừng hành hạ đôi chân và bản thân mình
nữa.”
Tả Á nhìn vẻ mặt lo lắng của Chung Dương, lắc đầu, khóc, cô không muốn
khóc, không muốn khóc một chút nào : “Em không sao, Chung Dương, anh về
đi, em cũng phải về nhà thôi.”
“Anh ta…….Như vậy đã lâu chưa?” Vẻ mặt Chung Dương tràn đầy lo lắng, tại sao anh ta đã lấy được Tả Á, lại không biết quý trọng cô, để cho cô khổ sở
như vậy, trái tim anh vô cùng đau đớn, vô cùng khó chịu.
Tả Á cười yếu ớt : “Chung Dương, em sẽ tự giải quyết được chuyện này, thật đấy !”
Chân mày Chung Dương nhíu chặt lại, trong mắt đều là vẻ phiền não : “Được
rồi, cứ yên tâm, anh sẽ không nhiều chuyện đâu, để anh đưa em về nhà.”
Chung Dương không trở về khách sạn lấy xe nữa, bởi vì hai người đã đi cách xa nơi đó rồi, anh đưa tay gọi taxi, rồi đưa Tả Á trở về nhà, nhìn bóng
dáng gầy yếu của cô biến mất ngay trước mắt, anh có chút đau đớn và bất
đắc dĩ. Anh cứ tưởng rằng mình buông tay, không dây dưa với Tả Á nữa thì cô sẽ được hạnh phúc, không bị tình cảm rối rắm giữa ba người làm cho
phiền muộn nữa, nhưng tại sao Kiều Trạch không toàn tâm với Tả Á như
vậy? Chung Dương giận dữ đá một cước trên thân cây, mãi lâu sau bóng
dáng cô đơn của anh mới xoay người rời đi.
…….
Tả Á về đến nhà, ngâm mình trong bồn nước nóng, buông lỏng thần kinh đang
căng thẳng, hi vọng trái tim của cô cũng được giải thoát, nhưng toàn
thân kể cả trái tim cô như đang bị trói buộc bởi một chiếc vòng kim cô,
khiến cô cảm thấy không sao thở nổi, nghẹt thở đến sắp chết đi.
Bàn tay cô nắm chặt một cái bình thủy tinh trong suốt hình trái tim, bên
trong đó chứa đầy những ngôi sao nhỏ, cô nắm rất chặt như muốn bóp nát
chiếc bình vậy, trái tim lại dâng lên một loại cảm giác buồn bã chưa
từng có.
Đến khi nước trong bồn nguội lạnh, Tả Á mới bước ra ngoài, cô chỉ quấn một
cái khăn tắm, từ phòng tắm bước ra, nhưng cô không ngờ lại thấy Kiều
Trạch, anh đang ngồi hút thuốc trong phòng khách, nét mặt lạnh lùng,
trong làn khói khiến người ta có cảm giác mơ hồ không thật, đôi mắt đen
không còn có hình cô nữa, mà là thâm trầm cùng u buồn. Anh nhìn thấy cô
ra ngoài, khẽ cau mày, liền vươn tay dập điếu thuốc đi, rồi bước về phía cô.
“Anh về khi nào thế? Tại sao…….không gọi điện thoại cho em?” Tả Á thuận
miệng hỏi, nhưng thân thể lại bị Kiều Trạch ôm chặt vào trong lồng ngực, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ cách một chút nữa thôi là đôi môi sẽ
chạm vào mặt cô, gương mặt lạnh lùng lớn dần trước mắt cô, môi mỏng hôn
lên môi cô, trầm giọng nói: “Anh về em không vui sao?”
“Sao lại như thế được?” Tả Á đưa tay ôm lấy anh, hôn đáp lại, cô thật sự rất nhớ anh, tuy rằng mới chỉ có mấy ngày thôi, nhưng chợt một mùi hương
không thuộc về anh và cô chợt xông vào mũi cô, cô theo bản năng nghiêng
đầu, đẩy anh ra: “Kiều Trạch, anh mau đi tắm đi, khắp người toàn là mùi
thuốc lá, anh hút bao nhiêu rồi hả? Ăn cơm chưa?” Cô không muốn ngửi
thấy mùi hương của Tình Văn trên người anh.
“Ăn rồi.” Kiều Trạch lạnh lùng nói, đôi mắt cũng theo đo mà càng trầm
xuống, liếc cô một cái như đang suy nghĩ chuyện gì đó, cuối cùng buông
cô ra rồi đi về phía phòng tắm.
Tả Á đi vào phòng ngủ, nằm ở trên giường nhắm mắt lại, nhưng cô không ngủ, chỉ nhắm mắt lại mà thôi, đầu óc suy nghĩ lung tung, cô nghe thấy tiếng Kiều Trạch mở cửa đi vào nhưng cũng không mở mắt ra.
Bên kia giường khẽ lún sâu xuống, hơi thở của Kiều Trạch cũng tràn ngập
xung quanh cô, tinh khiết, không có mùi vị của người phụ nữ khác, thân
thể mát mẻ lành lạnh của anh dán vào người cô, vật cứng ở nơi nào đó
chọc vào mông cô.
“Đã ngủ chưa?” Đầu của anh vùi vào vai cô, đôi môi mỏng dán lên cổ cô, trêu chọc thân thể và trái tim cô. Tả Á cảm thấy nhột, không nhịn được mà
rụt cổ lại: “Đừng làm loạn nữa, mau ngủ đi, không còn sớm nữa đâu.”
Tay Kiều Trạch nắm bả vai của cô nhẹ nhàng kéo một cái, cô đang nằm nghiêng nên thân thể không tự chủ được mà nằm ngang lại, thân thể Kiều Trạch
cũng liền phủ kín lấy, đôi mắt tĩnh mịch sáng quắc nhìn cô, bàn tay ấm
áp che trước ngực mềm mại của cô, nhẹ nhàng xoa nắn: “Không muốn sao?”
Giọng nói lạnh lẽo mang theo chút không cam tâm, gương mặt góc cạnh lạnh lùng đẹp đến mê người, trong con ngươi dường như có một chút lửa giận,
hình như anh đang rất bất mãn với sự lạnh nhạt của cô: “Đầu lưỡi bị mèo
tha rồi à? Sao lại không nói chuyện?”
Tả Á cảm nhận được dục vọng của Kiều Trạch đang nhộn nhạo dâng lên, nhưng
hôm nay, cô không cách nào tiếp nhận lửa nóng của anh được, thân thể
muốn kháng cự, không chút hưng phấn nào. Lúc bàn tay Kiều Trạch đang
định cởi bỏ quần lót của cô ra, cô liền ấn chặt bàn tay to của anh:
“Kiều Trạch, hôm nay không làm có được không? Em…….có chút không thoải
mái.”
Kiều Trạch nhìn Tả Á, trong đôi mắt có chút u ám, anh dừng động tác, hai mắt tối sầm, hơi nheo lại, lạnh giọng hỏi: “Có cần đi khám bác sĩ không?”
“Không cần, nghỉ ngơi một đêm là được rồi, mau ngủ đi, được không?” Tả Á nhíu mày, học theo giọng điệu của Kiều Trạch nói.
Kiều Trạch lật người từ trên người Tả Á nằm, đưa tay ôm cô vào trong ngực, hôn cô một cái, trầm giọng nói: “Ngủ đi.”
Hai người đều mang tâm sự riêng mà ngủ, hiểu lầm, lạnh lùng, dường như đã làm xuất hiện vết nứt trong mối quan hệ của hai người.
Hai người không ai chất vân ai, dường như không có chuyện gì xảy ra cả, bởi vì, có một số việc sẽ giống như một quả bom, chạm đến sẽ lập tức nổ
tung, thế nhưng càng cất giấu đi, càng chôn sâu xuống, đến ngày nó nổ
tung, có phải lực sát thương sẽ rất khủng khiếp không?
Hôm sau Tả Á gọi điện thoại cho Thần Thần, xin lỗi cậu bé về việc mình rời
đi mà không nói tiếng nào, Thần Thần cũng rất hiểu chuyện nói không sao
cả, cô đến tham dự là nó đã rất vui rồi.
Cuộc sống vẫn diễn ra như cũ, nhưng dường như thiếu đi cái gì đó, lại như
thêm vào thứ gì đó, không nói rõ được. Kiều Trạch vẫn cưng chiều cô như
trước, có điều anh lại hay ra ngoài xã giao nhiều hơn, có khi đã về đến
nhà chợt có người gọi anh lại liền rời đi.
Lúc Tả Á về nhà thăm mẹ và dượng Kiều cũng được nghe nhắc tới, Kiều Trạch
đang cố gắng phát triển công ty, cho nên sắp tới sẽ rất bận rộn, rất vất vả. Mẹ cô không ngừng dặn dò, nói cô phải cố găng chăm sóc Kiều Trạch
nhiều một chút, đừng để cho anh vì quá lao lực mà kiệt sức.
Đúng, anh rất bận, thật sự rất bận, vì chuyện của công ty, Kiều Trạch quả
thật rất bận, nhìn anh bận rộn cả ngày, Tả Á không phải không đau lòng,
mỗi ngày cho dù anh có về ăn cơm tối hay không, cô đều tự biết mà ăn cơm muộn hơn một chút, chờ anh về ăn cùng, đợi không được mới đành phải ăn
một mình.
Những lúc anh về muộn cô đều đi ngủ trước, không dám nằm trên ghế sofa đợi
anh nữa, sợ anh lại nói cô không biết tự chăm sóc mình, sợ anh thêm lo
lắng. Những lúc cô mơ mơ màng màng ngủ đều cảm giác anh đã trở về. Khi
đó anh đều đã tắm rửa, cơ thể nhẹ nhàng khoan khoái nằm bên cạnh cô, ôm
cô vào lòng. Mấy ngày nay hình như hai người bọn cô không có thời gian
nói chuyện, tán gẫu với nhau, hiện tại hai người dường như chỉ “tương
tác” với nhau khi ở trên giường, anh ôm cô ngủ và cùng nhau ăn sáng
trong yên lặng, rồi sau đó lại vội vàng đi làm.
Tối hôm nay Kiều Trạch trở về sớm hơn mọi ngày, sau khi hai người cùng nhau ăn cơm tối, Kiều Trạch nằm trên ghế sofa, gối đầu lên chân Tả Á, để Tả Á nhẹ nhàng xoa bóp đầu cho anh, chẳng mấy khi hai người mới có được
khoảnh khắc ấm áp như thế này. Kiều Trạch rất thích cảm giác bàn tay nhỏ bé mềm mại của Tả Á xoa bóp cho anh.
Kiều Trạch không muốn khiến cho Tả Á phải cảm thấy hối hận, hối hận vì đã
lựa chọn anh, nhưng hình như đã lâu rồi cô không cười, thậm chí lại còn
có chút phản kháng mỗi khi hai người ân ái, cô không còn thoải mái như
trước nữa. Anh nghĩ mình có thể đối xử tốt với cô, muốn có thời gian để
chăm sóc cô, nhưng gần đây anh thật sự rất bận.
Thích có đủ hay không, có đủ hay không, đối với anh mà nói, có lẽ là đủ,
nhưng đối với Tả Á, chỉ là hơi có cảm giác với người đàn ông sống cùng
với mình, liệu có đủ hay không?
Kiều Trạch cầm bàn tay có chút lạnh lẽo của Tả Á, gần đây khí sắc của cô
không được tốt, gầy đi rất nhiều, bồi bổ thế nào cũng không tăng cân
được: “Ngày mai anh phải đi công tác, em cùng đi với anh.” Không thương
lượng, không phải là hỏi ý kiến, mà là trực tiếp quyết định, anh muốn cô cùng đi với anh.
Tả Á suy nghĩ một chút, mình đã hẹn với bác sĩ rồi, ngày mai cô phải làm
kiểm tra tổng quát, nhưng cô chưa nói những chuyện này với Kiều Trạch,
muốn đợi đến khi có kết quả, mới nói cho anh hay: “Anh còn phải đi làm
việc, em đi lại khiến anh phân tâm vì phải chăm sóc cho em, hơn nữa em
còn có việc, em ở nhà chờ anh, có được không?”
Lông mày Kiều Trạch khẽ nhíu lại, xem ra lá gan của cô ngày càng lớn rồi,
hơn nữa lại càng ngày không biết nghe lời, anh đã nói như thế mà dám từ
chối. Anh nhìn gương mặt gầy gò của cô, chân mày càng nhíu chặt hơn, “Có chỗ nào không thoải mái không, chút nữa anh dẫn em đến bệnh viện.”
Ngón tay Tả Á chọc chọc vào lồng ngực rắn chắc của Kiều Trạch, dặn dò: “Em
không sao, ngược lại là anh đó, không được làm việc quá sức, tổn hại đến thân thể, tiền lúc nào kiếm cũng được, không được quá liều mạng.”
Kiều Trạch cau mày, đưa tay giữ lấy gáy Tả Á kéo lại, Tả Á liền ngã vào ngực anh, Kiều Trạch liền ôm lấy eo cô, nâng cô lên, vác trên vai.
“Này, này, Kiều Trạch…….Anh đừng coi em là bao cát chứ.” Quả đấm nhỏ của Tả Á nện vào ngực Kiều Trạch nhưng lại giống như gãi ngứa. Sau khi Kiều
Trạch ném cô trên giường, liền đưa tay cởi bỏ áo ngủ ra, làm lộ ra lồng
ngực rắn chắc, rồi sau đó liền nhảy về phía Tả Á.
“Kiều Trạch…….Em còn chưa rửa bát, để em …….”
“Anh nhịn em lâu lắm rồi.” Kiều Trạch nói, khuôn mặt lạnh lùng đầy vẻ đe
dọa, nếu cô còn dám cự tuyệt, anh cũng sẽ không khách khí nữa, đã mấy
ngày nay anh không được giải toả rồi…….
Tả Á nhìn bộ dạng hung hăng của Kiều Trạch, như muốn nói hôm nay không
muốn cũng phải cho, hơn nữa còn phải cho nhiều, Tả Á chớp chớp mắt nhìn
Kiều Trạch, đáng thương kêu lên: “A…….Cứu mạng, có dê xồm…….”
Lời Tả Á bất thình lình bay ra khiến gương mặt lạnh nhạt của Kiều Trạch co
giật mấy cái. Còn biết đùa cơ đấy. Ngay sau đó khóe môi anh liền cong
lên rồi mạnh mẽ hôn môi của cô, lần này lại phải xa nhau nhiều ngày.
Anh phải thực hiện quyền lợi của mình đã…….Anh bất chấp tất cả mãnh liệt
muốn người phụ nữ phía dưới, nhìn đôi mắt quyến rũ mê ly của cô khi nằm
phía dưới anh, nhìn cô khi ở phía dưới anh mà đạt tới cao triều.
Khi Kiều Trạch kích tình bên trong cơ thể Tả Á, Tả Á nghe được tiếng Kiều
Trạch nỉ non cái gì đó. Âm thanh nhỏ đến mức không thể nghe được, nhưng
cô lại nghe thấy rất rõ, Kiều Trạch nói “Đừng rời bỏ anh”. Thân thể của
anh đè trên người cô, cô không nhịn được ôm lấy anh thật chặt, em sẽ
không rời bỏ anh, cả đời này…….
Kiều Trạch đi công tác, Tả Á lại đến bệnh viện làm kiểm tra. Lần đầu tiên cô tới kiểm tra là khi cô ngất xỉu ở khu thương mại, Chung Dương đã bắt ép mà đưa cô tới. Sau khi tới bệnh viện, miêu tả triệu chứng, kiểm tra một chút, lúc ấy bác sĩ nói tình trạng của cô không được tốt lắm, muốn cô
mau chóng sắp xếp thời gian để kiểm tra lại lần nữa.
Cô không cảm thấy mình sẽ bị bệnh gì nặng cả, bởi vì trừ khi cô bị choáng
váng đầu óc, mất hết sức lực, tinh thần ra thì không có biểu hiện gì xấu cả, có lẽ cô chỉ bị thiếu máu nhẹ thôi. Nhưng Chung Dương lại bị lời
của bác sĩ hù dọa, vẫn luôn thúc giục cô đến kiểm tra lần nữa.
Tả Á biết, Chung Dương là vì lo lắng cho cô nên mới thường xuyên gọi điện
cho cô, để cô sắp xếp thời gian đi làm kiểm tra, nhưng cô lại kéo dài
thêm mấy ngày nữa. Sau khi làm kiểm tra chẩn đoán chính xác, ba ngày sau mới có kết quả.
Lúc cô đến bệnh viện để lấy kết quả kiểm tra, cô chỉ đi có một mình, Kiều
Trạch vẫn đang công tác ở nước ngoài chưa về. Tả Á rất ghét mùi bệnh
viện, nhưng cô không thể không đến, lúc đi tới phòng bệnh, Tả Á lại thấy Chung Dương ở đó, sắc mặt của anh…….nói thế nào nhỉ, giống như người
chết rồi ấy, cái ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu Tả Á, cô vội
vàng lắc đầu, mình đang nghĩ cái gì vậy, sao lại nghĩ đến chuyện xui xẻo như vậy.
Chung Dương vừa thấy Tả Á liền giấu đi vẻ mặt nặng nề vừa rồi, miễn cưỡng
cười, muốn nói cái gì, nhưng lại phát hiện cổ họng bị nghẹn lại, không
nói được lên lời.
“Kết quả ra sao?” Tả Á hỏi.
Bác sĩ nhìn Chung Dương, rồi sau đó mới nói với Tả Á: “Người nhà của cô
không tới đây sao? Tôi cần nói chuyện với người thân cô.”
Trong lòng Tả Á lại xuất hiện dự cảm không lành, cô bị bệnh nặng gì sao? Cô
kiên quyết lắc đầu, có chút kích động nói: “Tôi là người bệnh, thân thể
là của tôi, nói với tôi là được rồi, không cần gọi người thân đến.”
Trong mắt Chung Dương mắt lóe lên tia lo lắng, “Tiểu Á, kết quả kiểm tra vẫn
chưa có, nếu không…….Anh dẫn em ra ngoài đi dạo một chút được không?”
Tả Á lắc đầu, cô không tin lời Chung Dương nói, kết quả là đã có rồi,
Chung Dương và bác sĩ nhất định là đang giấu cô chuyện gì đó, cô cố gắng không kích động nữa, mà thật bình tĩnh nói: “Tôi muốn biết kết quả
thật, được không? Tôi có quyền được biết kết quả, dù tốt hay xấu, tôi
cũng đều phải biết.”