Yêu Vũ Dạ Mị

Chương 4: Chương 4




CHƯƠNG 4

“Bài ca ca! Bài ca ca! Ngươi có thấy mị ca ca không?”

“Không có…”

“Mị ca ca đi nơi nào? Ta tìm mãi cũng không thấy hắn…”

“Hắn có thể là đi hái thuốc thôi…”

“Vậy sao…” “Bài ca ca, không bằng chúng ta đi ra ngoài tìm Mị ca ca được không?”

“Không cần. . . Mị không phải là tiểu hài tử…”

“Bài ca ca, chính là… . . .”

“Chúng ta chờ hắn trở về. . . Bằng không nếu sư phụ về nhìn không thấy chúng ta sẽ lo lắng.”

“Ân…”

Mị. . . Hắn sẽ không trở về … Từ khi hắn nhảy xuống huyền nhai, hắn cũng đã từ thế giới này tiêu thất. huyền nhai không đáy… không chết, cũng sẽ bán thân bất toại… Kỳ thật, ta cũng không ghét hắn, cũng không muốn giết chết hắn, theo lần đầu tiên thấy hắn, hắn đã cho ta một loại cảm giác ấm áp, cảm giác thân nhân, làm cho người ta nhịn không được muốn thân cận hắn. Nhung mà… khi ta phát hiện ánh mắt sư phụ nhìn hắn đầy sủng nịch và dịu dàng, ta biết sư phụ chỉ có sự tồn tại của Mị, hơn nữa với hắn mà nói là hiện hữu đặc biệt. Khi đó ta phát giác ta không có cách nào lấy tâm bình thường mà đối đãi mị, biết rất rõ hắn kỳ thật cái gì cũng không biết, chẳng qua chỉ là sư phụ đơn phương yêu say đắm mà thôi, nhưng mà, ta không có biện pháp buông tha loại tâm tình này. . . Bởi vì, ta vẫn yêu sư phụ… . . .

Ta chán ghét Mị, bởi vì sự xuất hiện của hắn, cướp đoạt sự sủng nịch của sư phụ đối với mình, cướp đoạt sự dịu dàng của sư phụ đối với mình, cướp đoạt hết thảy của sư phụ…Ta tự nói với mình, hắn nên biến mất, đây là hy vọng của ta, cho nên, ta biết lúc sư phụ ra đi, chính là cơ hội xuống tay tốt nhất. Sau khi sư phụ đi được ba ngày, ta đem Mị vào rừng rậm, muốn giết hắn, nhưng hắn lại chạy trốn. . . Hắn đi tới huyền nhai, hắn hỏi ta ‘tại sao? Tại sao đối với ta như vậy?

ta nói với hắn, ta yêu Tử, sư phụ ta. Khi ta từng bước hướng đến hắn, hắn giống như quyết định cái gì đó, đối với ta nói ‘ngươi đã muốn ta biến mất, ta đây liền biến mất đây… … ’ tiếp theo, thân thể hắn hướng huyền nhai rơi xuống vực sâu không đáy.

Hắn tiêu thất, hết thảy cũng sẽ trở lại nguyên bổn, ta là nghĩ như vậy. Chính là, nếu sư phụ phát hiện Mị mất tích, thì sẽ thế nào đây?.

“Bài ca ca! Bài ca ca! Đã qua hai ngày, tại sao Mị ca ca còn chưa trở về… ?”

“Không biết… . . .”

“Bài ca ca, làm sao bây giờ? Mị ca ca chắc là gặp gỡ nguy hiểm? Chúng ta nên đi tìm Mị ca ca đi…”

“Đông nhi…” Đông nhi không đợi Bài nói, đã chạy đi ra ngoài.

“A!” Đột nhiên Đông nhi kêu một tiếng, hình như là đụng phải cái gì.

“Đông nhi? ! Sư phụ? !” Nghe được tiếng kêu của Đông nhi, Bài vội vàng đuổi theo nhìn xem Đông nhi xảy ra chuyện gì, mà Bài nhìn thấy sư phụ cùng Đông nhi ngã nhào trên đất.

“Đông nhi, chạy nhanh như vậy làm gì?”

“Ô… Sư phụ!” Đông nhi vừa nhìn thấy sư phụ, đã khóc lên rồi ôm lấy sư phụ.

“Đông nhi, tại sao khóc? Chuyện gì xảy ra?”

“Sư phụ… Mị ca ca không thấy đâu … … Ô. . . Ô… …”

“Mị Nhi không thấy ? Bài nhi, chuyện gì xảy ra?”

“Mị hắn hôm trước đi ra bên ngoài, chúng ta nghĩ hắn chỉ đến rừng rậm hái thuốc, nhưng mà qua hai ngày, hắn vẫn chưa trở về…”

“Chưa trở về? Không có khả năng… … Bài nhi! Chúng ta đến rừng rậm tìm xem!”

“Dạ…”

Mị Nhi! Mị Nhi! Ngươi ở nơi nào? Tại sao không trở lại?

“Mị Nhi! Mị Nhi!”

“Mị Nhi! Ngươi ở đâu?”

“Mị Nhi…”

Ở trong rừng rậm không ngừng tìm, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Mị Nhi. Mị Nhi ly đi sao? Không có khả năng, hắn đã đáp ứng chờ ta trở lại, chờ ta dẫn hắn xuống núi… … Mị Nhi, ngươi rốt cuộc ở nơi nào?

“Mị Nhi… …” Ưu thương gọi tên nhân nhi, ở trong rừng rậm đột nhiên, thấy được xa xa. . . Đó là giầy của Mị Nhi! Tại sao? Tại sao chỉ có giầy Mị Nhi? Mị Nhi? Mị Nhi ở nơi nào? Chẳng lẽ Mị Nhi là gặp nguy hiểm sao?

“Mị Nhi! ! !”

Thanh âm ưu thương trong rừng rậm quanh quẩn, đứng xa xa nhìn, Bài không tiếng động nước mắt chảy xuống, như muốn kể ra tâm tình thống khổ …

“Tại sao. . . Tại sao mắt ngươi chỉ hiện hữu hắn… …”

“Ngươi cũng biết… Ta vẫn yêu ngươi… … …”

Lau nước mắt, Bài chậm rãi hướng Tử đi đến. Tuy rằng Tử biết có người đến gần, nhưng hắn không mở mắt, bởi vì hắn biết đo không phải hơi thở của Mị, người tới cũng không phải là Mị.

“Sư phụ… . . .”

“Bài nhi… Mị Nhi còn sống, đúng không… ?”

“Sư phụ… …”

“Ta quyết định . . . Ta muốn xuống núi tìm Mị Nhi, ta tin tưởng. . . Mị Nhi còn sống ở nơi nào đó trên thế giới này…”

“Sư phụ… cho ta đi với ngươi đi… . . .”

“Cho ta đợi bên cạnh ngươi, được không… ?”

“Bài nhi… . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.