“Hầu gia... Hầu gia, ngươi thật nhẫn tâm, nữ nhân này có cái gì tốt, nàng có cái gì mà có thể so với ta? Nàng rốt cuộc hơn ta cái gì? Là khuôn mặt này sao? Khuôn mặt xinh đẹp? Nếu ta hủy hoại khuôn mặt này, biến nàng thành thân tàn ma dại, ngươi còn có thể thích sao?” Thanh Yên cũng từ điên cuồng bình tĩnh lại, ý thức được cơ hội chính mình đã mất, lại nghe Kiều Vũ Mặc nói những lời này, trong lòng tức giận bừng bừng, nàng thật không cam lòng.
Hứa Diệc Hàm không nói chuyện, yên lặng mà nhìn bọn họ, biểu tình lãnh đạm.
Dù gì cũng có tình cảm, bản thân mình lại thuộc về người kia, so với người khác mặt nào cũng đều tốt hơn. Cảm tình Kiều Vũ Mặc đối với mình không giống với bề ngoài, Hứa Diệc Hàm tự suy đoán, cũng biết rằng ai ai trên đời này đều thích những thứ tốt đẹp hơn.
Kiều Vũ Mặc không nghĩ tới phản ứng của Thanh Yên lại mãnh liệt như thế, nửa câu cũng không muốn cùng nàng nói tiếp, một phen chặn ngang bế Hứa Diệc Hàm lên, đem nàng ôm đến trên giường.
Thanh Yên điên cuồng khóc lớn, ôm lấy chân hắn, kêu to: “Hầu gia, tiện nhân này đã cho ngươi uống bùa mê gì, lại đem ngươi mê muội nàng như thế? Ngươi trước kia không giống như vậy.”
Kiều Vũ Mặc biểu tình lạnh lùng, hai mắt đầy hàn ý nhìn chằm chằm nàng: Ngươi nói lại một câu như thế nữa xem?”
Thanh Yến vốn đang điên cuồng khóc ở bên cạnh, lại bị ánh mắt hắn dọa cho sợ hãi, một lúc sau không dám mở miệng nói tiếp.
Kiều Vũ Mặc không nhìn đến nàng nữa, đem Hứa Diệc Hàm nhẹ nhàng đặt ở trên giường, tỉ mỉ quan sát nàng, thật lâu sau, mới nhẹ giọng nói: “Là ta không bảo vệ ngươi thật tốt.”
Ngữ khí của hắn thật nhu hòa, trước đây hắn chưa từng dịu giọng như thế, làm tâm Hứa Diệc Hàm rung động mãnh liệt.
Hắn đang muốn tiếp tục nói, thái y lại đến, theo sau là một đám lớn nha hoàn, mỗi người đều nơm nớp lo sợ, nhìn vết máu kéo dài trên mặt đất cùng sắc mặt Kiều Vũ Mặc, không dám nhiều lời. Thái y run rẩy mà bước đến trên giường, xem xét thương thế Hứa Diệc Hàm. Thanh Yên bị hộ vệ kéo xuống, chờ xử lý.
Mu bàn tay bị thương của Hứa Diệc Hàm lần nữa được băng bó, vì tinh thần bị kích thích, nên thái y kê cho nàng một ít thuốc an thần, Kiều Vũ Mặc nhìn xem lại đơn thuốc, sai người đi hái dược, phân chia mọi người, chính mình lại ở bên cạnh hầu hạ nàng.
Chuyện vừa xảy ra làm thể xác và tinh thần Hứa Diệc Hàm rất mệt mỏi, lại yên tâm khi có Kiều Vũ Mặc chăm sóc bên cạnh, ngủ thiếp đi từ lúc nào. Đợi đến khi tỉnh lại, sắc trời đã tối, hoàng hôn đã qua đi, vẫn thấy Kiều Vũ Mặc còn ở bên giường.
Vừa thấy nàng tỉnh, Kiều Vũ Mặc liền ân cần hỏi han, khiến cho Hứa Diệc Hàm thấy không quen, nói tránh sang chuyện khác: “Chuyện Thanh Yên, Hầu gia tính xử trí như thế nào?”
“Hủy dung, trục xuất khỏi phủ.” Nhẹ nhàng nói ra mấy chữ, không mang theo bất kì biểu cảm nào.
Hứa Diệc Hàm trầm mặc, nàng không phải thánh mẫu, có người tâm địa ác độc, hãm hại người khác, thì nên tự chịu trách nhiệm.
Kiều Vũ Mặc hiển nhiên không muốn tiếp tục nói về Thanh Yên, hắn trầm giọng nói: “Mới vừa rồi ta đã tấu chương lên bệ hạ, lấy danh mà thề, chỉ cưới một mình ngươi, không nạp thiếp thất, không lấy vợ lẽ, lại không muốn bất cứ người nào đem nữ nhân làm quà tặng. Hầu phủ này, chỉ có mình ngươi là nữ chủ nhân. Nếu làm trái lời này, sẽ phạm tội khi quân, bãi nhiễm chức vị.”
Hứa Diệc Hàm sửng sốt, nửa ngày không phản ứng.
Hắn lại nói: “Ta không biết làm như thế nào để ngươi yên tâm, từ giờ đến lúc chết, ta cũng không dám đảm bảo sẽ không có mới nới cũ, vì những lời nói dối suông đó ta không muốn thề thốt. Trước đây, ta khộng biết sợ hãi là gì, hiện tại ta đã biết. Ta không thể mất đi ngươi, chỉ cần nghĩ đến, ta rất sợ, nếu sáng nay ta chậm một bước,... Ta sợ sẽ hối hận cả đời.”
Kiều Vũ Mặc trước giờ chưa từng nói nhiều như thế.
“Ngươi...” Hứa Diệc Hàm không biết nên trả lời như thế nào, một dòng nước ấm chảy xuôi vào trong tim, khoảnh khắc sáng nay hắn xuất hiện cứu nàng, tâm nàng đã thuộc về hắn.
Một cái Hầu gia nam tử hán đại trượng phu thời cổ đại, thế nhưng vì một nữ nhân như nàng là lập một lời thề độc như thế, thật sự là đáng quý trọng. Ai cũng không thể đảm bảo về sao, chỉ cần lúc này thật tâm thật lòng ở bên nhau, hạnh phúc thể là đủ.
Nước mắt tràn ra lúc nào không hay biết, Hứa Diệc Hàm chăm chú nhìn hai tròng mắt hắn, nhu tình như nước, dần dần gợi lên ý cười.
Hai người nhìn nhau một lát, bỗng trong mắt Hứa Diệc Hàm ý cười hóa thành giảo hoạt: “Hầu gia, ta muốn đề nghị, nếu ngươi đáp ứng, mới tính là thật lòng.”
“Hả?”
“Nếu Hầu gia thật lòng, không bằng cho ta quyền hưu ngươi, nếu một ngày nào đó ta chán ngươi, hoặc là ngươi chọc ta tức giận, ta có thể hưu ngươi ngay lập tức, hủy đi danh dự trinh tiết của ngươi, chính mình còn có thể tái giá với người khác.” Hứa Diệc Hàm nghịch ngợm mà chớp chớp mắt, quyến rũ kiều mị không giảm.
Kiều Vũ Mặc nguyên bản còn thấy nàng vì bị thương mà đau lòng, nghe nàng nói vậy, tức giận lại bùng lên, nữ nhân này, thật là không biết lựa lời, ỷ vào được yêu thích, cái gì cũng dám nói. Được một tác lại tiến một thước! Cả gan làm loạn! Si tâm vọng tưởng! Ý nghĩ kì lạ!
Bị thương như thế còn có thể chọc hắn tức giận, trên đời này chỉ có nàng có bản lĩnh này.
Một đôi mắt như ưng nhìn chòng chọc và Hứa Diệc Hàm, Kiều Vũ Mặc trong mắt đầy hàn quang lạnh lẽo.
“Hầu gia nếu thật sự yêu ta, có bản lĩnh giữ ta cả đời, cần gì phải so đo một chút yêu cầu này của ta.” Hứa Diệc Hàm than nhẹ một tiếng, ra vẻ ai oán mà nhìn hắn, “Có thể thấy được, nam nhân chỉ dám nói miệng a...”
“Như ngươi mong muôn!” Kiều Vũ Mặc nghiến răng nghiến lợi mà nói ra bốn chữ.
Mười lăm phút sau, một giao một nhận, khế ước định đoạt được Kiều Vũ Mặc trao cho Hứa Diệc Hàm, nàng cười hì hì, Kiều Vũ Mặc lại oán hận nói: “Ngươi bất quá chỉ là ỷ vào việc ta yêu ngươi.”
Mới vừa nghe câu nói này, trong đầu Hứa Diệc Hàm “Đinh—” một tiếng.
Hệ thống nhắc nhở: “Chính thê Hầu phủ, nhiệm vụ hoàn thành.”