“Dạ Đồng, cô lừa gạt Thiệu Thiên kí khế ước thật à? Hai mươi năm đổi hai năm, hình như hơi quá đáng.”
“Tôi quên rồi, nhưng tôi không ác ôn như Hồng Vũ, chắc sẽ không làm điều
kiện giao dịch hà khắc như vậy đâu. Dùng chính tuổi thọ của mình để kéo
dài mạng sống cho người khác được khen là thiện hạnh, cũng là giao dịch
từ thiện yêu giới ngầm thừa nhận. Cho dù là những kẻ độc ác khiến người
ta ghê tởm thì nhiều nhất cũng chỉ dùng mười năm đổi hai năm thôi, cho
nên không thấy tôi đang tìm tờ kế ước kia để xem lại sao, cút ngay…”
“Nhưng tôi cảm thấy Dạ Đồng không phải mèo hư!”
“Anh cho rằng được chó khích lệ, mèo sẽ vui vẻ sao?”
“William thích mèo nhất!”
“Cút! Đừng có lao đến đây dùng lưỡi liếm loạn lên mặt tôi!”
Giao dịch với Thiệu Thiên này quả thật có chỗ không công bằng, khiến cả bản thân tôi cũng cảm thấy buồn bực. May là yêu tộc mỗi lần giao dịch thì
nội dung đều in vào trong khế ước rất rõ nàng, cho nên tôi muốn tìm xem
lại. Khổ nỗi tôi hay quẳng đồ lung tung, đã lật tung mấy thùng khế ước
đầy ụ mà vẫn không thấy tờ khế ước kỳ lạ kia đâu cả. Tôi nghi mình làm
mất rồi hoặc tên Thiệu Thiên kia nhầm yêu rồi.
William ở bên cạnh phe phẩy cái đuôi nhìn tôi tìm kiếm, thuận tiện giúp tôi lục ra mấy tờ khế ước chẳng biết từ đời nào từ góc tủ, phát hiện toàn bộ
đều không phải, anh ta đề nghị: “Cô dùng thiên lý truyền âm tìm Hồng Vũ
xem, trí nhớ chị ấy rất tốt, bình thường mấy đồ cô quăng lung tung đều
nhờ chị ấy tìm mà, tờ khế ước này cũng có thể hỏi chị ấy.”
Tôi hung hăng gõ lên đầu anh ta một cái, phủ định: “Tôi không muốn chị ấy giúp, nhất định sẽ bị chị ấy giễu cợt cho mà xem!”
William sờ sờ cục u trên đầu, không dám lên tiếng nữa.
Tôi thật sự không tìm thấy khế ước giấy đành thôi.
Không ngờ, Thiệu Thiên ngu xuẩn lại khiêu chiến trước.
Tôi và Hồng Vũ không che giấu nơi ở như đại đa số yêu quái vì chúng tôi
thích các sản phẩm và thức ăn ngon loài người phát minh. Vậy nên biệt
thự của Hồng Vũ xây giữa khu dân cư tuyên bố với bên ngoài đây là nhà
của một tên phú nhị đại* cả ngày cắm đầu chơi Game online. Hàng xóm xung quanh rất khinh bỉ cách sống đảo lộn đêm ngày của chúng tôi, nên rất
tin vào lý do thoái thác này.
* “Phú nhất đại” và”phú nhị đại” là
những thuật ngữ chỉ các thế hệ nhà giàu của Trung Quốc, trong khi “phú
nhất đại” là thế hệ trực tiếp lao tâm khổ sức gây dựng sự nghiệp, tài
sản thì “phú nhị đại” – thế hệ con cháu của họ chỉ biết ăn chơi, phá
phách bằng tài sản, thế lực của gia đình, bố mẹ họ
Thiệu Thiên có mạng lưới quan hệ rộng rãi, đầu tiên ông ta tìm mấy tên
côn đồ chạy đến cửa chính nhà tôi đua xe, mở loa, làm cho tôi không ngủ
được. Thấy tôi lập pháp thuật cách âm, lại vận dụng quan hệ sai người
một ngày gõ cửa nhà tôi ba lần, vu oan kiến trúc nhà tôi không theo quy
định, gia hạn cho chúng tôi phải phá bỏ và chuyển đi nơi khác. Sau đó là mất nước cúp điện; còn có ngành trị an đến tra ID của William, nói là
có người báo tôi nuôi chó không có giấy chứng nhận, sủa loạn làm phiền
người khác, định tịch thu chó khiến cho rất nhiều người đến vây xem.
Ngay cả máy tính của William cũng dính virus, chơi game thì bị hack
trang bị…
Một con kiến thì không nói nhưng vô số con kiến có thể phiền chết người. Đủ loại quấy rầy làm cho tôi gần như không ngủ được, trong lòng tức giận
đến phát cuồng. Tôi vừa phải duy trì hình dáng con người không thể sử
dụng vũ lực đánh chết đám côn đồ chó má này trước mặt người khác, vừa
không thể đi báo cảnh sát.
William sợ bị bắt đi nên rất khẩn trương: “Không bằng lần sau bọn chúng tới tôi biến về nguyên hình cắn bọn chúng?”
“Không có tiền đồ! Đã biến thành hình người còn cắn người thì còn ra thể thống gì nữa?” Tôi khinh bỉ lườm con chó ngốc này một cái, rất hy vọng nó bị
bắt luôn đi cho rồi. Tôi lưu loát buộc mái tóc xoăn dài thành đuôi ngựa, nghiến răng nghiến lợi ác độc cười nói, “Tôi đi đập gãy bảy, tám cái
xương sườn của kẻ dám đụng lên đầu bản miêu này, nhổ sạch răng hắn, bẻ
gãy xương sống hắn, khiến hắn liệt nửa người, bất lực cả đời! Cả đời này nằm trên giường mà sống!”
“Em muốn đánh ai liệt nửa người cơ?” Ngoài phòng truyền đến giọng nói lười biếng quen thuộc. Sắc mặt tôi biến đổi, vội lao ra.
Cửa trong sân nhỏ đã bị mở ra, một người đàn ông cao lớn đeo kính đen, một
chân đã bước vào cửa, trên người mặc một cái áo sơmi màu trắng thắt
caravat. Nếu bỏ qua đám râu mấy ngày chưa cạo, nụ cười phong cách vô lại ở khóe miệng và ánh sáng hồ ly thỉnh thoảng hiện lên trong đôi mắt màu
xanh băng thì cũng tạm coi như một người đàn ông thành thục đẹp trai.
Tên anh ta là Lam Lăng, là vị khách tôi không chào đón nhất.
Lam Lăng mở miệng y như rằng chẳng có lời nào tốt đẹp: “Dạ Đồng, cái đồ
chuyên gây chuyện sinh sự này, gần trăm năm đã giết bốn mươi hai người
còn làm bảy mươi tám người bị thương. Thượng giới đã sớm không nhịn nổi
nữa rồi, nếu không phải nể mặt sư phụ em, em lại lập được chút công lao
thì họ đã sớm bắt em tống lên đảo cấm chế trăm ngàn năm rồi. Nay bên
trên đã hạ tối hậu thư, em giết người lung tung nữa thì anh cũng không
bao che được cho em đâu.”
Tôi phụng phịu, giải thích những việc làm của Thiệu Thiên một lượt, sau
lạnh nhạt nói: “Nhà chúng tôi không chào đón anh tới cửa, tôi cũng không cần anh giúp.”
Lam Lăng không quan tâm đến sự lạnh lùng của tôi, dứt khoát nói: “Theo quy
định của yêu giới, con người ký khế ước dùng tuổi thọ để kéo dài mạng
sống cho người khác là dùng sáu năm đổi hai năm mới hợp lý. Em lợi dụng
lòng tốt cứu người của một đứa trẻ tám tuổi chưa thành thục, ký khế ước
hai mươi năm đổi hai năm không công bằng kia, rõ ràng có hơi quá đáng.
Linh Tiêu Chân Quân – cũng chính là kẻ trên thượng giới đặc biệt thích
con người đó, không biết nghe được chuyện này từ đâu, ông ấy rất không
vui nên cố ý bảo anh tới truyền lời, nói rằng yêu quái thì cũng phải có
vài phần đạo đức, đừng làm xấu mặt sư phụ em.”
“Biết rồi.” Tôi hơi chột dạ, mà nghĩ tới sắc mặt khiến người ta buồn nôn của
Thiệu Thiên, trong lòng tôi khó chịu: “Tờ khế ước kia chẳng biết đã
quẳng đi đâu rồi, tôi không tìm được.”
Lam Lăng quan tâm nói: “Nghĩ kĩ lại xem, không thì hỏi Hồng Vũ, còn có…”
Tôi giận tái mặt, hung tợn nói: “Cái đồ đàn ông ghê tởm nhà anh, đừng có mà quấn quít lấy Hồng Vũ nữa! Xấu xí mà không biết tự lượng sức! Cút mau!”
Vẻ mặt Lam Lăng cứng lại một chút nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ thoải mái, anh ta nhún nhún vai, vẫy vẫy tay với tôi rồi sải bước đi ra
ngoài cửa.
William nhìn của bóng lưng anh, lại nhìn tôi, cúi đầu nói: “Dạ Đồng, không nên
hung dữ với người tới giúp mình như vậy. Chó rất hiểu người, tôi cho
rằng anh ta thật sự quan tâm cô đấy, cho nên có vẻ cô… hơi quá đáng
rồi.”
William là con chó tốt tính, tôi nói gì anh ta nghe đấy, thế nên anh ta nói thế này đã là rất nghiêm khắc chỉ trích rồi. Miệng tôi hơi chua xót, suy
sụp ngồi trên sô pha, nhắm hai mắt lại, thật lâu sau mới nhẹ nhàng nói:
“Anh không hiểu có một số việc có thể phân rất rõ phải trái.”
Cuối cùng tôi vẫn phải bỏ qua sĩ diện, gọi điện thoại cầu cứu Hồng Vũ.
Xã hội hiện đại phát triển, khiến cho rất nhiều pháp thuật cũng lâm vào
tình trạng xuống dốc. Hỏa thuật không tiện lợi bằng cái bật lửa, Khởi
Phong chú không bằng điều hòa, nếu như mà không vội, thì dùng máy bay
cũng tiết kiệm sức hơn cưỡi mây, ngay cả thuật thiên lý truyền âm cũng
bị di động thay thế mất rồi. Khiến William đang chờ mong rất thất vọng.
Hồng Vũ cười nhạo trí nhớ của tôi, sau đó ra lệnh cho tôi tìm ra khế ước của Thiệu Thiên ở trong góc. Tôi đưa ba phần pháp lực vào, khế ước tỏa ra
ánh sáng màu xanh lam nhàn nhạt, những điểm lốm đốm nhập vào thân thể,
đánh thức trí nhớ ngủ say đã lâu.
Tôi nhớ ra rồi…
Mùa hè năm đó, ve kêu râm ran, tôi ăn no xong ra ngoài tản bộ. Lúc đi ngang qua bệnh viện Yên Sơn, thấy cả khu vườn rợp bóng cây, gió mát hiu hiu
thổi, đúng là chỗ tốt để nghỉ ngơi. Tôi liền trèo lên một gốc cây đa đại thụ ngủ. Tiếng vui đùa của hai đứa trẻ khiến tôi bừng tỉnh. Bọn chúng
cùng tuổi, ước chừng bảy tám tuổi. Bé gái mặc đồ bệnh nhân, màu da tái
nhợt có vẻ suy yếu, có đôi mắt to, cái mũi thẳng, cái miệng xinh xắn,
tóc dài mềm mại, cười rộ lên còn ngọt hơn mật đường, đáng yêu như thiên
sứ. Một bé trai cũng mặc đồ bệnh nhân, để tóc ngắn, dáng người như khỉ
ốm, mày rậm mắt híp, thường thường làm vài cái mặt quỷ, tinh ranh nhanh
nhẹn, đùa cho cô bé bật cười, tình cảm hai đứa nhìn có vẻ rất tốt.
Đối với mèo mà nói, trẻ con có đáng yêu đến mức nào cũng vẫn khiến nó ghét.
Nhưng tôi tiếc bóng cây tuyệt vời này, cũng không muốn về để Hồng Vũ nô dịch
bắt làm việc. Vào mùa hè không có việc gì tôi đều leo lên cây ngủ trưa,
chẳng qua thường sẽ bị hai đứa nhóc hoạt bát này đánh thức. Bọn chúng
nhiệt liệt tranh luận phim hoạt hình mới ra, hoặc là cùng nhau đọc
truyện cổ tích. Bé trai và bé gái chơi đùa hồn nhiên cùng nhau trong
sách hay miêu tả chắc là thế này đây.
Lâu ngày, tôi phát hiện mái tóc dài xinh đẹp của bé gái là giả, thân thể
của con bé càng ngày càng yếu, sau mỗi lần kết thúc trị liệu không kêu
đau nhưng không ngừng nôn mửa. Các y tá nói là bệnh máu trắng, nhiều lắm chỉ có thể sống thêm nửa năm. Tất cả mọi người đều thương xót đứa bé
ngoan ngoãn này. Ba của bé gái năm năm trước đánh nhau làm người ta bị
thương nên bị nhốt vào tù, còn một năm mới mãn hạn tù. Sau khi ra tù
sinh cách tử biệt, hai cha con kiếp này khó mà gặp lại nhau nữa.
Cô bé mỗi ngày đều khóc, nói: “Em không muốn chết bây giờ, ba ba sắp về
rồi, ba ba sẽ thương em. Em nhớ ba ba, mẹ cũng nhớ ba ba, em muốn giống
như hồi bé, cả nhà vui vẻ đến Vạn Lý Trường Thành, đến cố cung. . . . . . Dù chỉ cho em hai năm, không, một năm khỏe mạnh thôi cũng được.”
Bé trai kéo tay bé gái nói: “Anh không muốn em chết, cho nên em sẽ không chết.”
Bé gái nói: “Bà nói, trên thế giới này không phải muốn gì được nấy.”
“Nói bậy!” Bé trai ưỡn ngực, tự tin nói: “Chỉ cần anh muốn, dù đắt đỏ khó có đến mức nào, đều có thể thực hiện được! Bao gồm máy chơi game mới nhất! Gấu Teddy số lượng có hạn! Mẫu mô hình khổng lồ! Túi sách hàng hiệu!
Lần trước anh còn gặp được Tôn Ngộ Không, giống trên tivi như đúc!”
Bé gái kinh ngạc mở to hai mắt: “Cả Tôn Ngộ Không anh cũng gặp rồi sao? !”
Bé trai tự tin ưỡn thẳng ngực: “Đương nhiên! Anh nhất định có thể tìm được bác sĩ siêu cấp lợi hại tới cứu em!”
Bé gái rốt cục tin lời hắn nói, gật đầu nói: “Cám ơn anh Thuộc Thiên.”
“Khách khí cái gì? Chúng ta là bạn tốt mà.”
“Cả đời là bạn tốt.”
“Cho nên anh nhất định sẽ nghĩ cách cứu em ! Cho em có thể cùng ba mẹ đến
Vạn Lý Trường Thành, dạo cố cung! Yên tâm đi, anh nhất định sẽ có cách
!”
“Ừ!”