Lâm Dịch Anh bị mấy lời tỏ tình kia làm cho cả người căng cứng, hóa ra những gì cậu suy đoán bấy lâu nay đều là sự thật. Tôn Gia Hoàng có tình cảm với cậu!!!
Chuyện ban nãy suýt chút nữa thì bị người ta xâm phạm thân thể cũng được cậu vứt ra sau đầu. Dịch Anh không những không ghét bỏ Tôn Gia Hoàng mà ngược lại còn thấy thương cho anh. Xuyên suốt khoảng thời gian qua ai là người ngày ngày luôn lui tới chăm sóc cho cậu lúc hoạn nạn cậu hiểu rất rõ chứ...và cậu cũng biết ơn anh. Nhưng trong lòng cậu vẫn còn hoài nghi lắm, hoài nghi về mối quan hệ trước kia của cả hai.
Nói Lâm Dịch Anh không rung động là nói dối. Tôn Gia Hoàng vốn dĩ là người ngoài, giữa anh và cậu chẳng hề có quan hệ huyết thống gì với nhau nhưng anh vẫn sẵn lòng thay mặt người thân để sát cánh bên cậu. Bấy nhiêu chân thành đó thôi cũng đã đủ khiến con tim thiếu thốn tình thương của Lâm Dịch Anh rung động chứ khoan hẳn nói đến lời tỏ tình mật ngọt vừa rồi!!!
Nhưng liệu Lâm Dịch Anh...cậu có đủ can đảm để tiếp nhận nó hay không? Cậu sẽ vì Tôn Gia Hoàng một lần mà dẹp bỏ sự ích kỷ của bản thân để cho anh cơ hội chứ?...Cậu không biết, đầu óc cậu lúc này vẫn còn rối rắm rất nhiều, có lẽ Dịch Anh cậu cần thêm một ít thời gian để suy nghĩ.
Sờ lên bàn tay gân guốc của người họ Tôn, Lâm Dịch Anh khẽ cúi đầu nghẹn ngào nói.
“Gia Hoàng...tôi...thật sự xin lỗi...nhưng...”
Lời chưa kịp bày tỏ hết, Lâm Dịch Anh miệng đã bị đối phương dùng hai ngón tay chặn lại. Tôn Gia Hoàng dứt khoác ôm cậu vào lòng mà ghì thật chặt, hiện tại anh không muốn nghe bất kỳ điều gì cả, vì anh hiểu rất rõ câu trả lời của cậu là gì...Nhưng ít ra tại thời điểm này cậu đang nằm gọn trong lòng anh, chỉ cần như vậy thôi...cũng đã là quá đủ rồi.
Anh cố nén giọt lệ cay đắng vào bên trong, giọng chua xót nói với cậu.
“Em không cần phải trả lời ngay đâu Dịch Anh...anh biết là em vẫn còn chưa chấp nhận được tình cảm của anh...nhưng không sao cả, anh sẽ đợi được mà.”
Ngoài mặt thì nói ra mấy câu cứng cỏi đến là như vậy nhưng sâu bên trong họ Tôn là một con tim đang liên tục rỉ máu, nó đau đến nỗi anh dường như không còn hít thở bình thường được nữa. Mà ngay cả Lâm Dịch Anh lúc này lồng ngực cũng dao động đến mức sắp nổ tung, cậu cũng dần mường tượng ra cảm xúc của bản thân đối với người kia là gì nhưng lại chưa thể nào tiếp nhận.
Cậu đuối sức tựa đầu vào lồng ngực vững chãi của Tôn Gia Hoàng, miệng định nói ra cho xong tâm ý nhưng chẳng hiểu sao sống mũi lại có chút cay cay. Bất giác cậu nấc lên thành tiếng rồi nước mắt cứ vậy trào ra lăn dài trên má.
“Gia Hoàng...anh đừng nói nữa, tôi mít ướt lắm, sẽ khóc ngay đó...”
“Được được...anh không nói nữa, ngoan để anh ôm em một lúc, anh thương em lắm!”
“Hức...đã bảo không được nói nữa mà...hức.”
Chủ tịch Tôn nổi tiếng là biết giữ chữ tín thế mà lại đi thất hứa với một cậu nhóc đôi mươi, đã dặn là không được nói nữa thế mà anh vẫn cố để cậu khóc cho bằng được!!!
Anh bị dọa cho hoảng thật rồi, vội luống cuống tìm đủ mọi cách dỗ dành cậu. Tính ra họ Tôn đây thật giỏi, anh vừa giỏi trong việc chọc ghẹo con người ta...lại vừa giỏi nốt phần an ủi cho nín khóc. Chưa đầy năm phút Lâm Dịch Anh đã ngoan ngoãn như chú mèo con mà đưa lưng cho người kia tha hồ vuốt.
Tôn Gia Hoàng biết mình đã thành công xoa dịu được “tiểu miêu miêu” trong lòng nên tâm tình cũng dần bình ổn. Cứ tưởng mọi vấn đề đã được giải quyết xong xuôi nhưng đâu đó cái tính tò mò đáng ghét của anh vẫn khiến anh vạ miệng thốt lên một câu xém chút hại Lâm Dịch Anh ức đến khóc chết.
“Ngoan ngoan anh thương...Nhưng Dịch Anh à...sao em lại khóc dữ như vậy chứ, dọa anh sợ phát khiếp luôn cơ đấy...Bộ em không nỡ nhìn thấy anh buồn sao?”
“...Hức...”
“Thôi...thôi anh xin lỗi, anh không nên nói nữa...anh sai...sai thật rồi...”
Lâm Dịch Anh mặt mày lấm lem nước mắt nhưng vẫn khó tránh khỏi ý cười vì cử chỉ gấp gáp vừa rồi của họ Tôn. Cậu đem mặt mình vùi vào cơ ngực của anh để che giấu, trong lòng không khỏi cảm thán con người này thật đáng yêu.
Tôn Gia Hoàng bị “mèo con” kia nhụi tới nhụi lui một lúc thì nhột đến sắp ngất nhưng anh lại không nỡ kéo Lâm Dịch Anh ra. Khó khăn lắm mới được cậu chủ động thân thiết như vậy, có ngu anh mới từ chối ấy, cắn răng nhẫn nhịn một tí thì có là gì!!!
*Phù~*-Tôn Gia Hoàng thở phào nhẹ nhõm.
Tạ ơn Trời, cuối cùng Lâm Dịch Anh cũng đã chịu dừng lại. Cậu vừa dứt ra khỏi anh thì bộ mặt lập tức trở nên xịu xuống, đưa cặp mắt đỏ hoe lên, cậu nói với giọng nghẹt mũi.
“Xin lỗi vì chưa thể đáp lại tình cảm của anh một cách tử tế...Nhưng Gia Hoàng, tôi thực sự muốn biết trước khi ký ức của tôi bị mất sạch sau vụ tai nạn...thì giữa hai chúng ta ở quá khứ đã từng là gì của nhau?”