Yêu Vương Báo Ân

Chương 2: Chương 2: Không muốn lưu luyến chút tình cảm sư đồ Nào cả




Hoàng hôn, ánh nắng chiếu sáng cả một khoảng trời, từng vụn mây nhỏ vụn bị tà dương sót lại nhuộm vàng, tựa như có trích tiên (1) du ngoạn biển mây xuống nhập trần gian, vạt áo mang theo màu ráng chiều vung vẩy xuống núi non trùng điệp.

(1) Trích tiên: Thiên tiên phạm lỗi bị đày xuống trần gian

Viên gia hiếm khi có khách tới chơi, cha mẹ ở ngoài sảnh đãi khách, các tỷ tỷ vội vàng đun nước nấu cơm. Chỉ có Viên Hương Nhi đứng trong sân chẻ củi.

Hương Nhi xách một chiếc rìu sắc, đen mặt đứng trước đống củi, nhỏ giọng nói với cái cọc gỗ trống không một câu:

“Tránh ra!”

Ở trong tầm mắt nàng lúc này có một con gà nằm lì trên cái trụ bổ củi lùn lùn. Chính xác hơn là một con gà cổ dài mặc quần áo.

Trên người nó mặc một kiện áo nhỏ màu xám chỉnh tề, đôi tay quy củ xuyên vào tay áo, phía trên cái cổ áo giao lĩnh là cái cổ gà vừa dài vừa lớn. Nó chẳng qua chỉ là cái tên tiểu yêu quái chả ra gì, dở hơi không sợ chết mà đem cổ duỗi lên trụ gỗ bổ củi như duỗi trên đài chặt đầu, bày ra bộ dạng khẳng khái dám hy sinh bất cứ lúc nào.

Nhưng Viên Hương Nhi biết nếu mình tự tay chặt đi thật, cái đầu gà nho nhỏ kia sẽ rơi xuống lăn long lóc trên mặt đất, lăn một vòng tròn rồi lại tự động quay về dính lại trên cổ gà. Sau đó nó lại một lần nữa thấy chết không sờn tiếp tục nằm xuống.

Con yêu quái cổ dài quái dị này cũng không biết học ở đâu cái cá tính quái dị như thế, luôn thích nằm ở trên đống củi, ngày này qua ngày khác chơi trò chém đầu.

Thấy nó như vậy, Viên Hương Nghi không muốn chơi với nó loại trò chơi này.

“Mau tránh ra, ta phải chẻ củi.” Viên Hương Nhi nói

Trên cái đầu gà nho nhỏ có hai con mắt, một con hướng lên, một con hướng xuống, đảo tới đảo lui né tránh ánh mắt của Viên Hương Nhi, lì lợm la liếm nằm trên đài chặt đầu không đi.

“Ngươi lại không đi ta sẽ đem ngươi với củi đốt chung.” Viên Hương Nhi vừa tức vừa buồn cười.

Lúc này phía sau lưng nàng truyền đến tiếng của đại tỷ Viên Xuân Hoa: “Hương Nhi, muội lại tự nói chuyện một mình phải không?”

Viên Hương Nhi hoảng sợ, thu lại vẻ mặt, ngượng ngùng xoay người lại gãi đầu.

Đại tỷ tới gỡ rìu trong tay nàng ra, cầm tay nàng, nhìn nàng bằng đôi mắt hồng hồng, hiển nhiên là do vừa mới khóc.

“A cha nói.. Gọi muội vào trong nhà một chút.”

“A cha gọi muội? Là có chuyện gì sao?”

Viên Xuân Hoa lắc đầu, ý là nàng cũng không rõ có chuyện gì, lại nghiêng mặt đi, tránh tầm mắt muội muội, lau nước mắt.

Viên Hương Nhi không phải đứa trẻ chỉ mới bảy tuổi như vẻ bề ngoài. Cha ngồi ngoài sảnh tiếp một vị khách lạ, nói chuyện một lúc lâu, lại bảo tỷ tỷ gọi mình tới. Bỗng dưng nàng cảm thấy có chuyện không tốt.

Cái gọi là Sảnh ngoài tại Viên gia chỉ là một gian phòng lợp cỏ bốn phía lọt gió, trên điện thờ cũ nát đặt mấy tượng thần phật, nhiều năm hương hỏa đã hun đen vách tường. Một cái bàn gỗ đen đơn sơ cũ kỳ bày ở bên trong. Hằng ngày ăn cơm, tiếp khách, thờ thần đều được tiến hành tại đây. Trên bàn lúc này có hai bát trà thô dùng mời khách, bên cạnh bát trà là ba nén bạc nho nhỏ chói mắt.

Cha Viên ngồi dựa gần cái bàn, xếp bằng trên chiếc ghế dài. Năm tháng đi qua để lại dấu vết khắc sâu trên mặt ông, cũng chính là nhiều năm lao lực quá độ ấy khiến cho người đàn ông tuổi tráng niên này lộ ra một vẻ già mua mỏi mệt. Ông không ngừng xoa xoa ngón tay to thô vàng, lúc thấy tiểu nữ nhi của mình đi vào liền có chút co quắp mà cúi đầu.

Ngồi đối diện với ông là một nam nhân trẻ tuổi xa lạ, quần áo trang phục cũng không đắt đỏ quý giá gì, chỉ có một bộ áo ngắn vải thô màu thâm, chân đi giày rơm, bên chân ghế còn đặt một cái mũ nan tre rộng vành. Nhưng khí chất của hắn đạm mạc trong trẻo, dung mạo không tầm thường, khiến cho hắn dù mặc vải bố áo lam cũng rất khó khiến người khác bỏ qua hắn.

Ăn mặc bình thường hương dã như thôn dân, lại ngồi trong căn phòng đơn sơ lọt gió nhưng người nam nhân này vẫn có thể khiến cho người khác cảm nhận được một loại cảm giác tiêu dao tự tại. Giống như không phải là hắn đang ngồi bên cạnh cái bàn thô sơ, uống một bát trà thô to, mà là đang ở dưới một mái đình chạm lan trổ cúc giữa nơi tùng xanh tuyết trắng, nhàn nhã thưởng thức một chén trà thơm trắng muốt.

Thấy Viên Hương Nhi tiến vào, hắn nâng mắt, mỉm cười gật đầu với bé gái nho nhỏ.

Đôi mắt đen nhánh của Viên Hương Nhi nhìn một lượt trong phòng, dừng lại ở trên ba thỏi bạc. Thôn dân ở nơi khỉ ho cò gáy này mua bán cũng chỉ dùng tiền đồng, loại tiền như nén bạc cực kỳ ít xuất hiện.

Khách nhân xa lạ, giao dịch quá lớn, nhưng trong nhà chỉ có bốn vách tường..

Cuối cùng, ánh mắt Viên Hương Nhi dừng trên người nàng gọi là “phụ thân” bảy năm, phụ thân lảng tránh ánh mắt của nàng.

Vì thế nên nàng biết, cha mẹ đã không thể nuôi nổi năm đứa nhỏ nữa, họ coi nàng giống như hàng hóa mà bán đi.

Gió thổi qua lỗ hổng trên tường, thổi đến trong lòng Viên Hương Nhi khiến nàng chợt cảm thấy lạnh lẽo. Nhưng nếu bắt buộc phải bán đi một nữ nhi trong nhà, so với trưởng tỷ hiền dịu sắp trưởng thành và nhỵ tỷ lỗ mãng vô tri, thì nàng – một vong linh đến từ dị giới quả thực là người thích hợp nhất để rời đi.

Đời trước nàng không có cha, ở thế giới này sinh hoạt cũng trải qua bảy năm thơ ấu, nàng từng cho rằng ông trời đã đền bù cho nàng những tiếc nuối trong lòng trước kia. Cho đến hiện tại, nàng đột nhiên phát hiện, chính mình với gia đình này, với thế giới này cũng chỉ là khách qua đường.

Nếu đã là khách, thì cũng không có gì mà phải khổ sở, Viên Hương Nhi tự nhủ với chính lòng mình.

“Tiên sinh, đây là tam nha đầu.” Cha Viên gọi khách nhân trẻ tuổi là tiên sinh. Ở niên đại này, chỉ có những người đọc sách biết chữ, đuổi ma trừ yêu, chưởng quỹ chưởng quầy biết tính sổ thu chi.. mới được gọi là tiên sinh. Không biết người nam nhân này sẽ là ai trong số họ.

Vị tiên sinh kia nhìn Viên Hương Nhi, chậm rãi giới thiệu bản thân: “Ta họ Dư, tên Dao, tên chữ là Tự Nhiên, biệt hiệu là Côn Bằng. Cả đời ta tu tập thuật âm dương ngũ hành, tình cờ gặp được con, thấy con có chút tư chất độc đáo, muốn truyền thừa tài nghệ của mình, thu nhận con làm đồ đệ, không biết con có nguyện ý hay không?”

Viên Hương Nhi muốn nói “không muốn“. Hắn nói thao thao bất tuyệt, biết đâu lại giống Ngô đạo bà, là thần côn dởm. Sao ta lại phải cùng một người xa lạ như ngươi rời nhà đi, ai biết ngươi có đem ta đi lừa bán hay luyện đan gì hay không. Nhưng nàng lại thấy ánh mắt phụ thân tha thiết nhìn lên ba thỏi bạc trên bàn, liền biết dù nàng nói không muốn cũng không tránh được. Cái giá hắn ra đã khiến phụ thân nàng vừa lòng.

“Có thể.” Nàng nhẹ giọng nói.

Cha Viên lúc này mưới ngẩng đầu, nhìn tiểu nữ nhi chưa đến bảy tuổi một cái. Con bé lớn lên nhỏ nhỏ gầy gầy, ngày thường ít nói, đôi mắt lại cực kỳ trong, tựa như có thể soi rõ tỏ tường hết thảy chuyện thế gian.

Đến lúc này, ông mới nhớ lại đây là khuê nữ từ nhỏ đã an tĩnh hiểu chuyện.

Tuy rằng lúc con bé mới sinh ra ông ta từng ghét bỏ, nhưng mấy năm nay dù sao ông cũng đã từng ôm con, chơi đùa cùng con, chứng kiến con bé từng chút một mà lớn lên. Một chút tâm tình vui sướng vì được phát tài ngoài ý muốn của cha Viên rốt cuộc dâng lên một chút thật sự áy náy.

Nhưng hắn cũng không thể làm gì khác. Năm nay thu hoạch không tốt, trong nhà đã không còn gì để ăn, cũng không thể trơ mắt nhìn cả nhà chật vật sống đến mùa đông rồi còn bị chết đói chết rét. Con trai kế thừa hương khói không thể bán đi, cũng chỉ có thể bán một trong ba cái nữ nhi. Dù sao thì ở nông thôn, ba thỏi bạc mười lượng là một số tiền lớn, không chỉ giúp cả nhà ông chống chọi qua mùa đông rét lạnh trong năm mất mùa, thậm chí còn có thể lưu lại, tiết kiệm để về sau lấy làm tiền cưới vợ cho mấy đứa con trai.

Ông thở dài: “Đi vào buồng nói chuyện với nương cùng nội ngươi đi!”

Viên Hương Nhi nhìn ông một lúc lâu mới quay đầu đi vào trong buồng.

Bên trong, mẫu thân cùng trưởng tỷ đang ngồi ở mép giường khóc. Thấy nàng tiến vào, mẫu thân rơi nước mắt kéo nàng, duỗi tay vuốt đầu nàng, nhìn nàng một lượt mà nghẹn ngào khôn tả.

Bàn tay mẫu thân rất nóng, hàng năm lao động thô ráp, nhớ nhung vuốt ve trên da thịt Viên Hương Nhi, truyền tới một loại ôn nhu mà chỉ người làm mẹ mới có.

Nhưng cũng chỉ có thế, không hơn.

Viên Hương Nhi đợi thật lâu cũng chỉ thấy nước mắt, không có một câu giữ lại. Một chút chờ mong trong lòng nàng cuối cùng cũng tắt lạnh. Nàng yếu ớt rút tay mình về.

“Mẫu thân, con phải đi rồi.”

Đại tỷ Viên Xuân Hoa đang bỏ bánh bột ngô vừa nướng cùng ba bộ quần áo của muội muội vào một cái bao vải, nghe được lời này, nhịn không được buồn bã mà oa lên một tiếng khóc nấc lên.

“Mẫu thân đừng bán muội muội, muốn bán liền bán con đi.”

“Đừng nói như vậy.” Mẫu thân nhẹ giọng trách cứ

Tiếng khóc làm mấy bọn nhỏ đang chơi đùa bên ngoài là Viên Đại Bảo, Viên Tiểu Bảo và Viên Chiêu Đệ đều tới xem, liếc mắt thấy trong tay tỷ tỷ có khối bánh nướng vàng ruộm thơm phức, bọn chúng lập tức nheo nhóc lên nói muốn ăn bánh.

Mẹ Viên khó xử nhìn mấy đứa con khóc nháo, lại nhìn nữ nhi sắp ly biệt, nhìn một lúc vẫn vươn tay xé một miếng bánh nhỏ trên khối bánh bột ngô tròn tròn, bỏ vào tay đại nhi tử, rồi lại thêm một khối nhỏ cho tiểu nhi tử tuổi học đi đang tập tễnh bước đến. Viên Chiêu Đệ đang lăn lộn trên mặt đất không thôi lại không được như vậy, bị đẩy đi ra ngoài, lúc này mẹ Viên mới đem phần bánh bột ngô còn dư lại nhét vào bao quần áo, buộc lên thành tay nải, treo ở trên cánh tay Viên Hương Nhi.

Bà nộ Viên ốm đau nhiều năm trên giường, lúc Viên Hương Nhi đi vào phòng bà, trong căn phòng tối tăm tràn ngập mùi mốc meo hôi hám. Viên Hương Nhi còn nhớ rõ năm đó mình vừa ra đời, bà nội thân thể còn khỏe mạnh, chắp hai hay lên eo, đứng ở giữa cửa nhà mắng mẫu thân, lớn tiếng đến nửa làng đều nghe thấy.

Nhưng có lẽ người già tuổi lớn, gần đất xa trời, bà nghe nói nàng phải rời nhà đi liền run rẩy cái miệng không răng, run run sờ soạng bình gốm đầu giường lấy ra một bao giấy màu hồng gói kẹo mạch nha, nhét vào trong tay nàng. Bao kẹo cũng không biết đã cất bao nhiêu năm, ngay cả giấy gói kẹo màu hồng cũng bạc màu hết. Viên Hương Nhi bấm bấm gói kẹo bà nội giấu nhiều năm vài cái, mới đem nó để cùng một chỗ với bánh bột ngô áp chảo trong bao.

Người một nhà tiễn Viên Hương Nhi đi cùng “Tự Nhiên tiên sinh” ra đến cửa.

Xuyên không qua thế gian này đã bảy năm, thân phận của nàng từ nữ nhi, cháu gái, muội muội, tỷ tỷ, và bây giờ biến thành đồ đệ. Nhưng nàng không muốn lại ngốc nghếch lưu luyến tình cảm lên mối quan hệ sư – đồ này hay bất cứ mối quan hệ nào khác nữa. Nàng lặng lẽ tự nhủ, chờ mình lớn tuổi hơn một chút nữa liền nghĩ cách rời đi nam nhân muốn làm sư phụ mình này, tự mình sinh sống qua ngày.

Dư Dao vươn tay về phía nàng, bàn tay nam tử trưởng thành to rộng có lực, không nóng bỏng cũng không lạnh lẽo, mang theo độ ấm của nhân gian, nắm chặt bàn tay gầy gò nhỏ bé của nàng.

Viên Hương Nhi quay đầu lại nhìn thoáng qua bảy người đứng trước cửa nhà tranh cùng tường vây cũ nát một lần cuối cùng. Trên đầu tường vây có một con gà cổ dài thò đầu ra, còn có hai cái lỗ tai hồ ly nhòn nhọn và mấy vật nhỏ thò đầu ngó dáo dác.

Hoàng hôn đúng là thời điểm tốt, ánh nắng chiều phía chân trời cũng trở nên nồng đậm mà chói lọi.

Viên Hương Nhi từ biệt gia đình bảy năm chung sống, không hề quay đầu lại, nắm tay Dư Dao, hướng về phía ánh tà dương mà đi tới.

Viên Chiêu Đệ nhìn bóng dáng muội muội càng lúc càng xa mới hiểu được đã xảy ra chuyện gì.

“Oaaa, ta không ăn bánh một ngô, ta không ăn bánh bột ngô, mẫu thân đừng bán muội muội nữa..”

Chiêu Đệ thất thanh khóc rống, tiếng khóc bị vài cơn gió hè mát rượi đưa đi rất xa, rất xa.. tới nơi chát đắng trong lòng Viên Hương Nhi, khiến trái tim nàng thoáng chốc thấy tốt lên không ít.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.