“Cạch cạch!” “Rầm!” Lại
một lần nữa tiếng mở cửa đóng cửa vang lên, tuyên bố lần này Tô Kế đã đi thật,
trước đó Lâm Diễn đã rất “tốt bụng” nhắc nhở cậu ta phải mang toàn bộ đồ của
mình đi.
Dọn xong bát đũa vào
phòng bếp, Lâm Diễn không quen nhìn cô gái nào đó ăn no rồi như đại gia – ngồi
trên ghế sa-lông xem chương trình văn nghệ nhàm chán, vì vậy lại quay ra sai
bảo Chu Thanh Thanh: “Cô đi rửa bát.”
Ăn xong rồi thì phải rửa
bát, nên làm. Tuy không thích nhưng Chu Thanh Thanh vẫn gật đầu, không có bất
kỳ ý kiến gì: “Được.”
“Đợi đã…” Lâm Diễn gọi
Chu Thanh Thanh đang đứng dậy đi về phía phòng bếp.
Chu Thanh Thanh dừng
bước, mù mờ quay đầu lại: “Hả?”
“Cái này, cô đeo vào.”
Lâm Diễn cầm chiếc tạp dề màu xanh lam mà anh vừa cởi ra, giúp Chu Thanh Thanh
đeo vào, sau đó buộc lại ở phía sau lưng.
Một động tác thắt nút vô
cùng đơn giản, Lâm Diễn lại thấy một chút cảm giác ấm áp từ một cử chỉ bình
thường mà thân mật – hai người bọn họ, không giống một đôi vợ chồng son sao?
Hay là tuần trăng mật tân hôn gì đó…
Trái tim Lâm Diễn khẽ dao
động, không kìm được từ phía sau vòng tay qua eo Chu Thanh Thanh – quả nhiên,
động tác này khiến anh có cảm giác nơi cô quạnh nào đó trong đáy lòng bỗng chốc
được lấp đầy, rất hạnh phúc, rất thỏa mãn.
Chu Thanh Thanh bị động
tác bất thình lình của Lâm Diễn làm cho hoảng sợ - không phải chỉ là buộc cái
tạp dề sao? Sao đột nhiên lại ôm vào rồi? Thế nhưng, cô lại phát hiện bản thân
không hề ghét sự đụng chạm của anh, thậm chí còn có một loại cảm giác thật ấm
áp, ngọt ngào…
Nhưng mà tại sao đột
nhiên anh lại ôm cô?
“Lâm mỹ nam anh…” Chu
Thanh Thanh vừa định lên tiếng hỏi đã bị Lâm Diễn chặn lại: “Suỵt, đừng nói gì
cả.”
Hai người cứ yên lặng ôm
nhau như vậy, qua một lúc lâu, Lâm Diễn ghé môi vào sát bên tai Chu Thanh Thanh,
tiếng nói cất lên vô cùng mềm mại: “Chu Thanh Thanh, có phải em thích tôi
không?”
Nếu như em nói phải,
chúng ta sẽ cùng nói chuyện yêu đương. Tuy chiếu theo quy cách và mắt nhìn của
tôi, từ mọi phương diện em đều không đạt tiêu chuẩn… Nhưng, nếu đối tượng là
em, tôi có thể không cần để ý tới những thứ hư vô đó.
Chu Thanh Thanh hoảng
hốt, theo bản năng phủ nhận: “Thích, thích anh? Làm sao có thể, ha ha ha…” Theo
nhận thức của cô, bị Lâm mỹ nam phát hiện tâm ý cũng ngang với bị Lâm mỹ nam
cho rằng không chín chắn, tiếp đến sẽ bị anh cho là phiền phức, thậm chí sẽ bị
đuổi đi…
Lông mày Lâm Diễn nhíu
chặt lại, con ngươi đen nhánh thăm thẳm sâu sa. Phủ nhận nhanh như vậy, là vì
cô thích chưa đủ sâu, hay là trong mắt cô “còn có” hoặc “lại có” người đàn ông
khác?
Cô nói là đã từ bỏ được
sự yêu thích đối với “chồng trước” họ Hàn xấu xa kia, nhưng tối nay cô vẫn
không kìm được hỏi Tô Kế chuyện của người đàn ông đó, cho thấy thực ra cô vẫn
còn quan tâm để ý đến anh ta.
Buổi chiều đi phỏng vấn ở
Tinh Hoa, tên Đường Thiếu Heo gì đó kia rõ ràng là có ý đồ nên mới tuyển cô làm
trợ lý, đạo lý rất đơn giản, không hiểu là cô thật sự không biết hay là giả vờ
không biết! Cô lại có thể cho hắn ta là “người tốt”! Còn ngồi xe của hắn về!
Có phải chỉ cần đàn ông
có điều kiện đối xử với cô tốt một chút là cô đều “thích”?
Chu Thanh Thanh, em rốt
cuộc là vừa ngốc vừa si tình, hay là vừa mê trai vừa đa tình hả?
Trong lòng Lâm Diễn như
có một bình ngũ vị bị đổ vỡ, càng nghĩ càng không đúng hương vị, ngoài miệng
cười lạnh một tiếng: “Tốt lắm. Vậy tôi yên tâm rồi!”
Thần kinh Chu Thanh Thanh
hoàn toàn bị kéo căng, vô cùng chờ mong Lâm Diễn nói ra một câu: “Em có thể
thích.”
Giây phút này cô vô cùng
mong mỏi… Cô không dám hy vọng xa vời rằng anh sẽ thích cô, cô biết, mình quá
nhỏ bé… Chẳng có chỗ nào khiến anh có thể thích. Trước nay cô không hề tự tin,
thích một người, trong tình huống không thể xác định được tình cảm của đối
phương, bao giờ cũng có thói quen coi bản thân mình rất hèn mọn.
Kết quả, lại là một câu
nói còn khó hiểu hơn cử chỉ của Lâm Diễn (ban đầu khi cô về thì nổi giận với
cô, sau đó hôn cô, bây giờ lại ôm cô không buông), càng khiến cô cảm thấy không
thể nào hiểu nổi.
“Cái gì tốt? Anh yên tâm
cái gì?”
Nếu như không phải vì
thích, tôi sẽ hôn em sao? Nếu như không phải vì thích, tôi sẽ ôm em không buông
sao? Có lẽ, cần phải dùng hành động biểu đạt rõ ràng hơn nữa.
Lâm Diễn xoay người Chu
Thanh Thanh về phía mình, đưa tay nâng cằm Chu Thanh Thanh, giọng nói có chút
phẫn nộ: “‘Yên tâm’ muốn làm gì với em thì làm! Mặc kệ tôi có làm gì, em cũng
sẽ không hiểu lầm!” Sau đó liền cúi đầu, mạnh mẽ hôn lên cánh môi màu hồng phấn
mê người, vì kinh ngạc mà hơi hé ra của cô.
Những lời này của Lâm
Diễn thật ra phải nói ngược lại, hàm ý là, anh đã tỏ vẻ rõ ràng như vậy, sao em
còn không hiểu lầm chút nào?
Nói thẳng “Anh thích em”?
Chết tiệt, vậy quá là buồn nôn! Đánh chết anh cũng không nói ra được! Từ trước
tới giờ đều là con gái tỏ tình với anh có được không? Mặc dù Chu Thanh Thanh
còn chưa thích anh đủ nhiều, anh cũng không cần biết, dù gì sớm muộn cô cũng sẽ
thích anh!
Thế nhưng, rất đáng tiếc,
đầu óc Chu Thanh Thanh có lẽ đã đặc quánh, tuyệt đối không thể xoay chuyển… Cho
dù vốn có một chút năng lực suy nghĩ, thì cũng bị nụ hôn sâu ban đầu thì hung
hăng, sau đó thì dịu dàng của Lâm Diễn làm cho chóng mặt, đình công…
Chu Thanh Thanh choáng
váng nghĩ: Hình như mình đang nằm mơ… Lại có thể mơ thấy Lâm mỹ nam làm trò
khiếm nhã với mình! Hóa ra mình khao khát anh ấy đến vậy sao? Ặc, mình háo sắc
quá! Ôi trời ơi, thật xấu hổ…
Nhưng mà, giấc mơ này có
phải hơi chân thực quá không? Rõ ràng cô có thể cảm giác được, đôi môi ấm áp
của Lâm Diễn lướt qua đôi má cô, chạm vào bên tai cô, còn ngậm lấy vành tai
xinh xắn của cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng thè ra liếm…
Xúc cảm ướt át mịn màng,
tác động tới từng dây thần kinh của Chu Thanh Thanh, khiến toàn thân cô căng
lên, rồi lại có một loại cảm giác tê dại khó nói nên lời, khiến cơ thể cô trở
nên yếu mềm, không còn chút sức lực, đành phải đưa tay nắm chặt vạt áo trước
ngực Lâm Diễn.
“Chu Thanh Thanh… Mở to
mắt ra cho anh, nhìn kỹ đi, đây tất cả, đều là sự thật.” Giọng Lâm Diễn trở nên
hơi khàn khàn, bất đắc dĩ vang lên bên tai Chu Thanh Thanh.
Chu Thanh Thanh nghe lời
mở to hai mắt, thấy gương mặt tuấn tú của Lâm Diễn gần trong gang tấc, không
kìm được giơ tay sờ nhẹ lên mặt anh, lẩm bẩm nói: “Là thật…”
Con ngươi trong suốt,
nhiễm ba phần mông lung, ba phần mê muội, trở nên vô cùng kiều diễm động lòng
người. Trong lòng Lâm Diễn vừa bực mình vừa buồn cười, cô gái này, luôn có thể
khiến cả lửa giận, cả lửa ham muốn của anh đều không thể đè nén được, nhưng có
thể thấy rõ sự say đắm không thể che giấu được trong đáy mắt Chu Thanh Thanh.
Nếu như không phải xuất phát từ thích anh, sẽ không trong lúc bị hôn mà lại cảm
giác là đang nằm mơ!
Nơi nào đó trong lòng anh
bắt đầu trở nên mềm mại. Đầu ngón tay vuốt lên cái trán trắng mịn của Chu Thanh
Thanh, cuối cùng dừng lại trên hàng lông mày thanh tú của cô, nhẹ nhàng viền
theo từng đường nét. Môi áp sát, những nụ hôn dịu nhẹ rơi xuống mắt cô, chóp
mũi cô.
Động tác quá mức dịu
dàng, Chu Thanh Thanh vừa mới khôi phục được một chút tỉnh táo, giờ lại đắm
chìm trong sự dịu dàng của anh.
Nếu như đây là sự thật,
cô không muốn cự tuyệt, cũng không muốn tìm hiểu xem sự dịu dàng của Lâm Diễn
trong giờ phút này có phải chỉ là đóng giả hay không.
Sử dụng một câu rất buồn
nôn, dù sao lần đầu tiên của cô cũng cho anh rồi, giờ phút này, trái tim cô
cũng đầy ắp bóng hình anh, thêm một lần nữa, thì có làm sao?
Anh nói: “‘Yên tâm’ muốn
làm gì với em thì làm! Mặc kệ tôi có làm gì, em cũng sẽ không hiểu lầm!” Theo
nghĩa đen thì hẳn là cảnh cáo cô, bất kể anh có làm gì, cô cũng không nên hiểu
lầm?
Cô không hiểu lầm, nhưng,
không thể kìm nén được bản thân thật sự đắm chìm. Nhưng cô hiểu rõ, đang đắm
chìm lúc này đây, không chỉ có thân thể của cô.
Chiếc tạp dề màu xanh da
trời vừa mới buộc vào, lại bị mở ra, rơi trên mặt đất.
Áo sơ mi trên người Chu
Thanh Thanh, chẳng biết từ lúc nào đã bị mở ra vài chiếc khuy, Lâm Diễn lại thò
tay ra phía sau lưng cô, mở khóa áo ngực của cô, sau đó một bàn tay phủ lên một
bên ngực trắng nõn mềm mại gần như đã hoàn toàn bị lộ ra ngoài không khí, nhẹ
nhàng xoa nắn, khi lại tà ác dùng hai ngón tay, kẹp lấy đỉnh hai nụ hoa đang
nổi lên, chầm chậm kéo ra một chút…
“Ưm…” Chu Thanh Thanh cảm
giác trong cơ thể có một luồng nhiệt đang không ngừng lưu chuyển, nghe thấy
tiếng rên rỉ khó hiểu của chính mình, cô xấu hổ vội vàng cắn chặt môi dưới.
Lâm Diễn lại một lần nữa
hôn lên môi cô, dùng kỹ xảo linh hoạt của đầu lưỡi cạy mở hàm răng cô đang cắn
chặt môi, sau đó tiến vào do thám trong miệng cô, cùng chiếc lưỡi nhỏ nhắn của
cô quấn quít chơi đùa.
Hôn cho đến khi Chu Thanh
Thanh sắp không thể thở nổi, Lâm Diễn mới chịu buông tha cho hai cánh môi đã
hơi sưng đỏ của cô, giọng nói khàn khàn gần như nỉ non cảnh cáo: “Không cho
phép cắn môi, kêu lên. Ở trước mặt anh, không cần thẹn thùng, anh thích nghe
tiếng của em… Rất êm tai ~!”
Đồng thời, một bàn tay to
khác của Lâm Diễn xoa lên tấm lưng trần trơn nhẵn của Chu Thanh Thanh, chậm rãi
di chuyển xuống… Chu Thanh Thanh chỉ cảm thấy như từng tế bào mẫn cảm nhất của
cơ thể đều đang tập trung ở những nơi đầu ngón tay thon dài kia lướt qua.
“Ưm… a…” Lại là một trận
tê dại mãnh liệt, máu như dồn hết lên não, trong đầu Chu Thanh Thanh rốt cuộc
không thể chứa được suy luận logic gì nữa, chỉ có thể để mặc cho tất cả các
giác quan, đi theo sự dẫn dắt của Lâm Diễn.
Bàn tay lưu luyến bên eo
cô, lúc này đã trượt sang vùng bụng bằng phẳng, nhẹ nhàng xoa mấy vòng, sau đó
tiếp tục hướng xuống phía dưới…
Chu Thanh Thanh không
nhịn được duỗi tay đè chặt bàn tay đang muốn cởi khuy quần của cô, “Đừng… Em,
em còn chưa tắm rửa! Người đầy mồ hôi bẩn lắm…”
Lâm Diễn cầm ngược lại
bàn tay cô, cánh môi gợi cảm vẽ thành một nụ cười xấu xa: “Em thích tắm xong
làm tiếp? Được, chúng ta cùng tắm!”
Chu Thanh Thanh phục hồi
lại tinh thần, phát hiện ra giờ phút này cô đang bám trên người Lâm Diễn, áo
quần đã bị cởi ra một nửa. Lập tức xấu hổ mặt đỏ bừng, giãy giụa muốn kéo ra
chút khoảng cách giữa hai người. “Đừng, đừng, em tự tắm là được rồi…”
Lâm Diễn nào có chịu cho
cô cơ hội đào thoát? Lập tức ôm ngang người Chu Thanh Thanh, bế cô đi thẳng vào
phòng tắm tầng một…