CHƯƠNG 41
“Chết tiệt! Đã hai ngày , Mị Nhi rốt cuộc ở nơi nào… . . .”
“Thực xin lỗi… Đều là lỗi của ta! Ngày đó biết rõ Tử đi tiên dược, ta hẳn là lưu lại bồi Mị Nhi, nhưng ta thế nhưng có công sự mà bỏ lại Mị Nhi… Bằng không Mị Nhi cũng sẽ không bị người bắt đi!” Nguyệt một tay đánh về lên tường phát ra tiếng vang thật lớn, biểu hiện hắn tự trách cùng với lo lắng tâm tình.
“Nguyệt, đừng tự trách nữa! Chúng ta nên nhanh chóng tìm được Mị Nhi, Mị Nhi hiện tại mang thai, sẽ rất nguy hiểm!” Thân là thầy thuốc Tử sao lại không biết, với việc người mang thai luôn suy yếu, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, không chỉ người mẹ… mà còn là đứa nhỏ trong bụng cũng gặp nguy hiểm đến tánh mạng!
“Dạ. . . Những chỗ trong cung điều tra hết chưa? Tẩm cung phi tần có điều không?”
“Sao hỏi như vậy? Chẳng lẽ… Ngươi muốn nói là các nàng gây nên?”
“Các ngươi ngẫm lại… Chỉ có người trong cung mới có cơ hội đối Mị bất lợi, nhưng với tính cách của Mị, chỉ khiến người yêu thích, lại như thế nào đắc tội người khác? Ta nghĩ duy nhất có thể gây tổn thương hại Mị, chỉ có nữ nhân đố kỵ thôi… . . . Hậu cung không phải còn có phi tần sao?”
“Hàn nói đúng. . . Mị Nhi bị các nàng bắt tới khả năng rất lớn, hơn nữa quả thật chỉ tẩm cung phi tần là chưa có điều tra, thật sự làm cho người ta hoài nghi.”
“Như vậy chúng ta lập tức dẫn người điều tra tẩm cung các nàng!”
“Không. . . Điệp Quân ngươi đối với chuyện Mị Nhi rất xúc động , trước tỉnh táo lại suy nghĩ một chút.”
“Bình tĩnh! ? Từ khi Mị Nhi mất tích, ta đã bình tĩnh không được!”
“Điệp Quân! Hãy nghe ta nói. . . Nếu chúng ta như vậy, chỉ đả thảo kinh xà, làm cho Mị Nhi tình cảnh càng nguy hiểm…”
“… Kia làm sao bây giờ?”
“Hậu cung phi tần tuy nhiều, nhưng ta sủng hạnh chỉ có hai, ba người, nếu ta không có đoán sai, muốn thương tổn Mị Nhi hẳn là chỉ có nàng…”
“Hoàng huynh, ngươi nói… Lệ phi?”
“Ân, chỉ có nàng xuống tay cơ hội lớn nhất.”
“Lệ phi? Nàng là ai?”
“Lệ phi là nữ nhân của đương kim Tể tướng, trước khi Mị Nhi tiến cung có một thời gian ngắn được hoàng huynh sủng ái, nhưng Mị Nhi sau khi vào cung, nàng đã bị hoàng huynh vắng vẻ . Tuy rằng nàng lớn lên thiên hương quốc sắc, ở mặt ngoài xem ra vô cùng dịu dàng thiện lương, nhưng kỳ thật tính cách của nàng rất ngoan độc, tâm đố kỵ cũng rất nặng, bởi vì nàng từng nhiều lần dùng thuốc độc giết các phi tần được hoàng huynh sủng hạnh, đương nhiên những người khác đều không biết là nàng xuống tay, cũng không nghĩ tới hung thủ chính là nàng, ngay cả chúng ta lén điều tra mới biết được. Hoàng huynh nhiều lần muốn phế nàng, nhưng không chứng cứ chính xác, hơn nữa phụ thân của nàng là đương kim đích Tể tướng, không muốn làm cho hắn nan kham, vì thế từ đó, hoàng huynh liền không sủng hạnh phi tần khác.Bất quá nói thật, nếu hoàng huynh không đề cập tới nàng, ta cũng quên sự tồn tại của nàng.”
“Tức là nói, là nữ nhân này đối Mị Nhi xuống tay?” Điệp Quân đối nữ nhân không có cảm tình gì, trừ bỏ Ngọc Lưu Ly.
“Ta xem thật sự có liên quan đến nàng… Cho nên, lần này cần tỉ mỉ một chút mới được mới được.” Nếu thật là nàng bắt giữ Mị Nhi, ai biết nữ nhân này mà kích động lên sẽ đối Mị Nhi làm gì?
“Như vậy… … . . .”
“Hoàng Thượng giá lâm!”
“A. . . ! ? Nô tì tham kiến Hoàng Thượng!”
“Lệ phi miễn lễ, hãy bình thân.”
“Hoàng Thượng. . . Sao đột nhiên đến chỗ nô tì?”
“Ai. . . Hoàng hậu đột nhiên mất tích, làm cho trẫm gần đây thực phiền não… . . . Nhớ tới tiếng đàn Lệ phi luôn có thể làm trẫm thả lỏng tâm tình, cho nên đến chỗ Lệ phi.” Nhíu mày biểu tình, ánh mắt ôn nhu cùng ngữ khí chân thật làm cho Lệ phi không thể không tin tưởng Dạ là vì nghe Tiếng đàn của mình mà đến.
“Hoàng Thượng đừng lo lắng, hoàng hậu nhiều phúc nhiều thọ, nhất định sẽ không có việc gì… Không bằng nô tì hiện tại liền vì Hoàng Thượng khảy một bản.”
“Hảo… . . .” Nàng nói chuyện là thật hay giả?
Cho dù tiếng đàn có bao nhiêu tuyệt đẹp, nhưng Dạ một chút cũng nghe không vào, bất quá mặt ngoài vẫn là làm bộ như say mê. Bởi vì… Tuyệt đối không thể làm cho nàng hoài nghi mình là có khác mục!
“Lệ phi. . . Trẫm tối nay liền ở tại chỗ này.”
“Dạ. . . Tạ ơn Hoàng Thượng!” Nếu Lệ phi trước mắt xấu hổ mềm mạ không có ác độc tâm địa, ngươi nói có bao nhiêu hảo?
“Lệ phi, trẫm lúc trước vắng vẻ ngươi, là lỗi của trẫm… . . .”
“Không! Hoàng Thượng đừng nói như vậy, có thể trở thành phi tử của hoàng thượng, đã là phúc khí của nô tì.”
“Lệ phi, ngày mai bồi trẫm ra cung một ngày, được không? Nếu ở ngoài cung cũng tìm không thấy hoàng hậu, trẫm liền quyết định buông tha…” Chỉ có đem Lệ phi mang ra cung, Nguyệt bọn họ mới có thể thuận lợi điều tra tẩm cung của nàng.
“Hoàng Thượng… Nô tì đương nhiên sẽ cùng Hoàng Thượng, nếu thật sự tìm không thấy hoàng hậu, thỉnh Hoàng Thượng không nên thương tâm, bảo trọng thân thể là tối trọng yếu.”
“Lệ phi, có ngươi thật tốt… . . .”
“Hoàng Thượng tiều tụy như vậy, nên sớm một chút nghỉ ngơi.”
“Lệ phi cũng cùng trẫm nghỉ ngơi sớm chút, sáng mai còn xuất cung.”
“Hoàng Thượng. . . Nô tì đã biết.” Lúc này Lệ phi, đã muốn trăm phần trăm tín nhiệm Dạ, một chút hoài nghi cũng không có.
Tới ngày hôm sau, Dạ sáng sớm liền dẫn theo Lệ phi ra cung, Nguyệt bọn họ đương nhiên điều tra tẩm cung Lệ phi, chính là… Lại không phát hiện có gì khả nghi. May mắn Điệp Quân đề nghị tìm tòi bốn phía vách tường và mặt đất, mới phát hiện trong đó một bên tường là một cánh cửa bí ẩn, nơi đó có một thông thông đạo.
“Mị Nhi. . . Hẳn là bị giam ở bên trong… . . .”
“Đừng nói nữa, chúng ta nhanh chóng đi xem!”