Editor: Kua Kua (Ái Vũ)
Không đến ba tháng, Hứa Diệc Hàm đã khôi phục kha khá. Điều này làm cho Lâm lão và mọi người đều phải há mồm kinh ngạc, phải biết rằng thời điểm ra khỏi hoàng cung, thì hơi thở của nàng cũng chỉ còn thừa một hơi. Trừ lần đó ra, trải qua việc chẩn trị (chẩn bệnh + trị liệu) của Lâm lão, thì ông cũng đã nhiều lần ẩn ý với Hình Quyết, tuy Hứa Diệc Hàm có thể tỉnh lại, thì cả đời nàng ấy cũng chỉ có thể nằm ở trên giường, hơn nữa càng không có khả năng luyện võ lại một lần nữa.
Nhưng từ cái khoảnh khắc nàng tỉnh lại kia, tốc độ khôi phục có thể nói là quá kinh người. Hiện giờ, chẳng những có thể xuống giường đi lại, nàng ấy lại còn có thể cầm đao múa kiếm - nếu nói rằng đây không phải kỳ tích, ai tin?
Bất quá, điều này cũng chỉ giới hạn trong mặt chữ mà thôi. Hứa Diệc Hàm so ra đã nhu nhược hơn trước rất nhiều, liễu yếu đào tơ, điều này làm nàng có nhiều cảm xúc hơn, thậm chí tính tình lạnh nhạt, không màng thế sự khi trước cũng tiêu giảm chút ít.
Hình Quyết sau khi vui mừng, phấn chấn, thì cũng có chút bất an, hắn luôn âm thầm dò hỏi Lâm lão đây có phải là hiện tượng hồi quang phản chiếu hay không. Nhưng trải qua khoảng thời gian này, nghi hoặc đó của hắn đã bị đánh tan đi, dần dà hắn cũng đã tiếp nhận được kỳ tích này.
Một Hình Quyết không tin trời, không tin số mệnh, lúc này thật sự hắn lại có cảm giác yêu trời, yếu đất, yêu vạn vật trên thế gian. Trời cao dường như đang muốn đền bù tổn thất cho hắn, để bảo bối của hắn lại một lần nữa sống lại.
Liên tiếp mấy ngày, Hình Quyết đều trưng ra sắc mặt ôn hòa, hớn hở cùng vui sướng.
Nghị sự xong, Hình Quyết nhanh chân trở lại soái trướng, Hứa Diệc Hàm đang nằm chợp mắt ở trên giường - nàng hiện giờ ngủ rất sớm, thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày đều rất dài.
Bỏ đi áo giáp bên ngoài, hắn nhẹ nhàng mà nằm xuống bên người nàng, lẳng lặng ngắm nhìn dung nhan say ngủ của nàng.
Mặt nàng vẫn trơn bóng như cũ, hiện giờ cũng đã hồng hào hơn vài phần, hai má nhàn nhạt mây đỏ, thoạt nhìn có vẻ như đang phồng má tức giận. Ai cũng không biết rằng trong khoảng thời gian nửa năm Hứa Diệc Hàm hôn mê, nhìn đến sự yếu ớt tái nhợt của nàng, lòng hắn đau đến mức nào.
Tốt rồi... Hình Quyết ôn nhu đem nàng ôm vào trong ngực, đem cằm tựa vào hõm vai nàng, mặt chôn ở tai sau của nàng, để bản thân cùng linh hồn đắm chìm vào mùi hương thoang thoảng của thiếu nữ.
Lông mi Hứa Diệc Hàm giật nhẹ, đôi mắt chậm rãi mở ra, thần sắc có chút lười biếng. Nàng hơi hơi nghiêng mặt qua, hôn một cái lên trán Hình Quyết, thấp giọng kêu: “Quyết...”
Âm thanh nhỏ nhẹ này trong đêm tối bao hàm sự quyến luyến và nhớ nhung. Vừa nghe đến, tâm hắn liền mềm ra, tình dục áp chế bao lâu nay lại được khơi nào, dường như có một cọng lông vũ, đang tinh nghịch mà phe phẩy vào tim hắn.
Hình Quyết mơ hồ lên tiếng, không tự chủ được mà hôn lên gương mặt nàng, lại chậm rãi tiến đến đôi môi ngọt ngào kia, nhẹ nhàng phủ cánh môi lên, trằn trọc triền miên, tham lam cướp lấy mùi vị hắn tham luyến bấy lâu nay.
Hai người đều là hạn hán gặp mưa rào, sau khi Hứa Diệc Hàm hồi phục, mỗi lần hôn môi Hình Quyết đều rất ôn nhu, rất cẩn thận, hắn e sợ rằng bản thân sẽ làm đau nàng. Nhưng mắt thấy tinh thần nàng đã vui vẻ, phấn chấn hơn rất nhiều, thì ngọn lửa dục vọng trong lòng hắn lại chậm rãi nhen nhóm, lại khó áp chế, tựa như một đốm lửa đốt cháy thảo nguyên, luân chuyển giữa hai người bọn họ.
Khát cầu, si mê, lưu luyến, tham lam mà đòi lấy, những bất an, sợ hãi, thấp thỏm bấy lâu nay, thậm chí là cả phẫn nộ, thù hận, lúc này đều hóa thành dục vọng vô tận. Hình Quyết chỉ muốn đòi hết lại trên thân thể nàng, muốn nàng nói với hắn rằng nàng đã ổn, muốn nàng chứng minh rằng nàng thật sự đã ổn. Hắn còn muốn nàng xác nhận tất cả những gì đang diễn ra trước mắt hắn đều là thực, không phải là mộng. Hắn muốn nàng, muốn nàng, muốn nàng!
Tất cả những điều này, nàng đều hiểu rõ. Hứa Diệc Hàm nhu nhược bám vào cổ hắn, nhiệt liệt đáp lại, trấn an hắn, phụng hiến cho hắn. Nàng cũng muốn hắn, muốn hắn, muốn hắn!
Quần áo cởi bỏ, Hình Quyết tựa như cuồng phong, liên tục điểm ra, đem tất cả đèn dầu bên trong tắt hết đi. Trong trướng một mảnh tối tăm, ánh trăng như nguồn sáng duy sáng chiều đến hai thân ảnh đang triền miên nhiệt liệt, đem sự hòa hợp về thể xác giữa hai người phóng đại lên cao...