edit: SunAe
Beta: hướng dương xanh
“Dung Dung.” Văn Nhân Chấn đột nhiên gọi tên cô rất thân mật.
“Việc gì!” Không thể trách cô đối xử với hắn rất lạnh lùng, cô vì sao phải dịu dàng với hắn? Hắn là ai chứ! Cha mẹ cùng với hắn là đang bàn chuyện đính hôn, hắn việc gì mà phải bắt chuyện với cô, còn gọi cả tên thân mật của cô!
“Ngươi đến giờ vẫn còn thích xem phim sao?” Văn Nhân Chấn nhếch môi cười thân thiết hỏi, lộ ra núm đồng tiền bên má.
Quỷ a!
“Ai cần anh lo.” Hắn không đề cập đến chuyện hồi chiều cô đã suýt quên mất, nhắc tới cô liền tức giận!
“ Ta là có nhã ý giới thiệu cho ngươi mấy bộ phim Pháp cổ điển mới công chiếu gần đây, ngươi có hứng thú xem qua hay không?”. Vừa nói tay hắn vừa lấy trong túi ra tờ giấy giới thiệu phim DM.
Nha, đáng chết, cô muốn xem! Mấy bộ phim Pháp cổ điển này chỉ vừa mới công chiếu ở nước ngoài thôi, ở Đài Loan các rạp còn chưa có công chiếu, muốn xem loại phim này trừ bỏ việc chờ đợi là không có biện pháp khác, cô rất muốn nhìn qua đó là bộ phim như thế nào……
“Không có hứng thú!” Bởi vì người hỏi là Văn Nhân Chấn cô mới tỏ vẻ bất cần, nhưng ánh mắt say mê lưu luyến đã bán đứng cô, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào tờ giấy giới thiệu DM trên tay hắn.
“Dung Dung, nói chuyện không cần khách sáo như vậy, anh rể em chỉ là có ý tốt thôi.” Khấu Thiên Dung thở dài một hơi, nhìn xem vị hôn phu và em gái nói chuyện thật sự không biết nên đứng ở bên nào mới tốt.
Nghe chị mình nói như vậy cô lại càng muốn phát hỏa – chị cô ôn nhu, xinh đẹp chưa bao giờ nói chuyện lớn tiếng với người khác, một câu nói nặng cũng chưa từng nói qua. Bộ dáng nhu tình như nước của chị đối với bạn trai cũng không hề thay đổi, chưa bao giờ giận dỗi Văn Nhân Chấn lần nào, bọn họ ở cùng một chỗ với nhau suốt ba năm, chị gái cô phi thường thích hắn vô điều kiện.
Bọn họ ở bên nhau lâu như vậy là do mẹ cô tích cực làm bà mối thúc đẩy hai bên thân thiết, gắn bó.
Vì muốn con gái xinh đẹp, thuần khiến của mình gả nhập hào môn mẹ cô phải sử dụng trăm phương ngàn kế mang chị đi khắp các bữa tiệc lớn nhỏ, thật ra là mang cả hai chị em đi giới thiệu, nhưng chỉ có chị cô xinh đẹp, tao nhã lại có khí chất được người ta theo đuổi, mà cô một con bé lôi thôi, cứng đầu không có ai thèm chú ý tới.
Khấu San Dung có vài chuyện muốn nói thật với chị gái, chuyện xấu của Văn Nhân Chấn tuyệt đối là thật, bởi vì tận mắt thấy hắn cùng người phụ nữ khác hẹn hò cô thật sự hy vọng chị mình sớm thoát khỏi tên xấu xa có hoa tâm!
Sự tình này trước kia cô đã muốn nói qua với chị? Cô bấm tay tính toán là hai năm trước đây? Hai năm trước cô không chỉ một lần muốn nói chuyện rõ ràng với chị gái, Văn Nhân Chấn căn bản không phải là đối tượng thích hợp để chị cô phó thác cả cuộc đời, nhưng mỗi lần lời đã muốn thoát ra miệng, cô lại nuốt xuống.
Cô không muốn người chị thân yêu hơn mình sáu tuổi phải thương tâm mà khóc, chị luôn tỏ vẻ ôn nhu, trước mọi người chị lúc nào cũng tươi cười. Cho nên cô do dự, là sợ làm chị tổn thương nên cô không thể mở miệng.
Chính là không muốn chị gái thương tâm, cho nên cô lờ đi sự thật kia, lại cảm thấy Văn Nhân Chấn này không xứng với chị, trong đầu luôn có ý nghĩ muốn chia rẽ bọn họ, cô phải làm gì bây giờ?
Cô rất khó xử, tất cả đều là vì Văn Nhân Chấn thật sự rất không biết tự kiềm chế, nếu hắn chung tình một chút không phải tốt lắm sao, làm chi ở khắp nơi lưu tình? Hỗn đản!
“Chị cô kiên trì muốn đính hôn, thân làm em gái như cô chỉ có thương cảm thôi sao.” Văn Nhân Chấn mở miệng phá vỡ bầu không khí ngượng ngập, hướng về phía Khấu San Dung cười: “Dung Dung, ta có thể cam đoan với ngươi, sau khi kết hôn ta tuyệt đối không có hoa tâm.”
Lời hứa ư, sau hôn nhân hắn có thể giữ vững tâm được bao lâu?
Đáng giận, hắn là đang ảo tưởng, nghe hắn nói cô càng phi thường muốn đem hắn nhốt ở cái kho, trong ba ngày liên tục bỏ đói, uy hiếp cùng cảnh báo. Hắn lấy được chị cô làm vợ là do kiếp trước hắn đã tu luyện được phúc khí, hắn tốt nhất nên an phận một chút, nếu còn ở khắp nơi lưu tình khiến cho chị cô thương tâm, cô tuyệt đối sẽ bóp chết hắn!
“Tốt nhất là! Anh đừng làm khổ chị tôi nếu không anh chờ mà xem!”
Khẩu khí của cô vô cùng ngang ngạnh, ánh mắt thực dữ tợn, Văn Nhân Chấn cũng hiểu cô tuyệt đối không có nói suông mà chắc chắn sẽ thực hiện.
Chỉ cần sau khi hắn và chị đính hôn, hắn liền tuân thủ lời hứa mà an phận làm một vị hôn phu chân chính, toàn tâm toàn ý đối tốt với chị là được. Cô sẽ tự động bỏ qua chuyện cũ, sẽ không nhắc đến nữa.
“ Anh có biết ai lấy được chị thì rất hạnh phúc ?” Cô nhịn không được chua xót, biểu tình thương tiếc nhìn chị, đem tất cả suy nghĩ ở trong lòng nói ra miệng, cô muốn cùng hắn phân rõ chuyện này, cô thực sự cảm thấy hắn không xứng với chị của cô về mặt nào cả.! ( Dung tỉ tỉ ơi có nhận định quá như vậy không sao này hối không kịp nha!!!)
Văn Nhân Chấn bị cô cực lực phê bình đến đỉnh điểm mà biểu tình của hắn một chút cũng không thay đổi vẫn mỉm cười với cô, bên cạnh vị hôn thê khẽ húych nhẹ vào tay hắn, hắn miễn cưỡng quay sang nở nụ cười gượng gạo, sau đó lại quay đầu đối mặt với Khấu San Dung bộ mặt hắn vô cùng kiên định, biểu tình đứng đắn như là hứa hẹn với cô sẽ thực hiện được.
“Ta biết.”
“Biết là tốt rồi!” Chị gái phải lập gia đình, sẽ đi theo tên hỗn đản này đi mất, cô rất là đau lòng, cô thật sự muốn khóc ngay lập tức ……
Khấu San Dung lại bày ra khuôn mặt lãnh đạm như cũ, khiến người khác cảm giác có khoảng cách, xa lạ, không nói gì thêm cô rời khỏi phòng khách, đi về phía phòng ngủ của mình nhưng là cô không có phát hiện ra, có một đôi mắt say mê vẫn thủy chung nhìn theo bóng lưng của cô không có rời đi tầm mắt, cho đến khi nhìn không thấy được thân ảnh của cô mới thôi.
“Thực đáng tiếc.” Văn Nhân Chấn nhìn nhìn trên tay tờ giấy giới thiệu phim DM, vẻ mặt thất vọng, khéo miệng khẽ cười.
“A Chấn.”
Khấu Thiên Dung cử chỉ ôn nhu, lời nói dịu dàng, điệu bộ mềm mại, đôi mắt đa tình đáng yêu, phát ra một tia nhìn khó hiểu nhìn hôn phu mỉm cười, thân thể của cô dựa sát vào hắn, thừa dịp cha mẹ còn đang bàn bạc việc tổ chức hôn sự, xem nên đãi ở khách sạn nào, mời bao nhiêu quan khách đến tham dự, không có thời gian chú ý đến cả hai, cô lấy ngón tay nhỏ nhắn thon dài của mình khẽ lướt qua tấm lưng của vị hôn phu, liền dùng sức cấu một cái.
“Ân?” Văn Nhân Chấn chỉ là nhíu mày, không làm ra biểu tình đau đớn, có phải là hắn không biết sợ đau, chẳng qua đó chỉ là nỗi đau thể xác.
Khấu Thiên Dung ngọt ngào, khẽ cười, đôi môi xinh đẹp dán tại bên tai hắn thầm thì, nói xong chỉ có hai người họ mới hiểu được.
Người bên ngoài đều nghĩ bọn họ là một đôi tình nhân có tình cảm sâu nặng, nhưng chỉ có Văn Nhân Chấn mới hiểu được trong đó là tư vị gì, hôn thê xinh đẹp của hắn đang dùng gót chân hung hăng dẫm lên bàn chân trần của hắn, thỉnh thoảng dùng sức xoay xoay, nghiêm khắc to nhỏ với hắn.
“Thời cơ còn chưa tới, ngươi kiên nhẫn một chút cho ta, có biết không?”
“Hảo, ngươi nói cái gì ta đều nghe thế đấy.” Hắn cười, lộ ra một bộ dáng nghe lời, nghe thấy hôn thê nói thêm gì đó trong lời nói chứa thêm biểu tình sủng nịch.
Chỉ có hắn mới hiểu được trong đó là tư vị gì!
^==^^==^^==^^==^^==^^==^^==^^==^^==^^==^^==^^==^
Hai năm sau….
Trước cửa Khấu gia, có rất nhiều chiếc xe đang đậu.
Xe nằm ngổn ngang trước cửa, xếp hàng dài cho đến cuối con đường, hai bên cửa dựng đầy các lẵng hoa được dùng để đi viếng, không có màu sắc rực rỡ chỉ có điểm thêm hàng chữ đen “ Chia buồn cùng gia đình” khách nhân phúng viếng.
Văn Nhân Chấn ngồi ở trên chiếc xe màu đen, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn những lẵng hoa, khuôn mặt anh tuấn trông tiều tụy hẳn đi, mày nhíu lại, các ngón tay thon dài không ngừng bấm vào lòng bàn tay.
Hắn sao lại có bộ dáng khó coi như thế này, hắn là Văn Nhân Chấn xuất thân trong gia đình hào môn, là cháu đích tôn, con trai trưởng trong nhà. Từ nhỏ đến lớn, hắn muốn thứ gì là có thứ đó, chưa bao giờ cảm thấy phiền não vì điều gì.
Nhưng lần này hắn phiền não thật rồi!. ( Anh Chấn còn phiền còn sầu dài dài…hắc hắc nhưng mà em thích…yêu anh quá.. chị SD đừng ghen..tội em)
Xe nhanh chóng tìm được bãi đậu xe, hắn dừng lại suy nghĩ trong đầu, khuôn mặt lạnh lùng, xoay nắm cửa muốn xuống xe.
Bên ngoài thứ ánh sáng gay gắt của máy ảnh chiếu thẳng vào hắn, cho dù có ở trong trường hợp đặc biệt nghiêm túc đến mức nào, các phóng viên vẫn là không có buông tha hắn, họ muốn có tin độc quyền về hắn để đăng trên tạp chí.
Hắn mặc bộ quần áo tây trang màu đen, nhìn qua hắn có vẻ lãnh khốc so với mọi ngày, vô luận phóng viên có đặt câu hỏi như thế nào, hắn một mực không trả lời.
“Văn Nhân Chấn, ngài là tới tham gia tang lễ của cha vợ phải không?”
Hắn không thể trả lời tùy tiện, bọn họ là phóng viên nếu chộp được câu nói nào từ hắn là viết hươu viết vượn làm mọi việc sẽ càng tệ hơn, tình huống này rất đặc biệt họ còn muốn phỏng vấn hắn sao? Hắn đương nhiên là tới dự tang lễ của cha vợ, hắn là con rể khống đến được sao?
Mặc kệ bọn họ cản trở, phiền nhiễu thế nào, hắn tăng nhanh cước bộ đi về phía trước bên mình còn có nhân viên tang lễ cùng đi theo vào Khấu gia.
Phòng khách vốn xa hoa đã được bố trí thành linh đường, trước bàn là di ảnh của cha vợ, trong không khí tràn ngập mùi thơm của nhang bốn phía là các khách nhân đến viếng đang thì thầm nói chuyện.
“Ngươi đã đến rồi.” Khấu Thiên Dung mặc trên người bộ đồ tang màu trắng, cô không có khóc sướt mướt mà ngã vào trong lòng hắn để tìm kiếm sự an ủi, mà cô rất kiên cường, bộ dáng trấn định một mình chủ trì tang lễ, an bài mọi truyện lớn nhỏ.
“Ân.” Hắn gật gật đầu, hai người trao đổi lẫn nhau bằng ánh mắt thông cảm.“Ta đi xem qua mẹ ngươi.”
Hắn không thấy mẹ vợ ở linh đường, hẳn là bà bị đả kích rất lớn, đang trốn trong phòng ngủ.
“ Mẹ ta nhất định lại đề cập đến chuyện này chuyện kia”. Khấu Thiên Dung khuôn mặt tiều tụy nhỏ giọng nhắc nhở. “ Ngươi hãy an ủi bà một chút.”
Văn Nhân Chấn vuốt cằm, tỏ vẻ thông cảm, cùng vài người quen biết trò chuyện một chút sau đó liền đi thăm mẹ vợ.
Hắn sinh ra đã là con cháu nhà Văn Nhân, đàn ông nhà Văn Nhân vốn đa tình, phong lưu, không có khả năng cả đời chỉ yêu một người phụ nữ.
Đây là lời nói biện hộ ư?
Đàn ông có tiền lại nổi tiếng đương nhiên rất tham lam
Đàn ông Văn Nhân để tâm nhất chính là xuất thân của người phụ nữ bên cạnh mình, thứ hai là rượu, thứ ba mới là tiền. Nếu không vì phụ nữ sao lại kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì?
Văn Nhân Chấn không phủ nhận sự thật đó, hắn chính là mẫu đàn ông như vậy, vẫn cảm thấy cha vợ là một người đàn ông kỳ lạ mà hắn chưa từng biết qua. ( Rồi anh Chấn sẽ từ từ học thôi…anh vốn thông minh mà…học nhanh lắm!)
Khấu Thiên Tứ kinh doanh thật vất vả trong suốt mười năm liền đột nhiên trở nên giàu có, ông có cái nhìn xa rộng, vận khí lại vô cùng tốt, chỉ ngắn ngủi mấy năm đầu tư bất động sản mà trở nên giàu có, thành đạt. Cho nên, hắn cùng với đại tiểu thư Khấu gia kết giao với nhau mới không bị cha hắn phản đối.
Khấu Thiên Tứ là một người đàn ông vừa có tiền có quyền, cũng không có hoa tâm, không thu dưỡng tình nhân, tình cảm yêu thương đều dành trọn cho gia đình, là người chồng vừa có trách nhiệm lại hết mực sủng vợ.
Ông chính xác là người đàn ông hiếm có!
“Cha ơi……”
Khi hắn đi ngang qua linh đường, ở bên trong chính là linh cửu của cha vợ còn có tiếng khóc thê lương, nức nở truyền đến tai hắn, vì tò mò hắn dừng lại cước bộ, thấy bên quan tài có một thân ảnh mảnh khảnh đang nằm lên.
Khấu San Dung chưa bao giờ tỏ ra bộ dáng ủy mị, tao nhã của nhị tiểu thư Khấu gia trước mặt hắn. Ngoài các tiếng xấu là cô gái đanh đá, không lễ phép, không thùy mị, đoan trang..
Lúc này, cô một mình ôm lấy cỗ quan tâm, mặc trên người chiếc áo tang màu đen, thân thể nhỏ nhắn dựa vào quan tài, mà cái người nằm ở bên trong mắt vẫn nhắm nghiền, cô nhỏ nhẹ hướng cha mà nói chuyện, trên mặt đầm đìa nước mắt, từng giọt từng giọt rớt xuống, ánh mắt xa xăm, bi ai, thông khổ so với người sắp chết là giống nhau. Nhìn qua thật đau lòng, thương tâm.
“ Papa …. Không có cha…. Con rất là đau lòng mà….” Giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ý tứ, lời nói nghẹn lại vì muốn cố nén đi những giọt nước mắt chực tuôn rơi, không thể khống chế được tình cảm nước mắt cứ vậy mà tuôn rơi không ngừng.
Cô thật sự thương tâm, lòng cô quá đau đớn, như có cái gì đó bóp chặt trái tim cô, nó cũng đang rỉ máu. Nước mắt của cô đánh mạnh vào trái tim Văn Nhân Chấn khẽ run lên, khuôn mặt hắn trở nên căng thẳng, phiền não hơn.
Khấu San Dung ở trước mặt hắn, luôn bày ra bộ mặt giả tạo, vênh váo, thái độ cư xử thì cao ngạo, cô không thích hắn, luôn khinh thường hắn, lười nói chuyện với hắn, lúc nào cũng tỏ thái độ chán ghét hắn sẽ không ở trước mặt hắn mà biểu lộ bộ dáng yếu ớt, cần có người bảo vệ.
Cho dù hắn có là anh rể của cô, cho dù hắn cố gắng lấy lòng cô……
Đây là lần đầu tiên hắn thấy cô rơi nước mắt, khóc thương tâm như vậy.
Bởi vì hắn đứng ở bên ngoài là cô không có nhìn thấy hắn, nếu thấy hắn cô sẽ có bộ dạng như vậy sao?
Tính cách của cô vốn quật cường hơn nữa cô cực kì chán ghét hắn , cô sẽ không cho hắn cơ hội thấy được bộ dáng yếu đuối của bản thân. Cô lau quệt đi nước mắt, cằm nâng lên, dùng ánh mắt khó chịu trừng hắn, trong lòng có ý muốn la mắng hắn :“ Nhìn cái gì! Ra ngoài ngay”.
Nhưng khi cô nhìn hắn, một câu cũng không có nói, tầm mắt vẫn chằm chằm nhìn hắn, ánh mắt ngây dại của cô như xuyên thấu trái tim hắn, nhìn lâu như vậy rốt cuộc cô vẫn không nghĩ ra hắn là ai.
Cô gái này, thương tâm đến nỗi trong mắt không có hắn.
Văn Nhân Chấn khuôn mặt thâm trầm, ánh mắt u ám, hắn cất bước tiến về phía trước đứng đối diện với cô, hắn sẽ chờ đến khi cô ý thức được trước mặt mình là ai.
“Ai?” tầm mắt cô mơ hồ, vô luận cô đã khóc rất lâu như vậy, nước mắt cư nhiên mà tuôn rơi, trên mặt toàn bộ là nước mắt nước mũi phủ đầy, cô biết bộ dáng lúc khóc của cô siêu xấu, nhưng là cô không có cách nào khắc chế tâm trạng bi thương của bản thân.
Cô kiên cường nhưng không có nghĩa là cô vô tình, không biết yêu thương người thân.
Mấy ngày nay, cô đã khóc sưng cả hai mắt, vốn tưởng rằng nước mắt đã khô cạn, nhưng nhất tưởng mỗi khi nghĩ đến papa yêu thương đã mất, không còn cơ hội để cùng papa đùa giỡn, hay ánh mắt yêu thương của papa mỗi khi dỗ dành cô, không còn được nghe papa gọi cô là con gái ngoan, hay đưa cô đi cửa hàng mua quần áo, mỗi dịp hè lại dẫn cô ra nước ngoài chơi, nghĩ đến nước mắt không ngừng chảy xuống .
Hắn hiểu cô rất là thương tâm, đau lòng vì mất đi một người thân cận, luôn yêu thương mình.
Hôm nay cha sẽ được mang đi an táng, sẽ vĩnh viễn rời xa cô, nhưng cô không có cách nào đối mặt với sự thật, cô trốn vào trong này ở bên cạnh di thể của cha thêm một chút thời gian nữa, tưởng niệm hơi ấm, khuôn mặt, hình dáng ông thêm một chút nữa.
Cô thương tâm như vậy mà lại để cho kẻ khác nhìn thấy.
Cô theo bản năng mở miệng ngang nghạnh, bày ra biểu tình hung hăng, phẫn nộ lên tiếng.“ Ai vậy? Nói chuyện đi!”
Văn Nhân Chấn phát hiện cô là không nhận ra hắn đang đứng bên cạnh, chợt nhớ tới cô là bị cận thị nặng lúc này không có mang kính sát tròng.
Hắn không lên tiếng, cũng không xoay người rời đi, chính là đứng ở trước mặt cô, đem bộ dáng thương tâm của cô thu hết vào trong đáy mắt, ánh mắt thâm trầm làm cho người ta không rõ hắn là đang suy nghĩ cái gì.
“Ngươi là ai, ở trong này làm gì!” Nàng đứng lên, hướng thân ảnh mơ hồ rống to, cảm thấy bức bối vì đối phương không có trả lời.
Hắn thản nhiên, lấy trong túi áo ra khăn tay sạch sẽ, một tay nâng lên cằm cô, nhẹ nhàng vì cô mà lau đi từng giọt nước mắt, nước mắt cô như thế nào vẫn không chịu ngừng lại.
“Ngươi rốt cuộc là ai, hãy nói chuyện đi!” Cô nheo lại mắt nhưng vì đã khóc quá nhiều nên kính sát tròng cũng rớt ra mất rồi, cô không thấy rõ mọi vật trước mắt, chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ thân ảnh của đối phương, thông qua hơi thở của hắn cô mới xác định trước mắt mình là một người đàn ông.
Mắt vì khóc nhiều mà sưng cả lên, lại đau và xốn căn bản là cô thể thấy rõ đối phương trước mặt là ai, ai lại đối xử dịu dàng, ôn nhu với cô, lòng cô cảm thấy thoải mái hơn đôi chút, tâm liền thanh thản, cái cảm giác này khiến cô cảm thấy không an toàn.
“Ngươi là ai?” Vì sao sẽ đối xử tốt với ta như vậy? Vì sao đối với ta lại ôn nhu?
Cô không cần ai an ủi bởi vì cô là Khấu San Dung, tính tình ngang bướng, tùy hứng, đối thủ có ở nhiều nơi, là đứa con không được mẹ xem trọng, lại không có bạn bè thân thiết, lại càng không có ai hiểu biết qua cô, cho nên papa mất đi sẽ không còn ai ở bên cạnh an ủi, che chở cho cô.
Bộ dáng yếu ớt của cô bị người xa lạ kia trông thấy tất cả, mà người này chẳng những không chế nhạo cô mà ngược lại còn…làm cho lòng cô càng chua xót.
Bao nhiêu uất ức, đau lòng những khi cô bị mẹ trách mắng đều chỉ có cha là phát hiện cô ở trong lòng đang khóc, vì cô mà lau đi nước mắt, còn làm trò để cô vui, kiên nhẫn dỗ dành, an ủi đến khi cô nín khóc, mỉm cười mới thôi.
Cái người xa lạ mà dịu dàng này khiến cô nhớ tới thời gian cô ở cùng papa, lòng cô không khỏi đau đớn, lại có một chút ấm áp trong lòng.
Cô không phải là người mà không ai thích, không ai cần ư? Dù sao cũng còn có một người chịu đến an ủi cô, nguyện ý vì cô mà lau sạch nước mắt, cho dù người ấy kiên quyết không nói chuyện với cô.
“Ngươi đến tột cùng là ai, vì sao không nói lời nào?”
Lời vừa nói ra nước mắt lại tuôn rơi, cô không vùng vẫy, khóc to làm loạn mà cứ lẳng lặng để cho nước mắt chảy xuống, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống mu bàn tay của Văn Nhân Chấn.
Hắn trầm tĩnh, ổn trọng, thân hình hơi hơi chấn động, hai tròng mắt đen thâm thúy phát ra cái nhìn ấm áp.
Hắn kéo tay cô, lấy khăn tay nhét vào trong lòng bàn tay của cô, im lặng nhìn cô đem tất cả bi thương của cô cất giữ vào lòng của hắn, như trước vẫn không có mở miệng, tiếp theo đó là quay lưng bỏ đi.
Cảm giác được người kia rời đi, Khấu San Dung hô lớn,“Uy……” Người nọ không có quay lại, bởi vì tiếng bước chân càng ngày càng xa.
Cô nhìn chiếc khăn hình như đã từng thấy qua màu sắc, sợi vải mềm mại đắt tiền lại ngửi thấy mùi nước hoa..
Cô nhìn chiếc khăn tay là nghĩ không ra chủ nhân khăn tay này đến tột cùng là ai……