Editor: Kua Kua (Ái Vũ)
Soái trướng rộng mở, hai hàng trái phải là binh lính trang bị võ trang hạng nặng, mấy chục trường thương, côn tên được sắp chỉnh tề, sát ý bừng bừng phấn chấn, không khí giương cung bạt kiếm.
Hình Thiên quay mặt đi, mỉm cười nhìn về phía Hứa Diệc Hàm: “Đã lâu không gặp, Thệ nhi cô nương.”
Đối mặt với nàng, cho dù là Hứa Diệc Hàm xưa nay lãnh đạm thờ ơ cũng phải xẹt qua một tia khói mù, sự chán ghét cùng với căm hận nơi đáy mắt không ngại ngùng mà thổ lộ ra, sát ý nghiêm nghị.
Hình thiên sớm đã dự đoán được phản ứng của nàng, mặt lộ vẻ áy náy mà nói: “Chẳng lẽ là Thệ nhi cô nương còn ghi hận sự việc lần trước sao?” Hắn chắp tay sau lưng chậm rãi bước đến bên cạnh nàng, ngữ khí tuy rằng là ăn năn, nhưng lại tràn đầy vẻ dối trá: “Trẫm bất quá là vì đối phó với Hình Quyết mà thôi, muốn trách, thì chỉ có thể trách hắn vô dụng, không bảo hộ được nàng thôi, không phải sao? Để cho nữ nhân của chính mình bị tra tấn đến sống không bằng chết, mà hắn ta chỉ có thể trơ trơ mắt mà nhìn, bản thân vô năng không thể làm bất cứ điều gì, tên phế vật như hắn, có đáng để cho mỹ nhân thiên tư quốc sắc như nàng chịu thiệt không?”
Hứa Diệc Hàm nhẹ nhíu mi.
“Đúng rồi, hắn ta còn hứa sẽ báo thù cho nàng. Nhưng mà, Thệ nhi cô nương đây vừa trọng thương hấp hối, bệnh nặng mới khỏi, hắn như thế nào có thể thong dong để nàng một thân một mình chạy ra khỏi Tinh Dã thế này?” Khóe miệng hắn ngậm ý cười, cứ thế đi tới đi lui trước mặt nàng.
Hình thiên hiển nhiên đang muốn chơi chiêu châm ngòi ly gián, nhưng có điều, nếu nói vừa rồi ánh mắt của Hứa Diệc Hàm có chút khinh thường, căm ghét, thì giờ phút này nó lại tràn đầy thần sắc bi thương, buồn bã. Chẳng qua là có lớp phòng ngự lạnh lẽo che đậy mà thôi.
Hình Thiên bỗng nhiên bắt được biến hóa nho nhỏ trên khuôn mặt của nàng thu vào đáy mắt, cười càng thêm tự tin: “Tối hôm qua, Hình Quyết đã qua đêm cùng với tỷ tỷ của nàng. Điều này, hẳn là nàng đã biết đi.”
“Cút!” Hứa Diệc Hàm hét lớn, tuy giọng nói tràn đầy khí phách, nhưng vẻ quật cường trong mắt đã dần bị xé rách, cánh tay không ngừng run rẩy, tựa như đang tố giác tâm tư của chủ nhân. Ngay khi vẻ phẫn hận rút đi, trong đầu nàng lại nổi lên ý niệm khác, bên người Hình Quyết, rốt cuộc có bao nhiêu tai mắt mà Hình Thiên cài vào... Ánh mắt nàng đầy vẻ giãy giụa, cảnh giác.
“Thệ nhi cô nương vẫn cứ cự người như thế.” Nụ cười của hắn đầy vẻ đắc ý, lại bỗng nhiên đổi chủ đề: “Chúng ta nói đến việc khác đi, Hình Quyết hiện giờ ở Tinh Dã như chúa tể đầu đàn, xem ra là chuẩn bị tiến công vào kinh thành đi?”
Nàng trì độn một chút, nhưng rất nhanh liền cười lạnh một tiếng.
“Hoặc là công phá Thương Châu?” Hắn hỏi, gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, phảng phất như muốn phá thủng lớp ngụy trang vô hình, nhìn vào đáy lòng nàng, nắm chắc từng sự biến hóa ảo diệu nhỏ bé của nàng.
Nhưng từ đầu đến cuối, vẻ băng sương sát khí trên khuôn mặt nàng vẫn không hề thay đổi, vẫn cứ đem vẻ trấn định đó mà đối phó với sự thăm dò của Hình Thiên. Nếu nàng biết nội tình, đây chắc hẳn là phản ứng không sơ hở.
Hình Thiên lại không cho rằng như thế, hắn nhìn nàng như có điều suy tư, lại bắt đầu phỏng đoán, ngữ khí mềm dịu tựa như có điều muốn thương lượng cùng nàng: “Nếu Thệ nhi cô nương không thích đề tài này, vậy thì Trẫm sẽ nói đến thứ khác vậy. Cha mẹ thân sinh, thân tỷ tỷ, cả gia đình thân hữu, lễ vật này, nàng vừa lòng chứ?”
Nàng ngẩn ra, không nghĩ đến Hình thiên thế nhưng sẽ nói đến Hứa Kha, đáy mắt bỗng nhiên có chút nghi ngờ.
“Hình Thiên, muốn sát muốn xẻo, tùy ngươi. Nhưng để ta phải xem thường người.” Nàng lạnh lùng nói.
“Ai nha, khó có dịp miệng ngọc của cô nương đây chịu mở lời.” Hình Thiên lộ ra biểu tình kinh hỉ vô cùng khoa trương, “Xem ra vẫn là người ngoài lạnh trong nóng, suy cho cùng vẫn là máu mủ tình thâm, con cái không biết cha mẹ đau đây mà. Nhưng mà có điều này, nàng có biết lựa chọn thật sự của Hứa Kha là gì không?” Hắn đến gần nàng, hơi hơi cúi đầu, đối diện với hai mắt nàng, “Trẫm nói cho nàng biết vậy, Trẫm đây đã thu được tin tức của Hứa Kha rồi, đại quân của Hình Quyết sắp tiến công, đánh vào kinh thành.”
Trên mặt Hứa Diệc Hàm bỗng lóe lên sự mê mang rồi biến mặt, thần sắc mảy may không có chút biến hóa nào. Nhưng nếu để ý kĩ, đầu ngón tay nàng đã có hơi run rẩy, lại bất động thanh sắc mà nắm chặt lại, che đậy những dấu vết đó đi, cả người chỉ còn lại hơi thở chán ghét, trào phúng.
Hình Thiên nhìn nàng chằm chằm, thần sắc trong nháy mắt trở nên hờ hững, hắn đột nhiên duỗi tay bóp chặt cổ Hứa Diệc Hàm, giận tím mặt: “Đừng ngụy trang nữa, ngươi và hắn ta cùng nhau diễn vở kịch này, là muốn lừa Trẫm sao?” Gân xanh trên bàn tay hắn cương cứng lên, lực đạo mạnh mẽ vô cùng, làm cho nàng thoáng chốc hít thở không thông, trong đầu đen nhánh một mảnh. Nhưng nàng vẫn cứ trước sau mà thẩn thờ nhìn về phía trước, nếu để miêu tả biểu tình đó, chỉ có hai chữ: Trào phúng.
Một lát sau, nàng vẫn không có ý định mở miệng xin tha, ánh mắt hung tợn và sát khí hung ác của hắn cũng được thu liễm lại, hắn buông nàng ra. Cần cổ tuyết trắng kia đã trồi lên những vết hằn đỏ tươi, nàng một mặt há miệng thở dốc, một mặt ho khan, sau một lúc lâu mới có thể trở về bình thường.
“Để Trẫm suy xét kĩ càng lại xem nào, Hình Quyết khẳng định hoài nghi việc Hứa Kha đột nhiên đầu hàng quy phục, hoặc là sẽ suy đoán tới việc Trẫm gài tai mắt vào trong quân doanh của hắn. Thế nên hắn sẽ cùng ngươi diễn một vở kịch, làm bộ rằng bản thân đã bị Hứa Diệc Nhã mê hoặc, sẽ không còn phòng bị Hứa Kha nữa, làm cho Trẫm tin tưởng rằng hắn sẽ tiến công vào kinh thành. Một khi trọng binh ở Thương Châu được điều về bảo hộ kinh thành, hắn ta sẽ nhân cơ hội mà đánh chiếm Thương Châu!” Hình Thiên vừa nói, vừa liếc mắt nhìn Hứa Diệc Hàm. Sắc mặt nàng đỏ bừng do vừa mới bị bóp cổ, nay lại chồng thêm một mảnh tái nhợt, xen lẫn ý vị chua xót.
Khí lạnh phun ra từ miệng Hình Thiên khác hẳn với lúc trước, quả thực làm người khác hoài nghi rằng có đến hai linh hồn đang cùng hiện hữu trên thân thể hắn: “Nhưng giờ phút này ngươi lại ở đây - hắn ta vì ngươi mà làm phản tặc, đối với ngươi tình thâm ý trọng, sao lại có thể để ngươi thành mồi nhử? Nếu đây chỉ là một vở kịch, thì sai lầm lớn thế này không phải là tác phong của hắn.
“Xem ra hắn đích xác đã trầm mê với Hứa Diệc Nhã rồi, tất nhiên theo như phương hướng cũ hắn sẽ dẫn quân về phía kinh thành; hoặc là giữa hắn và Hứa Kha đã có trao đổi gì đó.” Thanh âm của Hình Quyết nhạt nhẽo, lạnh lùng đến cực điểm.
Hô hấp Hứa Diệc Hàm dần dần bình tĩnh lại, khóe miệng nàng gợi lên, miễn cưỡng lộ ra nụ cười khổ.
Đôi mắt hắn lại một lần nữa chế trụ nàng, bắt giữ những dấu vết nơi đáy mắt nàng, cười như không cười mà giật nhẹ khóe miệng: “Xem ra ngươi đã hết giá trị lợi dụng rồi, Thệ nhi cô nương.”
“Ha...” Hứa Diệc Hàm cười càng thêm sâu, hai mắt ẩn tình, lại có vài phần thê lương, “Các ngươi... Đều giống nhau.”
Bị thương, mất mát, mỏi mệt, ùn ùn kéo đến. Tựa như trong cuộc chiến này, nàng chỉ là quân cờ, cũng là người đứng xem, nhìn đến những trò khôi hài mà hai bên dàn dựng lên, để rồi cười trong bi thương.
Nàng nhắm mắt lại, không nói một lời.
Hình Thiên trầm mặc hồi lâu, rồi vẫy vẫy tay: “Giam lại, phái thêm người trông giữ cho cẩn thận.”
.....
Đại bản doanh.
Hình Quyết đang hạ lệnh cho toàn quân: “Toàn quân chuẩn bị, chia binh ra bốn đường, chuẩn bị tiến về Thương Châu!”
Mấy chục vạn đại quân dẵ vào tư thế sẵn sàng ra trận, cờ bay phấp phới, trống trận nghênh vang. Ba Đại tướng quân lớn tiến lên ôm quyền với Hình Quyết, mỗi đội có một người dẫn đầu, tiến về những phương hướng khác nhau, giục ngựa mà đi.
Hình Quyết với chiến giáp ngân bạch, đầu thương lóe sáng, như hai con mắt băng hàn.
Hắn theo bản năng sờ đến kiếm Tuyệt Tình bên hông. Vỏ kiếm trắng thuần, tơ vàng phác họa, trong chứa hàn khí, có thể phá hủy mọi thứ, và cũng có thể... Chém đứt nghĩa tình.
Ngẩng đầu lên nhìn về phía những đám mây đang thững thờ trôi, hắn nửa nheo mắt lại, tựa như đang trưng cầu sự tha thứ.
Sau một lúc lâu, hắn quay đầu ngựa lại, lĩnh quân mà đi.
Vó ngựa bước được hai bước, nam tử phong thần tuấn lãng cương nghị xoay người liếc mắt nhìn Hứa Diệc Nhã một cái - hơn nửa thân hình nàng bị ẩn sau đám người, nhưng ánh mắt nóng rực lại như xuyên thủng qua đám người mà đối diện với hắn.
“Xuất phát!”