Đường xuống núi, Tả Á hầu như là được Chung Dương cõng đi, nằm sấp trên lưng Chung Dương, Tả Á chợt nhớ đến
bờ lưng rộng rãi vững chắc có cảm giác rất an toàn của ba mình.
Lúc xuống tới chân núi thì trời đã
tối, Tả Á sớm đã ngủ gục trên lưng Chung Dương, Chung Dương cõng cô đến
một gia đình nông thôn ở gần đó để xin ở lại qua đêm. Tả Á ngủ đến quên
trời đất, Chung Dương tắm rửa sạch sẽ xong cũng không ăn uống gì, ngã
phịch xuống nằm cạnh Tả Á rồi mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Trong
lúc mơ màng ngủ, Chung Dương có cảm giác như mình được ôm cơ thể của một người, cảm giác ấy thiệt là tốt, vì vậy càng kéo lại ôm chặt hơn.
Trong số những cô gái mình biết, có
người như vậy ư? Tay anh không nhịn được di chuyển, luồn qua sự cản trở
của quần áo vòng tay ôm trọn cô gái trong lòng. Sau đó cơ thể cũng dán
sát tới theo bản năng. Hôm nay quá mệt mỏi và buồn ngủ, chẳng thế thì
nhất định mình phải nhiệt tình hưởng thụ cơ thể này một phen mới được.
***
Sáng hôm sau tỉnh lại, Tả Á cảm giác
như chạm phải vật gì nham nhám khiến cô vô cùng khó chịu, trước ngực như có 2 cái gì đó nóng hổi nắm lấy. Tả Á cúi đầu, thấy một cánh tay chui
vào quần áo của cô, cánh tay màu đồng cường tráng mà có lực. Cô bất động nhìn xuống, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, quay phắt đầu lại thì
nhấy khuôn mặt điển trai của Chung Dương.
Cô không la thét chói tai, mà chỉ
bằng tốc độ nhanh nhất để thoát khỏi vòng tay ôm ấp lẫn bàn tay ma quỷ
kia. Chung Dương bị tiếng ồn hơi cau đôi mày đẹp, tay càng ôm siết lại
chặt hơn nhưng trong tay trống rỗng, ngược lại di chuyển xuống phía dưới bóp mông Tả Á. Giọng nói khào khào rủ rỉ nói: “Bé ngoan, đừng lộn xộn,
ngủ thêm chút đi.”
“Chung Dương, anh là đồ lưu manh, đồ khốn….Mau dậy đi!”
Tả Á tức giận la chói lói, với tay tóm lấy chiếc gối đập vào mặt Chung
Dương còn nhấc chân đá vào người anh. Với một người có chiều cao 1m8 như Chung Dương, làm sao cô có thể đạp nổi anh xuống giường.
Chung Dương bị đánh phải giật mình
tỉnh dậy, mơ mơ màng màng không hiểu chuyện gì nhìn tới gương mặt giận
dữ của Tả Á, bàn tay thì vẫn đang giữ chặt lấy cái mông của Tả Á.
Chẵng những anh không có tí nào thể
hiện sự xấu hổ, ngược lại cười xấu xa, kéo cơ thể Tả Á một cái thật mạnh lại gần sát lồng ngực bền chắc của mình. Sau đó xoay người đè cô ở dưới thân khàn giọng nói: “Bé cưng, cho anh nha, có được không?”
Mặt Tả Á lập tức ửng đỏ, cố gắng
tránh khỏi lồng ngực của anh, ánh mắt đanh lại đến đáng sợ, mở miệng nói với vẻ mặt kiên quyết: “Chung Dương, đừng để tôi hận anh, tôi không
muốn!”
Chung Dương nhíu mày, dùng râu cọ qua cọ lại trên mặt cô, “Được rồi, trêu em chút thôi, đừng nhìn anh bằng
ánh mắt như kẻ thù giết cha vậy chứ, bộ không ngửi thấy trên người em
thúi tới mức nào sao, thằng đàn ông nào mỗi sáng thức dậy cũng đều có
phản ứng như thế thôi, em cho rằng mình có sức hấp dẫn vô đối à?”
Tả Á trừng mắt nhìn anh chằm chằm, đẩy thân hình khổng lồ của anh ra, gằn từng chữ nói: “Này, anh, cút, đi, cho, tôi!”
Chung Dương cau mày, chồm tới hôn lên môi Tả Á một cái, “Coi như bồi thường cho việc ngày hôm qua cõng em xuống núi!”
“Vô lại!” Tả Á vung tay nhưng không phải là bàn tay mà dùng quả đấm không chút lưu tình nện thẳng vào cằm anh.
Anh bụm cằm tức giận ngồi dậy, quả đấm nhỏ của cô đối với anh mà nói, cùng lắm củng chỉ là gãi ngứa thôi.
Tả Á cuống quýt chạy xuống đi rửa mặt.
Mỗi lần hai người họ gặp nhau, cả hai chưa từng có sự hòa hợp nào. Tả Á cho rằng mình và tên đàn ông kia quá
xung khắc, cô cùng anh quá xung khắc, còn anh ta thì lại cứ như oan hồn
không siêu thoát bám lấy mình, luôn xuất hiện mọi lúc mọi nơi.
Lúc trở về trường học, trước khi chia tay, Chung Dương đột nhiên níu cô lại hỏi, “Thấy tôi để râu có đẹp trai hay không?”
Tả Á tránh thoát khỏi cánh tay anh,
đứng bên ngoài xe rất trung thực và khẳng khái nói: “Tôi nghĩ, có lẽ anh nên cạo sạch thì tốt hơn, tránh cho đàn bà của anh bị đâm mà bỏ chạy.”
Nói xong đóng sầm cửa xe nhanh chân rời đi.
Mẹ kiếp, nhóc con thúi này, dù nhìn kiểu nào cũng thấy mình ngứa mắt. Chung Dương sờ sờ hàm râu rồi cũng tức giận bỏ đi.
Tả Á đúng lúc xoay người lại, cũng
không dằn được phụt cười ra tiếng. Lần đó cô nói anh ta không để râu
trông ngây thơ, không ngờ anh ta lại thật sự để râu, hành động đó không
phải ngây thơ thì là gì chứ. Cũng vì điểm này mà chút không vui ban sáng của hai người cũng hoàn toàn vứt sạch.
***
Trong mắt chủ nhiệm lớp, Tả Á là một
học sinh nghịch ngợm, quả thật đúng là vậy, bởi vì cô đã nhiều lần làm
ra những chuyện mà không ai tưởng tượng nổi.
Chớp mắt, thời gian kỳ thi tốt nghiệp trung học chỉ còn một tháng. Ai ai cũng đều vùi đầu vào việc học, riêng Tá A thì lại cảm thấy bị áp lực vô cùng. Thời điểm còn có hai tiết nữa
là tan học, Tả Á rủ rê Chung Tĩnh và Trịnh Hạo trốn học ra ngồi quán net gần khu trường học.
Ba người chơi vui vẻ sảng khoái, nhìn thời gian còn lại một tiết học nữa, nghĩ rằng không thể trốn một lúc
hai tiết học cho nên vội liền tính tiền rồi trở về trường.
Điện thoại di động vẫn không có tín
hiệu, bạn học trong lớp cũng không có nhắn tin thông báo gì, ba người
cho rằng có lẽ chủ nhiệm sẽ không có ở trong lớp, nghĩ rừng họ đã thật
sự an toàn rồi.
Trở lại trường học mới biết đại họa đã giáng xuống đầu.
Thời điểm ba người vừa ra khỏi quán
nét, đã bị xe của hiệu trưởng chạy ngang qua nhìn thấy. Trong số biết
bao nhiêu là học sinh, hiệu trưởng có nhận ra Tiểu Á cũng không có gì
phải ngạc nhiên, đơn giản chỉ là vì cô thường hay tham gia những hoạt
động văn nghệ của trường. Hiệu trưởng về trường phê bình chủ nhiệm lớp,
chủ nhiệm lớp lại quay sang tức giận quở trách đám người Tả Á một trận.
Điều đáng nói hơn nữa là, không biết chủ nhiệm làm sao mà tìm được số
điện thoại nhà riêng của Tả Á và báo cho chị cô biết.
Chị cô đã biết được lịch sử vinh
quang của cô từ cơn giận thao thao bất tuyệt của thầy chủ nhiệm, đã kể
lại hết cho chị cô nghe từ chuyện chọc thủng bánh xe, chuyện cúp học,
chuyện nói dối bị bệnh, còn có..…Chuyện về người chú kia. Cô nghiễm
nhiên trở thành một học sinh xấu xa không còn thuốc nào cứu chữa. Chị cô sau khi biết được những sự việc đó từ miệng thầy chủ nhiệm lớp liền lôi cô về nhà họ Liễu, Tả Á cũng vì chuyện này mà sầu lo rốt loạn, cảm thấy thật hổ thẹn với chị mình.
“Tiểu Á, hãy nói cho chị biết, tại sao em lại trở thành như vậy?” Trong ấn tượng của Tả Vi, thành tích học tập của Tả Á xưa nay luôn tốt, hơn
nữa còn rất nghe lời, nhưng bây giờ chỉ mới ra khỏi nhà không lâu thì đã liên tiếp xảy ra nhiều vấn đề như thế.
Tả Á nhìn vẻ mặt nặng nề của chị mình nhỏ giọng nói: “Chị hai, sau này em sẽ không như vậy nữa, chị đừng buồn em mà.”
“Người chú là ai, đã xảy ra chuyện gì?”
Tả Á không biết phải giải thích như thế nào.
“Là chị đã hại em.…” Tả Vi như người
mất hồn nói, vành mắt ửng hồng, cũng đang tự trách mình, đau lòng nói:
“Sao em lại trở nên hư hỏng như vậy?”
Tính tình bướng bỉnh của Tả Á cũng
nổi lên, có chút xốc nổi nói: “Chị hai, chị nói gì vậy, cái gì mà trở
nên hư hỏng, rồi nào là chị đã hại em….Em chỉ có trốn học mà thôi, còn
người chú kia chẳng qua cũng chỉ là một người bạn, em không có làm
chuyện gì quá quắt cả.”
“Tiểu Á!” Hốc mắt Tả Vi càng ửng đỏ
muốn nói rồi lại thôi, “Là chị không tốt, kể từ khi em biết chuyện giữa
chị và anh Chu đến với nhau, em đã thay đổi hẳn, không còn thân thiết
với chị như ngày xưa nữa, thậm chí còn bỏ chị chuyển đến trường học
ở…..”
Trái tim Tiểu Á như bị kim châm cho một nhát, “Chị hai, chị nói gì vậy chứ, không phải như thế đâu mà.”
“Tiểu Á, em không thể tự hủy hoại
mình như thế, chị….Chị biết em đó giờ vẫn luôn thích anh Chu, nhưng
mà…..Chị lại mặc kệ cảm nhận của em mà đến với anh Chu, chị cũng hiểu
làm như vậy sẽ làm tổn thương đến em, Tiểu Á…. Chị…..”
Chị ấy biết? Mình thích anh Chu thể
hiện rõ ràng đến vậy sao? Tả Á bị nói trúng tâm sự, trong lúc nhất thời
không biết nên phản ứng thế nào. Rất khó xử, rất đau khổ, nhưng không
biết phải làm sao.
Mắt Tả Vi ươn ướt tự trách mà nói:
“Là chị không tốt. Tiểu Á, nếu bởi vì chuyện của chị và anh Chu đã khiến cho em tự mình sa ngã nản chí, chị….Chị sẽ chia tay với Chu, đợi em thi lên đại học, lúc đó hai người có thể đến với nhau rồi, chị…. Nhưng Tiểu Á à, em không thể tiếp tục như vậy nữa, em sẽ tự hủy hoại chính mình
mất.”
“Chị hai!” Tiểu Á hoảng hồn bật thốt
lên, “Chị điên rồi sao, em không có thích anh Chu, thật đó, chuyện này
hoàn toàn không có liên quan đến chị.”
“Tiểu Á, chị có lỗi với em, chị tưởng rằng mình có thể thay ba mẹ chăm sóc em thật tốt, nhưng chị lại làm tổn thương em, chị….” Tả Vi òa khóc lên, lời nói cũng lộn xộn không rõ
ràng.
Tả Á ôm lấy chị mình nói, “Chị hai,
anh Chu là anh rể của chị, em sẽ không thích anh ấy, em sẽ thi lên đại
học, em sẽ không tự hủy hoại bản thân đâu mà.”
Tả Vi không nói thêm gì nữa, Tả Á
cũng cho là đã không sao nữa rồi, nhưng không ngờ, sự việc thường luôn
không theo ý muốn của một ai.
Dưới sự yêu cầu của chị, Tả Á lần nữa quay trở về nhà ở. Tối hôm đó, trời đã khuya lắm rồi mà vẫn không thấy
chị về nhà, Tả Á gọi điện thoại di động cũng không ai nhấc máy. Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, tâm tình khẩn trương cũng thoáng nới lỏng,
nhưng lúc mở cửa không nhìn thấy chị mà chính là anh Chu.
“Anh Chu!”
“Vi Vi về nhà chưa?” Anh ta vội vàng hỏi.
“Chưa ạ!” Tả Á hết sức lo lắng cho chị mình, “Có chuyện gì vậy, anh Chu?”
Chu Văn Hiên nhưn người mất hồn, nhìn Tả Á bằng đôi mắt lạnh lẽo, “Em đã nói lung tung gì với chị em vậy hả?”
“Em? Không có” Tả Á lắc đầu nguầy nguậy, “Chị em đâu rồi, đã xảy ra chuyện gì?”
“Tả Á, anh luôn cho rằng, em là một cô gái ngoan hiền, thẳng tính, đáng yêu, nhưng mà, không ngờ em lại ích kỉ như vậy.”
Lời Chu Văn Hiên nói như một lưỡi dao sắc bén vô tình rạch nát trái tim Tả Á. Bản thân biết mình không thể
thích anh Chu nữa, nhưng bị chính người mình yêu thích bấy lâu nay chỉ
trích, thực sự khiến cô cảm thấy rất khó chịu, đau lòng hỏi: “Chị em
đâu, rốt cuộc có chuyện gì?”
Chu Văn Hiên lạnh giọng nói: “Chị em
đòi chia tay với anh, bảo anh hãy đến với em. Tả Á, người anh yêu chính
là chị của em, anh chưa bao giờ thích em cả, anh chỉ coi em như em gái
mà thôi. Cho nên em đừng nói lung tung ở trước mặt chị của em nữa, có
được không?”
Thì ra cả chị và anh Chu đều biết bí
mật mà cô chôn giấu ở trong lòng bấy lâu nay, còn mình thì cứ như một
con ngóc luôn liều mạng che giấu. Mà cả hai biết rõ mình sẽ đau lòng,
nhưng vẫn quyết định đến với nhau. Họ làm vậy là sai chăng? Không, họ
không hề sai, yêu nhau thì phải ở bên nhau. Người sai chính là mình mới
đúng, nhưng thật lòng mình không hề muốn có kết quả như vậy.
Cổ họng cô nghẹn ngào gay gắt, muốn
nói nhưng không thể thốt thành lời, muốn khóc nhưng lại cảm thấy muốn
bật cười. Cô nở nụ cười hết sức quái dị, cổ họng vô cùng đau đớn gian
nan mở miệng nói: “Phải, Chu Văn Hiên, là em thích anh, nhưng mà, thích
một người thì có tội hay sao? Nếu như có tội phải chăng là bởi vì lòng
em thích một người mà em không nên thích? Nhưng em chưa bao giờ có ý
nghĩ muốn chen vào phá hoại tình của của anh và chị hai. Em sẽ không bỏ
chị mình chỉ vì một người đàn ông, cho nên, em không có thích anh kiểu
như hai người suy nghĩ đâu, cũng không có hèn hạ đốn mạt như anh nói.”
Chu Văn Hiên nhìn vẻ mặt tái nhợt của Tả Á, người mà mình luôn xem như một đứa em gái nhỏ. Bản thân nghĩ, có
phải mình đã nói quá nặng lời rồi hay không? Dù sao, con bé vẫn chỉ là
một đứa trẻ. Nhưng chỉ cần nghĩ tới sự quyết liệt cùng dáng vẻ khóc lóc
đòi chia tay của Tả Vi lúc đó, liền khiến cho trái tim anh không chủ
được mà rối loạn lên, chỉ mong Tả Á đừng phá hoại tình cảm của bọn họ mà thôi, “Anh sẽ đi tìm chị em, em ở nhà chờ đi, nếu chị em về nhà thì gọi điện thoại cho anh!” Nói xong, anh ta vội vã bỏ đi, đi được vài bước
bỗng quay đầu lại nói, “Em….Cũng đừng lo lắng quá, có lẽ chị em chỉ muốn tránh mặt anh thôi.”
Nhưng Tả Á cảm thấy đầu óc mình hỗn
loạn như tơ vò. Tại sao không chịu cứ giả vờ như không biết, như vậy
không phải sẽ rất tốt sao? Tại sao phải đem vết thương đó vạch trần phơi bày ra mặt người khác, tại sao chứ?