Yêu Vũ Dạ Mị

Chương 24: Chương 24




CHƯƠNG 26

“Ngươi là ai?”

“Cẩm nhi.” Hỏi không dưới mấy mười lần, ‘ hắn ’ vẫn trả lời ta như thế.

“Ta biết ngươi kêu Cẩm nhi! Chính là ngươi không trả lời ta ngươi là ai!” Đây giống như là hỏi nhưng lại không có câu trả lời!

“Mị chủ tử. . . Đừng nóng giận! Đến, ăn điểm tâm.” Cẩm nhi đem điểm tâm đưa đến miệng ta.

“Hừ!”

“A a! Mị chủ tử thật sự là đáng yêu!”

“Đừng nói ta đáng yêu!” Ta mới không đáng yêu, Cẩm nhi thật khả ái! khuôn mặt tròn tròn, cười rộ sẽ xuất hiện hai lúm đồng tiền, còn có đôi mắt to ngập nước, đây mới là đáng yêu!

“Ha hả, Mị chủ tử không phải đáng yêu, là xinh đẹp mới đúng! Nếu mặc nữ trang, Mị chủ tử thật sự là khuynh quốc khuynh thành…”

“Đừng nói nữa!” Hừ! Ta cũng không tự nguyện mặc nữ trang… Đều là ngươi bức ta mặc! Tại sao không thấy ngươi cũng mặc nữ trang? Ngươi mặc nữ trang cũng nhất định rất xinh đẹp, thực đáng yêu! A. . . Không đúng! Đây không phải là suy nghĩ nên có hiện tại, ta hẳn nên biết ta hiện tại ở nơi nào mới đúng!

“Nơi này là nơi nào?” Ta vội vàng hỏi.

“Nơi này là tẩm cung của Mị chủ tử .”

“Tẩm cung của ta. . . ?” Nhìn bốn phía, phòng bố trí xa hoa rộng lớn, mỗi kiện trang sức thoạt nhìn dường như vô giá, sắc đỏ là chính, màu đen là phụ, dường như giường… cũng màu đỏ, cảm giác thật giống như phòng tân hôn, hơn nữa nơi này trang trí. . . Đại bộ phận đều là ‘ Phượng ’ đồ án… . . .

““Dạ, đây là tẩm cung chủ thượng vì Mị chủ tử đặc biệt chuẩn bị, chủ thượng biết Mị chủ tử yêu thích đỏ và đen, vì thế lấy hai loại màu sắc bố trí tẩm cung.” Cẩm nhi giải thích.

“‘ Phượng ’ đồ án…” Ta không rõ, tại sao là ‘ Phượng ’ đồ án.

“Chủ thượng là ‘ Long ’, Mị chủ tử đương nhiên là ‘ Phượng ’!”

“‘ Long ’! ? Cẩm nhi, chủ thượng của ngươi là ai! ?” ‘ Long ’. . . Không phải là tượng trưng của hoàng đế sao?

“Mị chủ tử đừng nóng lòng, chủ thượng mấy ngày nay công sự phiền vội, không rảnh đến xem Mị chủ tử, ta nghĩ chủ thượng rất nhanh sẽ đến xem Mị chủ tử.”

“Cẩm nhi! Chủ tử của ngươi đến tột cùng là ai?” Ta không để ý tới hắn có thể hay không, ta chỉ là muốn biết ‘ chủ thượng ’ trong lời ngươi là ai!

“Khi chủ thượng đến Mị chủ tử sẽ biết, chủ thượng chắc sẽ không thương tổn Mị chủ tử đâu, cho nên Mị chủ tử mấy ngày nay cứ ở đây chờ chủ thượng đi! Cẩm nhi cáo lui trước.”

“Hừ! Tức chết ta !” Nhìn Cẩm nhi giống gió mà biến mất cùng trốn tránh vấn đề của ta, trong lòng dấy lên một đoàn hỏa!

“Đây là ngày thứ mấy … ?” Sau khi Cẩm nhi rời đi, liền không còn có xuất hiện nữa, mỗi ngày đều là một ít nô bộc đúng giờ đưa đồ ăn cho ta, thay ta rửa mặt chải đầu. Có một lần ta muốn trộm rời đi, lại phát hiện bên ngoài phòng bốn phía đều là thị vệ, bằng năng lực của ta căn bản trốn không thoát, vì thế ta nếm thử rất nhiều phương pháp muốn trộm rời đi, chính là mỗi một lần đều thất bại, bọn họ thật giống như sớm biết ta sẽ dùng phương pháp nào rời đi. Khi đó ta cũng biết mình đã đoán đúng, ‘ chủ thượng ’ trong miệng Cẩm nhi chính là hoàng đế, mà nơi này hẳn là chính là hoàng cung.

“Hàn… Các ngươi đang tìm ta sao?”

Ta rầu rĩ nằm ở trên giường, thưởng thức tiểu ngoạn ý trong phòng, nhưng tâm tư sớm bay đến trên người của Hàn bọn họ, ngay cả có người vào cũng không biết.

“Đang suy nghĩ gì?” Một đạo thanh âm thấp trầm dễ nghe đưa suy nghĩ ta quay về.

“Ngươi là ai?” Thân hình hắn che ánh mặt trời, ta thấy không rõ bộ dáng của hắn.

“Phỉ Dạ.” Hắn ngồi xuống bên cạnh ta, nhẹ tay xoa mặt của ta, lúc này ta mới nhìn rõ bộ dáng của hắn… Hắn!

Hắn thế nhưng cùng Nguyệt bộ dạng thực tương tự! Nhưng là hắn so với Nguyệt hơn một phần uy nghiêm, so với Nguyệt hơn một phần khí phách. Hắn nói hắn gọi Phỉ Dạ, chẳng lẽ. . .

“Ngươi. . . Ngươi cùng Nguyệt là huynh đệ?”

“Ta là ca ca Phỉ Nguyệt.”

“Như vậy. . . Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”

“Mị Nhi đáng yêu, ngươi còn đoán không được sao? Ta là chủ nhân nơi này… . . .” Phỉ Dạ một tay đem ta ôm vào trong ngực, làm cho ta ngồi ở trên đùi hắn.

“Ngươi. . . Ngươi chính là hoàng đế! ?” Nếu Phỉ Dạ là hoàng đế, như vậy. . . Nguyệt không phải.. …

“Mị Nhi đã đoán đúng, ta là Yên quốc hoàng đế, Yên Phỉ Dạ, mà Phỉ Nguyệt chính là Yên Phỉ Nguyệt, Yên quốc Nhị vương gia.”

“Cái gì! ?” Này. . . Đây không phải sự thật chứ?

“Phỉ Nguyệt chưa cùng ngươi nói sao?”

“Không có…” Nguyệt không có nói với ta hắn là Yên quốc Nhị vương gia…

“Mị Nhi hiện tại biết cũng không muộn, như vậy Phỉ Nguyệt sau này sẽ là tiểu thúc của ngươi .”

“Tại sao?” Cái gì? nguyệt sau này sẽ là tiểu thúc của ta ?

“Bởi vì. . . Mị Nhi sẽ gả cho ta… . . .” Phỉ Dạ dắt tay ta, hôn lên tay của ta.

“Ta sao phải gả cho ngươi! ?” Ta kinh ngạc hỏi, thân thể có ý thức muốn tránh thoát Phỉ Dạ ôm ấp.

“Mị Nhi cũng không có lựa chọn, Mị Nhi sẽ là hoàng hậu của ta!” Phỉ Dạ gắt gao ôm ta, khí lực quá lớn làm cho ta giãy không được, chỉ có thể tùy ý hắn bài bố.

“Ngô… Ân ngô… … . . .”

“Ô. . . Không cần…” Ta nhịn không được khóc ra.

“Mị Nhi. . . Đừng khóc… . . .” Phỉ Dạ đình chỉ động tác, đem ta ôm trở về trong ngực, dịu dàng lau nước mắt trên mặt ta.

“Ô… Ta không cần… . . .”

Ta tựa như tiểu hài tử, lên tiếng khóc lớn, vẫn khóc, vẫn khóc, không biết khóc bao lâu, chỉ biết là khóc khóc đến khi ngủ. Khi lâm vào giấc, ta mơ hồ nghe được… ‘ Mị Nhi, ta sẽ không để cho ngươi thoát khỏi ta ’… …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.