Mười phút đồng hồ trôi qua cũng là lúc số cơm trong hộp được Lâm Dịch Anh dọn dẹp sạch sẽ không còn lấy một hạt. Người ta nói “căng da bụng thì trùng da mắt” quả thật không sai, cậu ăn no đến độ chẳng còn nói nổi lời gì nữa, cứ thế nằm lăn ra giường thở phì phò, đôi môi bóng dầu kéo lên một đường cong thỏa mãn.
Mãi một lúc sau Dịch Anh mới sựt nhớ ra là mình thất lễ, nhờ có Tôn Gia Hoàng đem thức ăn đến kịp thời mới cứu được mình qua khỏi “nạn đói” vậy mà lại mê ăn quên luôn cảm ơn người ta một tiếng. Cậu bật người dậy, điệu bộ ngượng ngùng chủ động nắm lấy bàn tay to lớn của họ Tôn.
“Cảm ơn anh nhé Gia Hoàng, tôi thật vô ý...không biết anh đã ăn gì chưa nhỉ?”
“À...anh...”
*Ọt~*
Chỉ vừa kịp mấp máy vài lời, dự định sẽ nói dối nhưng cái bụng của Tôn Gia Hoàng đã lập tức phản chủ. Mà ai kia ngồi bên cạnh cũng đều nghe rất rõ âm thanh của chiếc bụng đang sôi sùng sục này, Dịch Anh vốn đã ngại từ trước nay lại càng cảm thấy xấu hổ hơn nên liền mở miệng hòng vớt vát chút liêm sỉ.
“Anh vẫn chưa ăn gì hả...sao ban nãy không mua hai phần cơm? Hay tại anh không thích cơm?...Hay là bây giờ tôi dẫn anh xuống căn tin ăn sáng nhé, căn tin có nhiều món ngon lắm.”
Lâm Dịch Anh mặc dù trong người chẳng có một xu dính túi nhưng vẫn mạnh miệng đòi dẫn Tôn Gia Hoàng đi ăn, mà đến khi nhận ra thì cũng đã quá muộn rồi.
“Hì...hay tôi chỉ đóng vai hướng dẫn viên thôi nhé! Tôi không có tiền.”
Tôn Gia Hoàng nhìn dáng vẻ quá đỗi đáng yêu của Lâm Dịch Anh thì không khỏi phì cười, mọi u phiền trong lòng đều tan biến sạch, anh đưa hai ngón tay nhéo vào chiếc mũi nhỏ của cậu rồi bày ra giọng nũng nịu.
“Anh không cần được khao...chỉ cần em chịu đi ăn cùng với anh thôi...Mà có điều...Dịch Anh làm anh buồn quá à~”
Dịch Anh khó hiểu gãi đầu, không biết mình đã vô tình gây ra chuyện gì khiến cho con người to xác mang tâm hồn trẻ con kia buồn lòng. Chỉ đành miễn cưỡng dỗ dành.
“Tôi sao...tôi làm gì mà khiến anh buồn vậy Gia Hoàng? Có thể nói ra cho tôi biết được không?....Hay là...hay là do tôi ăn hết cơm chiên mà quên chia cho anh?”
Dịch Anh cười hiền hòa nhưng có chút sượng: “Cửa hàng cơm chiên đó ở đâu...chúng ta cùng đi mua cho anh một phần khác ha!”
Tôn Gia Hoàng trực tiếp nghe được mấy lời phát ra từ miệng của nhóc con ngốc nghếch này thì vừa dỗi vừa thương, anh bĩu môi nhìn cậu như đứa trẻ lớn xác, mất một lúc mới chịu nói.
“Dịch Anh à~...cơm đó là do anh nấu cho em đó!”
“Là do chính tay anh nấu sao?”
Họ Tôn gật gật thay cho lời đáp, Dịch Anh nhận ra bản thân đã quá vô ý mà làm cho người ta bị tổn thương nên vội vã tìm cách vuốt giận. Mà mỗi lời khen có cánh cậu thốt ra đều là những lời thật lòng.
“Cơm của anh nấu rất ngon, giống như nó được làm ra từ tay mấy đầu bếp nổi tiếng vậy....Thật sự tôi không nghĩ vị chủ tịch cao quý như anh lại chịu đích thân vào bếp chuẩn bị thức ăn cho tôi đâu...tôi rất cảm động đó...đừng buồn nữa nha! Xin lỗi mà~”
Lâm Dịch Anh đã nói đến như thế...chẳng lẽ Tôn Gia Hoàng lại nỡ giận sao? Anh xem ra cũng được an ủi một chút, tâm trạng dần lấy lại được sự phấn khởi, nhưng mà họ Tôn ranh ma thấy như vậy vẫn là chưa đủ, anh tham lam nhân cơ hội nghìn năm có một này mà giở trò với cậu nhóc ngây thơ như Dịch Anh.
“Em định xin lỗi suông như vậy thôi hả Dịch Anh?...Rồi làm sao anh có thể hết buồn được!”
“Thế anh muốn tôi phải làm gì thì anh mới chịu vui trở lại?”
Thấy “cừu non ngây thơ” đã mắc bẫy, Tôn Gia Hoàng thầm cười đắc ý tiếp tục kế hoạch đang dang dở.
“Muốn anh hết buồn thì ngoài xin lỗi ra cần phải kèm theo hành động nữa mới đủ.”
“À...tôi hiểu rồi...tôi sẽ làm ngay.”
Tôn Gia Hoàng như đạt được ý nguyện, anh mừng rỡ nhắm mắt tưởng tượng đến cảnh lãng mạn như mấy nhân vật chính trong các bộ phim tình cảm mà lòng đầy háo hức. Chỉ có điều hành động của Lâm Dịch Anh ngay sau đó đã lập tức dập tắt hy vọng nhỏ nhoi của người họ Tôn.
“Anh là đang ngủ ngồi hả? Đừng ngủ vào lúc này chứ! Mau đi thôi...chẳng phải anh bảo tôi dẫn anh đi ăn sao?”
Ôi trời! Hóa ra cái hành động tạ lỗi mà Lâm Dịch Anh nghĩ tới chính là đưa vị chủ tịch này đi ăn...Lại do tự một mình Tôn Gia Hoàng vọng tưởng rồi!!!
___***___
“Sao anh không mau ăn đi...để tí nữa sẽ nguội hết cho mà xem.”
Dưới căn tin bệnh viện, tại chiếc bàn nằm trong gốc khá khuất có một đôi nam nam đang bốn mắt nhìn nhau đắm đuối. Lâm Dịch Anh nhìn làn khói bốc lên từ tô bánh canh hải sản mỗi lúc ít dần thì không tiếc lời hối thúc đối phương mau ăn.
Nhưng Tôn Gia Hoàng thì lại chẳng có tâm trí đâu để mảy may tới cái món ăn vô vị đó, ý tứ của anh thể hiện rõ rành rành như thế mà Lâm Dịch Anh không chịu hiểu. Anh nhớ rất rõ là bác sĩ chẩn đoán cậu chỉ bị mất trí nhớ thôi chứ đâu có ảnh hưởng gì tới trí năng đâu sao lại ngốc đến thế chứ!!!
Họ Tôn trong lòng thầm trách mắng:
“Hôn người ta một cái bộ khó lắm sao Dịch Anh! Hừ...thật muốn dỗi em mà!”