“Đây là đâu vậy?” Tả Á hoảng hốt ngước mắt lên nhìn ngôi biệt thự sang trọng trước mắt, trong lòng không hề cảm thấy hoang mang lo lắng, dường như
bây giờ cho dù Kim Tự Tháp có đột nhiên xuất hiện trước mặt cô cũng
khong nhíu chân mày.
“Nhà tôi.” Một giọng nam trầm ấm truyền đến tai cô, cô quay đầu nhìn, chợt
thấy một người đàn ông, con người của anh ta cũng giống như giọng nói,
lộ ra vẻ tuấn mỹ không thể nào che giấu được.
“Nhà anh sao?” Đôi mắt Tả Á nhìn xung quanh như chợt thoát ra khỏi sự chím
đắm trong nỗi đau không thể kìm nén lại vừa rồi, “Tại sao tôi lại ở đây? Anh là ai?”
“Tôi có hỏi cô muốn đi đâu, cô nói đi đâu cũng được.” Người đàn ông ấy cười, lộ ra một hàm răng trắng toát, nụ cười kia như câu dẫn hồn phách của
người khác, nhưng hiện tại Tả Á không còn lòng dạ nào mà thưởng thức
trai đẹp, giờ phút này cô mới phát hiện, lúc ra khỏi khách sạn mình ngồi lên chiếc xe này, hình như đây không phải là taxi, và người đàn ông
ngồi bên cạnh cô cũng không phải là tài xế.
Nhưng cô lại không thể nhớ ra mình vào chiếc xe này bằng cách nào, cũng không nhớ mình đã nói những gì, nhưng có lẽ cô thật sự bắt nhầm xe rồi, sao
lại gặp phải chuyện đen đủi như vậy chứ, Tả Á có một chút hốt hoảng:
“Xin lỗi anh…….Tôi cứ nghĩ đây là xe taxi cho nên……..”
Tả Á lúng túng nói xong liền định đẩy cửa xuống xe, người đàn ông kia lại nói: “Cứ đi như vậy à?”
Bàn tay đang đẩy cửa của Tả Á chợt ngừng lại: “A…….Cám ơn anh đã cho tôi đi nhờ xe, hẹn gặp lại.” Bộ dạng cô vẫn mang vẻ mất hồn, không tập trung
như trước.
“Cô làm bẩn xe tôi.” Người đàn ông nhíu mày, ý muốn nói rằng cô làm bẩn xe tôi, rồi bỏ đi, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.
Tả Á cúi đầu, thấy toàn thân mình ướt sũng, còn làm ướt cả ghế xe của
người ta nữa, dưới chân cũng có một vũng nước đọng, đệm xe màu trắng bị
ướt, rất dễ thấy, lúc Tả Á đang định nói gì đó, người đàn ông kia đã mở
cửa xuống xe, đi tới phía bên chỗ cô ngồi mở cửa ra: “Xuống xe thôi.”
Anh ta muốn làm cái gì thế?
Người đàn ông này thấy cô cứ ngây người ngồi đó, có chút không kiên nhẫn, đưa tay kéo cô xuống xe: “Cô làm bẩn thì tất nhiên phải chịu trách nhiệm
rửa sạch rồi.”
Lúc này Tả Á lúc này mới hoảng hốt, quên mất cảm giác hít thở không thông
lúc nãy, quên mất mình đang đau đớn khổ sở, vội vàng muốn giật tay thoát khỏi bàn tay đang nắm tay mình của người đàn ông kia: “Tôi…….tôi sẽ bồi thường tiền cho anh.”
Người đàn ông dùng một tay lôi Tả Á ra ngoài, một tay tháo chiếc đệm ra, ném
vào người Tả Á: “Bớt nói nhảm đi, tôi chỉ cần cô giặt nó sạch sẽ là được rồi.” Đàn ông nói xong, không khách khí mà lôi cổ tay Tả Á đi vào trong nhà.
Tả Á cau mày liên tục lui về phía sau, vùng vẫy muốn thoát khỏi tay anh
ta, cô không quen biết anh ta, cô không muốn vào nhà của anh ta, đem đệm xe nhét lại vào trong ngực người đàn ông, “Tôi đã nói tôi sẽ bồi thường cho anh rồi mà, tôi không đi vào đâu.”
Người đàn ông này tính tình cũng thật khác người, anh ta có chút tức giận đối với sự bất hợp tác của Tả Á, quát lên: “Cô thấy tôi là người thiếu tiền sao? Cô làm bẩn ghế của tôi thì cô phải giặt sạch đó sau đó mới được
rời đi, biết chưa?”
Người đàn ông xấu tính cũng khiến Tả Á không khỏi nổi giận, cản xe chặn đường anh ta là lỗi của cô, làm bẩn xe của anh ta cô cũng rất xin lỗi, nhưng
tại sao anh cứ bắt cô vào trong nhà? Không còn cách nào khác, Tả Á đành
phải ăn vạ, lẻo mồm già khẩu nói: “Này anh, nếu như không phải anh dừng
xe lung tung, chở người lung tung, thì làm sao tôi có thể làm bẩn xe anh được, còn nữa, anh giả bộ làm taxi chở tôi đến đây, cho nên đáng lẽ anh phải chở tôi về mới phải, nhưng tôi không phải là dạng người tính toán
chi li, cho nên coi như chúng ta hòa nhau, anh không cần phải đưa tôi
về, hẹn gặp lại.”
“Ba, sao ba lại ở đây cãi nhau với cô này thế?”
Tả Á quay đầu nhìn, liền nhìn thấy một bé trai khoảng bốn năm tuổi đang ôm một con gấu nhỏ đứng ở cửa, đôi mắt mịt mờ vì buồn ngủ, bàn tay nhỏ bé
dụi dụi mắt, hình như cậu nhóc đang ngủ thì bị hai người đánh thức.
Người đàn ông này vốn dĩ đang rất hung dữ, nhưng vừa nhìn thấy đứa bé
liền lập tức thay đổi thái độ, trở thành một người cha hiền lành: “Thần
Thần bị đánh thức à?”
Bé trai đi đôi dép bông tiếng gần tới chỗ Tả Á, bàn tay nhỏ bé ấm áp kéo
kéo bàn tay có chút lạnh lẽo của Tả Á: “Cô à, tính khí ba con có chút
nóng nảy, nhưng ba là người tốt, cô đừng sợ, Thần Thần đưa cô đi lau khô tóc nhé.”
Ngay khi bàn tay nhỏ bé ấm áp kia chạm vào bàn tay Tả Á, Tả Á hoàn toàn đầu hàng.
Vào nhà, người giúp việc dẫn Tả Á đi tắm rửa, đưa cho cô một bộ quần áo khô ráo, người giúp việc nói đó là quần áo của cô Thần Thần, cũng rất vừa
vặn với cô. Lúc Tả Á từ phòng tắm đi ra đã thấy người đàn ông tính tình
thô lỗ kia ngồi trên ghế sofa, còn Thần Thần thì đang ngồi bên cạnh
người đàn ông đó, tay nhỏ bé nâng mặt, nhìn Tả Á không chớp mắt.
“Dì thật là xinh đẹp! Ba à, cô ở nơi nào thế?”
Người đàn ông kia hừ lạnh một tiếng : “Nhặt được ở trên đường.”
Tả Á cau mày, không khỏi trừng mắt liếc người đàn ông kia, vẻ mặt anh ta
mang nét hào phóng của người đàn ông, cô đi tới trước mặt Thần Thần,
không nhịn được mà đưa tay sờ sờ mặt của nó : “Thần Thần mấy tuổi rồi ?”
“Thần Thần bốn tuổi ạ.” Thần Thần nói xong đưa ra bốn ngón tay ra, cực kỳ đáng yêu.
Đôi mắt to tròn đen láy của Thần Thần nhìn Tả Á, bộ dạng giống như một ông
cụ non nói : “Dì, sao ba con lại nhặt dì ở trên đường ? Sao dì không
mang theo ô, dầm mưa sẽ bị bệnh đó.”
Tả Á khẽ cười, trong lòng lại nhớ đến Tiểu Bảo, trái tim nhè nhẹ đau : “À,…..cô quên mang ô.”
“Được rồi, Thần Thần nên đi ngủ thôi, nếu không ngày mai lại ngủ nướng đó.”
Người đàn ông đứng dậy hai cánh tay vươn tới, ôm lấy bả vai Thần Thần,
giờ khắc này, Tả Á cảm nhận được tình cảm giữa cha và con trai thật thân thiết.
“Cô ơi, cô có thể kể chuyện cổ tích cho Thần Thần nghe được không? Đã lâu rồi ba con không kể cho con nghe.”
Người đàn ông lại nói: “Được rồi, Thần Thần, đi ngủ thôi.”
Thần Thần chép miệng, vẻ mặt như có chút mất mát, Tả Á không nhịn được nói: “Tôi…….tôi nghĩ tôi có thể……..”
…….
Thần Thần nằm bên cạnh Tả Á nghe cô kể chuyện cổ tích rồi dần dần chìm vào
giấc ngủ, mà Tả Á cũng buồn ngủ, nằm trên giường Thần Thần mà ngủ thiếp
đi, ngủ rất say rất sâu, trong ánh trăng mờ nhạt một đôi tay mạnh mẽ bế
cô lên, hơi thở quen thuộc, cái ôm quen thuộc khiến cô không nhịn được
mà rụt đầu lại, muốn hấp thu sự ấm áp của anh, thế nhưng sự ấm áp này,
tại sao, ngay cả trong mơ cũng làm trái tim cô đau nhói.
Kiều Trạch ôm Tả Á từ phòng ngủ ra ngoài, nhìn người đàn ông kia, Huyền Chí
Thương, trên thương trường cũng đã từng gặp mặt một lần, chỉ là không có hợp tác gì với nhau thôi: “Quấy rầy anh rồi, cảm ơn anh Huyền đã chăm
sóc cho vợ của tôi.”
Vợ của tôi, khi Kiều Trạch nói ra ba chữ này đã thể hiện sâu sắc ham muốn
giữ lấy cô của anh, anh như đang tuyên bố cái gì đó, Huyền Chí Thương
nhíu nhíu đôi mày rậm, trong mắt như có chút không chút kiên nhẫn: “Có
gì đâu, chỉ tiện tay thôi mà.”
Kiều Trạch không nói gì nữa, ôm Tả Á rời đi, Đường Lăng và Từ Bân cùng nói
lời xin lỗi với Huyền Chí Thương, rồi cũng xoay người rời đi. Huyền Chí
Thương nhìn bóng dáng Kiều Trạch rời đi, trong mắt lóe lên cái gì đó.
Bên tai loáng thoáng nhớ lại một câu nói, anh à, có thể cho tôi một điếu thuốc được không?
Ánh mắt của cô lúc ấy rất cô đơn, rất yếu ớt thật giống như một mảnh thuỷ
tinh mong manh dễ vỡ. Hôm nay, anh lại thấy cô mất hồn đứng giữa trời
mưa lớn, tại sao lúc nào anh nhìn thấy cô cũng đều là lúc cô đang phải
chịu bi thương?
***
Kiều Trạch ôm Tả Á trở về nhà, Tả Á vẫn chưa tỉnyh lại, anh chỉ định đặt cô
lên giường rồi anh sẽ đi ng, thế nhưng tay của cô lại níu chặt lấy quần
áo anh giống như người chết đuối vớ được chiếc bè gỗ, không chịu buông
tay.
Kiều Trạch không tiếp tục động đậy nữa, mà nằm xuống bên cạnh cô, mặc cho cô dựa vào ngực anh, cô đã phải chịu rất nhiều đau khổ, anh biết, cô yêu
Chung Dương, anh biết. Nhưng….anh không cách nào hiểu cô được.
Anh biết, đến cuối cùng anh cũng không thể nào chiếm được trái tim cô, cô
trong lòng anh chẳng có ý nghĩa gì cả, chỉ như một chiếc lông hồng thôi. Anh đã từng nói, anh có thể, có thể đi vào trái tim cô, cho dù không có được trái tim cô, thì chỉ cần có cô thôi, thế là đủ rồi.
Nhưng trái tim của cô, ánh mắt của cô lại đều chỉ có Chung Dương, anh trong
mắt cô không đáng giá một đồng, theo đuổi cô nhiều năm như vậy, anh thật sự mệt mỏi, từ thất vọng đã dần dần chuyển sang tuyệt vọng, tình yêu,
anh không thể ép buộc được nữa rồi.
Anh lạnh nhạt với cô, cô không oán trách, cô nhìn thấy anh và Tình Văn ở
bên nhau, cô cũng không quan tâm chút nào, anh nghĩ anh nên giành cho
mình một con đường sống, đi yêu người phụ nữ khác, lấy lại cuộc sống của mình, nhưng tại sao hôm nay Tả Á lại để cho anh thấy được sự không kìm
nén được cảm xúc của cô.
Yêu là một việc rất đỗi tự nhiên, nhưng buông tay lại cần rất nhiều thời
gian và dũng khí, mà anh đang tự cho mình một khoảng thời gian để học
cách quên, học cách buông tay. Kiều Trạch đưa tay vuốt ve khuôn mặt tái
nhợt của Tả Á, mọi chuyện đến đây là kết thúc rồi sao. Anh cứ nghĩ
rằng, cô đang đố kị, cô đang ghen, thậm chí cô…….đã có chút yêu anh,
nhưng làm sao có thể, sao cô lại có thể yêu anh được, trái tim của cô
đều đã thuộc về Chung Dương rồi. Cho dù là cô không còn hận anh nữa,
cũng không thể nào yêu anh được. Chuyện cô mất khống chế ngày hôm qua
cũng thực chẳng mang ý nghĩa gì.
Đang suy nghĩ thì chuông điện thoại di động chợt vang lên, Kiều Trạch móc
điện thoại di động ra, là Tình Văn, anh cúi đầu nhìn Tả Á đang nằm trong ngực mình, cậy bàn tay đang nắm lấy mình của Tả Á ra.
Bàn tay Tả Á trở nên trống rỗng, mất mát…….
Kiều Trạch do dự một chút rồi nghe điện thoại.
“Anh…….Tả Á không sao chứ?”
Kiều Trạch quay đầu lại liếc mắt nhìn Tả Á: “Không sao.”
“Vậy thì anh về đây được không? Ở một mình em sợ…….”
Sau một hồi yên lặng Kiều Trạch có chút mệt mỏi nói: “Em nghỉ trước, đừng chờ anh.”
“A, vậy anh cũng nghỉ ngơi sớm đi, em cúp trước đây.” Tình Văn có chút cô đơn cúp điện thoại.
Kiều Trạch tắt điện thoại di động, đang định tắt đèn đi, lại chợt nghe thấy
Tả Á đang mê sảng cái gì đó, giống như…anh nghe thấy tên của mình. Kiều
Trạch không nhịn được mà dừng lại, lại nghe thấy tiếng khóc nức nở của
Tả Á.
“Kiều Trạch…….Đừng đi…….Đừng…….”
Anh đột nhiên xoay người lại nhìn về phía cô, mắt cô vẫn nhắm chặt, vẫn còn đang ngủ say, cô chỉ là đang nói mơ, khuôn mặt ửng đỏ, khóe mắt có nước mắt trong suốt chảy ra, Kiều Trạch đi đến trước giường, khom lưng xuống bên giường, đưa tay cầm bả vai của cô, “Em…….Đang nói gì? Nói gì?”
Tả Á mơ màng mở mắt ra, như tỉnh như mê, cũng đưa tay ôm lấy cổ Kiều
Trạch, vùi mặt vào lồng ngực nóng bỏng của anh, đau đớn khóc nức nở:
“Đau …… Tiểu Á ……. Nhớ anh……. Giống như ……. Kiều Trạch ……..”
Trái tim Kiều Trạch đột nhiên không thể khống chế được mà trở nên cuồng
loạn, lời nói đứt quãng lời của cô, mỗi một chữ lại rõ ràng như gõ vào
trái tim Kiều Trạch, hai tay anh run rẩy nâng gương mặt gầy gò của Tả Á
lên, đôi mắt đen chăm chú nhìn cô, có chút hấp tấp cắt lời cô, nói: “Nói lại lần nữa, anh không nghe rõ, nói lại lần nữa đi!”
Nhưng Tả Á chỉ ôm anh thật chặt, không nói thêm gì nữa. Cái trán nóng bỏng,
bàn tay nhỏ bé lại lạnh lẽo, cô sốt rồi, hơn nữa, sốt cũng không nhẹ. Cô chỉ là đang nói mê sảng, đầu nóng cho nên mê sảng thôi, nhưng, những
lời đó cũng đủ làm cho anh động lòng…….
Kiều Trạch gọi bác sĩ tới truyền nước biển cho Tả Á, bởi vì cô nhất định
không chịu uống thuốc. Cho đến khi trời sáng, Tả Á mới hết sốt. Khi tỉnh lại, cô có chút mơ màng, cô đang ở nhà sao? nhưng sao cô lại ở nhà? Làm thế nào cô về nhà được?
Cô nhớ mình đã lên nhầm xe, bị đưa đến nhà của một người đàn ông kì lạ,
còn có đứa bé tên Thần Thần, biệt thự, mưa to, phòng khách sạn, Kiều
Trạch, Tình Văn, mọi chuyện đã xảy ra, từng đoạn kí ức cứ đua nhau hiện
về, hình ảnh Kiều Trạch và Tình Văn ở trong khách sạn cứ lẩn quẩn trong
đầu cô. Đầu của cô lại bắt đầu đau đớn, trái tim cũng co rút từng cơn,
cô không chịu đựng được mà ôm lấy tim mình, cô nhất định là bị bệnh rồi, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ.
Không thể tiếp tục suy nghĩ nữa, cô kéo chăn mỏng trùm qua đầu, nằm mơ, nằm
mơ, mọi chuyện ngày hôm qua nhất định là do cô nằm mơ thôi, tự thôi miên chính mình thôi. Trong lúc cô đang cố trốn tránh, lại chợt có người
không chút khách khí xốc chăn của cô lên, phá vỡ giấc mộng hão huyền của cô, tầm mắt Tả Á liền chạm ngay vào gương mặt tuấn tú khiến cô luôn lo
được lo mất. Cô không vui mừng như tưởng tượng mà thoáng cái gương mặt
trở nên trắng bệch, Tả Á theo bản năng túm lấy chăn, muốn trốn tránh
gương mặt này, nhưng Kiều Trạch lại không cho cô cơ hội đó.
“Tại sao không dám nhìn mặt anh?” Kiều Trạch ngồi bên cạnh cô, vẻ mặt không
chút gợn sóng hỏi cô, trong tay của anh đang bưng một chén cháo trắng,
một tay đặt lên trán cô để thử nhiệt độ, “Còn chỗ nào không thoải mái
không?”
Tả Á nhìn Kiều Trạch, cảm thấy như có cái gì đó không đúng, Tả Á kinh ngạc nằm ở đó, một câu cũng không nói ra được.
Kiều Trạch đến gần cô, đôi mắt đen khẽ nheo lại nhìn cô đe dọa, trầm giọng hỏi: “Hôm qua sao đột nhiên lại chạy trốn?”
“Anh…….rất thích Tình Văn sao?” Tại sao lại trốn chạy, cô không biết, không biết,
theo bản năng không muốn nghĩ tại sao mình làm vậy nữa, trong lòng chỉ
có ý nghĩ này thôi, “Anh…….anh muốn kết hôn với cô ấy sao?”
“Sao? Em muốn thành toàn cho anh hả?” Đôi mắt Kiều Trạch lạnh xuống mấy phần, anh đặt chén cháo lên chiếc bàn ở đầu giường, rồi đứng ở bên giường,
hơi thở lạnh lùng bao lấy quanh thân, có chút thất vọng, lại có chút tức giận, lửa giận phừng phừng nói: “Anh thích ai em còn không biết sao?
Nhiều năm như vậy, trong lòng em, anh vẫn không là cái gì cả sao? Trái
tim của anh, tình yêu của anh trong lòng em không đáng giá một đồng,
phải không? Từ bỏ anh không cần chút do dự nào, thậm chí…….còn muốn đẩy
anh sang cho người phụ nữ khác, phải không?”
“Không phải, không phải!” Tả Á không ngừng lắc đầu, cúi đầu kêu lên, không để
cho Kiều Trạch nói gì thêm nữa. Kiều Trạch đưa tay nắm lấy bả vai Tả Á:
“Vậy là cái gì, nói cho anh biết, là cái gì?”
Tả Á không nói ra, chỉ đau đớn nhìn Kiều Trạch, nhưng như vậy chỉ càng
khiến anh thêm thất vọng, khuôn mặt lạnh lẽo của Kiều Trạch tràn đầy nỗi thất vọng, rốt cuộc cô đang suy nghĩ gì, “Em đã không thể nào được nữa
rồi, phải không? tất cả mọi thứ của em đều giành cho anh ta, cho nên,
ngay cả hơi sức để đáp lại anh cũng không có, đúng không?”
“Nói, tại sao không nói gì!” Kiều Trạch thất vọng gầm nhẹ, anh chỉ muốn cô
trả lời một câu thôi, nếu như vậy anh sẽ tiếp tục cố gắng, nhưng, rõ
ràng, anh lại tiếp tục lãng phí rồi, “Ngày mai anh sẽ gọi luật sư đưa
thỏa thuận li hôn tới, em được tự do rồi, Tả Á!”
Anh muốn ly hôn? Anh muốn ly hôn? Tả Á nhìn Kiều Trạch xoay người, để lại
cho cô bóng lưng tuyệt tình, trái tim không khỏi hoảng loạn, vội ôm chặt lấy anh, khóc lên: “Kiều Trạch…….Em không muốn ly hôn, đừng ly hôn có
được không.”
Thân thể Kiều Trạch chợt cứng lại, anh rất muốn quay đầu, muốn ôm chặt cô
vào trong lồng ngực của mình, nhưng lại cố kiềm chế để không quay đầu
lại, chỉ lạnh lùng nói: “Tả Á…….chỉ mình anh đơn phương là không đủ, em
hiểu không? ly hôn, có lẽ, đối với chúng ta là biện pháp tốt nhất.”
Tả Á nức nở nói: “Không muốn……. Không muốn ly hôn ……. Kiều Trạch …….Có lẽ
em không đủ yêu anh ……. Nhưng, em thích anh…….em thích anh có đủ hay
không…….Có đủ không?”