Yêu Vì Tính Phúc

Chương 67: Chương 67: Bí mật




Phòng khách.

Kiều Tiểu Duy nằm ngửa như đại gia trên sô pha, Hứa Diệc Hàm hừ nhẹ khinh thường, hai người chính thức tiến hành phỏng vấn.

“Nghề nghiệp.”

“Tác giả trên mạng...” Hứa Diệc Hàm nghe đến vấn đề này, nhất thời cũng không biết nên nói như thế nào, suy nghĩ nửa ngày, mới tùy ý mà nói.

“Hả?” Kiều Tiểu Duy nhìn cô từ trên xuống dưới, “Trí thông minh của em như thế mà cũng đòi viết tiểu thuyết, em tính lừa dối người đọc à?”

Hứa Diệc Hàm vỗ bàn đứng lên: “Đừng có xem thường em! Em đây là tân binh có tiềm lực nhất, fan hơn một ngàn người, tiền đồ vô hạn, sau này văn học phát triển là nhờ vào em đó có biết chưa hả?”

“Ừ.” Bất ngờ là Kiều Tiểu Duy không có tiếp tục trào phúng, mà là bình tĩnh nhìn cô, vô cùng quan tâm mà hỏi: “Ba ngày túng dục vô độ, rồi lại ngủ nghỉ, nói vậy đã lâu rồi em chưa đăng chương mới nhỉ?”

“...”

“Vậy một ngàn fan kia, lỡ như không kiên nhẫn, bỏ em mà đi thì sao?”

“...”

“Còn khả năng có những độc giả ác mồm, bình luận bôi xấu em thì sao?”

“...”

“À mà nhắc tới fan, mọi người trước nay đều rất dễ thương, tuy em không có nhưng anh lại có rất nhiều*, ai rảnh hơi mà đi quan tâm em có đăng chương mới hay không? Đáng thương nhất là ngay cả bình luận thúc giục và mắng chửi em còn chưa xuất hiện nha?”

Ý Kiều Tiểu Duy là anh ấy có rất nhiều fan, còn Hứa Diệc Hàm thì lại chẳng có ai.

“A a! Kiều, Tiểu, Duy! Nếu đó là sự thật, em sẽ giết anh! Anh trả lại fan cho em!” Hứa Diệc Hàm như đạn bắn mà lao ra ngoài, chạy đến phòng ngủ tìm lấy notebook, ngồi trên sô pha chờ khởi động máy.

Mở ra trang sách, nhất thời sốt ruột nên cô đã quên mất hắn vẫn còn ngồi kế bên, vì thế bốn chữ trần trụi “Chìm trong tình dục” hiện rõ lên trước mắt hắn.

Vốn dĩ Kiều Tiểu Duy đang cảm thấy vui sướng khi người gặp họa, lúc này biểu tình liền trở nên chuyên chú, thò đầu qua, nhìn chằm chằm phần giới thiệu của cô, bút danh là “Hàm Bảo”, cùng với đó là danh sách chương được gắn mác “18+“.

Hứa Diệc Hàm lúc này mới cảm thấy có điều gì đó không đúng, phản ứng lại thì cả người liền cứng đờ, quay đầu nhìn đến đôi mắt tràn đầy phức tạp, tiếc hận,đau đớn của Kiều Tiểu Duy, một bộ dáng tựa như thiếu nữ thất tình, môi mỏng mím chặt, không nói một lời, tựa như là vì quá đau khổ, bi thương nên không còn lời gì để nói.

“...”

Hứa Diệc Hàm đột nhiên khép notebook lại, “Thật ra, việc này, việc này... Chỉ là tạm thời thôi! Em đang tìm việc làm chính thức.”

Kiều Tiểu Duy vẫn không nói lời nào, mê man mà lắc đầu.

“Em... Em vẫn còn trong sạch...” Ngay cả cô cũng cảm thấy lời của mình không đáng tin.

Quả nhiên, Kiều Tiểu Duy vẻ mặt thất vọng mà nhìn cô.

Hứa Diệc Hàm thấy thế, ngược lại liền tức giận, quát to: “Truyện người lớn thì làm sao! Em đây cũng là tác giả lớn được hơn một ngàn fan ủng hộ! Một công việc cũng như bao người, anh cũng chỉ là tên tiểu tử vẽ truyện tranh, có tư cách gì mà đối với em như thế?”

Kiều Tiểu Duy cũng hợp tình hợp lý mà rống lại, “Anh không nghĩ tới em là loại người như thế! Có trang web tốt như thế sao không nói với anh! Uổng công anh cố sức thao em ba ngày, lại trở thành tư liệu sống dưới ngòi bút của em, em chơi chó quá đi!”

“...”

Cái quỷ gì đây... Em và anh quen biết nhau được mấy ngày?

Kiều Tiểu Duy đoạt lấy notebook, mở ra, sau đó ghi nhớ địa chỉ web, đem máy tính ném lại trong lòng ngực Hứa Diệc Hàm, tung ta tung tăng mà chạy đến phòng làm việc, bắt đầu bật chế độ làm việc, ngồi vào bàn, tạo ra bộ dáng chuyên chú, chú tâm, nhưng thật ra là đang đọc truyện 18+.

Mắt thấy tên gia hỏa này vô lại như thế, Hứa Diệc Hàm cũng không ngại ngùng nữa, thoải mái mà mở phần mềm ra bắt đầu gõ chữ. Nhìn những dòng chữ làm người mặt đỏ tim đập trước mắt, cô cố sức dựa theo cốt truyện và văn phông của nguyên chủ mà sáng tác, trong đầu từng dòng từng dòng hình ảnh hiện lên, rồi lại được chuyển hóa thành câu chữ...

Thanh âm gõ bàn phím vang vọng trong phòng, cô khi thì nhíu mày, khi thì nhập tâm đánh máy, dường như không có thứ gì có thể chi phối được cô.

Kiểu Tiểu Duy vẫn luôn an tĩnh mà ngồi trước máy tính, màn hình đã che khuất mặt hắn, nhìn từ góc độ của Hứa Diệc Hàm, không thể thấy được biểu tình nghiêm túc của hắn ngay bây giờ.

Hai tiếng sau.

Lúc Hứa Diệc Hàm đang tạm dừng, thanh âm Kiều Tiểu Duy vang lên: 10 giờ rưỡi rồi, em xong chưa? Có thiếu ý tưởng không? Có cần anh giúp em hiểu biết chút ít về “chuyện đó” hong?”

“Cút đi!” Ánh mắt của Hứa Diệc Hàm như viên đạn xẹt qua hắn, Kiều Tiểu Duy ủy khuất lùi đầu về, lười nhác vươn vai lên, nhẹ nhàng rời khỏi bàn làm việc.

Chỉ chốc lát sau, một ly đồ uống xinh xắn được đặt lên bàn của Hứa Diệc Hàm. Là cái ly mà buổi chiều cô đã mua ở siêu thị, dùng cho những lúc làm việc khuya.

Hứa Diệc Hàm ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Kiều tiểu Duy một tay cầm truyện tranh, một tay cầm sữa chua, đi về phía bàn làm việc.

Duỗi tay cầm lấy cái ly uống một ngụm, lại là hương vị quen thuộc, có chút lạnh, vừa khẩu vị. Trong lòng lại có chút ấm áp.

Một tiếng rưỡi sau.

Hứa Diệc Hàm mệt mỏi, lông mày chau lại nhìn chằm chằm vào màn hình, cả một lúc lâu cũng không gõ ra được chữ nào. Thanh âm Kiều Tiểu Duy đúng lúc vang lên: “Đêm nay, em muốn thức trắng à?”

“Ừ. Sao? Anh mệt thì ngủ trước đi.” Cô thuận miệng đáp.

“Thôi, ngủ mà không có em thì sao gọi là ngủ.” Đón nhận ánh mắt sắc như dao găm của cô, hắn không chút nào sợ hãi, nói tiếp, “Ăn khuya không?”

“Em lười.” Hứa Diệc Hàm cảm thấy phiền phức, liền cự tuyệt ngay.

“Ăn đồ nướng nhé, anh đi mua.” Kiều Tiểu Duy đứng dậy, kiểm tra tiền trong túi, bộ dáng muốn đi ra ngoài.

Hứa Diệc Hàm nhìn hắn như nhìn thấy mà: “Anh có thật là Kiều Tiểu Duy không? Có bị ai nhập không?” Là người một tháng mới ra cửa một lần, thế nhưng trong hôm nay hắn lại chủ động ra ngoài hai lần rồi nha?

“Sao? Em hoài nghi giới tính chân thật của anh à?” Hắn trừng mắt, “Muốn anh cởi quần cho em kiểm tra không?”

“... Cút đi.”

“Em muốn ăn cái gì? Ăn cay hay không cay?”

“Thịt xiên, cánh gà, cà tím, nấm kim châm, khoai tây... Cay nhiều, càng nhiều ớt càng tốt!” Hứa Diệc Hàm một hơi kể ra.

“...”

Kiều Tiểu Duy trầm mặc một hồi, “Tuy rằng ngực em nhỏ, nhưng chí hướng lại rất lớn, tương lai chắc chắn là mầm non tốt cho đất nước.”

Hứa Diệc Hàm hừ một tiếng: “Có anh phụ trách rồi mà?”

“Anh nói phụ trách chỉ là với những thân hình cân đối. Mập mạp là do em, khi đó thân thể và linh hồn em đã bị tách biệt, việc đó thì không có trong phạm vi chịu trách nhiệm của anh.” Kiều Tiểu Duy buông tay.

“Anh dám kỳ thị hội chị em đầy đặn?”

“Không, anh chỉ kỳ thị em thôi, bởi vì tuy rằng em mập lên chỉ có tăng về thân hình thôi, còn những chỗ anh cần thì không tăng được.” Hắn nhìn lướt qua ngực cô, sau đó chạy nhanh ra cửa.

Hứa Diệc Hàm thật mệt mỏi, bị hắn làm phân tâm như thế, linh cảm cũng đã biến mất, khép notebook lại, tròng mắt chuyển động, đi đến bàn làm việc nhìn xem máy tính của Kiều Tiểu Duy.

Trang web đang hiện trên máy tính là diễn đàn mà hắn đăng truyện tranh, khá nổi tiếng, mỗi tác giả truyện tranh hàng đầu đều có chuyên mục riêng, hắn cũng có, hàng ngàn fan đều tụ tập ở chỗ này.

Nghệ danh của Kiều Tiểu Duy là Duy Nhị, là tài khoản đã được chứng thực, nhưng ảnh đại diện lúc này là một người mặc áo choàng, tên là “Duy Nhị đã mất hết tự trọng“.

Hứa Diệc Hàm âm thầm phỉ nhổ: Anh cũng biết là anh đã không còn tự trọng à?”

Từ từ, có điều gì đó không đúng?

Lục lại trí nhớ, cô nghĩ tới một điều.

Nguyên chủ điên cuồng mê luyến Kiều Tiểu Duy, hai người cũng chưa gặp nhau lần nào, cô ấy cũng chỉ có thể quanh quẩn ở diễn đàn này và Weibo, cập nhật những tin tức mới nhất về hắn, hiển nhiên cũng biết đến fan hâm mộ cuồng nhiệt này. “Duy Nhị mất hết tự trọng” là fan não tàn rất trung thành của Kiều Tiểu Duy, ngày thường cũng bình luận trêu chọc hắn chút ít, tên này ở trong cộng đồng fan rất nổi tiếng. Khi Kiều Tiểu Duy bị bôi xấu, tên này vĩnh viễn là người đầu tiên phản bác lại, là chiến binh đầu tiên xông vào chiến trường.

Cho nên, có thể nói, thật ra Kiều Tiểu Duy chính là tên mặc áo choàng biến thái kia?

!!!

Tự trọng của anh đâu? Kiều, Tiểu, Duy?

Hứa Diệc Hàm nhấp chuột một cái, chỉ thấy...

“Anh Duy Nhị xào gà thật ngon nha!”

“A a, trước tiên phải mua truyện này về để xem Duy Nhị, thật là hay quá đi!”

“Anh Duy Nhị đẹp trai phải gả cho bà đây nha!”

“Các người câm miệng đi, truyện của anh Duy Nhị mà cũng không biết thưởng thức, cảm thấy các anh thật đáng thương!”

“Tất cả tránh ra, anh Duy Nhị là của tôi!”

.....

Một cái bình luận mới nhất vừa được đăng hơn mười phút trước “Yêu Duy Nhị, Duy Nhị là tất cả“... Ha ha, khóe miệng cô cứng ngắc.

Thật yêu bản thân nha...

Tên này làm sao lại tự luyến như thế, không tiết tháo, không biết xấu hổ a? Đây là đẳng cấp cao nhất của biến thái a! Hắn ta chắc chắn là đã bị tinh thần phân liệt rồi!

Hứa Diệc Hàm vừa uống một ngụm nước, thuận tay lướt xem màn hình, giao diện hiện ra một hình ảnh, làm cô xém chút nữa đã phun hết nước ra ngoài...

Thật là hoa mỹ! Một cái tỳ bà che nửa mặt của tiểu hoàng tử, các loại hình ảnh mơ màng cùng những đoạn đối thoại làm người xem mặt đỏ tai hồng, tim đập bang bang.

Tay chân luống cuống mà đi lau khô màn hình, thể xác và tinh thần của Hứa Diệc Hàm đã bị hành hạ triệt để, ánh mắt ưu thương mà nhìn trên màn hình, trong mắt xẹt qua một ý nghĩ: Về một lĩnh vực nào đó mà nói, bọn họ cũng rất xứng đôi nha.

Nghĩ đến đây, cô liền âm thầm phỉ nhổ.

Trải qua một hồi như thế, cô lại có linh cảm, chạy nhanh đến trước máy tính của mình, tay bắt đầu múa trên bàn phím.

Hơn bốn mươi phút sau, tiếng mở cửa vang lên, Kiều Tiểu Duy xách theo mấy hộp đồ ăn đứng ở cửa hét to: “Khách đâu, đồ nướng cô đặt đã có rồi.”

Hứa Diệc Hàm vui vẻ mà nhảy lên: “Ha ha, làm tốt lắm tiểu nhị xinh đẹp.” Cô vươn tay ra muốn cầm lấy.

Kiều Tiểu Duy lại chặn lại, “Tiền thưởng của người ta đâu?”

Cô trố mắt ra một hồi, hắn lại thu tay về, đưa mặt lại gần: “Hôn anh một cái cũng được.”

Đối phó với thứ vô sỉ như thế, thì phải vô sỉ hơn, cô mỉm cười nói: “Nghe nói “Duy Nhị mất hết tự trọng” là fan cuồng của anh nha, em không biết là anh bị tâm thần phân liệt đó?”

Đôi mắt hắn trừng lớn nhìn cô, theo bản năng mà nhìn lướt qua máy tính của mình, trên mặt lộ ra thần sắc tức giận: “Em xâm phạm quyền riêng tư của anh!”

“Ai da, đánh máy hơi mệt mỏi, chắc phải lên diễn đàn phát cái tin tức kiếm đại gia tâm sự đêm khuya quá.”

“Người đẹp, xin mời thưởng thức đồ ăn của chúng tôi.”

Bốn hiệp, Hứa Diệc Hàm toàn thắng. Khó khăn lắm mới thắng được tên mồm to mặt dày này, cô ăn uống rất ngon, Kiều Tiểu Duy cũng thế, trút giận lên đồ ăn, ăn điên cuồng, ăn ngấu nghiến. Không bao lâu sau, mấy hộp đồ ăn lớn đã bị hai người chém sạch sẽ.

Ăn uống no say, cô tiếp tục công việc, mà hắn cũng không đi ngủ, cầm bản vẽ, yên lặng ngồi bên cạnh cô. Hai người không ai quấy rầy lẫn nhau, một đêm cứ thế trôi qua.

Ánh mặt trời dần dần chiếu rọi lên, Hứa Diệc Hàm cảm thấy thật quý giá, có một người như vậy bên cạnh thật tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.