Kiều Trạch tìm một khách sạn cho Tả Á nghỉ ngơi qua đêm. Tả Á tắm xong
mặc áo sơ mi trắng của Kiều Trạch đi ra. Quần áo của cô đã bẩn đến mức
không thể mặc nổi, mà nửa đêm cũng không có chỗ để mua quần áo.
Mặc chiếc áo sơ mai màu trắng rộng thùng thình, càng lộ rõ cô nhỏ gầy
biết bao nhiêu. Mặc dù áo sơ mi ngắn tay, nhưng Tả Á còn phải xắn lên
vài lớp mới có thể lộ ra phân nửa cánh tay, vạt áo dài tới đầu gối, để
lộ đôi chân thon dài trắng nõn.
Gương mặt điển trai của Kiều Trạch vẫn mang vẻ hờ hững. Lạnh lùng liếc mắt nhìn Tả Á anh trầm giọng nói: “Ngủ đi.”
Tả Á bò lên giường chui vào trong chăn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt
điển trai lạnh tanh của Kiều Trạch không chớp mắt. Sao anh ta biết mình ở đây chứ?
Kiều Trạch lạnh mặt, tròng mắt đen nhìn chằm chằm gương mặt lộ ra ngoài chăn của Tả Á, nghiêm nghị nói: “Về sau có đi đâu cũng phải nói cho tôi biết, nghe chưa?”
“Vâng!” Tả Á nhỏ giọng trả lời. Sắc mặt của Kiều Trạch âm u đáng sợ, cô chợt nhớ đến ước ao mấy ngày nay của mình dè dặt nói: “Kiều Trạch, tôi
muốn ăn canh sườn anh làm, sau khi về làm cho tôi ăn có được không?”
Kiều Trạch nhíu mày, đôi môi mỏng cương nghị nhếch lên cùng đôi con
ngươi thâm trầm đáng sợ, Tả Á tưởng anh không vui vội nói: “Tôi…..Tôi
ngủ đây, buồn ngủ quá.”
Cô nhắm mắt lại, được nằm trong tấm chăn thoải mái ngay lập tức ngủ
thiếp đi. Đây là những ngày khó khăn nhất mà cô – một người lớn từng này rồi – mới phải trải qua. Cô mệt muốn chết rồi, thật sự mệt muốn chết
rồi.
Kiều Trạch nhìn cô gái vừa nhắm mắt liền ngủ khì ra đó, vừa tức vừa
không biết phải làm sao. Vốn định dạy dỗ cô một trận, nhưng khi thấy
dáng vẻ đáng thương của cô thì lửa giận cũng nghẹn lại trong lòng.
Trong người không có đồng nào, ban đêm ngủ trong công viên, ban ngày
lang thang khắp nơi, bụng lại đói meo mấy ngày. Kiều Trạch thậm chí còn
không dám nghĩ đến những chuyện cô phải trải qua.
Lẳng lặng xoay người, mở cửa đi ra ngoài.
Tả Á ngủ thẳng tới giữa trưa ngày hôm sau, bụng đói kêu ọc ọc khiến cô
tỉnh lại. Mở mắt liếc nhìn xung quanh rất yên tĩnh. Cô rời giường rửa
mặt đánh răng, lúc chuẩn bị tới phòng bên cạnh gọi Kiều Trạch thì tiếng
gõ cửa đúng lúc lại vang lên.
Vừa mở cửa ra đã nhìn thấy một người phục vụ tới đưa cơm trưa, còn có
một bộ quần áo, chắc Kiều Trạch vừa mua. Tả Á nhìn thức ăn đưa tới, thậm chí còn có canh sườn cô nói ngày hôm qua. Cô cho rằng Kiều Trạch đặt
món.
Nữ phục vụ bí mật nói cho cô biết, canh sườn do Kiều Trạch thương lượng với khách sạn, đích thân xuống bếp làm. Kiều Trạch còn có việc cần xử
lý tối nay mới về, bảo cô đợi trong khách sạn. Lúc nữ phục vụ nói lời
này, giọng điệu khó nén vẻ ghen tỵ.
Sau khi phục vụ đi rồi, Tả Á nhìn chằm chằm vào canh sườn hồi lâu, hồi
lâu, không rõ cảm xúc trong lòng mình là gì, chỉ cảm thấy hốc mắt nong
nóng.
Bữa cơm này, Tả Á ăn bằng cả tấm lòng.
Hôm sau cô và Kiều Trạch ngồi máy bay trở lại thành phố A mà cô muốn
trốn đi. Tâm trạng Tả Á rất nặng nề, vẻ mặt ấm ức không vui.
Cô nói cho Kiều Trạch biết, cô không muốn về nhà, không muốn gặp mẹ,
muốn đợi đến khi tâm trạng khá hơn hẵng nói. Kiều Trạch bảo tài xế đến
đón hai người lái xe tới khu căn hộ cao cấp của anh. Vừa mới xuống xe,
đang định vào nhà thì vang lên tiếng gọi lo lắng sau lưng Tả Á.
“Tả Á!”
Tả Á quay đầu lại, thấy Chung Dương hốc mắt hồng hồng, râu ria lởm
chởm, ánh mắt thâm thúy mang nét lo lắng xúc động. Anh chạy vội về phía
cô, ôm cô vào lòng.
“Em đi đâu vậy, đi đâu vậy hả?” Lúc Chung Dương thấy quyển tạp chí đó
thì vội vàng gọi điện cho Tả Á nhưng gọi thế nào cũng không được. Tưởng
Tả Á thấy mấy thứ vớ vẩn trong tạp chí nên tức giận, nhưng mấy ngày liên tiếp không liên lạc được anh như sắp phát điên, chờ ở nhà của Kiều
Trạch mấy ngày qua, rốt cuộc hôm nay cũng đợi được Tả Á.
Kiều Trạch đứng cạnh bên lạnh lùng nhìn Chung Dương ôm Tả Á, chính là người đàn ông trên tạp chí – người thừa kế Chung thị.
Tả Á hơi nhíu mày, “Chung Dương, anh ôm em đau quá.”
Chung Dương vội buông Tả Á ra, ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô,
không nhịn được đau lòng nói: “Sao em lại gầy thế này? Có phải giận anh
nên không nhận điện thoại của anh không?”
“Em…..Không có chuyện gì đâu Chung Dương, em không có giận.”
“Tiểu Á!”
Một tiếng gọi quen thuộc vang lên, Tả Á quay đầu lại thấy một chiếc xe
dừng cách đó không xa, Tả Á thấy chị gái, anh Chu, ba mẹ, dượng cùng
bước xuống xe.
Sao họ đều tới đây? Tả Á không muốn gặp ba và mẹ, bất giác tránh sau lưng Kiều Trạch.
Điền Văn Lệ nhìn con gái gầy trơ xương muốn nói lại thôi, còn ba cô Tả Quốc Cường thì mang vẻ mặt xấu hổ.
Tả Vi ôm lấy Tả Á, không nhịn được nói: “Em gái ngốc, về sau không được như vậy, một mình chạy đến nơi xa như thế, tất cả mọi người đều lo lắng cho em gần chết.”
Tả Á cười cười nói: “Chị, không phải em đã về rồi sao? Không xảy ra chuyện gì cả, coi như đi du lịch cũng được.”
Thế này Chung Dương mới biết hình như đã xảy ra chuyện gì. Tầm mắt của
mọi người đều liếc về phía Chung Dương, Chung Dương chợt cau mày, “Tiểu
Á, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Kiều Trạch lạnh mặt, cau mày nói: “Lên nhà rồi nói một thể!”
Mọi người lên nhà, nhân số đông đảo, may
mà nhà Kiều Trạch khá lớn. Tả Quốc Cường và Kiều Vân đều là người có tầm ảnh hưởng trên thương trường, từng qua lại với người lớn của Chung thị.
Sau khi nói chuyện, Chung Dương mới biết bởi vì quyển tạp chí mà Tả Á
xung đột với người nhà, bỏ nhà ra đi đến tận thành phố T. Sao cô ấy có
thể đến nơi xa xôi như vậy? Chung Dương nghĩ mà vô cùng đau lòng. Phải
xung đột đến mức nào mới có thể khiến Tả Á luôn tràn đầy sức sống bỏ nhà ra đi? Chung Dương cũng đoán được phần nào, nhất định cô đã rất tủi
thân, mà anh không thoát khỏi liên quan.
Thấy nguyên nhân khiến Tả Á gầy đi không ít cũng có liên quan đến mình, Chung Dương càng thêm đau lòng. Anh đứng dậy, kéo tay Tả Á rồi ôm vào
lòng, rất chân thành tha thiết mà nói: “Thưa hai bác, Tả Á còn nhỏ,
nhưng cháu thích em ấy, hôm nay ở trước mặt người thân của Tiểu Á, cháu
sẽ nói hết lời trong lòng.”
“Cháu muốn được ở bên Tả Á, cháu thật lòng thích em ấy, chỉ cần Tả Á
bằng lòng, chúng cháu có thể lập tức đính hôn, đợi em ấy học xong, cháu
sẽ cưới em ấy.”
“Tôi không đồng ý, hai đứa không thích hợp.” Sau khi Chung Dương nói
xong, Điền Văn Lệ chợt mở miệng, bà vô cùng kích động nói với vẻ mặt vô
cùng tức giận.
Tả Á không nhịn được nhìn về phía mẹ mình. Cô vốn không biết phải đối
mặt với lời thổ lộ bất thình lình của Chung Dương ra sao, cũng có phần
hơi căng thẳng, thậm chí không biết vì sao lại liếc nhìn nét mặt của
Kiều Trạch.
Nhưng vì mẹ phản đối, khiến cô muốn nổi loạn, “Đây là chuyện của con,
con muốn ở bên Chung Dương, đợi chị hai và anh Chu đám cưới xong, con sẽ đính hôn với Chung Dương.”
Đôi mắt thâm trầm của Kiều Trạch liếc nhìn Tả Á. Anh lấy thuốc ra đốt
rồi hít sâu một hơi nhưng không lên tiếng, toàn thân toát ra hơi thở
lạnh lẽo.