Hứa Diệc Hàm nghe lời rời đi, nhưng không đi xa.
Nàng vừa đi vừa khóc, mỗi bước đi cứ như một nhát dao đâm vào tim. Tâm giờ phút này như bị xé thành hàng ngàn mảnh nhỏ, đau đớn này, thật không dễ chịu chút nào.
Để rời xa Lâm Thư Ẩn, một bước đi xa như ngàn dặm. Hứa Diệc Hàm không biết bản thân mình làm sao có thể đi đến trung tâm phố xá sầm uất, trở về với phàm trần.
Từ lúc rời xa không gian hắc ám kia, Hứa Diệc Hàm phát hiện bản thân đứng ở bên xe của Lâm Thư Ẩn, xe vẫn đứng chỗ cũ, bên trong không có một bóng người.
Đêm khuya, xe chạy trên đường không nhiều, ngẫu nhiên có mấy chiếc xé gió mà chạy vụt qua, đèn xe chiếu thẳng vào mặt nàng, ánh sáng chói lòa làm nước mắt nàng chảy ra càng nhiều hơn.
Nàng chậm rãi nhích bước chân, tâm tư bay bổng mà đi. Không biết bản thân đang đi hướng nào, lại cũng không muốn đi quá xa.
Hơn nửa đêm, lại có một vị mỹ nhân hai mắt vô thần bước đi trên đường, bộ dáng cả người chật vật, khuôn mặt tuôn trào nước mắt, làm mọi người qua đường sợ hãi, dùng ánh mắt như nhìn kẻ điên nhìn nàng.
Hứa Diệc Hàm chưa từng cảm thấy bản thân lại cô đơn như thế.
Thời gian từng chút một trôi qua, bóng đêm dần dần bao phủ, người qua đường càng ít dần, đa số cửa hàng lớn nhỏ đều đã đóng cửa, chỉ còn có ánh sáng chớp lóe của đèn đường, chiếu lên tia sáng yếu ớt. Hứa Diệc Hàm rốt cuộc không chịu nổi nữa, ngồi xổm xuống trên đất, hai tay ôm lấy đầu gối gọi tên Lâm Thư Ẩn. Nước mắt sớm đã khô cạn, hai đầu vai run rẩy, không tiếng động mà gào khan.
Nàng đã sớm không còn để ý đến nhiệm vụ, trong lòng đều là thật tâm thật ý yêu thương tên tiểu tử kia, hắn vẫn luôn ôn nhu hồn nhiên như vậy, cưng chiều yêu thương nàng, hiện giờ vì bảo vệ nàng mà bản thân lại rơi vào tình cảnh như thế...
Hứa Diệc Hàm càng nghĩ, trong lòng càng đau đớn, bi thương, sợ hãi cứ thế bao trùm trái tim.
Đúng lúc này, một cái ôm ấm áp mà quen thuộc sau lưng truyền tới, trong nháy mắt nàng rơi vào một lồng ngực vững chắc, rộng lớn.
Hứa Diệc Hàm ngẩn ra, quay đầu lại nhìn đến người đang dính đầy máu trước mắt, hắn không phải Lâm Thư Ẩn thì còn là ai?
Nam nhân tuấn mỹ trước mắt, Hứa Diệc Hàm tuy mỗi ngày đều nhìn thấy khuôn mặt này, thế nhưng lúc này, lại thật hồi hợp, khẩn trương, sung sướng. Khuôn mặt sắc bén, góc cạnh, cằm cong hoàn mỹ, lông mày đen nhánh, lông mi thon dài, đôi mắt thâm sâu, mũi cao thẳng tắp, còn có đôi môi mỏng xinh đẹp, mỗi một đường nét đều cứ thế khắc sâu trong lòng nàng.
Gương mặt dính máu bỗng nhiên mỉm cười, cười rộ lên như hoa mùa xuân nở.
“Thư Ẩn ca ca!” Hứa Diệc Hàm dùng sức ôm lấy hắn, chặt đến nỗi suýt làm hắn nghẹt thở.
Trong mắt Lâm Thư Ẩn tràn ngập nhu tình cùng sủng nịnh: “Tiểu thỏ, làm em lo lắng rồi. Không có việc gì, không có việc gì. Anh đã nói rồi, anh sẽ bảo vệ em thật tốt...” Hắn duỗi tay sờ sờ khuôn mặt của tiểu thỏ, “Tại sao em lại đi đến nơi này? Nếu có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, hắn ta lại đuổi theo, em sẽ gặp nguy hiểm...”
“Nào có chuyện gì ngoài ý muốn! Có anh bảo vệ em, hiện tại cũng vậy, về sau cũng thế, cho nên em sẽ không sao. Em sẽ không rời ra anh, một bước cũng sẽ không đi đâu, hu hu...” Hứa Hàm lại khóc, tròng mắt to tròn giống như một hồ nước sâu thăm thẳm, làm nàng muốn ngừng khóc mà không thể.
“Đồ ngốc... Còn may em chưa rời đi, nếu không anh cũng sẽ...” Lâm Thư Ẩn vừa nói, đôi mắt cũng khép dần lại, “Anh mệt mỏi quá, chúng ta về nhà...” Tựa vào trên vai tiểu thỏ, thân thể vẫn luôn căng chặt giờ phút này rốt cuộc cũng có thể thả lỏng, thư thái.
“Được, chúng ta về nhà, chúng ta về nhà...” Nàng gắt gao mà ôm hắn, nước mắt dừng trên vai hắn, trong lòng vừa đau đớn vừa ấm áp, đau vì thương thế của hắn nhưng rồi lại cảm thấy may mắn vì hắn đã trở lại bên cạnh nàng.
Dưới ánh đèn dịu nhẹ, hai thân ảnh thon gầy cứ thế mà tựa vào nhau.