Chu Thanh Thanh đến “Tinh
Hoa” phỏng vấn, vốn chỉ nghĩ là thử vận may, sau khi nhìn thấy số lượng cả trăm
người đến ứng tuyển, cô hoàn toàn không ôm hi vọng.
Ban đầu sau cô còn có mấy
người nữa đến phỏng vấn, thế nhưng chờ lâu quá mà chưa đến lượt, không kiên trì
nổi, khi dãy số tiến dần về sau, họ đành bỏ đi. Giữ vững nguyên tắc làm việc
không thể bỏ dở nửa chừng, hơn nữa ở đây có chỗ cho cô ngồi đọc sách điện tử,
Chu Thanh Thanh mới kiên trì tới cuối cùng…
Không ngờ lại nhận được
thông báo “Chúc mừng, cô đã trúng tuyển!”
Cô có một loại cảm giác
bị một miếng bánh từ trên trời rơi xuống đập vào người! =v=
Gần đây số cô sao lại may
mắn thế? Người ta đi gặp bạn trên mạng thì gặp phải kẻ xấu, còn cô lại gặp được
tận hai anh chàng siêu cấp đẹp trai… Đang lúc cùng đường, Lâm mỹ nam lại giải
cứu cô khỏi hoàn cảnh khốn khó… Hôm nay cô còn trúng tuyển vào “Tinh Hoa” phúc
lợi vô cùng tốt mà mọi người vẫn ca ngợi!
Khi nào về nhất định phải
đi mua xổ số thử, xem có trúng năm trăm vạn không, khà khà.
“Vậy… Tôi có thể đi được
chưa?” Sau khi trong lòng kích động sung sướng một phen, Chu Thanh Thanh dè dặt
đặt câu hỏi.
Động tác của người đàn
ông trẻ tuổi đeo kính mắt khẽ dừng lại, sau đó mỉm cười nói: “Xem trí nhớ của
tôi này, quên không nói với cô. Cô cần đến văn phòng tổng giám đốc báo danh,
anh ấy sẽ nói cho cô phạm vi chức vụ và những việc cần chú ý…”
Mà người phụ nữ chỉnh tề
kia lại ngẩng đầu lên, giống như lần đầu tiên mới nhìn thấy Chu Thanh Thanh,
đánh giá cô từ trên xuống dưới, vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm: “Muốn dáng người không
có dáng người, muốn khuôn mặt không có khuôn mặt, lại còn phản ứng chậm chạp,
ngơ ngác… Chậc chậc! Thật không biết có phải đầu óc ông chủ có vấn đề rồi
không.”
Giọng nói đã cố gắng đè
nén âm lượng, nhưng vừa vặn vẫn để Chu Thanh Thanh nghe thấy.
Chu Thanh Thanh:
>_
Cô thật sự rất muốn đáp
lễ: Chị gái à, không ngờ chị lại nói những lời tổn thương người khác như vậy,
bề ngoài tuy tôi không có gì nổi bật, nhưng bên trong đẹp, chị hiểu không? Hơn
nữa, cô kém như vậy sao? (┬_┬)‖∣
BUT, miễn là cho đến khi
cô chính thức đi làm không bị nói là vô dụng… Để khỏi rắc rối, cô nhịn.
***
Văn phòng tổng giám đốc.
“Cốc cốc cốc.”
“Mời vào.”
Vào cửa, Chu Thanh Thanh
cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, rụt rè lên tiếng: “Chào ngài tổng giám
đốc, tôi là Chu Thất Thất tới báo danh… À không phải, là Chu Thanh Thanh!”
>_
Hàn Duệ đã từng chê cười
cô, lúc căng thẳng đến tên mình mà cô cũng quên… Quả nhiên, cô lại có thể mắc
sai lầm đơn giản như vậy! o(╯□╰)o! Đều
tại lúc nãy gặp phải Đường Bá Heo gọi nhầm tên cô ở nhà vệ sinh nữ tầng hai
mươi tư, rõ ràng Chu Thanh Thanh và Chu Thất Thất khác xa nhau mà? Huống hồ, cô
thích Bạch Phi Phi hơn! ~~~
Ngồi trên ghế da êm ái,
Đường Thiếu Trác vốn đang quay mặt ra cửa sổ bất ngờ xoay người lại. Bật cười
lớn tiếng không hề tốt đẹp: “Ha ha, cô nhóc, cô thật sự rất có thiên phú giải
trí quần chúng!” Ngốc nghếch, thật đáng yêu!
Ô sao giọng tổng giám đốc
này nghe quen vậy? Còn nữa, lời anh ta nói… Thật sự khiến cô rất muốn đánh
người…!
Chu Thanh Thanh ngẩng đầu
– “Là anh! Sao anh lại ở đây? Lẽ nào, anh chính là, tổng giám đốc của Tinh Hoa
trong truyền thuyết?”
Đường Thiếu Trác xoay
xoay cây bút trong tay, chân bắt chéo, nở nụ cười sáng ngời rực rỡ: “E hèm, cô
nhóc thông minh đấy… Thật là hiếm thấy.”
Chu Thanh Thanh: … 囧! Rõ ràng lúc nào tôi cũng thông minh
được không… Cùng lắm chỉ rất thỉnh thoảng, thật sự chỉ rất thỉnh thoảng mới
nhầm lẫn một chút…
Nhưng mà, kỳ lạ thật,
Tinh Hoa có một công tử phóng đãng như là không làm việc bao giờ làm lão đại,
sao đến bây giờ vẫn chưa bị đóng cửa? Ngược lại còn ngày càng phát triển theo
xu hướng tốt?
Nhưng tiếp sau đó, Đường
Thiếu Trác đã nói rõ phạm vi chức vụ của cô một cách rõ ràng, nghiêm túc, cũng
nói cho cô rất nhiều chi tiết nhỏ cần chú ý, Chu Thanh Thanh bắt đầu có cái
nhìn khác về Đường Thiếu Trác.
Trông mặt mà bắt hình
dong, mãi mãi sẽ chỉ nhìn được vẻ ngoài nông cạn của đồ vật. Có lẽ Đường Thiếu
Trác thực sự là một công tử ăn chơi – từ các loại biểu hiện lúc trước của anh
ta đều có thể thấy được, nhưng không có nghĩa là anh ta không thể rất nghiêm
túc và thành công trong công việc.
Mà nhìn Đường Thiếu Trác
nghiêm túc ghi chép, thỉnh thoảng lại đưa ra một số vấn đề trùng hợp với thắc
mắc của Chu Thanh Thanh, khiến cô không khỏi ngạc nhiên.
Trong ba yêu cầu “làm
việc nghiêm túc, dung mạo xinh đẹp dễ nhìn, không động lòng với anh”, đối với
Chu Thanh Thanh, điều thứ nhất anh cũng không dám chờ mong quá nhiều, mà bây
giờ trông thấy thái độ chăm chú, cẩn thận của cô, anh không thể không thay đổi
cách nhìn nhận.
Bàn giao xong công việc,
Đường Thiếu Trác không nhịn được vươn tay: “Nào, chúng ta bắt tay, tôi cảm thấy
chúng ta nên chính thức làm quen một lần nữa!”
Chu Thanh Thanh ngại
ngùng thò tay, nắm một cái cực nhanh rồi lại rút trở về.
Đường Thiếu Trác cười
nhạo: “Chẳng phải chỉ là bắt tay thôi sao, cô vẫn còn sợ tôi ăn cô phải không?”
Chu Thanh Thanh phản bác:
“Đương nhiên tôi sợ. Vừa mới buổi chiều tôi nhìn thấy đôi tay này của anh mở
khóa nội y của một cô gái… Đúng rồi, bây giờ mấy giờ rồi? Tôi đói bụng quá đói
quá đói quá!”
(Mèo tôi: đổ mồ hôi,
cô đúng là vừa mới ra khỏi trạng thái công tác đã không coi mình là cấp dưới
nữa… Chu Thanh Thanh: Trời đất bao la, đói bụng là lớn nhất! Mèo: … =.=)
Đường Thiếu Trác đưa tay
nhìn đồng hồ: “Sáu giờ rồi. Tôi mời cô ăn tối được chứ?”
“Không cần, nhà hàng nào
ở bên ngoài cũng không nấu ngon bằng mỹ nam đại nhân nhà tôi… Anh đưa tôi về
đi? Có thể giúp tôi tiết kiệm tiền gọi xe!”
“… Chu Thanh Thanh, cô
thật đúng là không khách khí.” Nhưng mà, “mỹ nam đại nhân nhà tôi”? Là người
đàn ông lần trước anh đã gặp sao, Chu Thanh Thanh xưng hô với bạn trai thật
khiến người khác buồn nôn… =_=!
Chu Thanh Thanh tươi cười
hớn hở đáp lại: “Quá khen, quá khen.”
Đối với Đường Thiếu Trác,
trong lòng Chu Thanh Thanh đã tự nhận định là sự tồn tại song song mâu thuẫn
giữa “người tốt” và “công tử đào hoa”, thật sự cô không hề có cảm giác “kính
sợ” “e ngại” với anh như là cấp dưới, trái lại thấy hai người càng thêm như là
bạn bè.
Nhìn nụ cười tươi sáng
của Chu Thanh Thanh, Đường Thiếu Trác hơi ngẩn ra… Chưa từng có cô gái nào lại
ung dung thoải mái, không giả tạo khi ở trước mặt anh như thế. Bất chợt cảm
thấy mất hứng với những cô nàng lúc nào cũng trang điểm tỉ mỉ, cười giả tạo
trước mặt anh.
“Đi thôi, tôi đưa cô về.”
Không hiểu sao Đường Thiếu Trác bỗng có chút bực bội. Đột nhiên đứng dậy, đi
thẳng ra khỏi phòng làm việc.
…
***
Bảy giờ.
Trong ngôi nhà mặt hướng
ra biển, 4M băng thông rộng của Lâm mỹ nam.
Cửa mở, rồi đóng lại.
Chu Thanh Thanh vừa vào
nhà đã lớn tiếng thông báo: “Tôi về rồi!” Đã tìm được một công việc siêu tốt,
tâm trạng người ta chắc chắn sẽ còn tốt hơn nhiều.
“Ô, vẫn chưa nấu cơm
sao?” Lúc nhìn thấy Lâm mỹ nam ngồi trên ghế sa-lông ở phòng khách, giống như
một khối băng tỏa ra áp suất thấp kỳ quái, tiếng nói của Chu Thanh Thanh trở
nên ngày càng nhỏ, trong lòng bắt đầu nghĩ ngợi lung tung đến tận chín tầng
mây: Bộ dạng Lâm mỹ nam có vẻ rất không vui, chẳng lẽ hôm nay bạn gái cũ lại
đến tìm anh ta thương lượng việc sinh con?
(quần chúng: … o(╯□╰)o!)
Ánh mắt lạnh lùng như dao
của Lâm mỹ nam bay tới, giọng nói buồn rười rượi cũng liên tiếp chất vấn: “Cô
đi đâu? Sao giờ mới về? Gọi điện thoại cho cô tại sao lại tắt máy?...”