Editor: đỗ béo
Betor: mèomỡ
Mèo sống còn có thể bị chó làm cho nghẹn chết?
William bị bắt cóc, khiến tôi mất — tinh thần. Đến khi tỉnh táo lại đã
chạy qua hơn nửa con phố, sau đó đứng ở ngã tư đường yên lặng suy nghĩ
hành động tiếp theo. Một con mèo đen ngẩn ngơ ngồi ở ven đường, có khi
thì được nữ sinh phổ thông trung học cho cây xúc xích, có khi thì chú
già qua đường có âm mưu bắt cóc, có khi thì bị chó Nhật buộc nơ con bướm quấy rầy, cuối cùng bị học sinh tiểu học đang cầm tờ rơi tìm mèo mà
William dán khắp nơi phát hiện, khiến tôi chạy thục mạng khắp nơi, trốn
vào góc tối mới thoát.
Tôi thề, nếu có thể cứu được con chó William chết tiệt này trở về, tôi sẽ ninh anh ta làm lẩu ăn.
Thiên giới thất thủ, Xi Ly Quân chạy trốn tới xã hội hiện đại này đã
được mấy tháng, chỗ nào cũng là mỹ nữ lộ tay ba vòng siêu chuẩn, chắc đã sớm bị hoa mắt rồi. Nếu hắn muốn trốn, tìm đất nước nào đang chiến
tranh mà trốn, không làm chuyện xấu kinh thiên động địa gì là có thể
thoát khỏi sự truy bắt của Thiên giới. Chờ thêm mấy trăm năm nữa, chuyện mới chuyện cũ chồng chất thành tầng, chỉ cần không lởn vởn trước mặt
đám quỷ lười trên Thiên giới kia, nói không chừng họ sẽ mắt nhắm mắt mở
mà tha cho hắn. Hắn tội gì đến tìm tôi với William trả thù?
Trước mặt hai chúng tôi mang danh tâm phúc của Lam Lăng, sau lưng lại có chim thần Hồng Vũ làm sư tỷ, có sư phụ là Nam Sơn Tiên quân hay bao che khuyết điểm. Nếu chúng tôi chết, tình hình ngay lập tức sẽ chuyển sang
cục diện đuổi tận giết tuyệt.
Tất cả những yêu quái có thể sống yên bình được ở yêu giới lâu năm quan
trọng không phải tài thiện chiến mà là sự bình tĩnh. Chỉ cần có thể, bọn họ đều không muốn tham gia vào chuyện bao đồng, cố gắng hết sức giữ
tính mạng, cách mấy kẻ liên quan đến Thiên giới càng xa càng tốt, trừ
phi đó là đồ ngu. Vì báo thù mà đồng quy vu tận, đã ngu lại càng ngu.
Chó vừa thấy mèo đáng yêu đã hóa đá giống William, cả núi đao biển lửa cũng dám xông vào là loại vô dụng nhất!
Chỉ số thông minh của Xi Ly Quân chẳng lẽ bị Hắc Ngục tra tấn đến mức chẳng khác gì chó rồi sao?
Đều là yêu quái Ngũ sơn, tôi chảy mấy giọt nước mắt chia buồn với hắn,
cho dù bản thân tôi cũng bị rất nhiều kẻ ngu xuẩn như vậy quấn lấy.
Từ xưa đến nay, cái kiểu bắt cóc bắt chẹt đều na ná như nhau.
Địa chỉ Xi Ly Quân cho tôi là cái đảo nhỏ giữa hồ trong công viên trung
tâm thành phố. Bây giờ đã hai giờ đêm, du khách tản bộ buổi tối đã sớm
trở về nhà, hơn nửa số đèn đường đã tắt, trong bụi cây có âm thanh lạo
xạo, không biết là rắn, côn trùng, chuột, hay là đôi tình nhân nào đó ở
lại không biết để làm gì.
Đầu mùa hè có hơi lạnh, tôi đi vào du thuyền tối đen đậu bên cạnh, không tìm thấy sự tồn tại của Xi Ly Quân và chó. Ánh trăng màu bạc phản chiếu trong nước, sóng nước trong vắt, thỉnh thoảng có mấy con cá chép nhảy
lên, mang theo hương sen nhàn nhạt. So với buổi sáng khi du khách tập
trung ở đây, đẹp hơn không biết bao nhiêu lần. Đáng tiếc mèo là chủng
tộc trời sinh sợ nước, Xi Ly Quân lại am hiểu thuỷ chiến, tôi tự biết
đánh nhau với hắn ở mép nước thì phần thắng thấp đi mấy phần, trong lòng hơi buồn bực. Hướng về phía đảo nhỏ giữa hồ gọi tên William mấy lần mà
vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại, chỉ nhìn thấy sâu trong đảo nhỏ có
ánh sáng yếu ớt, sợ rằng anh ta đã biến thành chó nướng rồi. Thế nên dù
biết có bẫy tôi cũng đành nghĩ cách sang hồ.
Xã hội hiện đại, còn làm Nhất Vĩ Độ Giang[1], Bát Tiên Quá Hải [2] làm cái quái gì cơ chứ, rất 13[3].
[1] Nhất vĩ độ giang: Qua sông bằng một cọng lau
[2] Bát tiên quá hải: Tám vị tiên qua sông
[3] 13 đọc giống từ “Thời thượng” nhưng 13 đương nhiên không phải
thời thượng. Vậy nên người ta dùng 13 để nói về những người ra vẻ thời
thượng, giả vờ thanh cao.
Tôi thuần thục cạy khóa phòng quản lý du thuyền, cầm chìa khóa thuyền
đạp vịt, ngoan ngoãn tuân theo quy định thời gian thuê thuyền rút từ
trong ví tiền mười mấy tờ tiền đỏ, đặt dưới cái cốc người quản lý chưa
rửa, sau đó đóng cửa lại như cũ, rồi hùng hồn đạp thuyền đến đảo nhỏ
giữa hồ. ( Quất Hoa Tán Lý hữu nghị đưa ra ý kiến: mở khóa trộm thuyền
là kỹ thuật cao siêu, không phải yêu quái chớ học. )
Đảo nhỏ giữa hồ là một vườn hoa, trồng hoa hồng, hoa đào, sơn trà với
hoa cỏ đủ màu. Trong đó có mấy giống cây rất quý, ví dụ như hoa Hạc
linh, Phi Trảo Phù Dung với Ngọc Bàn Kim Hoa linh tinh, hương phấn hoa
thơm nồng, mũi tôi bị tắc khó chịu, ngứa ngáy từng cơn. Tôi phải rất cố
gắng kiềm chế mới không hắt xì. Bóng dáng gầy yếu quen thuộc đứng trên
đảo nhỏ, là liễu yêu xưa nay thích lấy lòng tôi, mang theo vết thương
đầy người, run rẩy chờ tôi, trong tay cầm hộp sứ xinh đẹp, rất vâng lời
trình lên, khóc thảm nói: “Xi Ly Quân sai tôi nghênh đón thủ lĩnh Hắc
Sơn ở đây.”
Tiểu yêu quái bị đại yêu quái đánh, bình thường đều rất phục tùng.
Tôi biết thủ đoạn của Xi Ly Quân, không phải ai cũng chịu đựng được, cho nên với dù cô ta ‘gió chiều nào theo chiều nấy’ tôi cũng chẳng để ý,
chỉ cảm thấy bất an với hộp sứ trên tay cô ta.
Liễu yêu tiếp tục cố gắng chuyển lời nhắn: “Xi Ly Quân nói, ngài muốn đánh nhau với cô, sẽ không cần phải hạ độc.”
Tôi cảm thấy mất mặt, cố chấp cãi: “Ai sợ độc! Tôi sợ hắn không biết xấu hổ hạ xuân dược!”
Liễu yêu nhìn vốn đã rất yếu ớt hơn nữa gương mặt như hoa, dường như tôn tôi lên thành nữ phụ ác độc cướp chồng cô ta, còn nghẹn ngào nói: “Chị
Dạ Đồng, chị đi ngay đi. Xi Ly Quân bắt tôi làm nha hoàn hầu hạ, hắn rất hung dữ, rất lợi hại, ai chống lại hắn đều chết sạch, rất nhiều tiểu
yêu đã chết, tháng sau tôi sẽ kết hôn với người chồng thứ bảy mươi hai,
vẫn chưa muốn chết!”
Tên của liễu yêu ở trần gian là Liễu Oánh Oánh, là đứa bé ngoan rất
chung tình, mỗi ông chồng của cô ta đều là con người, nhưng tình cảm rất tốt. Từ trước đến nay, những người có danh tiếng tốt trong yêu giới đa
số đều là những kẻ đần độn.
Tình thế cấp bách, tôi không chần chừ, nhận hộp, xúc cảm lạnh lẽo.
Mở nắp, trong hộp là một đóa hoa sơn trà màu trắng muốt lộng lẫy nằm
trong khối băng, tất cả phấn hoa và mùi hương đều bị phong tỏa, kín đáo
xinh đẹp như mỹ nhân dưới trăng.
Giấc mộng trước kia ào về, thì ra trí nhớ phủ bụi đã lâu kia cũng không bị quên sạch như trong tưởng tượng của tôi.
Đó là lễ vật mà năm nghìn năm trước hắn từng tặng cho tôi.
Xi Ly Quân yêu hoa, sâu trong Hà sơn hắn ở trồng rất nhiều hoa đào. Mùa
xuân hàng năm, hoa đào nở, bừng tỉnh đón lấy ráng mây hồng chiếu xuống
nhuộm cả ngọn núi thành màu đỏ như lửa. Có con người đi qua thấy cảnh
đẹp đó, nghĩ là mình đi vào tiên cảnh, trở về truyền miệng, vì thế mà
nơi đó được gọi là Hà sơn. Xi Ly Quân đặt tên sơn động mình ở là Mạn Đà
La Quán, ở trước động trồng bảy mươi hai cây hoa Mạn Đà La, đỏ rực rỡ,
hồng mềm mại, trắng thanh nhã. Trong đó có cây hoa sơn trà trắng bây giờ người ta gọi là Sái Kim Bảo Châu, ở cổ đại không có kỹ thuật trồng nên
biến thành vật báu hiếm thấy, đến Tam Hoàng Ngũ Đế cũng khó mà có được,
đồng thời cũng là bảo bối khiến hắn yêu thích không buông tay, dồn hết
công sức, hết lòng che chở. Khi hoa nở, hắn sẽ tổ chức tiệc hoa long
trọng, mời yêu quái Ngũ Hồ Tứ Hải và sơn thần đến cùng thưởng hoa sơn
trà. Là một thành viên của đồng minh Ngũ sơn, lại ở ngay bên cạnh Hà
sơn, khi đó tôi thích mắng hắn, nhưng vẫn chưa chán ghét đến mức sâu như vậy, cho nên trước mặt người ngoài tôi vẫn nể mặt hắn, tránh cho có yêu quái thừa cơ chia rẽ, đành phải mang người đi đến chỗ hắn làm cảnh.
Mạn Đà La thời cổ đại chính là hoa sơn trà, bảy mươi hai bông hoa sơn
trà ganh đua khoe sắc, duyên dáng yêu kiều như thiếu nữ kiều mỵ, khoe ra lớp lớp dung nhan xinh đẹp, thanh nhã đáng yêu, mềm mại thướt tha, xinh đẹp át cả hoa đào. Cây Sái Kim bảo Châu bên cạnh Xi Ly Quân kia, hoa nở nhiều cánh, tuyệt không thể tả, ngay cả tôi vốn không thích hoa cũng
không thể không thừa nhận nó thật sự rất đẹp.
Uống rượu dưới hoa, nhóm nữ yêu nhảy múa tấu nhạc, hát vang tiếp khách.
Mỹ nhân rượu ngon hoa đẹp, hơn nữa chủ nhân hiếu khách, thật sự là phong lưu khoái hoạt nói không nên lời, đủ để tan hết ba ngàn phiền não.
Đoàn người hết một ly rồi lại một ly, đều đã say chuếnh choáng. Đám yêu
quái tửu lượng kém dần dần thất thố, có ôm mỹ nhân ca hát, có cởi quần
áo múa bụng, có trượt chân ngã xuống sông, còn có kẻ cãi nhau suýt nữa
đánh nhau may mà dưới sự trấn áp của Xi Ly Quân giỏi ngụy trang này lại
tiếp tục vui vẻ.
Bạch Sơn có Đằng yêu, tên Tử Cẩn, là nghĩa muội của thủ lĩnh Bạch Sơn,
nghe nói có tình ý ngưỡng mộ Xi Ly Quân, vì thế mà vô cùng ghét tôi.
Rượu vào ba phần, mặt đỏ rực, đã mất đi hình người, nhưng lại đi đến bên cạnh Xi Ly Quân, dựa lên vai hắn, nhìn tôi, nhân cơ hội châm ngòi: “Xi
Ly Quân, hoa sơn trà xinh đẹp, thủ lĩnh Hắc Sơn động lòng người, chàng
nói xem hoa đẹp hay là Dạ Đồng Quân đẹp?”
Xi Ly Quân chuẩn bị cho tôi rất nhiều hải sản mỹ vị, rồi tìm đầu bếp
giỏi của loài người hòng đè sự chán ghét của tôi xuống, chịu đựng hương
hoa gay mũi, vì mỹ thực ở lại đến giữa tiệc. Bỗng nhiên nghe thấy tên
mình, tôi ngẩng đầu từ trong khúc xương cá lên, ngạc nhiên nhìn họ.
[1] Nhất vĩ độ giang: Qua sông bằng một cọng lau – Đạt Ma là đại đệ tử đời thứ 28 của Phật Thích Ca Mâu Ni, là người
sáng lập pháp môn Thiền tông. Năm 527 SCN, ông đến miền Bắc Trung Quốc
truyền Phật Pháp; khi vượt sông Trường Giang, ông đứng trên một cọng
lau, dùng Phật Pháp thần thông vượt qua dòng sông chảy cuồn cuộn.