Ba năm sau.
Lúc này, Tả Á đang học đại học năm 3. Cô đã cởi bỏ vẻ ngây thơ, ngày càng
xinh đẹp ra, dường như còn cao lớn hơn được chút. Thời gian ba năm có
nhiều thứ đã thay đổi, những thứ không thay đổi hầu như rất ít. Tình cảm từ nóng bỏng cũng trở nên bình thản ổn định.
Vẫn còn nhớ lúc đầu là Chung Dương lái xe đưa cô đến trường học, chuyện thi đậu đại học khi đó cô cũng không có báo cho người nhà mình biết, mãi
đến vào ngày sắp nhập học, trên đường tới trường cô mới gọi điện thoại
cho ba nói mình đã đậu đại học ở thành phố Q, đang trên đường tới
trường.
Thời điểm đó Tả Quốc Cường nghe được con gái đậu đại học tất nhiên cũng rất
vui mừng, nhưng khi nghe đến hết câu thì lại có vẻ hơi giận. Ngẫm nghĩ,
bản thân tự thấy thấy hổ thẹn vì chưa bao giờ nghĩ đến việc quan tâm đứa con gái này, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ nói được một câu là đi
đường cẩn thận, đến nơi thì gọi điện thoại báo, lúc rảnh ông sẽ đến thăm cô.
Tả Á có để dành được một kho bạc nhỏ, bình thường hàng tháng ba mẹ sẽ gửi
tiền cho cô, cộng lại số lượng cũng không nhỏ. Ngoài đóng học phí, cuộc
sống cũng coi như là dư dả. Có thể nói cô hiện tại nghèo nàn đến mức
chẳng còn gì nữa, chỉ còn mỗi tiền thôi, à, không đúng, bây giờ cô còn
có Chung Dương.
Nhớ lúc đó, sau khi sắp xếp ổn thỏa xong mọi thứ, hai người ai cũng không
nỡ rời xa nhau, cuối cùng Chung Dương phải ở lại thành phố Q với Tả Á
mấy hôm mới lưu luyến trở về. Tả Á lại không hề hay biết rằng, ngày đầu
tiên cô tựu trường, Kiều Trạch đã đứng từ xa đưa tiễn cô, anh chỉ đứng
tại một góc khuất không người chú ý, lặng lẽ hút thuốc nhìn cô và Chung
Dương ngọt ngào nói cười, nhìn vẻ mặt hăng hái cùng tinh thần phấn chấn
của cô khi đến trường học, cuối cùng lại lặng lẽ rời đi.
Trong khoảng thời gian Tả Á học đại học đó, cô rất ít liên lạc với người nhà, thường xuyên liên lạc ngoài Chung Dương ra còn lại là Kiều Trạch và
đồng đảng Chung Tĩnh. Chung Tĩnh thi vào một trường đại học ở tỉnh khác, hàng năm sẽ về nhà vào mỗi kỳ nghỉ, cũng sẽ tổ chức gặp mặt họp nhóm
một lần.
Trong thời gian này, cứ cách vài ngày là Chung Dương lại lái xe chạy đến tìm
cô để giải tỏa nỗi khổ tương tư. Nhóm chị em ở cùng ký túc xá với Tả Á
ai cũng biết Tả Á có một bạn trai đẹp đẽ sáng láng, hơn nữa còn rất yêu
cô. Ở đại học Tả Á rất kín kẽ, ít qua lại, tuy nhiên vẫn được không ít
người theo đuổi, nhưng Tả Á đều dứt khoát từ chối, không bao giờ chơi
trò mập mờ nước đôi. Dần dà, mọi người đều nói cô là người khó có thể
đến gần, tựa như “Băng Sơn Nữ Vương”, cái phong hiệu này làm cho Chung
Dương vô cùng thỏa chí, chứng minh người yêu bé nhỏ của anh luôn một
lòng một dạ với mình.
Mặc dù hai người đến với nhau có sự ngăn cách làm cản trở, nhưng càng ngăn
cách thì lại càng bền bĩ, ba năm qua đi tình cảm vẫn không có gì thay
đổi. Chung Dương vẫn đối với cô bằng cả tấm lòng sâu đậm, săn sóc che
chở đủ điều. Nhưng nói gì đi nữa thì Chung Dương cũng là người nối
nghiệp Chung thị, sau này sẽ tiếp nhận công ty, áp lực cũng càng ngày
càng lớn. Thời gian hai người gặp nhau cũng ngày càng ít đi, cơ hội gặp mặt lại càng hiếm hoi, đa số là nói chuyện qua thoại thời nhiều hơn.
Anh bảo, đợi cô tốt nghiệp xong sẽ kết hôn!
Còn Kiều Trạch thì thỉnh thoảng cũng có đến thăm cô. Nói là đi công tác nên tiện đường ghé xem cô thế nào, một năm sẽ có ba bốn lần như thế. Những
lần như vậy, hai người cùng nhau ăn bữa cơm, giống như bạn, cũng giống
như người thân, rồi lại giống như chẳng có gì. Thời gian ba năm, vẻ lãnh đạm của Kiều Trạch gần như bị không khí thương trường mài mòn….Vẫn là
một người trầm ổn ít nói lạnh lùng khó chịu, chính chắn nhưng không kém
phần quyến rũ, khiến cho người khác không có cơ hội thoái thác, đôi
tròng mắt kia luôn là vẻ lành lạnh, không cho bất kỳ ai nhìn thấu thế
giới nội tâm của anh.
Hôm nay là sinh nhật Chung Dương, năm đầu là cô ở bên cạnh chia vui với
Chung Dương, năm thứ hai cũng vậy, năm thứ ba này cũng vẫn chỉ có cô
thôi. Mọi năm, bất kể là sinh nhật cô hay Chung Dương, anh đều sẽ lái xe tới chỗ cô, sau đó hai người vui vẻ ở bên nhau. Năm nay, Tả Á có phần
không chắc chắn lắm, bởi vì đã gần một tháng qua cô không có gặp anh,
thậm chí điện thoại cũng chỉ có vài cuộc cho có. Cô biết anh bận, cho
nên cô rất thông cảm. Anh ấy không thể tới đây, vậy thì mình về, bởi vì
cô thật sự nhớ anh rồi.
Xin nghỉ và chuẩn bị xong mọi thứ thì Tả Á nhận được một cuộc điện thoại,
cô nhìn nhìn màn hình điện thoại di động thì thấy là số của Chu Văn Hiên gọi tới, trong lòng cảm thấy lạ nhưng vẫn nghe máy.
“A lô, có phải Tiểu Á không?”
“Dạ, em đây.” Tả Á vừa nghe điện thoại, vừa sắp xếp mấy bộ quần áo, mặc dù cảm thấy lạ nhưng cũng không để tâm lắm.
“Anh rể đây.” Người bên kia sợ Tả Á không biết mình là ai nên vội vàng giới thiệu.
“Anh rể, có chuyện gì sao?” Tả Á ngưng lại việc mình đang làm ngồi xuống bên giường.
Chu Văn Hiên ngập ngừng một hồi rồi nói: “Hai ngày này, em có thể về nhà được không, chị em sắp sinh rồi….”
Từ sau chuyện xảy ra lần đó, quan hệ giữa Tả Á và chị cô vẫn chưa hòa
thuận trở lại. Chị không chủ động liên lạc cô cũng sẽ không chủ động gọi cho Tả Vi. Thôi đi, tuy rằng tình cảm hôm nay đã không thể thân mật
được như xưa nữa, nhưng dẫu sao cũng là chị mình, bây giờ chị ấy sắp
sinh em bé, mình cũng nên trở về thăm một lần.
“Hôm nay em sẽ tới, bệnh viện nào vậy?”
Chu Văn Hiên nghe Tả Á đồng ý, hình như rất vui mừng, vội nói tên bệnh viện rồi dặn dò cô đi đường cẩn thận.
Tả Á cúp điện thoại, xách theo túi du lịch đi ra khỏi ký túc xá.
Sau khi ngồi lên xe, vốn định gọi điện thoại cho Chung Dương, nhưng nghĩ
lại muốn tạo cho anh sự ngạc nhiên bất ngờ. Về đến thành phố A đã là
giữa trưa, Tả Á đem đồ đạc gửi lại chỗ ở trước kia của mình, tắm rửa rồi nghỉ ngơi một chút, sau đó đến bệnh viện thăm Tả Vi.
Chu Văn Hiên đang đút Tả Vi ăn gì đó, vẻ mặt hai người tràn đầy ngọt ngào
hạnh phúc. Thấy Tả Á đến, Tả Vi liền cười nói, “Tiểu Á, em tới rồi ư,
chị cứ nghĩ em vẫn còn giận chị không ấy chứ!”
Tả Á liếc nhìn Tả Vi, “Em đến là để thăm cháu mình, chứ không liên quan hệ gì với chị.”
Tả Vi ra vẻ tức giận nói: “Bụng chị đã to thế này mà em còn chọc tức chị nữa, em được lắm đấy.”
Hai chị em cố gắng tạo cho không khí thoải mái, nhưng vẫn không tránh được
vẻ miễn cưỡng. Tả Á ngồi một lát, hỏi thăm một số vẫn đề liên quan đến
sự thay đổi ở người phụ nữ khi mang thai, biết được còn có một tuần nữa
Tả Vi mới sinh thì cô im lặng không nói gì, còn sớm như vậy đã đến bệnh
viện chờ sinh, xem ra hai người này đã quá mức căng thẳng rồi. Ở chơi
với Tả Vi cả một buổi chiều, tinh thần Tả Á có chút mất tập trung, cõi
lòng đã bay đến chỗ của Chung Dương mất rồi.
Tả Vi nhìn ra được trong lòng Tả Á đang thấp thỏm, vội nói: “Được rồi, đi
nhanh đi, đứng ngồi không yên thế này, có lẽ là chưa găp được Chung
Dương của em rồi đúng không!”
“Vậy em đi đây, là chị bảo em đi đó nhé, anh rể, anh phải chăm sóc tốt cho
chị hai đó, ngày mai em sẽ quay lại!” Tả Á cũng không còn khách sáo với
Tả Vi, hôn gió tạm biệt với Tả Vi xong liền đi ra khỏi bệnh viện.
Tả Á mua bánh sinh nhật, xách theo món quà bánh sinh nhật mà mình chuẩn bị đón xe đến nơi Chung Dương ở. Trong lòng thật không thể chờ đợi được
nữa muốn nhìn thấy khuôn mặt điển trai tuấn lãng kia, nhớ nhung lồng
ngực và hơi ấm của anh, muốn được cánh tay mạnh mẽ của anh ôm chặt vào
lòng.
Cô có chìa khóa chỗ Chung Dương ở, sau giờ nghỉ anh thường hay lui tới
đây, nơi này cũng rất gần với công ty của Chung Dương. Tả Á lên lầu,
thời điểm lấy chìa khóa mở ra cửa nhà Chung Dương liền ngửi thấy mùi cơm chín thơm phức.
Ah, cái người này, lại còn tự mình ở nhà làm cơm sao?
Tả Á rón rén đi tới nhà bếp, muốn nhìn thấy dáng vẻ vui sướng của Chung
Dương khi nhìn thấy mình. Thấy Chung Dương đang tựa vào khung cửa phòng
bếp, bóng dáng cao lớn mạnh mẽ rắn rỏi cùng bờ lưng rộng rãi mà cô rất
thương nhớ, muốn chạy tới ôm eo anh, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng hồn
nhiên không hề hay biết gì của Chung Dương, thì cô không nhịn được lớn
tiếng hù anh: “Chung Dương!”
Chung Dương thật sự đã bị hù cho giật mình, nhanh chóng xoay người lại, thời
điểm trông thấy Tả Á, quả thật vẻ mặt hơi hoảng hốt. Nhưng sau khi Tả Á
thấy trong nhà bếp lại có thêm một bóng dáng xinh đẹp nữa, thì sự kích
động và vui sướng của cô trong nháy mắt tắt lịm, giống như đang trong
ngày mùa đông còn bị dội xuống đầu một thùng nước lạnh, lạnh đến thấu
xương.