Tả Á theo lời hẹn đi tới một quán cà phê
khác nổi tiếng, trước khi đến cô rất vui sướng bởi vì người hẹn cô chính là anh Chu mà cô đã thầm mến từ rất lâu. Nhưng dù thế nào cô cũng không ngờ rằng, anh Chu lại dùng khuôn mặt ngọt ngào mà nói với cô, “Tiểu Á,
anh và chị em đang cặp kè đấy, em là người đầu tiên biết chuyện này đó,
ngạc nhiên không?”
Nhìn chị hạnh phúc ngượng ngùng rúc vào
người anh, mái tóc dài cùng khuôn mặt trái xoan nho nhỏ, duyên dáng dịu
dàng y hệt như một bức tranh vẽ, xinh đẹp đến nỗi khiến cho người ta
phải động lòng.
Cô đột nhiện muốn cười nhưng cổ họng lại
đắng chát không thốt nổi nên lời, tim co thắt đau đớn tưởng chừng như
sắp không thở nổi. Đây chính là tin vui bất ngờ mà chị hai mình hôm nay
thần thần bí bí nói với mình đó sao, đây chính là tin vui bí mật mà hôm
nay anh Chu hẹn mình ra ngoài bảo là muốn báo với mình ư, đúng là có ngỡ ngàng kinh ngạc chứ không hề có chút vui sướng nào.
Mình đã thích ảnh rất lâu rồi, cứ nghĩ đợi sau khi tốt nghiệp cấp 3 xong sẽ thổ lộ với ảnh, nhưng….Không ngờ kết
quả hôm nay lại là thế này. Thì ra anh Chu yêu chị hai, có lẽ chưa thổ
lộ cũng là một chuyện tốt, không dẫn đến tình huống chẳng ra làm sao
khiến cho chị hai lúng túng và khó xử.
Trong lòng cảm thấy đắng chát như cà phê
trong ly vậy. Chị hai, tại sao phải là chị hai chứ? Họ bắt đầu từ khi
nào? Gượng gạo cười nói vài lời chúc mừng, viện cớ không làm kì đà cản
mũi để thoát khỏi cái nơi chỉ khiến cho người ta cảm thấy không thở nổi
này…..
“Anh Chu, em thích anh lắm, anh có biết không?” Trong lòng thầm thốt lên như vậy.
Tả Á ngơ ngác đi ra khỏi quán cà phê thanh nhã. Trái tim lạnh lẽo nhói buốt, muốn khóc nhưng lại khóc không thành
tiếng. Tâm tình như bầu trời âm u, lững thững bước đi từng bước rất nặng nề. Giữa lúc đang ngẩn ngơ, không biết từ đâu bỗng có một sức lực rất
mạnh tóm lấy cổ tay cô. Cô chưa kịp có phản ứng kịp thì đã ngã ngồi vào
lòng của người nọ, cô bất ngờ hoảng hốt hô lên vừa định mở miệng thì
người đàn ông nọ lại mở miệng nói trước: “Cô bé, sao em lại ở đây?”
Đầu vịt hay đầu gà cái gì chứ? Tả Á bực
dọc nhìn tới người đàn ông nọ. Mặt mũi rất tuấn tú, từng đường nét trên
mặt không có chỗ nào chê được, sở hữu một đôi mắt sâu mơ hồ phức tạp,
sống mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng cực kì hấp dẫn. Mình dám chắc rằng
mình không hề biết anh ta. Nhưng mà nhìn dáng vẻ anh ta cũng không giống người bị điên, vậy tại sao lại nắm tay mình không buông, còn làm ra vẻ
như thể quen biết rất thân nữa? (đầu gà hay đầu vịt là anh này gọi nữ 9
là nha đầu ấy :D)
“Tôi không quen anh. . . . !” Cô giãy giụa, tâm trạng buồn bã làm cô không còn hơi sức muốn nói thêm một lời nào nữa.
Người đàn ông nọ không cảm nhận được tâm
tình u ám đó của cô, cánh tay vẫn ôm thật chặt bả vai cô còn rất thân
mật nhìn cô nói: “Em à, anh đã nói chia tay với cô ta rồi, đừng giận
nữa!”
Tả Á cố giữ cho đầu óc mình bình tĩnh lại, ha ha cười khổ, không ngờ mình lại bị một người đàn ông xa lạ lôi kéo
làm bia đỡ đạn. Trong lòng bỗng bốc lên một ngọn lửa nhỏ, đang muốn phát tác thì người phụ nữ ở phía đối diện vẻ mặt như rất đau khổ khoa trương thốt lên: “Chung Dương, anh thích cô gái này hả? Cô ta đã đủ tuổi
trưởng thành chưa? Muốn ngực không có ngực, cần mông chẳng có mông,
tướng tá y hệt như hạt đậu chưa nẩy mầm như thế, anh ưng cô ta ở điểm
nào?”
Hạt đậu chưa nẩy mầm? Mình đúng là chưa đủ tuổi thành niên thật, tuy chỉ mới mười bảy tuổi thôi nhưng mình phát
triển cũng tương đối ok mà? Lòng yêu thích cái đẹp con người ai cũng có, thế nhưng bị người phụ nữ này nói mình xấu xí đến mức như thể không ai
thèm ngó vậy, còn ra vẻ dọa người nữa, trong lòng tất nhiên là thấy
không thoải mái. Cơn tức giận của Tả Á đối với người có tên là Chung
Dương nọ liền chuyển sang người phụ nữ miệng mồm không biết chừng mực
kia.
Vốn định nói mình không phải là bạn gái
của người tên Chung Dương gì đó, nhưng cuối cùng cô đã lựa chọn im lặng, ngọn lửa nhỏ trong mắt dần dần tắt lịm, thân hình phản kháng bỗng chốc
đã trở nên dịu dàng hẳn ra, lẳng lặng mà ngồi im tại chỗ.
Chung Dương nhìn thấy phản ứng đó của Tả Á thì khóe môi thoáng hiện lên ý cười nhẹ rất mê người, nhưng ở trong mắt của Tả Á thì điều đó thật vô cùng xấu xa. Anh vỗ vỗ bả vai Tả Á rồi
nhìn người phụ nữ kia nói: “Dáng người bảo bối nhà tôi đó là hàng thật
100% đấy!”
Đồ lưu manh! Tả Á trợn mắt rồi ngay sau đó nở nụ cười giả lả, gót giầy nhỏ âm thầm dùng sức hung hăng dậm lên chân của Chung Dương thật mạnh…..
Thế nhưng Chung Dương lại không hề tỏ ra
đau đớn gì cả, vẻ mặt còn cười cười giống như không có cảm giác. Nhưng
mà bàn tay đang ôm bả vai Tả Á hơi bóp chặt một chút vì thật ra anh đang rất đau…..
Người phụ nữ ấy dường như không thể nào
tin nổi, hai cánh tay bắt chéo ở trước ngực, thân hình thụt lùi về phía
sau, “Em đã đi theo anh lâu như thế, nếu anh muốn chia tay cũng được, em muốn 100 vạn!”
Trong lòng Tả Á thần mắng người phụ nữ này thật không biết liêm sĩ, là phụ nữ thì dù có thế nào cũng không thể để
cho đàn ông coi thường mình chứ. Đúng ra lúc này cô ta nên bước lên vung cho người đàn ông này một cái tát thật mạnh rồi sau đó ngẩng đầu lên
hiên ngang bỏ đi chứ.
“Được!” Chung Dương lên tiếng sảng khoái
đồng ý, từ trong túi áo tây trang móc ra cuốn chi phiếu cùng một cây bút rất tinh xảo, đang muốn viết chi phiếu thì Tả Á có vẻ hơi lưỡng lự nhìn người phụ nữ kia nói: “Chuyện này….Một trăm vạn…….Có phải hơi ít hay
không, một ngàn vạn thế nào?” Tả Á nói xong bụng dạ xấu xa nhìn sang
Chung Dương, ánh mắt có sự khiêu khích cố tình để cho người nào đó
xem…..
Người phụ nữ nọ bỗng sững sờ, Chung Dương thì híp mắt nhìn Tả Á đứng ngay bên cạnh, trong mắt hình như có điều suy tư.
Người phụ nữ ấy lại nghĩ rằng Tả Á đang
muốn chơi mình, rất tức giận nhưng không thể ăn nói khép nép hơn: “Ký
chi phiếu đi, có hợp thì sẽ có tan thôi, tôi không có tâm tình để đùa
giỡn với các người đâu, người ta đang đau lòng sắp chết đến nơi rồi.”
Đúng là cô gái nhát gan!
Chung Dương ký vào tấm chi phiếu, người phụ nữ lấy xong xoay người bỏ đi.
Tình yêu, có thể mua đứt bằng tiền sao?
Có lẽ, đó không phải là tình yêu!
Sau khi người phụ nữ ấy bỏ đi, Tả Á nhìn
cánh tay của tên đàn ông nọ vẫn đang khoác lên vai mình hình như không
hề có ý định bỏ xuống. Cô rất tự nhiên duỗi tay ra cột lại mái tóc rồi
sau đó đứng dậy, lại dùng gót giày xăng-̣đan nhọn kia hung hăng dẫm mạnh lên chân Chung Dương một lần nữa.
Chung Dương đau đến chảy nước mắt, rốt
cuộc không thể giả vờ bình tĩnh như thể không có chuyện gì được nữa. Tả Á nhân lúc Chung Dương đang cúi đầu kêu đau chói lói thì giáng thêm một
cái tát vào gáy anh, “Chớ có khinh thường phụ nữ như thế nhá!” Nói xong
đứng dậy bỏ đi, thời điểm xoay người mái tóc dài tung bay vẽ ra một
đường cong cực kỳ đẹp.
Chung Dương chau mày quay đầu nhìn theo
bóng lưng của Tả Á, thế này mà cũng được coi là phụ nữ sao? Phụ nữ nhìn
thấy mình không cần ngoắc tay cũng bu lại một đống cố sức lấy lòng, mình đã sống hai mươi lăm năm không ngờ hôm nay lần đầu tiên bị một con nhóc giáng cho một bạt tai.
Một người đàn ông dáng vẻ như là quản lý
lo lắng chạy tới, dè dặt thận trọng hỏi: “Cậu Chung à, chân cậu không
sao chứ, có cần bảo người đến dạy dỗ cô gái đó một chút hay không……..”
“Không có việc gì!” Chung Dương giận quá hóa cười, nhóc con này thật thú vị.
***
Sua khi Tả Á rời khỏi quán cà phê, vẫn cứ
bước đi chẳng có mục đích gì, bất tri bất giác đã đi tới quảng trường.
Người đến người đi lướt qua mình nhiều như vậy nhưng chỉ có một mình
mình là đang đau lòng mà thôi. Trong quảng trường đang phát một bài hát
vô cùng thương cảm, tim của Tả Á cũng theo đó mà co rút đau nhói, mất
mác ngồi phịch xuống chiếc ghế dài ở ngay cửa rồi khóc lên. Từ tiếng nấc nghẹn nho nhỏ dần dần biến thành tiếng khóc tức tưởi.
Không biết qua bao lâu, ngay lúc cô không
còn chút hình tượng nào mà ngồi khóc thút thít thì có một bàn tay to màu da nâu đưa tới một chiếc khăn tay dành cho đàn ông. Cô cũng không thèm
nhìn người đến là ai liền thò tay cầm lấy nó rồi lau nước mắt và nước
mũi của mình.
Tiếng khóc dần giảm hẳn mới ngẩng đầu lên
nhìn thì thấy một người đàn ông rất điển trai, có vẻ lạnh lùng còn có
chút lưu manh nữa. Là anh ta, người đàn ông mới vừa rồi đụng phải mình ở quán cà phê. Chợt nhớ lại cái tát khi nãy mình đã chào hỏi anh ta,
chẳng lẽ anh ta đến để trả thù sao?
Tả Á nghĩ tới mới vừa rồi mình giống như
con gà trống sừng cồ chiến đấu còn hiện tại thì khóc đến thảm hại thế
này, không biết tại sao bây giờ ở trước mặt người đàn ông này cô lại
thấy có chút ngượng ngùng. Hai chân ở trên ghế chụm lại vào nhau rồi
vòng hai cánh tay quanh chân cúi đầu xuống nói: “Anh đi theo tôi làm
gì?”
Anh ngồi xuống cạnh cô, ánh mắt sâu sắc
kèm theo chút tia sáng của sự tìm tòi, nhíu mày nói: “Thì tôi đang học
cách coi phụ nữ là trên hết đây! Cô……Khóc thật là khó coi!”
Tả Á hơi ngượng đứng lên nói: “Tôi phải đi đây, anh đừng có đi theo tôi nữa.”
Chung Dương lại hô lên: “Cô đã giẫm hư giầy quý của tôi, còn nữa, nói không chừng chân của tôi đã bị thương rồi đó!”
Tả Á quay đầu lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp còn có sự khổ sở, trợn mắt nhìn Chung Dương nói: “Đừng có đùa
quá trớn như thế!”
Chung Dương đi tới đứng ở trước mặt cô móc ra điện thoại di động rồi nói, “Cho tôi số điện thoại của cô!”
“Tôi không có điện thoại di động!” Bằng trực giác, Tả Á thực sự không muốn trêu chọc tới tên đàn ông này.
Chung Dương ngoài mặt thì cười nhưng trong giọng nói không hề có ý đùa giỡn nói: “Trên cổ cô đang treo đó là cái gì?”
Tả Á cau mày, trên cổ cô đúng là đang đeo
cái điện thoại di động. Nhưng mà…..Không đợi cô mở miệng, Chung Dương đã đưa tay đoạt lấy chiếc điện thoại di động của cô, sau đó bấm gọi vào
một dãy số, đợi sau khi điện thoại của mình vang lên rồi mới hài lòng
trả nó về vị trí cũ.
“Tôi đưa cô về!”
“Không cần, tự tôi có thể về được!”
“Cũng được!” Chung Dương cất điện thoại
vào rồi vươn tay ra nói, “Nhưng cũng phải giới thiệu một chút, tôi tên
là Chung Dương, còn cô?”
Thấy Tả Á không muốn nói, Chung Dương lại nói: “Nếu không tôi đưa cô về nhà!”
Tả Á không muốn tiếp tục dây dưa nữa, vì
thế cũng vươn tay ra thản nhiên nói: “Tả Bối Bối!” Dù sao hắn ta cũng
đâu có biết là mình nói bịa hay thật.
Chung Dương nắm chặt lấy bàn tay của Tả Á nói: “Được, vậy hẹn ngày gặp lại,
hôm nay cô đã giúp tôi một lần, sau này có cần thì cứ tìm tôi!”
Không phải là Tả Á chưa từng bắt tay với đàn ông, nhưng đây là lần đầu
tiên cô cảm thấy nó kỳ lạ như thế nào ấy. Tay của anh ta thật ấm áp, còn nắm rất chặt rất lâu, cô muốn rút tay về thế nhưng anh ta lại không
chịu buông tay, mặt cô từ từ nóng bừng lên, chỉ có thể hung hăng trừng
mắt nhìn Chung Dương.
Chung Dương cười nhạt buông tay cô ra, ngắn ngọn nói: “Hẹn gặp lại!”
“Hẹn gặp lại!” Còn lâu mới gặp lại á, tôi cũng chẳng cần anh phải báo đáp gì cả.
Chung Dương xoay người bỏ đi để lại bóng lưng cao lớn rắn rỏi, đàn ông như vậy thật đúng là mầm móng tai họa cho phụ nữ mà.