Thương tâm khổ sở khiến Tả Á không cầm lòng được nghĩ đến bài hát “Chia tay
vui vẻ”, lời ca cô không nhớ, chỉ nhớ duy nhất bốn chữ “Chia tay vui
vẻ”. Nhưng mà, chia tay thì làm sao có thể vui vẻ đây? Mình không hề có
chút vui vẻ nào, tâm tình khó chịu không thôi, muốn trốn vào một nơi nào đó không người để khóc lớn lên một trận cho đã.
Cô không muốn về nhà, không muốn gặp bất kỳ người quen nào, chỉ muốn một
mình gặm nhắm nỗi đau, một mình âm thầm chịu đựng. Tinh thần bấn loạn đi tới siêu thị mua hai lon bia. Cô muốn uống cho thật say, say rồi sẽ
quên đi những chuyện không vui, quên đi bởi vì Chung Dương mà khiến cô
vô cùng đau khổ, quên đi thái độ làm tổn thương người của người nhà họ
Chung, quên đi việc mỗi người sắp một ngả…..Quên đi sự đau lòng…..
Tả Á ra khỏi siêu thị, vội vàng khui hai lon bia nốc ừng ực, cuối cùng
giang thẳng hai tay vứt hết lon rỗng đi. Đầu óc có chút mụ mị, cô ngất
ngưỡng bước lên xe buýt, mãi đến trạm cuối cùng tài xế phải nhắc nhở cô
xuống xe, có vậy cô mới bước xuống xe với cơ thể lung lay bất ổn.
Dưới sắc trời mông lung, cô đứng trên vỉa hè ngước nhìn bầu trời bao la rộng lớn, ngắm nhìn không gian mênh mông và thần bí thế này. Mơ màng lú lẩn
thế nào bỗng nhiên cô lại nhớ tới lần đầu tiên tỏ tình của Chung Dương.
Trong một chiếc xe cạnh bờ biển, anh tỏ tình với vẻ vô lại, còn lưu manh mà
hôn cô, sau đó còn rất vô sỉ xông vào cuộc sống của cô, nắm trọn trái
tim cô. Nhưng bây giờ, tim đã không còn nữa, trống rỗng đến khó chịu.
Không nhịn được nữa Tả Á bật khóc lên, bước xuống bậc thang chạy tới bờ
cát, len lỏi qua dãy đá ngầm, lảo đảo nghiêng ngã bò lên một tảng đá cao chừng vài thước ở cách bờ cát rất xa.
Thân thể không vững, tầm mắt mơ hồ, đầu óc choáng váng, Tả Á cúi đầu nhìn
xuống mấy chữ “Đá liền cành”* màu đỏ to tướng dẫm ở dưới chân. Đá liền
cành gì chứ, đều là lũ chó má, con người cứ luôn không được ở bên nhau,
sao đá lại có thể liền cành được chứ? Cô bật cười khanh khách, cười đã
một hồi rồi lại khóc tiếp.
Gió rất lớn, rất lạnh thổi vào mặt Tả Á, thân thể đang phát run lập cập,
trái tim cũng lạnh lẽo không kém. Hoàn toàn trống rỗng, rỗng đến mức khó chịu, hai chân chợt mềm nhũn ngã ngồi lên mặt đá. Nghẹn ngào cùng với
tiếng gió biển tự hỏi: Mình say rồi ư, thế sao trái tim vẫn còn đau đớn
đến vậy.
Sắc trời dần tối, bọt sóng ướt át lành lạnh vỗ lên tảng đá, Tả Á vẫn nằm ở
nơi đó vừa khóc vừa cười, giọng nhừa nhựa hát lên bốn chữ “Chia tay vui
vẻ”. Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên ngắt lời cô. Tả Á nhíu nhíu mày, lục lọi cả buổi mới mò được điện thoại di động trong túi, cố
gắng mở hai mắt để tìm nút trả lời, lọ mọ mãi một lúc mới tìm được.
“A lô…..Ai đó, gọi cho tôi làm gì…..Mấy người đang làm phiền tôi ca hát đó có biết không, biết không hả…..”
Nghe lời nói bất thường của Tả Á, Kiều Trạch hơi lo lắng hỏi: “Em đang ở đâu? Không về trường học sao?”
“Hi hi hi…..” Tả Á cười khúc khích nói, “Kiều Trạch…..Là Kiều Trạch à…..Sao anh biết tôi không về trường học vậy…..Phải…..Phải đó, tôi không có về
trường học?”
Ở đầu điện thoại bên kia, Kiều Trạch nghe được âm thanh ầm ầm của tiếng
sóng biển, trong lòng mơ hồ thấy bất an, giọng nói cũng khẩn trương hẳn
lên, “Em ở đâu?”
Tả Á mơ mơ màng màng quay đầu lại, tay còn lại vỗ lên mặt đá, “Ồh….Tôi đang ở trên một tảng đá, trên một tảng đá rất lớn.”
“Rốt cuộc em ở đâu?” Lòng Kiều Trạch sốt ruột đến phát hoảng, lúc này thủy
triều đang lên, lại nghe Tả Á nói chuyện mơ mơ hồ hồ, giống như đang
uống rượu say vậy.
Tả Á trở người nằm dài ra tảng đá, trong bóng đêm mông lung tìm kiếm mấy
chữ to đùng trên tảng đá. Nhận định một hồi lâu mới vui mừng thốt lên,
“A ha…..Tìm được rồi, phía trên có chữ này, Đá liền cành…..Đúng rồi, là Đá liền cành.”
Nói xong phóng tầm mắt mơ hồ nhìn quanh bốn phía, đôi mắt to tròn trợn
trừng lên nhìn tới bốn phía đều là nước biển, vốn là bờ cát, đá ngầm lổm chổm đề đã bị nước biển bao phủ, mà chóp đá chỗ cô ngồi cũng sắp bị lấp mất, ý thức mơ hồ ngay lập tức tỉnh táo, Tả Á hoảng hốt hô lên: “Kiều
Trạch…..Kiều Trạch, nước biển lên tới đây rồi, tôi không xuống được,
Kiều Trạch…..!”
Kiều Trạch nghe lời Tả Á nói mà tim như muốn ngưng đập, khẩn trương hét lên: “Đừng sợ, tôi sẽ đến đó ngay.”
…..
Khi Kiều Trạch cùng dân cảnh xách theo đèn pha chạy tới vùng nước biển nơi
Đá liền cành, chiếu rọi tới chỗ của Tả Á thì thấy nước biển đã tràn qua
tảng đá ngầm, Tả Á như người chết nằm sóng xoài trên mặt đá, sóng biển
vỗ lên người như thể bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị dìm xuống biển.
Nỗi sợ hãi như quấn chặt lấy trái tim Kiều Trạch, sắc mặt đông lạnh dọa
người, nhìn chòng chọc vào vị trí Tả Á. Dân cảnh quen thuộc hoàn cảnh
nơi này nói chung quanh chỗ Tả Á đều có đá ngầm, thuyền bè không cách
nào ngang nhiên đi vào được.
Nghe xong lời dân cảnh nói, lòng Kiều Trạch như lửa đốt vội cởi xuống tây
trang, không chút suy nghĩ liền nhảy vào trong làn nước biển lạnh lẽo,
ngay lập tức bơi về phía Tả Á. Hai dân cảnh cũng vội vàng nhảy xuống
cùng bơi theo qua cứu người.
Khi Kiều Trạch vươn tay ôm Tả Á vào lòng, thời điểm Tả Á quơ múa tay muốn
ôm lấy anh, trái tim anh mới có lại nhịp thở ban đầu. Tả Á còn sống, cô
ấy không sao rồi. Anh không dám nghĩ tới, nếu như anh không gọi điện
thoại, nếu như anh không chạy tới kịp, hậu quả sẽ đáng sợ như thế nào.
Nhưng cũng may, cũng may cô không sao cả, cơ thể chỉ bị lạnh đông cứng thôi.
Vốn định đưa cô đến bệnh viện, nhưng Tả Á lại túm chặt chiếc áo ướt nhẹp của Kiều Trạch gào khóc lên bảo không muốn đến bệnh viện.
Thấy Tả Á còn có hơi sức gào khóc, mà hình như cũng không có bị sặc nước
biển, sau khi nói lời cảm ơn với mấy vị dân cảnh xong, Kiều Trạch liền
bế Tả Á đi đến khách sạn gần đó.
Anh vừa đau lòng vừa thấy giận, tại sao lại uống say tới mức này, thật sự
không dám nghĩ cô đã xảy ra chuyện gì. Ném Tả Á lên giường, Kiều Trạch
cởi xuống bộ đồ đã bị nước biển ngấm ướt, để lộ ra một thân hình tráng
kiện. Sau đó anh lôi Tả Á dậy, vỗ vỗ lên mặt cho cô tỉnh lại. Nhưng Tả Á lại cười khúc khích với dáng vẻ nửa tỉnh nửa say, ánh mắt mê ly ẩn chứa sự đau khổ và cô đơn, nhưng lại không hề hay biết thiếu chút nữa mình
đã bị mất mạng, còn lẩm bẩm đừng làm ồn, đừng làm ồn.
Kiều Trạch tức giận không nhẹ, hồn vía anh vì chuyện khi nãy bị dọa cho muốn bay mất, mà cô gái này lại không hề hay biết gì cả, không biết lúc đó
nguy hiểm thế nào, cũng không biết tự chăm sóc cho mình. Rốt cuộc vì
sao cô lại nổi điên uống say như vậy, còn chạy đến chỗ đá ngầm đó, lại
không biết đang mùa thủy triều lên.
Kiều Trạch với sắc mặt khó coi đi vào trong nhà tắm xả đầy bồn nước nóng,
rồi trở ra lại phòng ngủ. Anh hơi do dự nhìn sắc mặt tím tái, đôi môi
trắng bệch của Tả Á, sau đó đưa tay túm cô dậy cởi ra bộ quần áo ướt
đẫm, chỉ chừa lại cho cô bộ đồ lót màu đen. Tròng mắt Kiều Trạch bỗng
trở nên âm u, cuối cùng anh chuyển tầm mắt sang hướng khác, bế cô lên ôm vào lòng đi tới phòng tắm, đặt cô vào trong bồn nước ấm áp, cô còn
thoải mái lầm bầm một tiếng.
Anh ngồi cạnh trông chừng cô, nếu không, cô không phải bị nước biển dìm
chết, mà là bị bồn nước tắm này nhấn chìm chết. Đợi cô có được độ ấm trở lại, anh mới dùng chiếc khăn tắm lớn quấn cô lại bế trở về giường. Tay
cô vòng qua cổ anh không chịu buông, làm nũng y hệt như đứa trẻ nói,
“Không cho đi…..Không cho đi, ở lại ngủ với em đi, nếu không, em không
thèm để ý tới anh nữa.”
Trái tim Kiều Trạch như bị co quắp lại, mặt lạnh túm lấy góc khăn tắm lau
mái tóc còn vương nước cho Tả Á, tròng mắt đen ngắm nhìn cô gái đang ôm ở trong lòng. Cô đã trưởng thành rồi, đã là một cô gái xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp của cô lại nở rộ vì một đàn ông khác.
Nghĩ tới chỉ một chút nữa thôi Tả Á đã biến mất khỏi cuộc đời mình, trong
lòng Kiều Trạch vô cùng hoảng sợ đau đớn, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy
sợ. Không kiềm lòng được đưa tay ôm chặt lấy cô, nghẹn giọng nói: “Đừng
bao giờ dọa người khác như vậy nữa, có biết không!” Giọng điệu ra lệnh,
nhưng lại chất chứa bao nhiêu nỗi lo lắng, cũng chẳng quan tâm là cô có
thể nghe được hay không, chỉ muốn trấn an nỗi bất an cùng sợ hãi trong
lòng mình.