Con người có câu: khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là trộm cắp..
Tôi mang theo thái độ nghi ngờ đi theo cô ta.
Chu Tư Tư không biết làm sao: “Dạ Đồng! Chừng nào thì sinh nhật chị?”
Tôi cảnh giác: “Cô muốn lấy ngày sinh tháng đẻ của tôi gắn lên hình nộm?
Nói cho cô biết, đừng tưởng bở, đại đa số yêu quái đều không biết ngày
sinh của mình, ngoại trừ con chó William ngu ngốc có giấy chứng minh
huyết thống kia.”
Chu Tư Tư ngẩn người, chớp chớp mắt nhìn tôi.
Tôi quả quyết lui lại, tiếp tục đi tìm William.
William ngồi trong quán cà phê Anime cách đó không xa, trước mặt làm bộ làm
tịch đặt hai cốc nước trái cây đã uống xong, khư khư ôm lấy cái máy tính anh ta hay mang theo mình, không ngừng tìm cái gì đấy. Bên cạnh có vài
người phục vụ mặc đồ nữ hầu gái đeo tai mèo, lén lút lấy máy ảnh chụp
hình anh ta, có người còn dũng cảm lén lút chạy tới gần anh ta chụp trộm cùng, anh ta cũng không quan tâm.
Tôi đẩy cửa thủy tinh, nghênh ngang đi vào, ngồi trước mặt anh ta, vươn
ngón trỏ, gõ bàn thủy tinh, sau đó quay đầu, tầm mắt nhìn xe cộ tấp nập
ngoài cửa sổ, không chút để ý nói: “Hồng Vũ gọi anh về.”
“Ừ.” William không nhào lên như bình thường, cũng không nhìn tôi, anh ta sửa sang lại cúc áo trên áo sơmi, vươn móng vuốt thon dài trắng nõn vén mái tóc vàng mềm mại xoăn xoăn ra sau tai. Ấm áp trong đôi mắt màu đỏ ngày
xưa đã mất đi rồi, giống như quả cầu thủy tinh lạnh băng, thoạt nhìn
thành thục hơn rất nhiều. Anh ta dọn máy tính với đồ dùng cá nhân xong,
mau lẹ đứng dậy, bỏ tôi lại, bỗng nhiên đi đến trước quầy, hỏi bà chủ:
“Mọi người có cần người phục vụ không?”
“Có!” Yêu quái có quản lý hộ khẩu đặc biệt, có cơ cấu chính phủ chuyên môn
làm đăng ký giúp yêu quái có cuộc sống ở xã hội con người, cũng căn cứ
theo diện mạo để làm chứng minh thư. Chứng minh thư của tôi mười năm đổi một lần, bây giờ là mười bốn tuổi, mà chứng minh thư Hồng Vũ làm cho
William cũng chưa đến mười sáu tuổi. Đáng tiếc bà chủ này bây giờ có khi cả tên mình là gì cũng đã quên, chứ đừng nói đến lao động hợp pháp, sổ
tay lao động, hợp đồng lao động, thuê lao động trẻ em ngay tại chỗ luôn.
“Thật ngầu…” Nữ hầu gái nữ A kéo tạp dề nữ hầu gái B.
“Rất đẹp trai…” Nữ hầu gái B nắm lấy cánh tay nữ hầu gái C.
“Rất công*…” Nữ hầu gái C hưng phấn như sắp ngất đến nơi.
[*] Công – thụ trong đam mỹ đó
Tôi vội vàng ngăn lại: “Anh cần tiền tiêu vặt chỗ tôi có rất nhiều mà, sao lại đi làm công cho người ta?”
“Sáng mai đi làm.” William không quan tâm đến tôi, tự mình quyết định thời
gian đi làm, bà chủ gật đầu như giã tỏi. Sau đó anh ta sải bước đi ra
ngoài cửa.
“Đợi đã!” Tôi nhìn bóng lưng anh ta chẳng hiểu ra sao.
.
.
.
Tôi lén đi theo William, quan sát cái vẻ khả nghi của anh ta.
Trên đường đi, thái độ kỳ quái của anh ta không hề thay đổi, về nhà còn
không biết tìm ra cái kính đen từ xó xỉnh nào, nghiêm túc chăm chỉ làm
việc nhà xong, dựa vào ban công cửa sổ sát đất bên cạnh, pha cốc cà phê, cầm quyền tiểu thuyết của Haruki Murakami [1] cẩn thận đọc, vẻ mặt
nghiêm túc giống như… khi Lam Lăng nghiêm chỉnh?
Anh ta thật sự bị tôi mắng nên ngu đi đấy à?
Tôi có chút lo lắng, thừa dịp Hồng Vũ còn chưa phát hiện ra, vội lấy quyển
Doujinshi [2] Bé tai mèo 18+ lần trước tịch thu được còn có figure Black Rock Shooter quý báu đặt trước mặt anh ta, mong có thể trấn an cảm xúc
không bình thường của anh ta.
William cũng chẳng liếc mắt nhìn bảo bối lấy một lần.
Tôi thấy không đúng, vòng quanh anh ta vài vòng, thử: “Anh bị bệnh?”
William đẩy đẩy kính, lạnh lùng nói: “Cô rất phiền.”
Tôi sờ sờ tai anh ta: “Anh không thoải mái?”
William nói: “Nói lắm.”
William đen hóa, toàn bộ thế giới cũng kỳ lạ theo.
Trực giác tôi thấy không ổn, lao xuống nhà cầu cứu: “Hồng Vũ! Chị ở đâu?
William trúng tà! Anh ta điên rồi! Thật đáng sợ! Cả người hoàn toàn thay đổi, chắc chắn là bị yêu quái lợi hại thao túng! Bị vật thể không xác
định nhập vào người! Bị phần tử khủng bố thế giới xuyên qua! Bị người
ngoài hành tinh tẩy não! Chị nhanh đi xem đi!”
“Suỵt, Hồng Vũ đi ra ngoài có chút việc, ngày mai về…” Vẹt đứng trên giá ngủ
gà ngủ gật, ngạc nhiên nhìn tôi, “Cô cuối cùng cũng chọc giận chó rồi?
Mặt trời mọc từ hướng tây! Kỳ tích! Kỳ tích!”
Tôi chỉ lên trời, tỏ rõ cõi lòng: “Tuyệt đối không liên quan gì đến chuyện tôi mắng anh ta! “
Vẹt vui sướng khi người gặp họa: “Chờ Hồng Vũ về trừng trị cô! Trừng trị cô!”
Hồng Vũ không ở nhà, cô ta cũng dám hỗn xược? Tôi giật hai cái lông chim của cô ta, coi như cảnh cáo.
Vẹt nước mắt lưng tròng chuồn mất.
Đánh chim không nghe lời xong, trong biệt thự trống không chỉ còn lại có tôi với chó kỳ quái.
Hồng Vũ không muốn tiết lộ thân phận nên cực kỳ ít gây chuyện, vẹt đánh nhau phế vật, là kẻ theo chủ nghĩa hòa bình, tôi ở ngoài ăn hiếp yêu quái
quá nhiều. Tôi nghi đám phế vật vô dụng kia không trả thù được tôi thì
không cam lòng, nên mới xuống tay với William, thi triển tà thuật lên
người anh ta, khống chế tinh thần, lợi dụng sơ hở trả thù tôi.
Nghĩ đến đủ loại hậu quả, tôi lo lắng, sợ Hồng Vũ sẽ giận chó đánh mèo,
quyết định trước khi chị ấy về nhanh chóng giải quyết vấn đề này. Cho
nên tôi xuống phòng sách ngầm, lục ra đủ loại điển tịch trong ngoài xưa
nay, tìm cách tốt nhất để trừ yêu, ví dụ như: hắt máu chó mực, ném chân
lừa đen, đập kiếm gỗ đào, rắc tro lư hương, dán bùa chú… Cảm giác đều
rất không đáng tin. Cuối cùng quyết định dùng trận pháp trừ tà.
Tôi chuẩn bị tài liệu, khí thế hùng hổ chuẩn bị lên tầng.
William còn đang chăm chú đọc sách, mắt cũng không thèm liếc nhìn tôi một cái.
Tôi rung rung tai mèo, nở nụ cười dịu dàng nhất cuộc đời: “William? William? Anh thật sự không có việc gì sao?”
Trong mắt William thoáng qua vẻ sợ hãi, sau đó tiếp tục đọc sách, vẫn không nhúc nhích.
Không sai, chó hoạt bát hay nhảy loạn biến thành tính cách này, chắc chắn là do trúng tà rất nghiêm trọng.
Tôi nhanh chóng gõ lên đầu anh ta một cái, đánh cho anh ta về nguyên hình.
Sau đó lấy sợi dây trói yêu trói bốn cái móng vuốt lại, khiêng xuống hầm âm u, ném vào hỗn hợp máu cá với nhện độc. Mât hai giờ, trải qua đủ
loại cay đắng gian khổ vẽ ra một trận pháp, thắp năm cây nến âm đỏ quý
giá, không tiếc trả giá dán thêm đủ loại bùa chú lến gáy anh ta, sau đó
giơ bản “Niệm chú trừ tà nhập môn đơn giản” mới phát hành lên, vung kim
cang xua khí, chậm rãi đọc chú ngữ trong sách.
“Gâu oa oa oa gâu oa oa oa gâu —— cứu mạng! Dạ Đồng cô đang làm gì đấy?!”
Chú trừ tà quả là có hiệu quả với yêu quái có pháp lực yếu, William lúc
đầu còn cố tình nằm sấp trên mặt đất giả làm núi băng, chờ chú ngữ bắt
đầu có tác dụng, liền đau đến mức lăn lộn khắp sàn, gương mặt vặn vẹo
cuối cùng cũng khôi phục lại vẻ đần độn vốn có, cầu xin tôi tha thứ,
“Tôi sai rồi, dừng tay đi! Đừng làm bừa!”
Tôi an ủi: “Anh trúng tà, lúc đuổi đi có hơi đau, nhẫn nại chịu đựng là qua thôi.”
William gào lên: “Tôi không trúng tà.”
Tuy rằng rất đáng thương, nhưng vì muốn tốt cho anh ta, tôi kiên quyết hạ quyết tâm: “Trúng tà đều nói mình không trúng tà!”
Nước mắt William trào ra, điên cuồng vẫy đuôi nói: “Cô nghe tôi giải thích đi.”
“Giải thích cái gì?” Lòng tôi thoáng lay động, chợt thấy việc này có gì đấy
không đúng, tạm dừng đọc chú, lộ ra mặt mèo dữ tợn với bộ móng sắc nhọn, tới gần nói: “Thành thật nhận tội! Vì sao giả thần giả quỷ? “
William quỳ rạp trên mặt đất thở hổn hển nửa ngày, tai cụp xuống, tủi thân nói: “Chu Tư Tư nói tôi rất thành thật chất phác, là điển hình của nam phụ
hi sinh, trong ngôn tình đều là nam không xấu nữ không yêu. Muốn làm
nhân vật nam chính phải tà mị lạnh lùng cay nghiệt, ngang ngược bá đạo
mới tán được con gái, cho nên phải thay đổi hình tượng, thay đổi bề
ngoài mới hấp dẫn được con gái…” Anh ta chọc chọc hai ngón tay vào nhau, thẹn thùng nói, “Đối với người trong lòng tốt nhất là nên đẩy ngã,
cường hôn, nhưng cơ hội không dễ có…”
Tôi 囧 khi nghe xong lý do hệ ngân hà này, chân hung hăng đạp anh ta, tức
giận mắng, “Đần độn nói mà anh cũng tin? Ngu ngốc! Ngu xuẩn! Không có
não! Phế vật! Không bằng heo chó! Cẩu cầm thú! Đi chết đi!”
William nhìn trộm tôi, hạnh phúc cười ngây ngô nói: “Vừa rồi cô rất lo lắng sao?”
“Cút!” Tôi hung hăng đạp anh ta, nhào lên đánh mấy cái, “Ai lo lắng cho anh?
Tôi sợ Hồng Vũ tìm tôi tính sổ thôi! Sinh vật tôi ghét nhất trên thế
giới này chính là chó, trong tất cả chó trên thế giới này tôi ghét nhất
là anh!” Tôi hổn hển xoay người bỏ chạy.
William ở sau lưng, mặt mũi sưng lên hét to: “Đợi đã, cởi dây trói yêu trước đã!”
Tôi đứng trên bậc thang quay đầu ngạo mạn nói: “Cứ từ từ mà ngốc đi!”
[1] Murakami Haruki (Tiếng Nhật: 村上春樹, âm Hán Việt: Thôn Thượng Xuân Thụ),
sinh năm 1949 tại Kyoto và hiện đang sống ở Boston, Mỹ, là một trong
những tiểu thuyết gia, dịch giả văn học người Nhật Bản được biết đến
nhiều nhất hiện nay cả trong lẫn ngoài nước Nhật. Từ thời điểm nhận giải thưởng Nhà văn mới Gunzo năm 1979 đến nay, hơn một phần tư thế kỷ hoạt
động và viết lách, tác phẩm của ông đã được dịch ra khoảng 38 thứ tiếng
trên thế giới, đồng thời trong nước ông là người luôn tồn tại ở tiền
cảnh sân khấu văn học Nhật Bản. Murakami đã trở thành hiện tượng trong
văn học Nhật Bản đương đại với những mĩ danh “nhà văn được yêu thích”,
“nhà văn best-seller”, “nhà văn của giới trẻ”.
[2]Doujinshi tương tự như truyện đồng nhân của TQ: là thể loại truyện lấy bối cảnh
trong một bộ truyện tranh, phim hoạt hình hay kiếm hiệp, tiên hiệp…. nào đó. Nhân vật chính có thể là từ thế giới hiện tại bằng lý do nào đó mà
tới thế giới trong truyện hoặc tác giả cho thêm một nhân vật hoàn toàn
mới vào trong truyện.