Editor: đỗ béo
Betor: mèomỡ
Tôi có chút ấn tượng với dấu vết bên bờ sông. Hình như là mấy ngày trước,
tôi bắt tiểu yêu nộp một cái đầu heo nướng thơm nức bên bờ sông, còn vứt hết xương ăn thừa xuống sông. Tô Trọng Cảnh vậy mà cũng đau lòng, nói
xương có thể hầm nấu canh, không thể lãng phí, anh ta xắn tay áo rồi
vớt hết lên.
Nhưng anh ta quen cô nương xinh đẹp khi nào vậy? Sao tôi chưa gặp bao giờ?
Tôi đè nén cơn tức, liếc mắt đưa tình, dụ dỗ nha dịch.
Hai nha dịch uống đến mức đầu óc choáng váng, một tên còn có chút ý
thức, khó khăn nói: “Không biết tên là gì, chỉ… chỉ nhớ hơn một tháng trước, cô nương ấy bán cá nướng với tên giết người, dáng vẻ yểu điệu…
Ha ha, mắt hạnh má đào, eo dương liễu, da dẻ non mềm có thể nhéo ra
nước, lúc ta mua cá còn sờ một lần… mịn lắm… Ha ha…”
Cô gái hắn tả hình như hơi quen.
Tôi chống cằm, nghĩ khoảng nửa khắc, cuối cùng cũng hiểu ra, đập bàn đứng lên: “Người bị hại kia không phải là tôi sao?”
Đừng trách tôi chậm chạp, ai có thể ngờ được người chết trong án giết người lại chính là mình?
Bỏ lại tên nha dịch uống say, tôi sững sờ đứng trên ngã tư Lạc Dương, trong lòng bi thương như có mấy chục con chó gào thét chạy qua. Rút
cuộc tôi lại là nguyên nhân khiến Tô Trọng Cảnh nhận tội. Từ ngày bán cá nướng thường có người dòm ngó gần miếu nát. Tô Trọng Cảnh nói dung mạo
của tôi sẽ gây chú ý nên tôi không dùng nữa, thỉnh thoảng cùng anh
ta dạo phố sẽ biến thành bộ dáng già nua. Nhưng chúng tôi không ngờ
rằng, cô nương xinh đẹp ngày đó lại rất được chú ý, những người kia
không tìm thấy tôi, liền đi hỏi Tô Trọng Cảnh nhà tôi ở đâu. Bởi vì yêu quái không có hộ tịch và thân thế, cũng không thể bại lộ thân phận ở
nhân gian, cho nên Tô Trọng Cảnh luôn im lặng hoặc nói không biết.
Từ đó về sau, trong con mắt của mọi người tôi như biến mất khỏi thế gian, đương nhiên khiến sẽ khiến họ nghi ngờ.
Chu Đại Lang mấy ngày trước kết thù kết oán với anh ta ỷ vào phụ thân quyền thế, nhân cơ hội vu cáo anh ta giết người, để phủ Lạc Dương bắt anh ta, ép hỏi tung tích của tôi. Thời Đại Chu con người đều có hộ tịch, đi
đâu cũng phải thông báo với quan. Tô Trọng Cảnh không biết tôi từ đâu tới, tôi đi đâu, tính danh, quê quán, thậm chí còn không thể giải
thích chính xác quan hệ giữa tôi và anh ta, không thể giải thích cô
nương xinh đẹp giúp anh bán cá nướng ai dù quan hệ hai người thoạt nhìn có vẻ rất thân thiết. Hơn nữa Chu Đại Lang đã ác ý sắp xếp, chuẩn
bị từ đầu đến cuối, ác quan tra khảo, anh ta chỉ có thể thừa nhận tôi
đã chết, là tự tay anh ta giết.
“Vì sao không nói tôi là yêu quái?” Tôi quay lại đại lao, lay cho anh ta tỉnh lại, vẻ mặt nghiêm chỉnh hiếm có, hỏi: “Anh chỉ cần nói
với mọi người anh gặp phải yêu quái, bị cô ta mê hoặc là xong không
phải sao? Hơn nữa ở Lạc Dương nhiều cao tăng, trong miếu nát còn lưu lại yêu khí của tôi, thậm chí còn có đồ dính vết máu khi tôi bị thương, chỉ cần điểm chút pháp thuật là có thể tra ra hết. Dù sao con người cũng
không bắt được tôi.”
“Nhưng…” Tô Trọng Cảnh do dự rất lâu, cuối cùng không giấu giếm nữa, “Ta đã hứa tuyệt đối không tiết lộ thân phận của cô.”
Tôi lại gõ đầu anh ta, gầm nhẹ: “Anh sắp chết đấy! Đồ ngốc!”
Tô Trọng Cảnh ôm đầu đi đến góc tường, khóe mắt lấp lánh nước mắt oan
ức: “Cô đã nói, Lạc Dương dưới chân thiên tử, thiên giới giám sát rất
nghiêm, yêu quái phải an phận thủ thường, bại lộ thân phận gây rối, có
thể sẽ bị phạt nặng.”
Tôi ngẩn ra.
Tô Trọng Cảnh lắp ba lắp bắp nói: “Năm năm qua, chỉ có cô là không chê
khuôn mặt của ta, đối xử rất tốt với ta, ta rất… Thích cô… Thích làm bạn với cô, cho nên dù là yêu quái, ta cũng không muốn cô bị phạt.”
“Ai đối tốt với anh! Tôi lợi dụng anh! Bắt nạt anh! Nhận anh làm đầy tớ
thôi! Ai cần anh sống chết bảo vệ tôi?! Cho dù bại lộ thân phận cũng
chỉ bị phạt, mà cũng chưa chắc đã bị phạt! Cẩn thận một chút là trốn
được thôi! Con người là loài vật đáng ghét nhất, anh cũng chẳng phải là
mèo đẹp trai, tưởng rằng làm mấy việc nhỏ bé ngu ngốc ấy để lấy lòng tôi, tôi sẽ vui sao?! Ngu ngốc! Ngu ngốc! Ngu ngốc! Khốn kiếp! ” Đời người vừa khổ vừa ngắn, giống như con kiến, sống được mấy chục năm
đã là quý lắm rồi. Tô Trọng Cảnh chỉ mới mười bảy tuổi, đối với yêu quái mà nói số tuổi này chỉ bằng một cái chớp mắt. Vậy mà anh ta
lại tự nguyện vứt bỏ quãng đời còn lại vì tôi. Dù là đề nghị bán cá
nướng, biến thành mỹ nữ mời chào bán hàng hay ngày nào cũng chuồn đi
chơi không để ý đến anh ta, tất cả đều là sai lầm của tôi, nhưng anh ta
chưa bao giờ trách tôi lấy một câu. Mũi tôi hơi xót, trong lòng khó
chịu như ‘đến tháng’. Muốn mở miệng xin lỗi nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, tật xấu độc miệng hơn vạn năm đã ăn sâu vào xương tủy,
chẳng những không nói được câu nào dễ nghe mà giọng điệu còn cứng
đầu hơn, mỗi câu đều mang theo sự châm biếm, khiến tôi xấu hổ.
“Dạ Đồng, cô đừng buồn, không phải ta cố ý chọc cô mất hứng đâu?” Tô
Trọng Cảnh tay chân còn luống cuống hơn cả tôi, “Chuyện này … Dù sao
ta cũng không còn người thân, chuyện này… Con người sống không lâu,
chết sớm hay chết muộn cũng chẳng khác gì nhau. Ta đã sớm ‘Tứ đại giai
không’ rồi [1], cứ coi như sớm chút để tích đức.”
[1]Tứ đại giai không : thế gian tất cả đều là hư vô (theo cách nói của đạo Phật)
“Đưa móng vuốt ra đây!” Tôi hung dữ hét lên với anh ta.
Tô Trọng Cảnh ngập ngừng vươn tay.
Trong đời tôi chưa từng dùng chú trị thương cho con người bao giờ, chầm chậm giảm đau ở vết thương cho anh ta mà thấy không quen tay. Nối lại
đoạn xương đã bị gãy, yêu lực không ngừng bị tiêu hao, số lần thành công lại cực thấp.
Tôi niệm chú ngữ hơn trăm lần, mới miễn cưỡng nối lại được xương sườn và
xương đùi bị gãy của anh ta, khống chế được da thịt bị thương nghiêm
trọng không để vết thương chuyển biến xấu nữa.
Trong đại lao u tối, không khí rất ghê tởm, áp lực làm cho người ta không nói nên lời.
Tô Trọng Cảnh bỗng nhiên nói: “Dạ Đồng, cô lau mắt đi.”
Tôi nhẹ nhàng sờ lên mặt, lại phát hiện ra ở khóe mắt có giọt nước mắt không biết đã chảy ra từ lúc nào.
Tôi lau khô nước mắt, thẹn quá hóa giận, tát nhẹ một cái lên mặt anh ta: “Lắm chuyện! Điều kiện ở địa lao kém như vậy, gió thổi cát vào mắt
tôi!”
Trong địa lao làm gì có gió? Tô Trọng Cảnh lập tức cúi đầu giả vờ như không phát hiện ra.
Trị liệu rất lâu, tôi biết mình chữa nữa cũng vô ích đành an ủi anh thêm: “Nhịn thêm một thời gian nữa, anh sắp được ra ngoài rồi, đến
lúc đó tôi mời hoa yêu biết chữa trị đến chữa thương cho anh, rồi cho
anh ít linh dược của yêu giới.”
Tô Trọng Cảnh lén nhìn tôi rất nhiều lần, nghe vậy có chút kinh ngạc,
khuyên nhủ: “Dạ Đồng, cướp ngục sẽ kinh động đến thiên giới.”
“Ai muốn cướp ngục?” Tôi khinh thường nhìn anh ta một cái, khinh bỉ nói, “Chỉ biết đánh đánh giết giết, không có đầu óc! Tôi muốn tên phủ doãn
ngu ngốc kia tự mình đưa anh ra ngoài!”
Tôi nói với anh ta phương án hành động đã được vạch sẵn yêu cầu anh ta phối hợp. Sau đó liên hệ với đám yêu quái Lạc Dương giúp tôi một tay.
Mọi người cảm thấy giúp đỡ chỉ là chuyện nhỏ, hơn nữa nếu giúp
đại yêu quái lợi hại như tôi sẽ nợ bọn nọ, tương lai có thể có tác
dụng, vì thế đều đồng ý.
Qua hai ngày, tôi điều tra rõ hành tung của Chu Đại Lang, sau đó đặt
sẵn bẫy trên đường hắn đi qua. Tôi kéo theo một cụ già chết bệnh
(ngao yêu là diễn viên khách mời), khóc sướt mướt “Bán mình chôn cha”,
nhưng giá ban đầu lại không hề thấp. Người bị hại còn đang sống sờ
sờ, vụ án Tô Trọng Cảnh giết người đương nhiên cũng được lật lại,
có không ít người nhận ra tôi, ồn ào bàn tán. Không lâu sau, Chu Đại
Lang hại Tô Trọng Cảnh vào tù đi ngang qua, nhận ra tôi cũng hoảng
hốt, vội vàng đi đến hỏi nguyên do.
Tôi “điềm đạm đáng yêu” lau nước mắt, giải thích: “Phụ thân tiểu nữ là
người Tây Vực, mẫu thân là người Trung Nguyên, tiểu nữ thường theo phụ
thân đến Đại Đường buôn bán, năm nay phụ thân thay đổi ý định, muốn đến Lạc Dương, không ngờ trên đường lại bị cướp tiền. Phụ thân bệnh nặng
hấp hối, ở trong gia trang Lý gia ngoài thành. Tiểu nữ lòng nóng như lửa đốt lại biết chút y thuật bèn lên núi hái thuốc lại không cẩn
thận bị rắn độc cắn bị thương, may mắn có Tô ân công ở miếu nát ngoài
thành đi ngang qua ra tay cứu giúp. Tiểu nữ cảm tạ ân huệ này, thấy ân
công không vụng về, liền bớt chút thời gian dạy ân công cách nướng cá, để ân công tìm kế sinh nhai, sau đó trở về hầu hạ phụ thân. Nhưng phụ
thân tâm bệnh khó chữa, tiểu nữ ngày ngày hầu hạ trước giường, cuối cùng không địch lại được với số trời. Bây giờ tiểu nữ không một xu dính túi lại không đành lòng để thân xác của phụ thân phải chịu khổ, đành phải bán mình đổi ít bạc, an táng phụ thân, cũng báo đáp ơn cứu mạng
của Tô ân công.”
Chu Đại Lang hỏi: “Vì sao Tô Trọng Cảnh không biết tính danh lai lịch của cô?”
Tôi nói: “Tô ân công nói cứu mạng người không mong báo đáp, khuê danh
của con gái cũng không nên nói, nên không hỏi thân thế của tiểu nữ.”
Chu Đại Lang nghi ngờ: “Cô phải tự giới thiệu trước chứ?”
“Đúng,” tôi cúi đầu, đáp nhanh, “Cha tiểu nữ họ Keruisipiniyanuobisikefu, tên là Constantinovich.”
Xung quanh lặng ngắt như tờ, có vài người cố gắng muốn đọc lại cái
tên này, đáng tiếc đừng nói họ không đọc được, ngay cả tôi cũng chẳng
đọc được lần thứ hai.
Tôi lại lấy ra văn kiện thông quan và giấy tờ thân phận đã làm giả
từ trước cho Chu Đại Lang xem, tỏ vẻ yếu ớt, “Gia phụ không còn nữa,
nên vẫn chưa đăng ký ở quan phủ Lạc Dương.” Sau đó tội nghiệp nhìn hắn,
“Lần trước đắc tội với Chu Lang, là vì tiểu nữ mới đến đất quý, không
hiểu quy củ, có mắt như mù…”
Chu Đại Lang bị làn nước mùa thu của tôi làm cho rung động, nhưng vẫn cẩn thận hỏi: “Lần trước cô nói ‘mèo tốt’ là sao?”
Tôi ‘không hiểu gì’ nhìn hắn: “Tuy tiểu nữ là người Tây Vực, nhưng
thường đến Trung Nguyên, sao lại không phân được người với mèo? Chu Lang đang nói gì vậy?
Chu Đại Lang sửng sốt, hình như cũng hiểu trong lời tôi nói khi đó có
nghĩa khác, tự xưng “mèo tốt” nghe thế nào cũng không giống đang chửi
người. Hắn khoanh tay suy nghĩ rất lâu, dưới mọi ám chỉ lấy lòng của
tôi, rốt cuộc cũng cảm thấy là mình nghe lầm. Khi mèo lấy ánh mắt quyến rũ nhìn người, thì đến cả Xi Ly Quân kinh nghiệm tình trường đầy mình
còn không chống cự được, huống chi là con người bé nhỏ? Hắn bị tôi
nhìn đến mức sắc tâm nổi lên, lập tức lấy bạc ra muốn mua người.
Tôi lấy bạc, dùng ánh mắt nhìn ân nhân nhìn hắn, muốn hắn phái người giúp tôi an táng cha.
Hắn mua được mỹ nhân, mừng rỡ giả làm người tốt, liền đồng ý ngay.
Tôi lại nhắc đến chuyện muốn đưa số bạc còn lại cho Tô ân công, báo đáp ơn cứu mạng của anh ta.
Hắn có chút há hốc mồm, ban đầu còn muốn nói dối là Tô Trọng Cảnh đã rời
khỏi Lạc Dương, nhưng trước khi hắn đến đám người đã nói Tô Trọng Cảnh
bị quan phủ bắt đi nên không thể lấp liếm được. Hơn nữa người bị hại
trong án giết người đã trở về, còn đứng ở trước mắt bao người, muốn vu
oan giá họa cũng không có chứng cứ nữa.
Tôi tự động cho hắn bậc thang: “Lúc ấy tiểu nữ nhân lúc ban đêm rời đi,
Tô ân công không tiễn, ân công cứ nghĩ rằng tiểu nữ gặp phải sói hoang,
chết trên đường, trong lòng áy náy mà nhận tội. Hơn nữa ngày ấy ân
công đang đau buồn, chưa hẳn đã không có ý tự sát. . .”
“Đúng vậy.” Chu Đại Lang vỗ vỗ cây quạt trong tay, đồng ý với lý do của
tôi, cũng cảm thán, “Trọng Cảnh đúng là đồ ngốc, tội giết người mà
cũng nhận bừa được sao? Sống không tốt thì cứ nói một tiếng,
huynh đệ còn có đến cứu huynh ấy sao?”
Tôi hành lễ, nghiêm mặt nói: “Chu Lang thật đúng là ‘nghĩa bạc vân thiên’[2], là tiểu nữ nhìn lầm ngài rồi.”
[2] Nghĩa bạc vân thiên: Tình nghĩa bạc bẽo như mây.
Chu Đại Lang phổng mũi, nói phụ họa: “Rất nhiều người đều cho rằng ta kiêu ngạo, kỳ thật ta thích nhất là lén làm việc tốt.”
Lời vừa nói ra, đám người vây xem đều có vẻ mặt nghẹn họng, đến cả tôi tớ hắn mang theo cũng không ngoại lệ.
Đã nói ra khỏi miệng thì chắc chắc sẽ phải làm. Nhân phẩm Chu Đại
Lang tuy xấu, tốc độ làm việc lại không tệ. Hắn phái gia đinh đi
tìm Phủ doãn Lạc Dương thả Tô Trọng Cảnh ra, lo anh ta nói lung tung,
còn thưởng cho mấy lượng bạc, lệnh cưỡng chế anh ta lập tức ra khỏi
thành, không cho phép trở về nữa. Tôi đã phái mấy tiểu yêu đứng chờ,
chỉ đợi Tô Trọng Cảnh quang minh chính đại rời khỏi đại lao, liền lập
tức đưa đi, cũng kiêm chức bảo vệ bên cạnh anh ta.
Ngao yêu đợi mọi người cất nó vào quan tài chôn xuống đất xong, tự mình đọc thuật độn thổ lên.
Chu Đại Lang không đợi nổi một khắc, vội vàng muốn tôi về phủ cùng hắn.
Tôi cũng không đợi nổi một khắc, lập tức đi theo.