CHƯƠNG 46
“Mị Nhi, thoải mái không?”
“Ân. . . Thoải mái…” Ngô ~ Dạ có thể đạt tiêu chuẩn mát xa sư chuyên nghiệp đấy, thật thoải mái!
Hắc hắc! Biết Dạ tại sao sẽ thay ta mát xa? Ta xem Dạ cấm dục đã lâu, luyến tiếc hắn khó chịu, cho nên làm cho hắn phóng túng một chút, Dạ làm từ giữa ngọ làm đến tối, lại từ buổi tối làm đến sáng nay mới nguyện ý dừng lại. Dạ đương nhiên là vô cùng cao hứng, hạnh phúc hiện lên nét mặt, thần thanh khí sảng đi lâm triệu, đáng thương ta toàn thân đau đến rơi lệ, động cũng không động được, sau khi Dạ lâm triều trở về nhìn ta vậy như vậy, vì thế liền nói muốn thay ta mát xa.
“Mị Nhi. . . Thực xin lỗi… . . .”
“Dạ, sao vậy? Ta không có chuyện gì, sao đột nhiên… . . .”“Không. . . Ta là nói… lần kia… …”
“Đã là quá khứ. . . Ta không phải còn ở nơi này sao? Hơn nữa sự kiện kia Dạ cũng không muốn, Dạ cần gì phải trách tự trách mình?” Ta lấy tay vỗ về hai má Dạ, ôn nhu địa nói, không thể tưởng được Dạ còn để ý đến sự kiện kia.
“Nhưng… . . .”
“Nếu Dạ lại tự trách, ta sẽ đau lòng đấy… . . .” Ta cắt ngang lời nói của Dạ, bởi vì ta biết Dạ muốn nói gì.
“Mị Nhi… . . .”
“Nếu Dạ muốn bồi thường, liền bên ta nhiều hơn chút, được không?” Ta làm nũng nói.
“Mị Nhi, có ngươi thật tốt…” Cùng câu nói, một lần kia là hư tình giả ý, nhưng lúc này đây lại là thật tâm chân ý, bởi vì trước mắt chính là người mình thương yêu nhất.
Không lâu, ảnh vệ bên người Điệp Quân truyền đến tin tức, Lệ phi đã chết, rời đi hoàng cung đến ngày thứ tư. Nghe nói là ở trên sơn đạo bị sơn tắc cướp, người chăn ngựa chạy trối chết, bỏ lại xe ngựa mà chạy, còn lại Lệ phi, sơn tặc coi trọng Lệ phi mỹ mạo muốn cưỡng hiếp nàng, nhưng Lệ phi cự tuyệt chịu nhục, cuối cùng cắn lưỡi tự sát, thi thể bị vứt bỏ nơi hoang dã. Mà ta cũng biết , nguyên lai kẻ bắt giữ ta chính la nàng. Nàng đối ta làm chuyện như vậy, nói để ý ta hẳn là oán hận nàng, nhưng ta lại cảm thấy… Nàng thực đáng thương, một cái vì yêu mà điên cuồng, nhưng cuối cùng chỉ nhận kết cục bi thảm, thật là một nữ nhân đáng thương. Có lẽ. . . Đây là trời trừng phạt nàng, lại có lẽ. . . Đối với nàng mà nói, đây là một loại giải thoát.
“Điệp Quân… Có mai táng nàng không?” Ta biết Điệp Quân oán hận nàng, vô cùng vô cùng oán hận nàng, chính là, ta càng hy vọng… . . .
“Mị Nhi, tại sao?”
“Ta biết Điệp Quân oán hận nàng, nhưng so với oán hận, ta càng hy vọng Điệp Quân tha thứ nàng, bởi vì nàng chẳng qua là một nữ nhân đáng thương. . .
. . . Điệp Quân có thể đáp ứng ta, tha thứ nàng được không?” Ta nắm hai tay Điệp Quân, mang chút khẩn cầu ngữ khí nói.
“Mị Nhi… Nếu đây là nguyện vọng của Mị Nhi, ta đáp ứng.”
“Điệp Quân, cám ơn ngươi.” Xoay mặt Điệp Quên lại, ở trên môi của hắn ấn một nụ hôn nhẹ.
Vài ngày sau, Lệ phi thi thể được đưa đến phủ Tể tướng hoả táng, phụ thân của nàng lý Tể tướng cũng không có oán hận ai, chỉ nói là đây là báo ứng của Lệ phi, hy vọng nàng sau này sẽ nhận được hạnh phúc.
Mà từ sau chuyện Lê phi, Dạ mệnh lệnh cho các phi tần trong cung được tự do.
Lại nói tiếp, trong cung lại có việc vui rồi! Di nhi tìm được hạnh phúc của chính mình, bất quá ngoài ý muốn, người nọ dĩ nhiên là Bài. Bài vẫn đối với Tử nhớ mãi không quên, thẳng đến khi Tử cùng Bài nói rõ ràng , Bài thương tâm trốn đi, mà Di nhi vừa vặn liền gặp gỡ Bài, vì thế liền trấn an hắn, khuyên hắn, không thể tưởng được Bài cứ như vậy bị sự dịu dàng thiện lương của Di nhi hấp dẫn, đem mục tiêu chuyển hướng Di nhi, nhiệt liệt theo đuổi nàng. Cuối cùng, bọn họ đương nhiên là hữu duyên mà thành thân thuộc, Dạ liền tứ hôn cho bọn họ, từ nay về sau, Bài liền ở trong cung. Ngươi nói, có phải hay không rất giống nội dung trong phim?
Khi ta có một lần tò mò hỏi Tử ‘ bài không phải thích nam tử sao? ’, mới từ trong miệng Tử biết Bài nguyên lai là nam nữ đều được, tức là theo như người hiện đại thì đó là song tính luyến.
Ha hả, trừ bỏ Bài cùng Di nhi, còn có tiểu Đông nhi đáng yêu cũng nhận được hạnh phúc! ái nhân của Tiểu Đông nhi chính là sư phụ của Tử, bọn họ đến thăm chúng ta vài ngày sau liền nhanh chóng rời đi, nguyên nhân là ái nhân của tiểu Đông nhi ghen, bởi vì tiểu Đông nhi mỗi ngày đều cùng ta một chỗ, làm cho hắn nhìn đến đỏ mắt. Ta nghĩ nếu ta không phải ái nhân của Tử, ta xem hắn sẽ đố kỵ đến muốn giết ta!
Hi ~ nhìn đến người bên cạnh cùng chính mình đều được hạnh phúc, ta thật sự rất vui vẻ.
Thời gian trong chớp mắt lại qua mấy tháng, Ngọc Lưu Ly quay về Hoàn quốc sau đó không lâu liền sinh hạ tiểu vương tử, Tịch Vũ. Ta biết liền tới thăm Ngọc Lưu Ly, bởi vì Dạ bọn họ bốn người đều công sự bận rộn, Tử thay ta chiếu cố Vân nhi, cho nên chỉ có một mình ta đi.
“Ngọc Lưu Ly, Vũ nhi thực đáng yêu!”
““Dạ! Ta nghĩ Vũ nhi sau khi lớn lên nhất định sẽ là nam tử phi thường tuấn mỹ, mà Vân nhi… Nhất định sẽ là mỹ nhân!”
“Ân…” A. . . Xem raNgọc Lưu Ly vẫn là đối Vân nhi nhà ta như hổ rình mồi… . . . Phải cẩn thận chút mới được!
“Mị… Ngươi nói Vũ nhi có thể cùng Vân nhi cùng một chỗ không?”
“A! ? Cái gì?” Ta. . . Ta có phải nghe được cái gì kinh thiên động không?
“Ta nghĩ Vân nhi cùng Vũ nhi nhất định thực xứng đôi, là trai tài gái sắc, nếu bọn họ sinh bảo bối, bảo bối nhất định sẽ thực đáng yêu…” Ngọc Lưu Ly lải nhải tiếp tục nói.
“Ngọc Lưu Ly. . . Ta không quấy nhiễu ngươi nghỉ ngơi, hơn nữa, ta muốn quay về Yên quốc , ta lần sau sẽ tới thăm ngươi.” Nhẹ nhàng nói một câu, liền tốc tốc ly khai, nếu tiếp tục nữa, ta sẽ lầm tưởng là mình đang cùng kẻ điên nói chuyện, hoàn hảo. . . Ngọc Lưu Ly khi đó chưa phát giác
Đến khi ta ly khai.
Xe ngựa rất nhanh liền chạy về hoàng cung, nhìn hoàng cung một mảnh xanh thẳm trời xanh, hồi tưởng lại những thăng trầm khi đến đến nơi này, nhận thức Dạ bọn họ, tìm về Hàn thất lạc, trở thành ái nhân bọn họ, thậm chí. . . Vì bọn họ sinh hạ Vân nhi, đủ loại đích hình ảnh tựa như đèn kéo quân không ngừng ở trong đầu ta quay về, có hỉ cũng có bi. Có thể tới đây, là của may mắn của ta, có thể gặp gỡ bọn họ, là phúc khí của ta. Mang theo hạnh phúc vui sướng tâm tình đi về phía trước, ta biết đình lý phía trước, bọn họ đang chờ ta.
“Mị Nhi, hoan nghênh trở về.”
—— hoàn ——