Đây là linh hồn đẹp nhất thiên hạ, nếu có cơ duyên, chắc chắn có thể thành tiên.
Ở trần gian, rất nhiều quan lại quyền quý mong hão muốn thành tiên. Có
vài người rất thủ đoạn, trải qua sắp xếp tỉ mỉ cũng quen biết được vài
nhân vật trong yêu giới thiên giới. Khi cầu được cơ duyên, họ mới phát
hiện ra từ lúc luồn cúi dựa vào quyền thế thì linh hồn của họ đã trở nên không sạch sẽ, nhơ bẩn đến mức không thể lên thiên giới. Mà rất nhiều
người có linh hồn sạch sẽ lại vì không có dã tâm mà chỉ vùi mình vào
ruộng đồng, rất khó được tiên nhân phát hiện cho nên mất cơ duyên khó
được lên trời.
Tu tiên là cái vòng luẩn quẩn, muốn thành tiên nhưng không thể thành tiên, có thể thành tiên lại không ai phát hiện ra.
Tô Trọng Cảnh là một viên ngọc quý có thể thành tiên, người đời chỉ nhìn vẻ ngoài thì sẽ bỏ qua anh ta.
Tôi là yêu quái, không quan hệ với thiên giới, cũng không nỡ dùng ma đạo vấy bẩn linh hồn đẹp như vậy, rất tiếc nhưng lại bất lực.
Tô Trọng Cảnh những năm gần đây rất khó kết bạn, mặc dù tôi xấu tính,
nói chuyện thích châm chọc khiêu khích còn thích diễu võ dương oai kể về lịch sử oai phong của mình ở Hắc Sơn, nhưng dù sao vẫn có thể ngồi bên
cạnh anh ta, nghe anh ta nói, nói chuyện cùng anh ta. Hơn nữa tôi cũng
không kỳ thị vẻ ngoài của anh ta, không để ý đến cảnh ngộ của anh ta,
muốn mắng liền mắng, muốn đánh là đánh, hành động thẳng thắn của yêu
quái đó lại khiến người không thích bị người ta thương hại như anh ta
vui mừng, cũng coi đó là tri kỷ. Ngoại trừ việc không chịu ra ngoài ăn
trộm thì anh ta gần như ngoan ngoãn phục tùng tôi, chỉ thiếu nước đào
tim gan ra cho tôi nhắm rượu.
Nếm qua mật đường rồi sao lại muốn uống hoàng Liên lần nữa.
Có người làm bạn còn hơn cô đơn một mình.
Rõ ràng Tô Trọng Cảnh không nỡ để tôi đi nhưng không cố chấp giữ lại,
còn giúp tôi đóng gói hành lý và lương khô, để tôi thuận tiện chuồn êm
bất cứ lúc nào. Tôi cũng là kẻ thích làm trái ý người khác, ai không để
tôi đi thì tôi càng muốn đi, còn người sẵn sàng cho tôi đi, trong lòng
tôi lại thấy thoải mái, có thể yên tâm ở lại. Hơn nữa tôi còn nợ anh ta
ơn cứu mạng với mười mấy bữa cơm, tuy miệng nói là không cần, nhưng
trong lòng vẫn để ý chút ít. Cứ bỏ tên vô dụng này lại như vậy, tôi
không yên tâm. Hơn nữa yêu lực vẫn chưa khôi phục lại, nếu trở về Hắc
Sơn, sợ là đám yêu quái lăm le địa vị của tôi phát hiện ra rồi lại cố
giết tôi. Vì thể tôi cân nhắc thiệt hơn quyết định ở lại bên cạnh anh
ta, chỉ không nói rõ khi nào thì đi.
***
Mấy xâu tiền đổi bằng miếng ngọc kia quả không bõ dính răng trước kẻ
tham ăn như tôi. Cho dù Tô Trọng Cảnh rất cố gắng tiết kiệm nhưng vẫn
dùng hết tiền rồi. Vì đề phòng đám yêu quái có ý xấu muốn nhân lúc tôi
bị thương đến giết tôi, tôi tạm thời cũng không tiện trở về lấy vàng bạc của tôi ở Hắc Sơn. Lạc Dương dưới chân thiên tử, thiên giới giám sát
rất nghiêm, yêu quái ở đây đều là loại an phận hiền lành, sinh sống có
quy củ, rất ít khi ăn hiếp nhau, gặp chuyện cần tranh chấp thì đều có
yêu quái cầm đầu giảng hòa. Hoàn cảnh hài hòa này cũng rất hợp để tôi
dưỡng thương, vì thế tôi quyết định ở lại Lạc Dương đến khi thương tích
tốt lên.
Đối với tôi, việc tha cho cái tên đầy tớ vô dụng này đổi sang kẻ có tiền cũng không quá khó khăn.
Nhưng so với loại người thủ đoạn gian xảo, ý nghĩ xấu xa, tôi thà ở cạnh người có linh hồn sạch sẽ như anh ta còn hơn, ít nhất là không cần phải lo có thể bị ám sát hay bị bán đứng hay không. Khi anh ta mở quầy viết
chữ, tôi liền nằm bên cạnh phơi nắng, nghe tiếng đọc sách của anh ta,
lại có ảo giác thế giới thật bình yên.
Thỉnh thoảng tôi sẽ nhảy lên tường góc ngõ, nghe đám bà tám buôn chuyện thu thập tin tức.
Tô Trọng Cảnh không quá thích nói về chuyện quá khứ của mình. Đáng tiếc
mấy ngày trước anh ta bị người ta phát hiện ra thân phận, trở thành đề
tài nóng hổi nhất lúc này. Tôi chạy đông chạy tây nghe một ngóng, cũng
hiểu được tình hình chung của toàn bộ sự việc.
Năm năm trước, Tô gia ở Lạc Dương cũng là danh môn thế gia, ông nội đức
cao vọng trọng, lúc mất đại tang náo nhiệt, cả dòng họ đều đến dự lễ.
Không ngờ, đêm túc trực bên linh cữu, tôi tớ buồn ngủ, không để ý đến
nến, nửa đêm vô ý để lửa bén. Lúc ấy đúng lúc thời tiết đang có gió to
khô hanh, lửa từ phòng chứa củi lan sang phòng khác. Khi mọi người bừng
tỉnh khỏi cơn buồn ngủ đã không kịp cứu hỏa nữa, gây nên thảm kịch, một
nửa thành Lạc Dương bị đốt cháy, khiến nhiều người cửa nát nhà tan, chết trong lửa. Tô gia ở ngay chính giữa biển lửa, không kịp chạy trốn, dù
cố gắng cứu giúp nhưng cả nhà gần như chết hết, chỉ còn Tô Trọng Cảnh
vừa mới mười hai tuổi ở trong phòng gần hồ nước, được người đầy tớ tình
nghĩa đưa ra ngoài trốn. Hai người đều bị bỏng, nghĩa bộc đã chết, dù
anh ta còn sống, nhưng vốn là một người tư chất thông minh, tiền đồ vô
hạn, lại bị trận hỏa hoạn thay đổi hoàn toàn. Ở thời đại thi khoa cử
phải là người không bị thương tật thì có thể nói anh ta đã không còn
tiền đồ gì nữa rồi.
Nguyên nhân hỏa hoạn do Tô gia, tai họa ảnh hướng đến nhiều gia đình, tổn thất rất lớn, quan phủ yêu cầu bồi thường.
Ông Tô thi thư gia truyền, xưa nay tích đức, cũng không biết tại sao lại gặp phải đại họa này. Tôn thất Tô gia không tránh khỏi bị liên lụy,
nhưng họ kịp nhanh chân không lưu tình tìm đủ lý do xua đuổi chi của cha Tô Trọng Cảnh ra khỏi gia phả. Những người gặp tai họa thì hận Tô gia
thấu xương, Tô Trọng Cảnh tuy còn nhỏ, cũng biết lễ nghĩa liêm sỉ. Anh
ta lấy danh nghĩa là nhược quán (1) gánh trách nhiệm cho Tô gia, bán tất cả gia sản điền trang, dốc hết sức bồi thường cho mọi người, sau đó
không biết kết cục ra sao. Tất cả mọi người đều cho rằng anh ta sẽ không ngốc đến mức bán hết gia sản, ít nhất còn có thể giữ cho mình ít bạc,
đi xa tha hương sinh sống, không ngờ anh ta thật sự ngốc như vậy, kết
cục bản thân mình rơi vào tình cảnh không xu dính túi, sống nhờ trong
ngôi miếu đổ nát, bán chữ mà sống.
(1) Nhược quán: Thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi.
Vốn là con cháu của nhà có tiền có học, ngoại trừ chữ nghĩa đầy mình thì còn có thể làm gì?
Am hiểu duy nhất của Tô Trọng Cảnh chính là đọc sách viết chữ viết văn,
đáng tiếc làm ăn thất bát; muốn đi kho hàng giúp đưa hàng, đáng tiếc
người khác nhìn thấy thân thể xương xẩu gió thổi đã gục của anh ta,
chẳng ai muốn thuê. Chính anh ta muốn chuyển bao lớn, mới đi ba bước đã
ngã quỵ. May mắn ông chủ kho hàng không có lòng dạ hiểm độc, ném cho
mười đồng xem như tiền thuốc men.
“Vẫn nên đi trộm thì hơn.” Tôi nhiệt tình đề nghị lần thứ bốn mươi hai,
“Vừa mới đi do thám, phía tây thành có nhà vải, nhìn qua làm ăn không
tệ. Lén trộm lấy của họ mười mấy lượng bạc sẽ không bị phát hiện đâu.”
Tô Trọng Cảnh đã sớm bó tay với việc giáo dục tôi theo đạo đức, đổi
sang bắt đầu từ thực tế: “Nhà vải mất trộm sẽ báo án, mọi người đều biết ta là người nghèo ở trong ngôi miếu đổ nát, bỗng nhiên bắt đầu có tiền
thịt cá thì sẽ nghĩ thế nào? Đến lúc đó lại tra ra ít tiền ăn trộm, phải ăn cơm tù, con chuột trong nhà lao ăn cũng không ngon đâu.”
Thiên giới giám sát rất nghiêm, kiếm được cơm ở nơi lũ yêu quái sinh sống hòa bình cũng không dễ.
Tôi buồn bực…
Cuối cùng, đường đường là thủ lĩnh Hắc Sơn như tôi việc duy nhất có thể
làm là chạy đến bên hồ bắt lấy hai con cá để cải thiện cuộc sống. May mà Tô Trọng Cảnh thông minh, rất có thiên phú nấu nướng, lại được tôi chỉ
bảo, tay nghề nướng cá tiến bộ thần tốc, sắc hương đủ cả. Tuy rằng ngày
nào ăn cá cũng không phải không thể sống được, nhưng lấy thói quen soi
mói như tôi, ăn hai tháng liên tục, dù là gân rồng tủy phượng cũng sẽ
ngấy. Vì thế tôi lại đưa ra đề nghị: “Ngày mai là phiên chợ, nghe nói
còn có kịch dân dã, trên phía bắc chợ không thiếu sạp hàng bán đồ ăn
vặt, chi bằng chúng ta cũng mở sạp hàng bán nước trà với cá nướng, buôn
bán không cần vốn, có thể kiếm vài đồng.”
“Chủ ý này không tồi,” Tô Trọng Cảnh nghĩ nghĩ, lại hậm hực nói, “Nhưng
khuôn mặt này của ta, đứng cạnh quán cá nướng sẽ chẳng ai ăn nổi.”
“Xem ra vẫn phải để bản mèo ra tay rồi.” Miệng vết thương của tôi cũng
đã khép lại, da lông dài ra hơn nửa, mắt phải không mở ra được với tai
bị lệch cũng đã khỏi, yêu lực khôi phục được một phần, không còn bộ dạng quái dị như lúc trước. Tôi bò từ trong ổ ra, cong người duỗi thắt lưng, đọc khẩu quyết biến thành hình người, sờ sờ tai, rung rung cái đuôi,
cảm giác rất tốt, sau đó nói như đinh đóng cột với Tô Trọng Cảnh: “Ta
bán cá, anh nướng cá, ta không tin họ nhìn yêu quái xinh đẹp như ta mà
không ăn nổi ba con cá!”
Đĩa cá nướng trong tay Tô Trọng Cảnh rơi vào trong lửa.
Tôi thấy cá sắp chín, nhanh tay lẹ mắt đỡ được, giận dữ mắng: “Làm gì đấy? Chưa thấy yêu quái biến thành người bao giờ à?”
Tô Trọng Cảnh vẫn đang sững sờ.
Tôi đức cao vọng trọng dạy anh ta: “Hiếm thấy nhiều trách chính là chỉ
người như anh đấy! Nói cho anh biết, yêu quái chỉ cần tu luyện ba trăm
năm là có thể biến thành hình người. Chẳng qua biến đẹp hay không còn
phải xem chủng tộc và yêu lực mạnh yếu thế nào. Sau khi biến rất khó
thay đổi, trừ phi dùng ảo giác để tạo bề ngoài khác. Ta là yêu quái hơn
chín nghìn tuổi, thời gian biến hóa lại tương đối muộn, cho nên #¥@#¥%…” Tôi lớn tuổi, lịch sử vô cùng phong phú, phần sau lạc đề đến chỗ nào
rồi ngay đến cả tôi cũng quên…
Khi tôi bắt đầu nói năm đó uy phong tay đánh hổ vuốt cào cá sấu, mặt Tô
Trọng Cảnh mặt bắt đầu đỏ lên, đỏ đến mức máu như sắp chảy ra. Anh ta
lúng túng nói : “Ta… Ta không ngờ rằng cô là cái… là nữ .”
Ở cùng nhau lâu như vậy, đến mèo đực mèo cái cũng không biết, anh ta đáng bị xấu hổ đến chết!
Tôi hết sức khinh bỉ anh ta.
Không biết vì sao, sau khi anh ta nhận ra tôi là cái thì bản tính cổ hủ
lại phát tác, không chịu thay thuốc trên mông tôi, cũng không cho phép
tôi ngủ trên bụng anh ta. Đáng tiếc anh ta không mua nổi lò sưởi, bị tôi dùng bạo lực trấn áp tiếp tục dùng cơ thể anh ta làm lò sưởi.
Hôm sau, chúng tôi dậy thật sớm, Tô Trọng Cảnh dặn dò tôi biến thành
người cũng đừng biến đẹp quá, sau đó cõng tôi đang mơ mơ màng màng gật
đầu đi ra chợ, tìm một chỗ bình thường ở phía bắc chợ, lấy số tiền còn
lại nộp phí bảo hộ, bày một quầy cá nướng ở bên cạnh một chú bán rượu.
Đến khi mùi thơm phức của cá nướng bay lên, tôi mới dần tỉnh lại, ngáp
một cái, đi đến một góc không có người biến trở về hình người, xốc tinh
thần, ăn hết điểm tâm sáng mới đến trước sạp hàng, để Tô Trọng Cảnh đội
nón vùi đầu vào nướng cá, còn mình thì đi kêu gọi bán cá.
Tính xấu của tôi trong yêu tộc được xếp vào hàng đầu, gương mặt xinh đẹp của tôi trong yêu tộc cũng được xếp vào hàng đầu.
Con người là loài không có sức chống cự với vẻ đẹp bên ngoài.
Vì thế, mỹ nữ bán cá, muôn người chú ý. Thỉnh thoảng tôi ném ra ánh mắt
quyến rũ, cũng không để ý khi bị người ta ‘lợi dụng’ một chút. Kết quả
dù là ông già, chú lớn tuổi, anh trai lớn hay em trai nhỏ đều xếp hàng
nhào tới, ai cũng muốn mua một xiên. Mua xong lại mua thêm một xiên rồi
một xiên nữa, mọc rễ trước quầy hàng không chịu đi. Có tên mập ăn hết
hai mươi xiên cá, suýt chút nữa no chết ngay tại chỗ. Có người mang vợ
đi theo cũng rục rịch, khiến đại chiến gia đình bùng nổ ngay tại đấy,
khiến tất cả các bác gái các chị các cô đều trợn mắt nhìn tôi, không
biết mắng bao nhiêu tiếng “Hồ ly tinh”. Tôi có quan hệ tốt với hồ
yêu nên không thèm để ý. Chỉ cảm thấy lần đầu tiên buôn bán mà đã bội
thu thật sự rất có cảm giác thành công, rất đắc ý vênh váo, không để ý
đến sự phản đối của Tô Trọng Cảnh, tăng giá lên gấp hai, mà vẫn cung
không đủ cầu.
Quang cảnh thật náo nhiệt, tay tôi thu tiền như nhũn ra, mua hết tất cả
cá, gà của những người xung quanh, còn mua không ít thịt dê, mở rộng
sang cả gà nướng, thịt dê xiên nướng, ngay cả khoai lang nướng cũng bán
với giá cao.
Trong đám người bên cạnh tôi có một người đàn ông rất tức giận, nhưng
khi nhìn mặt Tô Trọng Cảnh, lửa giận lại hạ xuống. Có kẻ thông minh, kìm chế sự ghen ghét, làm quen với anh ta, chảy nước miếng muốn nghe chuyện về tôi.
Tô Trọng Cảnh sớm cảm thấy không ổn, nhưng lá gan lại nhỏ, từ lúc mở
hàng đến bây giờ, vài lần lén đi đến bên cạnh tôi, cẩn thận nói; “Đừng
bán nữa, chúng ta đi thôi. Ta bảo cô hóa thành cô gái bình thường, không ngờ cô lại hóa thành dáng vẻ này, quá mức xinh đẹp rất bị chú ý, như
vậy không tốt.”
“Con gái bình thường thì sao bán được nhiều như vậy? Ta rất hiểu thói hư tật xấu của con người” Tôi đã quen với việc sau khi biến thành người
bị người ta nhìn ngó nên không để trong lòng, hỏi lại, “Anh cứ lo bò
trắng răng, kiếm được tiền có gì không tốt?”
Anh ta lại đỏ mặt, lắp bắp không biết nói thế nào, đành nói thẳng: “Có rất nhiều người xấu, sẽ không hay đâu.”
“Phi!” Tôi ôm đống tiền lớn có thể đổi được rất nhiều món ngon, coi
thường anh ta, “Cái này không tốt, cái kia cũng không tốt, chẳng trách
anh lại nghèo như vậy! Bản mèo đánh nhau lợi hại, buôn bán cũng là thiên tài! Chẳng lẽ mỗi ngày ăn cá đói bụng thì tốt sao? “
Tô Trọng Cảnh gấp đến độ trán đẫm mồ hôi, mà tôi lại không thích nghe người ta nói, anh ta chỉ đành chấp nhận.
Tôi vỗ vai an ủi anh ta: “Tiền kiếm được, chia anh một nửa, chúng ta ngày nào cũng ăn.”
Tô Trọng Cảnh thở dài, vẻ mặt đầy lo lắng.
Mỗi ngày lời đấu vàng, chập tối, có một chiếc xe ngựa hai khắc hoa và
chim nhạn dẫn theo vô số gia nô đầy tớ chậm rãi đứng ở đầu phố phía bắc. Sau màn che trang trí thêu hoa tinh xảo là một chàng trai trẻ tuổi mặc
áo xanh đeo ngọc bội, bộ dạng cũng coi như tuấn tú, nhưng khi nhìn thấy
tôi thì lộ ra vẻ ngạc nhiên, sau đó bất động.
Mặt trời lặn về phía tây, sức tôi còn thừa nhưng đáng tiếc thể lực của
Tô Trọng Cảnh không chịu nổi nữa, lung lay sắp đổ. Tôi thông cảm thể
chất của con người khác yêu quái, tiền kiếm được cầm trong tay cũng đã
được bảy tám xâu, đủ để sống qua rất nhiều ngày, vì thế quyết định dọn
quán đi về.
Chúng tôi tạm biệt mọi người trong tiếng giữ lại với sự lưu luyến không
rời của họ, anh chàng trẻ tuổi mặc áo xanh giơ cây quạt vẽ nguệch ngoạc
ra, thản nhiên đi tới, nhìn như rất nhã nhặn hỏi: “Sao ta chưa bao giờ
gặp tiểu nương tử? Nàng đến từ nơi khác sao?”
Tuy bộ dạng hắn đẹp, nhưng vẻ mặt thì giả dối tản ra loại hơi thở không
tốt, thậm chí còn khiến tôi thấy ghê tởm hơn cả tên côn đồ quấy rối ở
bên đường, ngay cả nói cũng không muốn nói, kéo Tô Trọng Cảnh đi, cất kĩ bọc tiền, gạt cây quạt mà hắn lấy để cản đường ra, xoay người định đi.
Tên áo xanh thấy thái độ của tôi gay gắt, hình như hiểu lầm cái gì, sắc
mặt cũng không tốt lắm, đến khi thấy Tô Trọng Cảnh, bỗng nhiên lại ngừng một lát, mở cây quạt ra, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: “Là Tô
huynh sao? Năm năm trước học ở từ đường, thật sự là lâu rồi không gặp .”
Tô Trọng Cảnh thở dài, ưỡn thẳng ngực, không kiêu ngạo không siểm nịnh
lấy lễ tiết của một sĩ tử thường dùng nói: “Chu huynh, trong nhà có
việc, không tiện ở lâu, xin thứ lỗi.”
Kẻ áo xanh vội đáp lễ, ngôn từ khiêm tốn trong giọng điệu lại để lộ ra
sự khinh thường: “Năm đó Dương tiên sinh giảng bài, Tô huynh mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng cách nói năng lại không hề tầm thường, làm thơ còn đoạt
thủ khoa. Dương tiên sinh khen huynh mới học đã hơn người, đầu óc nhanh
nhẹn, rất có tiền đồ, dặn nếu không sốt ruột thi cử đàng hoang, vào hàn
lâm làm sĩ. Còn loại không ra gì giống ta, chỉ biết rượu chè ăn chơi, bị ông ấy mắng, về đã lại chịu đòn đau của phụ thân. Chuyện cũ rành rành
lại mới như một cái chớp mắt, không biết bây giờ Tô huynh tài cao đang
làm gì? Nói để tiểu đệ còn học tập.”
Đều là hậu nhân của danh môn, tiểu bá vương dựa hơi gia tộc mình ngày
ngày nhàn hạ, thăng chức rất nhanh; Còn bé ngoan thật sự đi học chẳng
những không thể tham gia khoa cử, người thân mất hết, ngay cả cơn no ấm
cũng không có. Hai người này gặp nhau, giống như mây và bùn. Lâu năm
không gặp, kẻ áo xanh hỏi câu này khiến Tô Trọng Cảnh vô cùng xấu hổ.
Tô Trọng Cảnh tốt tính, không tức giận, chỉ thản nhiên nói: “Thiên hành kiện, khổ ma luyện, quân tử dĩ tự cường bất tức.”
(2) Trời cao mạnh mẽ xoay vần, chăm chỉ rèn luyện, người quân tử phải biết quyết tâm tự cường. – Âm Phù Kinh.
Bỗng nhiên tôi nhớ ra trong ngôi miếu đổ nát còn có mấy cuốn sách rách,
hằng ngày có thời gian rảnh anh ta đều lấy cành cây viết viết vẽ vẽ lên
cát, chắc là đang ngâm nga văn thơ mình đã từng học. Thỉnh thoảng còn có thể đứng ngoài học đường, nghe lén lũ học sinh đọc sách, sau đó trở về
bỏ hết đồ trên lưng xuống, chép lại vô số lần, cho đến khi thuộc mới
thôi. Cho dù thân thể có khiếm khuyết, không thể thi cử, anh ta cũng
không vứt bỏ học thức và bản tính của mình.
Kẻ áo xanh nhất quyết không bỏ qua, cười nhạo nói: “Hay là huynh rơi
xuống bước đường này nên thật sự cứ nghĩ mình có thể học theo Nghiêu
Thuấn Vũ?”