CHƯƠNG 44
“Thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoài!”
“Thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoàii! Ta muốn gặp Hoàng Thượng! Mau cho ta thấy Hoàng Thượng!” Lãnh cung lạnh lùng âm trầm không ngừng truyền đến giọng nói bén nhọn nhưng khàn khàn của nữ nhân. Vâng . . . Nàng chính là Lệ phi, chỉ tiếc người nàng gọi cũng không phải Hoàng Thượng.
“Hừ! ồn ào chưa đủ sao? Kêu lâu như vậy còn chưa bị câm sao?”
“Ngươi là ai! ?” Đột nhiên xuất hiện bóng người, trong đêm đen tuy rằng thấy không rõ bộ dáng, nhưng cảm giác được trên người hắn tản mát tức giận, sát khí, làm cho Lệ phi sợ hãi không thôi.
“Ta là ai… ? Ngươi không có tư cách biết! Đương nhiên, ngươi cũng không có tư cách gặp Hoàng Thượng!”
“Không! Hoàng Thượng ngày đó đến tẩm cung của ta, còn nói có ta ở đây thật tốt… Hoàng Thượng yêu ta! Hoàng Thượng là yêu ta! Tại sao có thể đem ta biếm lãnh cung? Tại sao… . . . ! ?”
“Hoàng Thượng yêu ngươi? Hắc. . . Thực buồn cười, ngươi đang nằm mơ đi? Hoàng Thượng tiếp cận ngươi, chẳng qua là muốn cho chúng ta có cơ hội tìm được hoàng hậu, ở cái nói vô cùng bẩn trong tẩm cung ngươi!”
“Hoàng. . . Hoàng Thượng tìm được hoàng hậu rồi… . . . ?”
“Trước khi ngươi bị biếm lãnh cung, chúng ta sớm đã tìm được hoàng hậu, chỉ là vẫn bị nhốt nên ngươi không biết… Bằng không, Hoàng Thượng vì cái gì lại đem ngươi biếm lãnh cung? Hừ! Ngươi cũng không nghĩ sẽ có ngày ngụ ở lãnh cung đi? Bất quá. . . Rất nhanh ngươi là có thể rời đi nơi này.”
“Ngươi nói như vậy là có ý gì! ?”
“Ta không nói là ngươi rất nhanh sẽ rời khỏi nơi này? Ngươi về sau sẽ ở tại… ‘ Túy mộng Lâu ’, có cao lắm không?”
“Không! Dựa vào cái gì ngươi có thể đối với ta như vậy? Ngươi không phải Hoàng Thượng! Không phải Hoàng Thượng!” Lệ phi toàn thân đều run lẩy bẩy.
“Dựa vào cái gì? Cũng khó trách ngươi không biết… Hoàng Thượng đã đem ngươi giao cho ta xử trí, ta nghĩ đối với ngươi làm cái gì, cũng có thể!”
“Không! Sẽ không đâu! Sẽ không! Hoàng Thượng sẽ không đối với ta như vậy! Ngươi nhất định là nói dối! Nói dối!” Lệ phi thân thể không ngừng lui về phía sau, đổi lấy hắn không ngừng hướng nàng tiến đến.
“Hừ! Ngu xuẩn nữ nhân, ta muốn vì hoàng hậu mà trừng phạt ngươi, ngươi… Trốn không thoát đâu! Người tới! Đem nàng trói lại, che lại hai mắt và bịt miệng nàng, sau đó đưa lên mã xa!”
“Buông! Buông… . . .” Thê lương đích tiếng kêu cứu trong phút chốc tiêu thất, lãnh cung lại hồi phục bình tĩnh.
“Các ngươi, đem nàng đưa đến ‘ Túy mộng Lâu ’, đừng làm cho nàng đào thoát, trừ phi… Trên đường gặp sơn tặc hoặc ngoài ý muốn, các ngươi biết làm như thế nào chứ?” Điệp Quân mệnh lệnh trên hai gã đại hán trên mã xa.
“Dạ đích, chủ tử.”
“Ảnh, thay ta lưu ý , có chuyện gì liền báo cáo ta.” Đợi xe ngựa rời đi, điệp quân gọi thị vệ bên người.
“Dạ, chủ tử!”
Đêm tối qua đi, nắng sớm chiếu khắp nơi, lại một ngày mới bắt đầu.
“Mị, Vân nhi, ta đến thăm các ngươi .”
“Ngọc Lưu Ly, cẩn thận một chút! Chớ đi nhanh như vậy… . . .” Ngọc Lưu Ly. . . Người đang mang thai đấy!
“Không cần sợ, không cần sợ, không có việc gì đâu.” Ta xem Hoàn đế mỗi ngày đều lo lắng như thế này? Hở ra một chút đều phải lo lắng… . . .
“Vân nhi đang ngủ sao?”
“Ân. . . Vân nhi vừa mới ngủ .”
“Thật đáng tiếc… Ta còn muốn cùng Vân nhi ngoạn… . . .” Ngọc Lưu Ly mếu máo nói.
“Hì hì… Ngọc Lưu Ly thật là, đừng quên Vân nhi vẫn là trẻ con.”
“Mị nói đúng ni, ai. . . Bảo bối nhanh sinh ra đi nào.” Ta cũng rất muốn nhìn thấy bảo bối của Ngọc Lưu Ly.
“Còn hơn bốn tháng, Ngọc Lưu Ly, sẽ rất nhanh thôi.”
“Ân… A! Đúng rồi, Mị, chúng ta cùng nhau may quần áo cho Vân nhi được không?” Ngọc Lưu Ly hưng phấn đề nghị .
“Cũng tốt, trừ bỏ chiếu cố Vân nhi, ta đều không có chuyện gì để làm.”
“Đến đến đến! Di nhi, nhanh thay ta đêm bố vải tới.”
“Mị chủ tử, Ngọc Lưu Ly tiểu thư, xin đợi Di nhi một chút!” Tuy rằng Ngọc Lưu Ly trở thành Hoàn quốc hoàng hậu, nhưng Di nhi đối Ngọc Lưu Ly đích xưng hô vẫn không thay đổi, bởi vì Ngọc Lưu Ly nói chỉ quen nghe Di nhi gọi nàng Ngọc Lưu Ly tiểu thư.
Chỉ chốc lát, Di nhi liền cầm mấy bảy bố vải tiến vào, Ngọc Lưu Ly nhanh chóng xem, cuối cùng chúng ta chọn màu tím cùng màu trắng.
“Hắc hắc, chúng ta bắt đầu đi!” Không biết thế nào, luôn cảm thấy được Ngọc Lưu Ly sẽ may nữ trang… Suy nghĩ một chút, nếu Ngọc Lưu Ly muốn Vân nhi mặc nữ trang, làm sao bây giờ! ?
“Ngọc Lưu Ly… Ngươi không phải là muốn may nữ trang cho Vân nhi chứ?” Nhất định không phải! Nhất định không phải!
“A a! Mị thật sự là thông minh!”
“Vân nhi chính là nam mà… . . .”
“Ta biết, bất quá ta nghĩ Vân nhi sau khi lớn lên nhất định cùng Mị xinh đẹp giống nhau, mặc nữ trang nhất định rất đẹp!” Ngọc Lưu Ly hai mắt lòe lòe sáng lên.
“Vậy sao… Dạ bọn họ sẽ không sự chấp thuận đâu.” Ta cũng sẽ không để cho Vân nhi mặc nữ trang! Ta cũng không muốn Vân nhi giống ta, thoát không được vận mệnh mặc nữ trang… …
“Hắc hắc hắc! Khi đó ta sẽ khiến cho bọn họ đáp ứng.” Nhìn Ngọc Lưu Ly tà ác tươi cười, ô. . . Ô ô… Vân nhi của ta!