Editor: Kua Kua
“Leng keng.”
Có tiếng bước chân, then cửa được mở ra.
Cửa vừa mở ra, người ngoài phòng lẫn trong phòng đối diện nhau.
Tóc loạn như ổ chó, quầng thâm ở hai mắt đậm như quốc bảo, hai tròng mắt đỏ ngầu như quỷ hút máu, giờ phút này Kiều Tiểu Duy tàn đến không thể tàn hơn.
Ngược lại, mỹ nhân ngoài cửa mặc một bộ váy dài tôn lên vòng eo gợi cảm và bờ mông tròn trịa. Hai chân thon dài đứng trên đôi cao gót, tóc dài nhẹ xõa ra, vài sợi tóc rũ ở trước ngực, che lấp đi xương quai xanh quyến rũ và da thịt trắng nõn như ẩn như hiện. Môi đỏ đánh chút son, lông mi thon dài chớp chớp, khuôn mặt trẻ con có chút gầy gòm, cằm nhọn lên không ít, thoạt nhìn lạnh lùng hơn trước rất nhiều.
Ở trong mắt người, Kiểu Tiểu Duy là đại thần, là tác giả truyện tranh nổi tiếng, còn Hứa Diệc Hàm chỉ là một người viết truyện nho nhỏ, thấp kém. Nhưng nếu giờ phút này họ ở đây, sẽ cảm thấy Kiều Tiểu Duy là một thanh niên điểu ti* 100%, còn Hứa Diệc Hàm chính là nữ nhân cao cao tại thượng.
Điểu ti là tiếng lóng, chỉ những người thua kém mọi mặt: không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhợt nhạt, yêu đương thất bại.
“Em trở lại rồi!” Kiều Tiểu Duy vốn đang suy sụp trong nháy mắt tràn đầy kinh hỉ, hai mắt tỏa sáng, vui vẻ.
Nhưng mà, chỉ trong vài giây tiếp theo hắn đã thu liễm biểu tình của mình lại, ho nhẹ vài cái, dựa vào khung cửa giả bộ một bộ dáng bố thí: “Ha, xem ra em vẫn không quên được bộ dáng anh tuấn của anh, dáng người tiêu sái của anh...”
Hứa Diệc Hàm khinh bỉ quay đầu chuẩn bị rời đi, lại bị hắn nhanh tay lẹ mắt bắt lấy: “Đừng đừng đừng! Đã trở lại rồi, em còn đi đâu nữa.”
Hứa Diệc Hàm vô cảm mà nhìn hắn, ánh mắt bình đạm làm cho Kiều Tiểu Duy có chút chột dạ. Hắn gãi gãi đầu, nghiêm túc mà nói: “Là do anh sai, là do anh không biết lựa lời mà nói. Em trở về thì tốt rồi, muốn trừng phạt anh ra sao cũng được.”
“Hử?” Hứa Diệc Hàm tiến lên một bước, kề sát vào hắn, hơi thở ấm áp phun trên mặt hắn, “Hiếp dâm anh cũng được luôn à?”
Kiều Tiểu Duy cười hì hì, nịnh nọt mà nhướng người lên, có chút vô sỉ mà cọ cọ vào người cô, “Anh cầu mà còn không được đây, cầu mà còn không được, hoan nghênh em tới cưỡng gian anh.”
Cô mỉm cười, lại tiến thêm một bước, nhìn tên tiểu nhân đang xu thế lui vào trong phòng ngủ: “Cái kia, hình như em còn có thể chà đạp hoa cúc của anh nữa thì phải?”
Lời này của cô vừa nói ra, hoa cúc của người nào đó thoáng chốc căng thẳng, nghĩ đến những cái tin nhắn trước đó hắn gửi, lại còn tưởng tượng đến một số hình ảnh không phù hợp với thiếu nhi, Kiều Tiểu Duy nuốt nuốt nước miếng, gian nan mà nói: “Thì, thì... Làm đi! Nhưng mà, chuyện đó vất vả như thế, anh lại rất thương Tiểu Hàm Hàm của chúng ta. Cho nên, vẫn nên miễn đi, he he...”
“Dối trá!” Hứa Diệc Hàm trừng hắn một cái, “Nhìn anh thật giống như con tiểu cún.”
Thấy cô không còn tiếp tục đề tài rùng rợn đó nữa, Kiều Tiểu Duy lén thở phào một hơi. Hai người bước vào phòng, đem cửa khóa lại, hắn liền xoay người ôm lấy cô từ phía sau, hai tay chặt chẽ vây cô lại trong lòng ngực, vùi đầu trên bờ vai mềm mại. Không khí lập tức nóng lên, thanh âm dễ nghe của hắn giờ phút này có chút khàn khàn: “Chào mừng về nhà, Hứa Diệc Hàm. Anh có quà cho em đây.”
“Cái gì?” Hứa Diệc Hàm nhìn lướt qua phòng khách, chỉ thấy nơi nơi đều là giấy vụn bị ném đi, so với lúc trước thì càng bừa bộn hơn, rồi sau đó tầm mắt cô dừng lại trên bàn sách.
Kiều Tiểu Duy bước qua, đem vật kia đưa cho Hứa Diệc Hàm xem.
Đó là bức tranh vẽ bằng màu nước, mặt trên chỉ có một cái bánh sinh nhật đơn giản được phết rất nhiều bơ, trang trí bằng nhiều hoa quả và sô cô la, ở giữa cắm một cây nến hình số “9“.
Tranh màu nước thoạt nhìn rất thanh nhã, cũng không phải phong cách bình thường của Kiều Tiểu Duy. Nhưng đó cũng không phải là nguyên nhân khiến cô kinh ngạc.
“Anh vẫn còn nhớ rõ...” Hứa Diệc Hàm lẩm bẩm nói.
Một năm đó, cả hai vẫn còn nhỏ. Khi mẹ cô sinh cô ra liền cùng tình nhân bỏ trốn, để cô và ba sống nương tựa lẫn nhau. Hôm sinh nhật chín tuổi đó, ba cô đã hứa sẽ sớm mang bánh sinh nhật về cho cô ăn, nhưng rồi cô chờ mãi chờ mãi. Trong lòng rất sốt ruột, thế nên cô nghĩ đến việc đi ra ngoài tìm ba, nhưng khi đi ngang qua nhà hàng xóm thì lại bị một con chó lớn dọa cho sợ hãi mà khóc lớn, lúc đó có một thằng nhóc đã chạy ra an ủi cô. Cô khóc càng thêm thương tâm, nói rằng không biết ba cô có còn nhớ lời hứa đó không, chuẩn bị đón sinh nhật cùng với tên nhóc không quen biết này.
Thằng nhóc vẻ mặt bất đắc dĩ, vì để dỗ cô nên hắn vẽ một cái bánh sinh nhật trên giấy, lấy hai cái quả táo nho nhỏ đốt lên, làm bộ như là hoa quả trên bánh kem, cậu một miếng, tôi một miếng cùng nhau ăn.
Một ngày kia trôi qua.
Cái ngày mà cô chín tuổi, người ba đã hứa sẽ trở về ăn sinh nhật với cô lại biệt tăm biệt tích, không trở về.
Rồi cô trở thành kẻ mồ côi, bị đưa đến cô nhi viện. Sau đó được Lâm Tư Thành nhìn trúng, trở thành người thừa kế duy nhất của Lâm gia.
Cô rốt cuộc không quay về nơi đó nữa, cũng không còn gặp lại cậu nhóc kia nữa.
Cho đến hi mười mấy năm trôi qua, ở trong truyện tranh nhìn thấy một cảnh tượng y như đúc trong trí nhớ, nơi góc cây đó, những hình vẽ xấu xí trên mái ngói, còn có hình vẽ bánh kem non nớt kia.
Cô nhận ra hắn.
Không nghĩ tới hắn cũng vẫn còn nhớ rõ.
Kiều Tiểu Duy đưa bức vẽ cho cô: “Sinh nhật vui vẻ, nếu như anh nhớ không lầm là vậy.”
Chính xác là hắn nhớ không lầm. Mười mấy năm trôi qua, trí nhớ siêu việt của hắn vẫn không thay đổi.
“Vẽ tranh là thứ quan trọng nhất cuộc đời anh.” Hắn xúc động mà nói, “Bởi vì nó làm cho anh có cảm giác mình có khả năng đem đến niềm hạnh phúc cho người khác, cho dù chỉ là chút ít thôi. Tuy rằng sau đó anh không biết em đã đi đâu, giữa nơi trời đất bao la này, khả năng tìm được em sẽ rất nhỏ nhoi. Nhưng nếu gặp lại lần nữa, anh chắc chắn sẽ không để em chạy thoát.”
Hắn vươn tay ra, tinh tế vuốt ve mặt cô: “Anh sẽ không đẩy em đi nữa, cũng sẽ không làm cho em rời xa anh nữa. Hứa Diệc Hàm, ở bên cạnh anh đi.”
Lời này không hề có chút gì gọi là hỏi ý kiến, mà là trực tiếp khẳng định.
Hứa Diệc Hàm nhớ tới lúc cô còn thấp thỏm đi hỏi mượn dùng phòng tắm của hắn, bị hắn tức giận quay đầu ngó lơ, nhưng nào biết khi đó hắn nở nụ cười, nói thầm “Em đến đây đi“. Hắn nắm tay cô bước đi trong mưa, hai người anh anh em. Còn có những chuyện lớn nhỏ xảy ra gần đây, những tin nhắn được gửi đi cùng với sự sủng ái, say mê lưu luyến tràn ngập trong mắt hắn giờ phút này.
Vô luận hắn có như thế nào, dù cho là một khuôn mặt mơ hồ trong ký ức, nếu duyên phận đã cho bọn họ một lần nữa gặp lại nhau, cô phải gắt gao nắm chặt lấy cơ hội này.
Nhưng mà...
Hứa Diệc Hàm cao ngạo mà cười cười: “Anh thế này là đang thổ lộ với em sao?”
“Đúng vậy.” Kiều Tiểu Duy nhướng mày, “Anh yêu em, Hứa Diệc Hàm. Anh biết em cũng rất yêu anh, thế nên hai ta ở bên nhau thì còn gì tuyệt hơn.”
Hứa Diệc Hàm nhíu mày, nhìn hắn bằng ánh mắt ghét bỏ: “Thật là tự luyến, cũng không nhìn gương xem bộ dáng thảm hại của anh như thế nào.”
“Anh đẹp trai như thế, gương chịu sao nổi.” Hắn sờ đầu một cái, vứt ra ánh mắt câu dẫn.
“Đừng có mà nhảm nhí với em.” Hứa Diệc Hàm nói, “Trong khoảng thời gian em trở về nhà, ba em đã nghe nói đến việc em bị tên chết tiệt nào đó oan uổng ủy khuất. Thế nên kiên quyết phản đối em trở lại đây, ông ấy nói phải xem xét tên đó trước, không thể để em bị bất cứ nam nhân nào bắt nạt nữa.”
“Cái gì?” Kiều Tiểu Duy nhảy dựng lên, theo bản năng mà ngó nghiêng xung quanh.
Cô lại cười cười: “Không sai, thời gian thử làm bạn trai của em, hai tháng.”
“Xem xét thế nào?”
“Ai biết được, ba của em...” Hứa Diệc Hàm cúi sát vào, thần bí mà nói, “Ông ấy không chỗ không ở.”
Tròng mắt Kiều Tiểu Duy chuyển động, tất cả lo lắng đều nuốt vào, cợt nhả mà ôm lấy vai cô: “Nhưng ít nhất hiện tại em vẫn là bạn gái của anh.”
“Đinh - Nhiệm vụ hoàn thành.”