CHƯƠNG 39
“Ngô. . . A… . . .”
“Mị Nhi, đau bụng sao? !”
“Không… Chỉ là bảo bối trong bụng đá ta.”
“Bảo bối thật sự là hoạt bát, bất quá. . . Không thể đá mụ mụ như vậy nha! Ta sẽ đau lòng đấy… . . .” Tử dịu dàng vuốt ve bụng của ta.
“Hì hì… Tử đang nói chuyện với thai nhi sao?”
“Ai kêu bảo bối bướng bỉnh như vậy, dám đá Mị Nhi ta yêu nhất.”
“Đây là chứng minh bảo bối thực hoạt bát khỏe mạnh! Nếu bảo bối bất động, ta mới sợ đó…”
““Ừhm… Mị Nhi cũng đã mang thai hơn tám tháng, sắp lâm bồn .” Tử đem ta ôm vào trong lòng ngực, hôn nhẹ mi mắt của ta.
Ân… Thời gian như nước chảy, trong nháy mắt lại qua hơn năm tháng, bụng bằng phẳng hiện nay đã hở ra, dựng dục hài tử của chúng ta. Làm người ta cao hứng chính là, không chỉ có ta, mà Ngọc Lưu Ly nàng cũng mang thai! Hiện tại hẳn là cũng năm tháng đi, nghe nói Hoàn đế dường như càng cưng chìu Ngọc Lưu Ly, đối Ngọc Lưu Ly hữu cầu tất ứng, hai người ân ái khiến mọi người vô cùng hâm mộ. Mà ta… Tử không phải lúc nào cũng là đều ở cùng ta, nhưng vì quá lo lắng cho ta nên liền cố gắng tự mình đến chiếu cố ta, Dạ bọn họ cũng vô cùng tán thành, nguyên nhân cũng là giống nhau, hơn nữa chỉ có Tử biết ứng phó tình huống đột phát, bởi vì chuyện nam tử mang thai là thực hiếm thấy… . . .
“Tử, ngươi đoán chúng ta bảo bối đầu tiên của chúng ta là nam hài hay nữ hài?”
“Nam hài đi…”
“Ân! Nếu như là nam hài, như vậy Yên quốc liên có người kế thừa, không cần lo lắng rồi! Nhưng nếu như là nữ hài, như vậy… để ta lại mang thai lần nữa.” Ta mỉm cười nói.
“Mị Nhi luôn trước vì người khác mà suy nghĩ, vì người khác trước, Mị Nhi sao không vì mình mà suy nghĩ trước?”
“Ta thì không lo! Vô luận là nam hài hay nữ hài, ta cũng thích, hơn nữa. . . Không nói vấn đề kế thừa của Yên quốc, ta cũng thực hy vọng sinh tiếp cho các ngươi một nam hài nữa.”
“… Mị Nhi như vậy hỏi sao người ta không thương?” Tử dùng ánh mắt sủng nịch nhìn ta.
“Bởi vì ta người gặp người thích… . . .”
“Cho nên Mị Nhi mới có năm tướng công, hơn nữa đi tới đâu cũng hấp dẫn một đống lớn ruồi bọ.”
“. . . Hì hì…”
“Ngô? Mị Nhi muốn ngủ ?”
“Ân… . . .” Mỗi lần trong vòng tay ấm áp dịu dàng của Tử, luôn làm ta rất nhanh liền buồn ngủ.
“Đừng ở chỗ này ngủ, sẽ cảm lạnh, ta ôm Mị Nhi quay về tẩm cung nghỉ ngơi đi.” Tử thật cẩn thận mà đem ta ôm lấy, từng bước một quay về tẩm cung.
“Ân a…” Mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Tử.
“Tỉnh? Còn muốn ngủ thêm sao?”
“Không cần. . . Ngủ nữa sẽ lần heo … . . .” Mỗi ngày ăn no liền ngủ, ngủ no liền ăn, thời gian ăn cơm cùng ngủ so với thời gian tản bộ còn nhiều hơn.
“Mang thai chính là như vậy đấy, hơn nữa. . . Cho dù Mị Nhi thành heo, Mị Nhi vẫn là Mị Nhi, luôn khiến người yêu thích.” Tử còn thật sự nói.
“Ô… Ta mới không muốn làm heo!” Tuy rằng heo thực đáng yêu… Nhưng không có nghĩa là ta muốn thành thành heo!
“Hắc. . . Chỉ nói giỡn, Mị Nhi sao có thể biến thành heo được?” Tử xoa nhẹ đầu của ta.
“Nói bậy không hà! Ta sẽ nói với Dạ bọn họ là ngươi bắt nạt ta!” Ta bỉu môi nói.
“Ác? Có ai bắt nạt Mị Nhi của chúng ta?”
“Dạ. . . ? Các ngươi sao lại ở đây?” Nghe được thanh âm đột ngột, quay đầu lại nhìn phía ngoài cửa, thấy Dạ bọn họ vẻ mặt như xem trò vui. . . A, bọn họ không phải đang vội sao?
“Chúng ta nghe Mị Nhi nói bị người khi dễ, cho nên liền đến xem ai dám khi dễ Mị Nhi của chúng ta.”
“Không có… …”
“Không có? Chính là vừa mới nghe rõ ràng Mị Nhi muốn nói với chúng ta là bị ngươi bắt nạt.” Điệp quân chỉ vào Tử nói.
“A. . . Cái kia… chỉ nói giỡn mà thôi.”
“Nói giỡn? Ta xem… Là Mị Nhi bao che Tử, luyến tiếc Tử bị mắng, đúng không?”
“Cái gì… Điệp Quân là đang ghen phải không?”
“A. . . Ghen cái gì? Ai ghen?” A! Điệp Quân đỏ mặt!
“Hì hì! Điệp Quân hiện tại bộ dáng giống như ăn dấm chua.”
“Được rồi, đừng đấu khí… Mị Nhi, thân thể có khỏe không? Có gì … không khoẻ?”
“Ta không sao, bảo bối cũng tốt lắm, bởi vì có Tử ở đây!” Ta cười nói, hy vọng Nguyệt hắn không cần lo lắng.
“Vậy là tốt rồi…”
“Bất quá Mị cũng sắp lâm bồn, chúng ta vẫn là dành nhiều thời gian chú ý đến Mị.” Hàn đề nghị.
“Cũng tốt. . . Không cần phải nói, Tử cùng Mị Nhi là tất nhiên rồi, như vậy… Chúng ta bốn người thay phiên mỗi ngày cùng Tử và Mị Nhi đi!”
“Nhưng. . . Công sự nơi đó… . . .”
“Mị Nhi không cần lo lắng, chúng ta ứng phó được.” Dạ giương lên một cái tươi cười làm cho ta an tâm.
“Như vậy, cứ như thế quyết định!”
Nghe năm người quyết định, cảm giác ấm áp làm cho ta an tâm cười. Nhưng. . . Vốn tưởng rằng từ đây đến lúc lâm bồn có thể hạnh phúc an tâm, sao biết được thế sự khó liệu, chuyện xảy ra khiến mọi người không lường trước được còn liên lụy bảo bối…