Editor: Kua Kua
Trường Nhạc là một tòa thành nhỏ, Hình Thiên muốn tới nơi đây làm Hứa Diệc Hàm cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Suốt đường đi nàng cẩn thận mà suy xét, từ lúc gặp binh lính ở trấn trên, Hình Quyết lập tức mang nàng chạy theo hướng nam, có phải là trong khoảnh khắc chớp nhoáng ấy, hắn đã quyết định đi đến nơi này?
Thật không hổ là dòng máu quý tộc, quyết định quả quyết nhanh chóng, thật đúng là khác xa người bình thường.
Một ngày sau, bọn họ lặng lẽ lẻn vào Trường Nhạc, trú đêm ở một khách điếm nhỏ. Hắn đã dặn dò nàng không cần ra ngoài, sau đó lại biến mất biệt tăm biệt tích.
Trời vừa tờ mờ sáng, Hứa Diệc Hàm liền bị Hình Quyết đánh thức, bọn họ đang ở trên một chiếc xe ngựa, xa phu hung hăng mà quất ngựa làm nó chạy như bay.
Bên trong xe ngựa quanh quẫn một mùi cực kỳ khó chịu, mang theo mùi tanh tưởi nồng đậm. Tận cùng trong góc xe là một miếng vải đen bọc một thứ gì đó lớn lớn, dọc theo đường đi mà không ngừng xóc nảy.
Nàng nhíu nhíu mi: “Cái gì vậy?”
“Thi thể.” Hình Quyết nhàn nhạt nói, “Hình Thiên đã tuyên bố muốn đến Trường Nhạc săn bắn, thực chất là muốn tự mình động thủ, đảm bảo rằng ta không còn trên cõi đời này. Hắn muốn ta không còn sống, ta sẽ chơi với hắn.”
Hứa Diệc Hàm hiểu ra, lại quay đầu nhìn qua cái thi thể kia.
Bãi săn bắn Trường Nhạc lúc này đây lặng yên, không một tiếng động ồn ào. Hơn một ngàn binh lính thân trang bị đầy đủ vũ khí được bố trí khắp nơi, gần đó là long tiễn của hoàng đến, càng được bảo vệ kỹ càng tầng tầng lớp lớp, kín không kẻ hở. Hai bên trái phải chính là hai tướng quân trẻ tuổi, uy vũ, đầu đội thiết bạc bảo hộ, biểu tình nghiêm nghị, không chút nào lơi lỏng cảnh giác.
Một lát sau, long tiễn đừng lại, thái giám nhấc màn lên, một người nam tử mặc hoàng sắc long bào chậm rãi bước xuống.
Người này chính là đương kim thánh thượng, Hình Thiên.
Hắn cùng Hình Quyết lớn lên có vài phần tương tự, mặt mày tuấn tú, tuấn lãng phi phàn, khí chất coa nhã. Cùng với nhan sắc tuấn mĩ thế này là đôi môi nhàn nhạt ý cười, thoạt nhìn làm cho người khác lầm tưởng hắn là một người ấm áp dễ thân cận.
Lúc này, hắn chắp tay sau lưng mà đi về phía doanh trướng, nghiêng người nói chuyện cùng với một tiểu tướng, ý cười trên mặt không hề thuyên giảm.
Một cơn gió chợt thổi qua, trong rừng vang lên những rung động nhỏ, mọi người còn chưa phát giác ra điều dị thường, chỉ có mình Hình Thiên cảm thấy trong lòng bất an. Hắn chợt quay đầu nhìn về phía ngọn cây gần đó...
“Vèo!”
Một mũi tên nhanh như điện mà bay tới thẳng mặt của Hình thiên! Đôi mắt hắn mở to, hình ảnh mũi tên lướt gió bay đến chiếu vào trong mắt hắn, từng bước từng bước tiếp cận hắn.
Mọi người còn đang ngân ngơ chưa kịp phản ứng, thì Hình Thiên lại chụp lây một tên tiểu tướng ở bên cạnh làm điểm tựa, thân mình nhảy dựng lên, xoay người một người cùng với việc tung đùi phải ra, đem mũi tên chết tiệt kia đá ra xa.
Mũi tên bị chuyển hướng đột ngột, hơn nữa cú đá của hắn đã dùng hơn bảy phần lực, chớp mắt nó đã cắm sâu vào trong mặt đất.
Hai gã tiểu tướng hộ vệ lúc này mới kịp hoàn hồn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng, vội vã hô lớn: “Có thích khách, mau bảo vệ Hoàng thượng!”
Không gian vốn đang yên tĩnh thoáng chốc lại trở nên xôn xao, tiếng người líu ríu hô to hô nhỏ, hơn một trăm nhanh chóng phi thân đến bên người Hình Thiên chờ đợi mệnh lệnh.
Khuôn mặt Hình Thiên trở nên thâm trầm, sớm đã nắm cung tiễn của một tên lính, tùy thời cơ đều có thể bắn ra.
Tiếng lá rụng rào rạt vang lên, nhìn đến vị trí mà mũi tên xuất phát, lại chỉ nhìn được một bóng lưng, chớp mặt một cái, lại không thấy nữa.
Bóng lưng này...
Mặt hắn càng thêm thâm trầm, quanh người nhiệt độ giảm xuống đáng kể, cơ hồ như là nghiến răng nghiến lợi mà hét lớn: “Đuổi theo! Nếu để hắn chạy, toàn bộ các ngươi cũng lo tự sát mà tạ tội với Trẫm đi!”
Sắc mặt hai gã tiểu tướng trắng bệch, mồ hôi lạnh từ thái dương bất giác lăn xuống, nhanh chóng ôm quyền mà rời đi.
Hình Quyết...
Được lắm, giết mày không thành công, còn suýt nữa bị cắn trả! Thật to gan! Hắn ngẩng đầu, nhìn về phái tên tội phạm trốn thoát, năm tay hung hăng nắm chặt lại.